Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Chỉ là nếu tên hung thủ đã dám dùng tới loại thủ đoạn như hạ độc đứa nhỏ để vu oan cho cô, chỉ e mai này gã sẽ càng ra tay ác hơn… còn có cái chết của Dương Liễu…
Tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ cũng là để nhắm vào cô?!
A!
Tống Hân Nghiên yên lặng siết tay thành nắm đấm, cô sẽ không để yên như vậy đâu.
Năm phút trôi qua rất nhanh.
Sương mù một lần nữa giăng đầy mắt Tưởng Minh Trúc.
Nhưng cô nhóc kia rất biết giả vờ, thời điểm cảnh sát tiến vào thúc giục bọn họ đã đến lúc rời khỏi, cô bé còn hung tợn cảnh cáo anh ta: “Tống Hân Nghiên là mẹ cháu, là vợ của Tưởng Tư Hàn.

Bọn cháu chỉ tạm thời để mẹ ở lại chỗ này thôi, sau khi rút đơn kiện sẽ lập tức tới đón mẹ về.

Nếu để cháu biết lúc mẹ cháu ở đây đã bị ức hiếp, mấy chú sẽ bị mất việc đó…”
Dung mạo của cô bé rất đáng yêu, dù là lúc cười hay lúc nghiêm túc, thỉnh thoảng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện lúm đồng tiền.
Dù có bày ra dáng vẻ hung tợn cũng trông cực kỳ đáng yêu.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được cười.
Cảnh sát cười nói: “Ừm, những lời bạn nhỏ nói chú cảnh sát đã nhớ kỹ trong lòng rồi.

Xin cứ yên tâm, bây giờ là xã hội pháp chế, sẽ không xuất hiện tình huống mà cháu lo lắng đâu.”
Cô nhóc ngạo kiều kia ưỡn ưỡn cái ngực nhỏ, gật đầu: “Tốt nhất là vậy.”
Biệt thự Lộc Hồ.
Dạ Nhất bước vào thư phòng: “Ông chủ, có tin mới.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc đã dẫn theo luật sư và pháp y từ Hải Thành tới đây, họ đang tích cực tìm kiếm bằng chứng để giúp mợ chủ lật lại vụ án.


Mặt khác, bên phía Tưởng Tư Hàn cũng có động tĩnh.

Tưởng Minh Trúc đã tới trại tạm giam, gặp mợ chủ.”
Dưới đáy mắt Dạ Vũ Đình lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Gặp rồi? “
A!
Đuôi lông mày của anh ta khẽ nhếch lên: “Tưởng Tư Hàn đã tỏ thái độ rồi, anh ta là tính rút đơn kiện, làm người tốt đây mà.”
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
Dạ Vũ Đình gõ nhẹ vào tay vịn xe lặn, trầm ngâm nói: “Một khi nhà họ Tưởng rút đơn kiện, Hân Nghiên sẽ được thả ra.

Tuy bị giam vài ngày, nhưng đối với cô ấy mà nói sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn.

Nhưng…”
Sao anh ta có thể thuận nước giong thuyền đẩy chuyện tốt đó tới trước mặt Tưởng Tư Hàn chứ!
Khóe môi Dạ Vũ Đình cong lên, để lộ ý cười đầy quyến rũ: “Thả người ra trước khi Tưởng Tư Hàn ra tay.”
“E là không dễ.” Dạ Nhất nghĩ ngợi nói.
“Xuống tay từ cái chết của Dương Liễu đi, cậu sai người kiểm nghiệm tử thi lại lần nữa, hẳn sẽ có kết quả không tin nổi.”
Dạ Nhất khó hiểu: “Xác chết đã được khám nghiệm nhiều lần rồi, bà ta thật sự đã chết vì nhồi máu cơ tim.

Và nguyên nhân chính dẫn đến chuyện này chính là cú đấm của mợ chủ, thế nên dù có kiểm tra cỡ nào đi nữa thì cô ấy vẫn không thoát khỏi liên quan.”
“Sợ gì chứ, bảo cậu đi thì cứ đi đi.” Dạ Vũ Đình lạnh lùng liếc anh ta: “Dù phải ngồi tù thì cũng phải cố gắng tranh thủ chút ích lợi, ít nhất phải để mợ chủ mấy người thấy được chúng ta cũng đã cố gắng hết sức.


Thành công hay không không sao cả, dù sao cũng tốt hơn chuyện chúng ta ở đây cố gắng cả nửa ngày, cô ấy lại cho rằng chúng ta chẳng làm gì hết.”
“Vâng.”
Dạ Nhất nhận lệnh, lập tức xoay người chấp hành.
...
Khách sạn.
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh vừa trở về, luật sư và pháp y do hai người dẫn tới cũng đã mang theo kết quả quay lại.
Pháp y đưa ra một phần tư liệu: “Kết quả khám nghiệm tử thi hoàn toàn không có vấn đề gì cả, Dương Liễu xác thật chết vì nhồi máu.

Tôi đã đọc qua cuộc sống thường ngày của Dương Liễu khi còn sống trong hai năm gần đây, mặc dù có tiền căn bị nhồi máu, nhưng người phụ nữ này vẫn còn rất trẻ, cuộc sống cũng phong phú, hơn nữa cơ thể cũng rất khỏe mạnh, không giống kiểu người bị đấm một cú là dẫn tới nhồi máu ngay.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, không có bằng chứng xác thực.

Mặt khác…”
Anh ta lấy một tờ báo cáo kiểm tra ra: “Tôi phát hiện trong tờ xét nghiệm công thức máu của cô ta có điểm bất thường, tôi nghi rằng có nguyên nhân gì khác đã dẫn tới bệnh nhồi máu cấp của Dương Liễu chứ không phải do cú đấm của cô Tống…”
Khương Thu Mộc vội cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm kia, tuy cô ấy đọc không hiểu, nhưng cuối cùng cũng có hy vọng rồi.
“Có thể kiểm chứng không? “
Pháp y lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có biện pháp xác nhận, vậy nên những thứ này đều chỉ là suy đoán của tôi.

Quan trọng nhất là bọn họ cũng không tính để chúng tôi kiểm chứng.

Khi tôi nộp báo cáo để nghị khám nghiệm lại đã bị từ chối ngay tại chỗ.


Hơn nữa lúc gần về tôi còn nghe nói xác của nói Dương Liễu sắp bị đưa đi hỏa táng.

Muốn kiểm chứng suy luận này, tôi chỉ có thể đích thân đi khám nghiệm tử thi, nhưng theo tình hình bây giờ thì xem ra thật sự rất khó khăn.”
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh liếc mắt nhìn nhau.
Tống Dương Minh trầm ngâm nói: “Để tôi nghĩ cách.”
Khương Thu Mộc gấp đến độ đứng ngồi không yên, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, cô nhớ tới một người: “Cố Vũ Tùng! “
Cô ấy hưng phấn nói: “Dạo này Cố Vũ Tùng đang làm việc ở thủ đô.

Địa vị của nhà họ Cố ở Hải Thành rất đặc biệt, bên cạnh đó, quan hệ với nhà họ Tưởng cũng rất sâu sắc, mạng lưới quan hệ rộng hơn chúng ta nhiều, để tôi gọi cho anh ta thử.”
Vừa dứt lời, Khương Thu Mộc lập tức móc điện thoại ra, gọi cho Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng vừa bắt máy, cô ấy lập tức liên thanh như đạn bắn về tất cả những gì pháp y mới phát hiện.
Khương Thu Mộc nói: “Nếu không phải chúng tôi thật sự không có thời gian cũng sẽ không tìm đến anh đâu, giúp một tay đi mà?”
Cố Vũ Tùng cạn lời: “Nếu tôi có thể làm được thì còn cần cô tìm tới cửa hả? Chuyện này liên quan tới Minh Trúc, anh Hàn giận lắm, không cho chúng tôi nhúng tay vào.”
Khương Thu Mộc tức giận chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, sao suy nghĩ của Tưởng Tư Hàn vô liêm sỉ quá vậy, qua đêm với gái đứng đường còn phải trả phí sáu trăm nghìn đó, huống hồ chi Hân Nghiên là người vợ đã cũng anh ta đăng ký kết hơn, đích thân dẫn vào nhà.

Mặc dù đã ly hôn, nhưng nhân phẩm cô ấy thế nào tôi không tin trong lòng Tưởng Tư Hàn thật sự không biết, mẹ kiếp! Anh cũng chẳng phải loại tốt lành gì, đầu óc bị nước vào rồi hả? Óc Tưởng Tư Hàn bảo anh làm anh cũng răm rắp nghe theo sao?”
“F*ck! “
Bên đầu dây phía Cố Vũ Tùng – người đang yên đang lành lại bị chửi lành, vang lên tiếng mắng: “Khương Thu Mộc, con mẹ nó cô có bị bệnh không hả! “
Đường đường con gái danh môn thế gia, giờ lại điên cuồng há miệng chửi đổng còn hơn cả người đàn bà chanh chua!
Anh ta tức giận cúp máy, ném di động lên sô pha, nhấc chân chạy hai vòng quanh phòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta lại tức giận nhặt di động lên, gọi tới một số.
“Tôi là Cố Vũ Tùng.

Vụ án Tống Hân Nghiên ngộ sát, cái người chết đó, mấy cậu nghĩ cách kiểm tra lại xác chết lần nữa.

Có người đưa cho tôi bằng chứng vô cùng xác thực, chứng minh rằng bởi vì ăn trúng thứ gì đó nên người đã chết mới lên cơn nhồi máu cơ tim, các cậu mau mau đi kiểm chứng rồi về báo cáo lại với tôi! Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì thật, các cậu cũng có trách nhiệm đấy!”

Anh ta cúp máy, vuốt mặt nói: “Mẹ kiếp, toàn là mấy chuyện gì đâu không!’
Anh ta tự an ủi bản thân.
Vấn đề ở đây không phải giúp hay không giúp, mà là điều một người bình thường sẽ chọn làm…
Sau khi anh Hàn biết chắc sẽ không giết anh ta diệt khẩu đâu nhỉ?!
Hầy…
Cố Vũ Tùng đau khổ nắm tóc…
...
Đêm.
Lịch Viên.
Tưởng Tư Hàn ngắm nhìn cô con gái đang ngủ sau, nhớ tới lời báo cáo hồi chiều của cấp dưới rằng cô nhóc này đã dẫn theo vệ sĩ và người hầu tới trại tạm giam, cầu tình thay cho Tống Hân Nghiên.
Rõ ràng cô bé và người phụ nữ kia mới ở chung không bao lâu, không ngờ tình cảm giữa hai người lại không cạn chút nào.
Tưởng Minh Trúc không biết đang mơ thấy gì, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chóp chép, khóe môi cong lên, lúm đồng tiền dễ thương lún xuống, nụ cười tươi rói hiện ra.
“Con còn cười!”
Tưởng Tư Hàn nhéo bàn tay mềm mềm, nho nhỏ của con gái, cau mày, nhỏ giọng dạy dỗ: “Người phụ nữ kia ngốc không chịu nổi, con cũng chẳng kém gì.

Hai kẻ ngốc nghếch tụ chung một chỗ có thể làm được chuyện tốt gì chứ.”
Tưởng Minh Trúc vẫn ngủ say sưa như trước, không nghe thấy lời dạy dỗ của người cha già.
Sau khi ra khỏi phòng con gái, Tưởng Tư Hàn tới phòng sách.
Trên bàn sách đặt một chồng dày tài liệu về nguồn gốc loại thuốc độc mà Tưởng Minh đã trúng phải kia.
Anh tiện tay cầm một tệp lên lật xem.
Cửa vang lên tiếng gõ.
Sở Thu Khánh bưng một ly sữa nóng bước vào: “Em hâm nóng ly sữa…”
“Sao cô còn ở đây?”
Tưởng Tư Hàn thả văn kiện trong tay xuống, cau mày nhìn cô ta bằng ánh mawsy không vui: “Còn chưa kết hôn mà ngày nào cũng nán lại Lịch Viên đến khuya, hai mươi mấy năm qua, nhà họ Sở đã dạy dỗ con gái như thế nào vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui