Tống Hân Nghiên nổi giận: “Buông ra! Cô ấy khó thở, tôi đang hồi sức tim phổi cho cô ấy! Tôi đang cứu cô ấy….”
Hai người kia giống như không nghe thấy, không hề động đậy.
Động tĩnh ở đây rất nhanh đã kinh động đến giám ngục trực ban.
Mấy tên giám ngục quát tháo chạy đến xem, vội vàng mở khóa, chạy vào kiểm tra.
“Vẫn chưa ngừng thở, mau đưa đến bệnh viện.”
Hai tên giám ngục lập tức khiêng nghi phạm đang co giật ra ngoài.
Giám ngục ở lại dùng dùi cui điện tách ba người ra.
Cô ta mắng chửi Tống Hân Nghiên và hai nghi phạm còn lại: “Buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường cho tôi.”
Hai người kia vừa nhìn thấy giám ngục lập tức ngoan ngoãn, nghe lời buông tay ra, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống.
Giám ngục cảnh cáo nói: “Còn gây chuyện này, sẽ nhốt ba người lại!”
Hai người còn lại lập tức ngoan ngoãn hứa tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nữa.
Trong lòng Tống Hân Nghiên sinh ra một linh cảm không tốt, lo lắng nói với giám ngục: “Người lúc nãy khó thở, tôi muốn làm hồi sức tim phổi cho cô ấy…”
“Cô nói linh tinh!”
“Cô ta tại sao lại khó thở trong lòng cô biết hả?”
Hai người đang ôm đầu ngồi ở bên cạnh, bạn một câu, tôi một câu gầm lên.
“Đều im miệng hết đi!” Giám ngục hét lên: “Ngoan ngoãn chờ đợi đi, nếu như không muốn ngủ thì đừng ngủ nữa, nhốt hết vào cho tôi.”
Hai người lập tức ngậm miệng lại.
Tống Hân Nghiêu há miệng, vẫn còn muốn nói cái gì nữa.
Giám ngục cầm dùi cui chỉ vào cô: “Lát nữa lại đến tính sổ với cô, tắt đèn đi ngủ.”
Ném lại một câu, khóa cửa nhà giam lại, vội vàng rời đi.
Hai người cùng phòng giam còn lại đắc ý đứng dậy, ngã xuống chiếc giường sắt, đi ngủ.
Sự bất an trong lòng Tống Hân Nghiên ngày một lớn, đầu óc lộn xộn nghĩ lại lời nói của ba người lúc nãy, và phản ứng của người bị tình nghi bị đưa đi kia.
Cô luôn cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy nào đó.
Cô bất lực ngồi xổm dựa vào giường, mờ mịt vùi mặt vào đầu gối, ngây người.
…
Tưởng thị.
Phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Tưởng Tử Hàn một đêm không ngủ.
Chúc Minh Đức sợ hãi, run rẩy đứng trước bàn làm việc của anh báo cáo: “Trong tay cảnh sát có bằng chứng bất lợi cho cô Tống, đủ để định tội, muốn tìm thấy bằng chứng mới rất khó.
Bây giờ xem như cô Tống không nhận tội cũng không được…”
Tưởng Tử Hàn dựa vào ghế, nhắm đôi mắt đau nhức lại nói: “Đi chào hỏi, để cảnh sát hình sự điều tra, nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự!”
Cảnh sát hình sự.
Chu Minh Đức thầm kinh ngạc.
Một vụ án nhỏ như thế này, chỉ sợ bên phía cảnh sát hình sự không thèm để mắt đến.
Nhưng lời này anh ta chỉ dám nghĩ, không dám nói.
Tưởng Tử Hàn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao: “Nếu như thiếu bằng chứng, thì bảo bọn họ tạo ra bằng chứng!”
Chu Minh Đức hít một hơi khí lạnh, cung kính nói: “Vâng!”
Vừa dứt lời, điện thoại trên người anh ta vang lên.
Chu Minh Đức vội vàng lùi sang bên cạnh nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta vội vàng cúp điện thoại, lo lắng nói: “Cô Tống đã xảy ra chuyện ở trong trại giam rồi.
Cô ấy giết một nữ nghi phạm cùng phòng giam.”
“Vụt!”
Tưởng Tử Hàn lập tức đứng dậy, vẻ mặt u ám, lạnh lùng, dáng vẻ cơn giông trước lúc mưa nguồn.
….
Trại giam.
Linh cảm của Tống Hân Nghiêu rất đúng.
Nghi phạm bị cô đánh ngã Dương Liễu kia đã chết rồi.
Cô và hai người tình nghi cùng phòng giam khác cùng bị đưa đi, lần lượt thẩm vấn.
Vẻ mặt cảnh sát lạnh lùng: “Nói đi, nói hết quá trình gây án ra.”
Tống Hân Nghiên rất rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Rất lâu sau mới bình tĩnh lại, bắt đầu hồi tưởng lại: “Người không phải là do tôi giết, tôi quả thật có động tay, nhưng đó là phòng vệ chính đáng.
Ba người bọn họ liên hợp với nhau đánh lộn, tôi chỉ đánh lại mà thôi.
Hơn nữa, lúc đó cả người Dương Liễu co giật, triệu chứng khó thở giống như đột nhiên bị nhồi máu cơ tim.
Tôi phát hiện ra điểm bất thường, lập tức hồi sức tim phổi cho cô ta.
Chỉ là mới làm được một nửa, hai người kia lao đến đẩy tôi ra, khống chế tôi, không cho cầu cứu…cảnh sát, Dương Liễu không phải là bị tôi đánh chết, là đột nhiên phát bệnh!”
“Cô biết khá nhiều đó!” Cảnh sát lạnh lùng cười: “Tôi chỉ bảo cô nói quá trình xảy ra sự việc, không bảo cô thanh minh cho mình.
Người chết như thế nào, bên pháp y sẽ đưa ra kết luận.
Đầu độc, giết người, Tống Hân Nghiên, hai vụ án này đã cùng đưa ra xem xét, cô hãy chuẩn bị tâm lý sẽ ở đây trong một khoảng thời gian dài.”
Giám ngục ở bên ngoài đi vào.
Lúc đanh chuẩn bị đưa Tống Hân Nghiên quay về phòng giam, lại có cảnh sát gõ cửa đi vào: “Cậu ba nhà họ Dạ đã đến rồi, đang ở bên ngoài xin được gặp Tống Hân Nghiên.”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn cau mày: “Tình huống của Tống Hân Nghiên đặc biệt, ngoài luật sư, không thể gặp bất kỳ ai.
Cậu ba Dạ muốn gặp, bảo anh ta đi làm thủ tục chính quy, làm xong là có thể gặp.”
“Được.”
Cảnh sát trưng cầu ý kiến kia nhận được câu trả lời, lập tức rời đi.
.
Đam Mỹ Trọng Sinh
“Đợi đã.” Tống Hân Nghiên vội vàng gọi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Tống Hân Nghiên cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, nói: “Đồng chí cảnh sát, làm phiền giúp tôi chuyển lời cho Dạ Vũ Đình, bảo anh ấy không cần lo lắng, tôi không hại người khác, cũng không sợ điều tra, tôi tin pháp luật sẽ cho tôi một công đạo.
Còn nữa….”
Cô dừng một lúc, khàn giọng nói: “Bảo anh ấy chú ý sức khỏe.”
Con người chỉ có lúc gặp hoạn nạn mới có thể nhìn rõ lòng người.
Trái tim có thể yêu ai đó của Tống Hân Nghiên đã chết rồi, nhưng không thể phòng bị cô nhận ý tốt và ý tốt mà người khác dành cho cô.
Trong sảnh của trại giam.
Cảnh sát đã chuyển lại y nguyên lời của Tống Hân Nghiên cho Dạ Vũ Đình.
Khuôn mặt Dạ Vũ Đình hơi đỏ lên, vẻ mặt lộ vẻ xúc động: “Có phải cô ấy vẫn còn đang ở trong phòng thẩm vấn kia không?”
Cảnh sát không trả lời.
Dạ Vũ Đình nhìn về phía phòng thẩm vấn mà cảnh sát vừa đi ra, đôi mắt có chút sâu, cố ý cao giọng nói: “Cho dù có phù hợp với quy định hay không, tôi nhất định sẽ nghĩ cách gặp cô ấy! Người khác nói thế nào, loan truyền thế nào tôi đều không tin, tôi chỉ tin Tống Hân Nghiên mà tôi quen biết không hại người khác, không giết người!”
Trong phòng thẩm vấn.
Tống Hân Nghiên nghe thấy giọng nói ở bên ngoài cửa láng máng truyền đến, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Dạ Vũ Đình, xin lỗi, liên tục mang đến phiền phức cho anh, cũng cảm ơn sự hao tâm tổn sức của anh.
…
Một căn hộ ở vùng ngoại ô.
Khóe miệng Sở Thu Khánh hơi cong lên, cầm ly lên chạm ly với chiếc ly trong tay Ninh Bội: “Vẫn là cô có cách, lập lờ đánh lận con đen, vu oan, giá họa, dùng một loạt thủ đoạn xấu xa này, Tống Hân Nghiên đã bị đánh cho mơ màng.
Tiếp theo, cô ta xem như không chết thì cũng mất một tầng da!”
Ninh Bội vui vẻ uống một ngụm rượu: “Ai bảo cô ta không mở mắt ra, chân còn chưa đứng vững đã chạy đến động vào tôi.”
Đôi mắt ẩn sau chiếc ly của Sở Thu Khánh hơi lóe lên: “Cô ta cũng không phải hoàn toàn chưa đứng vững, đừng quên, phía sau cô ta còn có nhà họ Dạ.”
Cô ta nhìn Ninh Bội: “Bên phía cô chuẩn bị đầy đủ chưa? Đừng để chúng ta lãng phí nhiều tâm tư như vậy, đến cuối cùng vì không đưa ra đủ bằng chứng, cho cô ta cơ hội nghỉ xả hơi, dù sao điều tra ra chúng ta, đó không phải mất nhiều hơn được sao.”
“Cô ta không có bản lĩnh kia.” Ninh Bội cười độc ác: “Cho dù cô ta có bản lĩnh kia, điều tra đến cũng không cần phải sợ, từ đầu đến cuối cùng ta không tham gia, điều tra ra cũng không liên quan gì đến chúng ta.
Sở Thu Khánh sững sờ một lúc, cười nói: “Cũng đúng.”
Ninh Bội đặt ly xuống, đắc ý nói: “Cho dù thế nào, tôi sẽ không để cho Tống Hân Nghiên có cơ hội đứng ở thủ đô.
Nơi này, có cô ta không có tôi, có tôi không có cô ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...