Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Khương Thu Mộc tức giận, mở miệng phản dame lại: "Chứ gì, chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa, lúc ở Hải Thành bị kẻ xấu ức hiếp, chạy đến Thủ Đô còn tiếp tục bị người ta hãm hại? Hân Nghiên cũng thật là, kiếp trước không biết có phải đã đào mộ tổ nhà người ta không, mà kể từ khi quen biết anh Tưởng, thì chưa từng gặp chuyện gì tốt lành qua.

Thật khổ quá khổ mà."
Lời nói mang theo súng bom, hỏa khí rất nặng.
Mà cô lại mang bộ dạng tùy ý nói, còn dùng ngữ khí khiển trách nói với Tống hân Nghiên: "Cậu đó, số khổ thì cũng thôi đi, vận may cũng không tốt.

Không phải gặp bạch liên hoa trà xanh, thì lại gặp tra nam, sau này nhìn người, phải banh mắt to ra mà nhìn đó nha."
Thần sắc Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo, đột ngột đứng dậy.
Lý trí của Khương Thu Mộc đột nhiên quay trở về, lúc này mới ý thức ra, người trước mắt này không chỉ là kẻ xấu, mà còn là lão đại có thể một tay che trời, giậm giậm chân cũng khiến Thủ Đô thay đổi sắc mặt.
Cô nuốt nước bọt, ngoan ngoãn im lặng.
Tưởng Tử Hàn thầm nén cơn tức giận nói: "Minh Trúc, ăn no rồi đi thôi."
Không đợi con gái đáp lại, anh đã bế lên quay người bỏ đi.
Khương Thu Mộc: "..."
Hu hu hu...!thật đáng sợ!
Có phải cô đã chọc tổ ong vò vẽ không?!
Sắp chết sắp chết rồi, miệng mồm bị bệnh gì vậy chứ, có chữa được không?!
Vẻ mặt Cố Vũ Tùng cạn lời, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Anh ta an ủi vỗ vai Khương Thu Mộc, rồi nhanh chóng đi theo.
Tưởng Minh Trúc ở trên lưng của ba mình, vươn cánh tay nhỏ bé của mình hôn gió với Tống Hân Nghiên, nghịch ngợm nói: "Tống Hân Nghiên bách luyện thành gang, gang không được đâu, phải thành kim cương mới được! "

Tống Hân Nghiên gật đầu với cô bé: "Được! Tạm biệt bảo bối!"
Tưởng Tử Hàn nhét con gái vào ghế an toàn, Cố Vũ Tùng thì mặt dày kéo cửa xe chui vào.
"Cậu đi theo làm gì!" Tưởng Tử Hàn tức giận, đôi mày kiếm không vui mà nhíu chặt lại.
Cố Vũ Tùng ủy khuất: "Em muốn ở lại, nhưng họ cũng không chào đón em."
Tưởng Tử Hàn hít sâu một hơi, kìm nén cơn tức giận mới không đá Cố Vũ Tùng ra: "Có manh mối mới trong tay rồi, cậu còn không đi tra chứng cứ, còn đợi tôi mời cậu uống trà sao?! "
Thấy anh trai nhà mình còn chưa mất lý trí, Cố Vũ Tùng cảm thấy an tâm, lập tức mở cửa xe nhảy xuống: "Đi ngay!"
Ở phía bên kia, trong nhà hàng.
Ba người Tống Hân Nghiên không còn hứng ăn tiếp nữa
"Anh, đầu gỗ, nếu chúng ta đã có manh mối rồi, tiếp tục điều tra thì rất nhanh có thể rõ ràng chân tướng thôi.

Chúng ta về nhà trước đi."
"Không được."
Tống Dương Minh lập tức từ chối với vẻ mặt lạnh lùng: "Anh sẽ không rời đi cho đến khi anh hoàn toàn chắc chắn rằng em không sao."
"Tớ cũng vậy." Khương Thu Mộc vội vàng bày tỏ.
Tống Dương Minh nhìn em gái mình: "Mấy ngày nay em đã sợ hãi đủ rồi, đừng lo lắng những chuyện này nữa, giao cho anh và luật sư Vệ xử lý đi.

Em và cô Khương còn chưa đi dạo Thủ Đô đúng chứ? Đúng lúc nhân cơ hội vui chơi, nghỉ ngơi đi."
Nhìn thấy thần sắc kiên quyết của anh trai, Tống Hân Nghiên biết cô cũng không khuyên được, dứt khoác không khuyên nữa, gật đầu đồng ý.
"Vậy được.

Mộc cũng đừng chạy lung tung cùng anh trai tớ nữa, có muốn đến nhà tớ ở không?"
"Nhà của cậu Dạ Vũ Đình?!" Khương Thu Mộc lập tức lắc đầu: "Hay bỏ đi."
Ánh mắt Tống Dương Minh nhất thời tối sầm lại, rũ mắt xuống uống nước.
Tống Hân Nghiên khó hiểu: "Tại sao?"
"Ai ya, rốt cuộc trong đầu cậu có chứa gì vậy hả?"
Khương Thu Mộc hận thép không thành gang mà chọc vào trán Tống Hân Nghiên một cái: "Cậu và Dạ Vũ Đình mới tân hôn đúng chứ? Vừa lĩnh giấy chứng nhận thì liền xảy ra chuyện, khó lắm mới được đoàn tụ, vậy mà cậu lại muốn đưa một bóng đèn như tớ về nhà?"
"Cậu là người bạn tốt nhất của tớ mà." Tống Hân Nghiên thất vọng nói.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra tối hôm lĩnh giấy chứng nhận đó, lại xấu hổ ngậm miệng lại.
Mặc dù trong lòng cô rất biết ơn Diệp Vũ Đình, cũng thật sự muốn cùng anh sống cả đời.
Nhưng mà……
Khương Thu Mộc không nói nên lời: "Là bởi vì là bạn thân, cho nên tớ mới càng biết điều, mai gặp ở bên ngoài đi."
Nói đến đây, cô lại ngượng ngùng cười: "Thật ra, còn có một lý do nữa khiến tớ không muốn đi, đó là tớ không biết tại sao, tớ luôn cảm thấy Dạ Vũ Đình...!có chút không dễ hòa thuận như bề ngoài.

"

Khi ở Úc, cô và Hân Nghiên đã từng sống trong biệt thự của Dạ Vũ Đình trong hai ngày.
Ban đầu, cô cảm thấy rất tốt về người đó, dù sao anh ta cũng từng cứu mình, cũng cứu Hân Nghiên.
Nhưng kể từ khi Dạ Vũ Đình cho Tống Hân Nghiên biết tin Tưởng Tử Hàn đính hôn thông qua một bức ảnh trên bờ biển Úc, khi cô nhìn người này cứ luôn cảm thấy trong lòng sởn gai ốc.
Không biết tại sao, nhưng chính là có chút sợ...
Nó hoàn toàn khác với nỗi sợ đối với Tưởng Tử Hàn, một là nỗi sợ từ tận đáy lòng, hai là nỗi sợ hãi tự nhiên khi đối mặt với kẻ mạnh.
"Được rồi, ngày mai gặp lại." Tống Hân Nghiên không còn nài nỉ nữa.
...
Lịch Viên.
Xe của Tưởng Tử Hàn vừa vào cổng, liền nhìn thấy trên bãi đậu xe có thêm chiếc xe nhỏ.
Chúc Minh Đức đang lái xe liếc nhìn một cái liền nói: "Đó là xe của ngài Sở."
Trong mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên một tia không kiên nhẫn, cau mày hạ lệnh: "Quay xe, về nhà họ Tưởng."
Chúc Minh Đức kinh ngạc, nhanh chóng đáp: "Vâng."
Nhà họ Tưởng, đại sảnh.
Tưởng Minh Triết mặc bộ đồ vest nhỏ đang chơi với bà cụ Lam ở đại sảnh.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Cậu bé vừa nhìn lên đã thấy chú ba nhà mình dắt theo cô em gái xinh xắn và dễ thương về.
Cậu bé vứt đồ chơi chạy đến chỗ Tưởng Minh Trúc, ngượng ngùng nói: "Em là Minh Trúc à? Bà cố nói chú ba có một cô con gái tên là Minh Trúc lớn bằng anh.

Anh tên là Tưởng Minh Triết, anh trai của em."
Hai người đều là cháu của nhà họ Tưởng, nhưng bởi vì Tưởng Minh Triết mới về nhà họ Tưởng không lâu, mà gần đây nhà họ Tưởng lại thường xảy ra chuyện rắc rối nên Tưởng Tử Hàn cũng chưa đưa Tưởng Minh Trúc tới đây.
Đây là lần đầu tiên hai bạn nhỏ gặp nhau.
Tưởng Minh Trúc trợn mắt nhìn đứa trẻ tới làm quen này: "Ai là em gái của bạn, mình đã bốn tuổi rồi, có làm cũng phải làm chị gái bạn."
Em gái gì đó, quá low, vừa nghe là thấy yếu đuối dễ bắt nạt.
Bé mới không thèm làm em gái!

Em gái xinh xắn trợn trắng mắt thật dễ thương quá!
Tưởng Minh Triết vừa nhìn đã thích cô em gái này rồi.
"Anh cũng bốn tuổi." Cậu bé khó xử nói: "Sinh nhật của em ngày nào? Ai sinh nhật trước thì làm anh trai hoặc chị gái được không."
Tưởng Minh Trúc suy nghĩ cẩn thận hai giây.
Nhóc còn nhà bác cả nói nhiều ghê, bé thật sự càng muống dùng nấm đấm để nói chuyện hơn.
Chỉ là……
Cô bé liếc nhìn ba và bà cố đã già đến nỗi nếp nhăn đầy mặt, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý.
Tưởng Minh Trúc thở dài, bỏ đi, bé sẽ là người làm chị, nhường cậu ta chút đi.
"Sinh nhật của mình là ngày 18 tháng 10."
Tưởng Minh Triết nheo mắt vui mừng: "Chào em gái, anh là anh trai của em Tưởng Minh Triết, sinh nhật của anh là ngày 17 tháng 10."
Tưởng Minh Trúc: "..."
Cô bé nhỏ siết chặt tay: "Tôi…bạn chắc chắn là sinh non rồi!"
Cô bé hối hận rồi, trên đời này, chỉ nên chinh phục mọi thứ bằng nắm đấm!
Tưởng Minh Triết ngượng ngùng cười cười: "Cho nên anh là anh trai, đó là trời định rồi."
Tưởng Minh Trúc càng tức giận, bĩu môi, trợn mắt.
Tưởng Tử Hàn kinh ngạc liếc nhìn Tưởng Minh Triết một cái.
Ngày 17 tháng 10?
Chỉ hơn Minh Trúc một ngày tuổi, trùng hợp vậy à?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui