Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
CHƯƠNG 25
“Vâng thưa sếp.
”
Tống Hân Nghiên cũng lấy di động ra, kết bạn với Zalo của cô bé.
Tưởng Minh Trúc cất di động, nghiêm trang cảnh cáo như bà cụ non: “Đừng nói cho lão Tưởng biết đấy.
”
“Rõ!”
Tống Hân Nghiên cố nén cười.
Chậc!
Đáng yêu quá!
Hiệu trưởng đích thân đến dắt tay Tưởng Minh Trúc, kìm nén kinh ngạc cười nói: “Cô là mẹ Minh Trúc đấy nhỉ? Minh Trúc tới nhà trẻ học lâu như vậy mà tôi mới gặp cô lần đầu.
Hai mẹ con giống nhau thật đấy.
”
Tưởng Minh Trúc hừ một tiếng, kiêu ngạo nghếch mặt sang một bên.
Tống Hân Nghiên liếc nhìn biển tên trên ngực hiệu trưởng: “Làm phiền hiệu trưởng để ý Minh Trúc ạ.
”
Cô cúi người, xoa nhẹ bím tóc nhỏ xinh của bé cưng: “Đi học ngoan nhé, tan lớp mẹ tới đón con.
”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc ghét bỏ ra mặt quay đầu đi, nhưng đôi môi non nớt lại lẳng lặng cong lên.
Vào nhà trẻ, Tưởng Minh Trúc buông tay hiệu trưởng ra, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm trang nói: “Con có mẹ đấy, mẹ hiệu trưởng phải nói cho các bạn khác đi.
”
Lòng tự tôn của trẻ con yếu ớt nhất, hiệu trưởng nhớ tới đợt náo loạn hôm qua thì vội gật đầu: “Được, lát nữa mẹ hiệu trưởng sẽ đến lớp các con.
”
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên bước vào văn phòng dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên.
Vừa vào cửa cô đã một người đàn ông gác chân bắt chéo lên bàn làm việc của mình.
Ngũ quan người này khá nữ tính, mặc một bộ vest rộng thùng thình, tóc tai chải vội, gương mặt lười nhác lại cà lơ phất phơ như chưa tỉnh ngủ.
Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh họ thứ ba của cô, Tống Kim Minh.
Ông nội có ba đứa con, sinh tổng cộng bảy đứa cháu trai, hai đứa cháu gái cho ông.
Cô và Tống Mỹ Như có bốn anh trai, ba em trai.
Tống Kim Minh đứng thứ ba trong hàng cháu, tuy rằng hơn cô hai tuổi nhưng từ bé đã không làm gì đàng hoàng chính đáng, là đứa cháu trai phá gia chi tử ông nội không ưa nhất.
Tống Hân Nghiên cau mày: “Tống Kim Minh, anh không ôm mấy cô người mẫu xinh đẹp của anh ngủ nướng đi, sáng sớm ngày ra chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Gương mặt phong lưu thành tính của Tống Kim Minh hơi vênh lên, cầm chiếc bút ký tên gõ vào mặt bàn: “Từ hôm nay trở đi, nơi này là văn phòng của tao.
Tao bảo người dọn đồ cho mày rồi, văn phòng mới của mày ra cửa quẹo trái, phòng sát nhà xí ấy.
”
Bên góc bàn công tác chỉ có một thùng giấy con, bên trong là giấy bút Tống Hân Nghiên hay dùng, còn cả lác đác vài xấp văn kiện.
Nhưng những thứ quan trọng thì lại mất tăm mất tích.
Tống Hân Nghiên đè nén lửa giận lan tràn, bước vài bước tới, nhìn từ trên cao xuống: “Anh tự cút hay để tôi gọi người đuổi anh ra ngoài? Cho anh chọn đấy.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...