Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Nhìn trần nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ một lúc, cô mới nhận ra đây là phòng mình.
Tối hôm qua cô uống ba ly rượu đầu tiên đã hỏng việc rồi, cũng không biết rốt cuộc Tưởng Tử Hàn có làm khó Chu Cao Tuấn hay không.
Cô ôm cái đầu choáng váng nặng nề đi ra khỏi phòng.
Dạ Vũ Đình đang ở dưới tầng chuẩn bị tập luyện phục hồi chức năng, nhìn thấy cô ngay lập tức: “Tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?”
Mặt Tống Hân Nghiên là vẻ tái nhợt sau cơn say: “Vẫn ổn, có hơi choáng thôi.”
“Anh cho người nấu cháo và canh giải rượu cho em đấy, ăn vào là đỡ thôi.”
Dạ Vũ Đình nói xong liền giương giọng dặn người hầu bê cháo bê canh lên.
Tống Hân Nghiên bóp đầu đi xuống tầng: “Tối hôm qua em về thế nào vậy?”
“Giám đốc Chu và phó tổng giám đốc Đường của em đưa em về đấy.” Dạ Vũ Đình yêu chiều nói: “Bọn họ không biết em dính chút rượu là say, lúc đưa em về còn xin lỗi nữa...”
Tống Hân Nghiên nghe thấy tên của Đường Vũ Diệp thì sững sờ.
Xem ra cuối cùng giám đốc Chu còn cố ý gọi phó tổng giám đốc Đường tới nữa.
Đầu đau rất khó chịu, cô ăn xong canh giải rượu với cháo rồi đi lên tầng ngủ tiếp.
Dạ Vũ Đình nhìn cô đi lên tầng.
Dạ Nhất đi lên: “Sếp, bên kia đã chuẩn bị gần xong rồi, cô Tống không ra ngoài thì phải làm thế nào đây ạ?”
Dạ Vũ Đình phất tay: “Thu dọn đi.

Hân Nghiên cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền tới cô ấy.”
“Vâng.” Dạ Nhất đáp, quay người lấy điện thoại ra gọi điện.
...
Trên tầng.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường một lúc, lấy điện thoại ra: “Phó tổng giám đốc Đường, tối hôm qua...!cảm ơn chị ạ.”

Một lúc sau Đường Vũ Diệp mới trả lời: “Không cần khách sáo với tôi vậy đâu.

Cũng tại tôi, nếu không phải tôi có việc đột xuất thì tối qua cũng không khiến cô say đến như vậy.

Sau khi cô say, cậu ba Dạ liên tục gọi cho cô.

Giám đốc Chu sợ một mình anh ấy đưa cô về sẽ khiến cậu ba hiểu lầm nên mới gọi tôi tới.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chúng tôi cũng không biết cô là bạn gái của cậu ba.”
Đường Vũ Diệp cảm thán: “Cô nói xem cô cần gì phải như vậy chứ, có một tòa núi để dựa lớn như vậy, còn ra ngoài làm việc làm gì.”
Tống Hân Nghiên cười khổ: “Dạ Vũ Đình là Dạ Vũ Đình, tôi là tôi.

Tôi muốn làm chuyện mà tôi thích làm, không muốn thành vật sở hữu của ai cả.

Phó tổng giám đốc Đường, vẫn mong chị giữ kín chuyện của tôi và Dạ Vũ Đình, tôi chỉ muốn làm một nhân viên nghiên cứu phát triển đơn thuần thôi.

Cảm ơn!”
Cùng lúc đó.
Nhà họ Sở.
Zalo của Sở Thu Khánh kêu tinh tinh tinh tinh nhận được một đống ảnh.
“Cô Sở, cô bảo tôi theo dõi Tưởng Tử Hàn, những ngày qua chỉ có hôm qua là chụp được số ảnh này thôi.”
Điện thoại Sở Thu Khánh dừng lại ở một tấm ảnh.
Bức ảnh được chụp trộm từ bên ngoài cửa sổ, hình ảnh hơi mờ, thậm chí là biến dạng, nhưng cô ta vẫn nhận ra được hai nhân vật chính bên trong là Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Người phụ nữ ngồi trên đùi người đàn ông, khuôn mặt đỏ bừng hơi ngửa lên, ánh mắt say đắm mê người.
Một tay người đàn ông đỡ lấy lưng người phụ nữ, một tay đưa vào trong vạt áo cô, vừa nhìn đã biết chẳng phải đang làm chuyện tốt đẹp gì.
Sở Thu Khánh tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, ngón tay cầm điện thoại siết tới trắng bệch.
“Con khốn! Đây là tự mày tìm chết đấy!”
Tức giận chửi rủa xong, cô ta nổi giận đùng đùng tìm zalo của Tống Hân Nghiên, gửi thẳng ảnh qua.
“Ra ngoài nói chuyện đi, nếu không tôi sẽ đăng bức ảnh này lên, cả đời này cô đừng có nghĩ tới chuyện ở lại được thủ đô!”
Tống Hân Nghiên vừa nói chuyện với Đường Vũ Diệp xong đã nhận ngay được tin nhắn của Sở Thu Khánh.

Truyện Khác
Nhìn thấy bức ảnh, mặt cô cắt không còn giọt máu.
Chuyện này xảy ra từ bao giờ vậy?
Cô đã quên gần hết chuyện tối qua rồi, chẳng nhớ được là còn xảy ra chuyện này nữa!
Sở Thu Khánh mãi vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Tống Hân Nghiên, bèn gửi thêm một tin nữa.
“Nếu như bức ảnh này được đăng lên, hôn sự của cô và Dạ Vũ Đình sẽ kết thúc! Cho dù cô không quan tâm đến Dạ Vũ Đình, vậy PL thì sao? Để nữ nhân viên của công ty quyến rũ bên A, một khi chuyện này bại lộ thì không chỉ cô bị lôi ra, mà đến cả PL cũng sẽ bị liên lụy vì cô!”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại: “Thời gian, địa điểm!”
...
Quán trà Thiên Nhiên Cư.
Tống Hân Nghiên tìm thấy phòng riêng được chỉ định.
Cô vừa đẩy cửa bước vào, Sở Thu Khánh đã vung một cái tát tới.
Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị từ trước, nghiêng người sang bên cạnh, nhanh chóng vươn tay túm lấy cổ tay Sở Thu Khánh đang đánh tới.
“Cô Sở, cô muốn gặp tôi, giờ tôi tới rồi.


Nếu như không nói chuyện cho tử tế được thì tôi thấy cũng không cần nói chuyện nữa đâu.”
Sở Thu Khánh nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cô quyến rũ chồng sắp cưới của tôi còn mong tôi nói chuyện tử tế với cô à?!”
Tống Hân Nghiên lười đôi co với cô ta.
Dù sao thì rốt cuộc chuyện tối qua ra làm sao, bản thân cô cũng không rõ.
“Nghe cô nói như vậy là muốn giải quyết bằng bạo lực à? Nếu như đây là quyết định của cô, tôi cũng không có ý kiến.

Chỉ là, có thể cô không biết rõ lắm, lúc đi học nhàm chán quá nên tôi đã học muay Thái mấy năm.

Cô chắc chắn muốn giải quyết theo cách này chứ?”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức mặt lúc xanh lúc đỏ.
Cô ta hất tay Tống Hân Nghiên ra: “Loại đê tiện đúng là không ai bì nổi! Quyến rũ chồng sắp cưới của tôi mà còn có mặt mũi diễu võ dương oai trước mặt tôi à!”
Tống Hân Nghiên đi tới ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ táo tàu ở bên cạnh: “Tôi không biết cô lấy được bức ảnh này từ đâu ra, mà dù tôi có giải thích nội dung trong bức ảnh thì có lẽ cô cũng chẳng tin, cho nên cũng không cần thiết phải nói nữa.

Nhưng có một điều tôi bắt buộc phải nói rõ, tối qua trước khi tôi vào phòng riêng, thậm chí sau khi vào phòng riêng, tôi đều không biết chồng sắp cưới của cô sẽ tới.

Nếu không cho dù có đánh chết tôi, hoặc là trực tiếp bị công ty đuổi việc, tôi cũng sẽ không đi! Đối với tôi, không còn ai khác ngoài Tưởng Tử Hàn đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng người tôi ghét nhất cả.”
Sở Thu Khánh cười khẩy: “Nói thì hay lắm.”
“Tin hay không tùy cô.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên thờ ơ: “Tửu lượng của tôi không tốt, uống rượu là say.

Tối qua mở màn đã uống ba ly rượu, khi đó tôi đã say rồi, làm mấy chuyện đó hoàn toàn trong trạng thái không có ý thức.

Nếu như không phải thấy được bức ảnh mà cô gửi tới, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện này.

Tính ra thì bây giờ tôi kiện anh chồng sắp cưới bỉ ổi của cô tội quấy rối tình dục tôi cũng không oan cho anh ta đâu!”

“Cô!”
Lần đầu tiên Sở Thu Khánh trải nghiệm sự sắc bén trong tài ăn nói của Tống Hân Nghiên, bị cô chặn họng cho không nói nên lời.
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, tìm được bức ảnh kia, nhìn rồi đột nhiên bật cười: “Kĩ thuật của người chụp ảnh này không ổn chút nào hết, tôi đề nghị cô đổi người đi.

Đúng rồi, Tưởng Tử Hàn vẫn chưa biết cô thuê người chụp trộm anh ta đúng không?”
Sở Thu Khánh tức tới mức suýt thì ói ra máu: “Không liên quan gì đến cô!”
Cô ta hằn học nhìn Tống Hân Nghiên: “Nếu như hôm nay cô đã tới đây rồi, tôi cũng không để cô tốn công vô ích được.

Nỗi nhục mà tôi phải chịu, dù sao thì cũng phải tìm lại được chút lợi mới được chứ!”
Sở Thu Khánh vỗ tay.
Căn phòng riêng lập tức được mở ra từ bên ngoài.
Năm tên đàn ông cường tráng hung hãn lần lượt bước vào.
Mặt Tống Hân Nghiên hơi biến sắc, “vụt” một phát đứng dậy khỏi ghế.
Chiếc túi bên tay đập vào mấy người kia, sau đấy quay người bỏ chạy.
Bốn tên đàn ông vào trước cũng đồng thời di chuyển theo.
Bọn họ đột ngột lao đến trước mặt Tống Hân Nghiên, một người đập chiếc túi ném tới ra, ba người khác lao tới Tống Hân Nghiên theo ba hướng cùng một lúc.
Phòng riêng trong quán trà không lớn.
Tống Hân Nghiên không thể chạy thoát được, nhanh chóng bị trói tay chân khống chế lại.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nhưng cũng không dám lộ vẻ sợ hãi ra ngoài: “Sở Thu Khánh! Tốt nhất là cô mau thả tôi ra.

Cô tưởng cô gửi cho tôi tấm hình kiểu này xong, tôi sẽ đến cuộc hẹn này mà không phòng bị gì hay sao?”
Sở Thu Khánh nhìn từ trên cao xuống, nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ thương hại: “Yên tâm, tôi sẽ sớm thả cô ra thôi.

Chỉ là lúc đó, cô cho rằng cô còn tự tin để bàn điều kiện với tôi chắc?”
Cô ta lùi lại vài bước: “Làm đi, nhanh lên chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui