Buổi tối.
Khi Tưởng Tử Hàn tới bệnh viện, Tống Hân Nghiên đã ngủ gục trên giường.
Quyển “Lịch sử phát triển của mỹ phẩm” mà cô vẫn đang cầm chuẩn bị tuột khỏi tay, trông có vẻ sẽ dọc theo chăn rồi rơi khỏi giường.
ngôn tình ngược
Tưởng Tử Hàn bước lên phía trước, rón rén cầm quyển sách đặt lên trên tủ đầu giường.
Đúng lúc này, đầu Tống Hân Nghiên dịch chuyển một chút, cơ thể men theo đầu giường mà ngã xuống phía bên cạnh.
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn đầy dịu dàng, anh vội vàng đưa tay, ngửa lòng bàn tay lên trên rồi vươn tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tống Hân Nghiên tự động rơi vào lòng bàn tay anh.
Khoé môi Tưởng Tử Hàn vô thức cong lên, tiện thể đỡ cô nằm xuống và đắp lại chăn cho cô.
Vừa chuẩn bị đứng dậy thì Tống Hân Nghiên lại giãy giụa đá chân, đôi chân xinh xắn duỗi ra khỏi chăn.
Mặt Tưởng Tử Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ, anh cầm một góc chăn toan bỏ chân của cô vào.
Mu bàn tay không cần thận đụng phải chân cô.
Làn da dưới tay lạnh buốt.
Anh nhăn mày, bỏ chân của cô vào trong chăn rồi đưa tay sờ tay cô, vừa mới chạm vào.
Tống Hân Nghiên khẽ xoay người, đột nhiên mở mắt ra, thoáng một cái đã tỉnh giấc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phong bệnh vắng lặng im ắng.
Sau một hồi sững sờ, nhiệt độ trong mắt Tống Hân Nghiên lạnh đi, sự mờ mịt trên mặt biến mất, vẻ mặt cũng trở nên hờ hững sau đó: “Ngủ trong bệnh viện cũng đừng để tôi gặp ác mộng chứ.”
Cô rụt tay lại.
Tưởng Tử Hàn nhanh hơn cô một bước, cưỡng ép cầm chặt tay cô trước khi cô giấu nó vào trong chăn.
Tay ấm hơn chân một chút, nhưng mà vẫn lạnh băng.
“Sao tay chân em lạnh thế này mà không nói?”
Tống Hân Nghiên tức giận, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, cô giật tay lại thật mạnh: “Có gì hay mà ngạc nhiên, có bao nhiêu người phụ nữ không bị lạnh chân lạnh tay? Huống chi bây giờ đã là mùa nào rồi, lạnh tay lạnh chân không phải bình thường à?”
Tưởng Tử Hàn càng cau mày chặt hơn, lập tức nhấn gọi chuông.
Bác sĩ tới rất nhanh, thấy hai người trong phòng bệnh thì vội hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng, cô Tống khó chịu ở chỗ nào sao ạ?”
Tưởng Tử Hàn đứng dậy, nhường chỗ trước giường bệnh: “Tay chân cô ấy lạnh ngắt.”
Bác sĩ sửng sốt, sau khi hỏi qua tình huống cụ thể thì đề nghị: “Đây là vấn đề về thể chất, do tử cung lạnh nên cơ thể lạnh, cơ thể yếu ớt cũng có thể khiến cho tay chân bị lạnh.
Chỉ có thể điều trị từ từ, không có cách đặc trị nào.
Nếu như lúc ngủ tay chân không ấm thì cách thực tế nhất chính là trước khi đi ngủ kiên trì ngâm chân trong nước ấm, ngâm đến khi toàn thân đổ mồ hôi mới thôi, rất hiệu quả trong việc cải thiện chứng tử cung lạnh, cơ thể lạnh.”
Tưởng Tử Hàn khẽ gật đầu, bảo người tăng nhiệt độ cao lên trước.
Lại sợ cô không thoải mái nên cũng chỉnh lại cả thiết bị tăng độ ẩm.
Sau một hồi bị lăn qua lăn lại, Tống Hân Nghiên đã chẳng còn thấy buồn ngủ.
Cô bực bội: “Trễ rồi, anh không ngủ nhưng tôi vẫn muốn ngủ đây này.
Đi nhanh đi.”
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Tưởng Tử Hàn dặn dò bằng chất giọng ấm áp, anh nhìn vào điện thoại của cô lần nữa, chắc chắn pin đầy rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Anh lái xe tới cửTử Hàng gần đây.
Đã quá giờ đóng cửa từ lâu, bên trong cửTử Hàng tối đen như mực.
Tưởng Tử Hàn nhăn mặt, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Tô Thần Nam.
Giọng nói ngái ngủ của Tô Thần Nam trong điện thoại: “Anh Hàn? Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì à?”
“CửTử Hàng bên cạnh bệnh viện là của nhà cậu đúng không?”
“Bệnh viện?”
Tô Thần Nam phản ứng lại, mới nhận ra nơi anh nói chắc là bệnh viện mà Tưởng Thị nắm cổ phần, chỗ Tống Hân Nghiên đang ở.
“Đúng thế, sao vậy?”
“Bảo người ta tới mở cửa, tôi muốn chọn một cái thùng ngâm chân.”
Tô Thần Nam: “...”
Anh ta hít một hơi: “Đại ca à, giờ đã là nửa đêm rồi… Sáng mai tôi sẽ đích thân gửi một cái tốt nhất đến bệnh viện cho anh, được không?”
“Không được, ngay bây giờ!”
“Vì chị dâu sao?!” Tô Thần Nam cam chịu số phận: “Được rồi, tôi sẽ thu xếp người tới mở cửa ngay.”
…
Tống Hân Nghiên đã ngủ một giấc, cô mơ màng rời giường rồi đi vào toilet, vừa trở lại giường bệnh định ngủ tiếp thì Tưởng Tử Hàn bước vào.
“Lát nữa rồi ngủ tiếp.”
Anh kéo cô lên khỏi giường.
Cơn cáu kỉnh vừa giảm đi vì ngủ được một lúc của Tống Hân Nghiên lại bắt đầu bốc lên.
Đôi mắt cô phun ra lửa: “Anh lại làm khùng làm điên gì nữa đấy.”
Tưởng Tử Hàn ôm ngang cô lên, rồi để cô xuống ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi.
Anh lại quay về giường bệnh, lấy chăn mền khoác lên vai cô thật kỹ càng.
“Ngâm chân rồi ngủ tiếp.”
Bây giờ Tống Thiên Thiên mới nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào ngay trước ghế sô pha đã có thêm một cái thùng ngâm chân cắm điện.
Trong thùng có một loại nước màu nâu sẫm, đang bốc hơi nóng hừng hực.
Cơn cáu kỉnh càng nhiều hơn, kèm theo đó là sự rối bời.
“Không ngâm.”
Cô bực bội quăng ra hai chữ, muốn đứng dậy quay về ngủ.
Tưởng Tử Hàn dịa dàng nhưng vẫn mạnh mẽ, anh ấn cô ngồi xuống: “Nếu em thật sự buồn ngủ thì cứ dựa vào ghế sô pha một lát đi, quấn chăn sẽ không bị lạnh đâu.”
Lúc nói, anh ngồi xổm trước mặt cô, ép buộc cầm chặt bắp chân cô, sau đó nhét chân của cô vào thùng.
Hơi nóng của làn nước lập tức bao trùm lấy hai chân, độ nóng mang lại cảm giác đau nhói và khó chịu.
Tống Hân Nghiên vô thức muốn lấy chân ra.
Hai tay Tưởng Tử Hàn với thẳng vào trong nước, đè mu bàn chân cô lại, không cho cô nhúc nhích: “Ngâm một chút thôi, khi ngủ sẽ thấy ấm áp hơn chút, cũng rất thoải mái.”
Nhiệt độ sôi sục được chuyền từ hai chân lên toàn thân theo mạch máu.
Ấm, ấm áp từ cơ thể đến tận đáy lòng.
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên càng thêm phức tạp, động tác giãy giụa cũng không tự chủ mà dừng lại.
Hai người giữ nguyên động tác này vài phút, cho đến khi Tưởng Tử Hàn chắc chắn Tống Hân Nghiên sẽ không động đậy tiếp, lúc đó mới buông chân cô ra.
Anh ngước mắt, mỉm cười dịu dàng với cô: “Ngoan quá.”
Giọng nói cưng chiều và dung túng.
Tâm trạng khó nói thành lời đang lan ra khắp đáy lòng Tống Hân Nghiên.
Cô liếc mắt đi không nhìn anh.
Tưởng Tử Hàn cũng không thất vọng, nụ cười trên môi không hề giảm đi.
Anh cầm gót chân cô, bắt đầu ấn lên từng huyệt vị trên chân cô theo các mức độ nặng nhẹ thích hợp, nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Trái tim Tống Hân Nghiên đau xót, đôi mắt chợt đỏ ửng lên, cảm giác chua xót ở trong lòng xộc thẳng vào mũi và hốc mắt.
Cô vội vàng ngửa đầu, cố gắng chớp mắt, quay mặt sang một bên.
Sau khi kìm hãm lại cảm xúc đột ngột dâng trào, Tống Hân Nghiên mới cất giọng khàn khàn: “Tưởng Tử Hàn, hà cớ gì anh phải làm thế này? Chỉ cần anh mở lời, phụ nữ ở thủ đô chờ rửa chân cho anh phải xếp hàng dài cả núi Phai Vệ.
Cơ thể của anh cao quý, vậy mà bây giờ lại ngồi xổm ở đây rửa chân cho tôi, anh không cần mặt mũi à?”
“Mặt mũi có thể so với bà xã sao?!”
Trái tim Tống Hân Nghiên bị bóp nghẹt bởi hai chữ “bà xã”.
Giọng nói của Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, bình tĩnh và ung dung: “Theo ý của em thì anh đang hạ mình rửa chân cho em, nhưng trong mắt anh là đang điều trị cho em.
Em bị lạnh tử cung và cơ thể, không trị liệu tốt sau này làm sao có con được?! Anh nợ em, mai mốt phải đền bù tổn thất cho em như thế nào?”
Tống Hân Nghiên đỏ ửng mặt, không nói gì.
Khi các ngôn từ trở nên bất đồng, việc nói thêm chỉ là vô ích, cô chẳng muốn nói lời thừa thãi với anh nữa.
Nâng hai chân lên và đưa chúng ra khỏi mặt nước.
Dường như Tưởng Tử Hàn đã lường trước được.
Chân cô vừa cử động đã bị anh đè mạnh lại.
Anh liếc nhìn thời gian trên thùng: “Vẫn chưa tới giờ.”
Tống Hân Nghiên phát cáu.
Mẹ nó ai muốn ngâm chứ!
Cô tức giận trừng mắt với anh.
Tưởng Tử Hàn ấn hai chân cho cô, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, nâng hai chân lên rồi đặt ở mép thùng, kẹp lấy chân của cô, đề phòng cô đột nhiên lấy chân ra.
Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tưởng Tử Hàn anh luôn công tư phân minh, ân oán rõ ràng.
Nợ em thì anh chắc chắn sẽ không đổ thừa, anh cũng không cho phép em cấm cản.”
Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn anh.
Tuy câu nói anh không chỉ rõ điều gì, nhưng không khỏi khiến cô nghĩ đến việc anh đã từng nói muốn trợ cấp cho con của cô.
Cô lại đỏ mặt.
Một nửa vì tức giận đến ửng đỏ, một nửa là vì buồn bực nên đỏ.
Người đàn ông vẫn nói tiếp: “Mỗi chỗ đau nhức trên người em bây giờ cũng đều do anh mang đến.
Cho nên, em muốn trừng phạt anh thế nào anh cũng đồng ý.
Trước khi cơ thể em hồi phục, anh cho phép em tuỳ ý đưa ra các yêu cầu, thậm chí vô cớ gây rối cũng được.
Nhưng mà…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...