Dạ Như Tuyết không cam lòng siết chặt nắm tay!
Không!
Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra!
Sau khi Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình rời đi, Dạ Như Tuyết đến gần mẹ: “Mẹ ơi, Tống Hân Nghiên giỏi nhất là nói ngon nói ngọt, có tiền thì mua mỹ phẩm tốt chỗ nào không được? Cần chị ta tặng cho mẹ sao? Huống hồ còn có chuyên gia chăm sóc da, nếu chuyên gia thực sự vô dụng, sao được nhiều người săn đón như vậy?”
Trái tim đang nhen nhóm động lòng của Lâm Tịnh Thi lập tức bị con gái kéo về.
Lâm Tịnh Thi bừng tỉnh, cơn giận vừa mới biến mất lại đột nhiên ập tới: “Được lắm, suýt nữa mẹ đã bị con khốn này lừa rồi!”
Lúc nãy bị Tống Hân Nghiên quát, bà ta bị khí thế dữ dội của cô dọa đến choáng váng, lại không phản ứng được ngay…
...
Tống Hân Nghiên phỏng vấn cho một công ty tên PL, là một công ty mỹ phẩm nổi tiếng trong các công ty nước ngoài.
Nhân viên phỏng vấn là ba người nước ngoài.
Bọn họ cầm lý lịch của Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng trao đổi với nhau một lát, cả ba đều tỏ ra nét mặt hài lòng.
Một người trong số đó hỏi bằng tiếng Anh: “Cô Tống, tôi rất tò mò, trước đây cô tự mở công ty, cũng am hiểu nghiên cứu, dù bây giờ làm lại từ đầu cũng không phải việc gì khó.
Lý do gì khiến cô tự nguyện đi làm nhân viên, còn một lòng nghiên cứu phát minh cho công ty khác?”
Tống Hân Nghiên từng sống ở nước ngoài nên tiếng Anh rất trôi chảy.
Cô chậm rãi trả lời: “Chính vì tự mở công ty nên tôi mới phát hiện ra vấn đề.
Tôi không giỏi ăn nói, so với xuất đầu lộ diện giao tiếp với người khác, tôi càng thích hợp làm công việc nghiên cứu hơn.
PL là bộ phận nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm của Hermes, tôi nghĩ bất kì nhân viên nghiên cứu nào cũng đều muốn vào bộ phận nghiên cứu của công ty các vị.”
Ba người vừa nghe vừa viết ra ý kiến phỏng vấn.
Một người trong số đó đứng lên, giơ tay ra: “Cô Tống, nói thật tôi rất hài lòng với cô, nhưng kết quả cụ thể xin mời cô về chờ điện thoại thông báo của chúng tôi.”
“Được, cảm ơn.” Tống Hân Nghiên bắt tay anh ta, bình thản rời đi.
Thang máy dừng ở đại sảnh tầng một công ty PL.
Tống Hân Nghiên vừa ra khỏi thang máy, đang định đi ra khỏi công ty.
“Hân Nghiên?”
Có giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng.
Tống Hân Nghiên sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Hoắc Tấn Trung đứng cách cô mấy bước, mỉm cười nhìn cô.
Anh ta đến gần, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Đúng là em thật này, đã lâu không không gặp.”
Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông này đã không còn là Hoắc Tấn Trung trước kia nữa.
So với vẻ nhếch nhác lúc rời khỏi Hải Thành, Hoắc Tấn Trung bây giờ đứng ở đây, khí chất đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đã loáng thoáng lộ ra vẻ tự tin và trầm ổn của cấp trên rồi.
Hoắc Tấn Trung quay đầu nói với cấp dưới: “Mọi người đi làm việc trước đi, tôi sẽ tới sau.”
Quay đầu lại, anh ta chỉ vào khu nghỉ ngơi gần đó: “Cùng ngồi nói chuyện một lát được không?”
Trên mặt Tống Hân Nghiên thoáng hiện vẻ do dự.
Hoắc Tấn Trung cười khổ: “Cho dù không phải là bạn bè cũng là người quen cũ, hiểu nhau từ nhỏ đến lớn, chút tin tưởng đó cũng không có sao?”
Tống Hân Nghiên không đáp lại.
Hiểu nhau là thứ không đáng tin nhất.
Những chuyện trước kia chính là bằng chứng tốt nhất.
Hoắc Tấn Trung nói xong, cũng ý thức được.
Anh ta vô cùng bất đắc dĩ: “Yên tâm, anh sẽ không quấn lấy em đâu.
Hiện tại anh đang lo tập trung làm việc, hơn nữa ở đây anh đã quen bạn gái mới, định bắt đầu lại từ đầu...”
Sự không thoải mái ban đầu giữa hai người dường như đột nhiên biến mất theo câu nói này.
Tổng Hân Nghiên cười trêu: “Thế hiện giờ một người bạn gái cũ như tôi đây chẳng phải càng nên tránh để bị nghi ngờ hay sao?”
Hoắc Tấn Trung vô cùng bất đắc dĩ: “Không cần đâu, bạn gái hiện tại là thư ký của anh, cô ấy...!rất rộng lượng, sẽ không ghen lung tung đâu.
Hơn nữa lúc này chúng ta đều đứng đây, em muốn tránh bị hiểu lầm cũng muộn rồi, là giấu đầu lòi đuôi đấy biết chưa? Qua đây lâu như vậy, hiếm khi gặp được người quen, ngồi xuống nói chuyện một lát đi.”
Tống Hân Nghiên không từ chối.
PL quả nhiên là công ty nước ngoài nổi tiếng mà rất nhiều người dù chen đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào làm.
Thậm chí khu nghỉ ngơi ở đại sảnh cũng chuẩn bị nhân viên phục vụ và đồ ăn thức uống.
“Cà phê chỗ này rất ngon, em có muốn uống thử không?” Hoắc Tấn Trung hỏi.
“Không.” Tống Hân Nghiên từ chối: “Bây giờ tôi không uống cà phê.”
Cô đặt túi xách và CV mang theo sang một bên.
Hoắc Tấn Trung rời mắt khỏi CV của cô: “Anh có nghe nói về chuyện xảy ra với em ở Hải Thành.
Em vẫn...!ổn chứ?”
“Cảm ơn, tôi rất ổn.”
Hoắc Tấn Trung cười khổ: “Hân Nghiên, dù không còn là người yêu cũ thì chúng ta cũng là bạn bè.
Nếu có gì cần giúp thì em cứ lên tiếng, anh biết mình không có tư cách nói ra những lời này, nhưng anh vẫn muốn nói rằng, hôm nay nhìn thấy em sống tốt, anh thực sự rất vui.”
Đôi môi hồng của Tống Hân Nghiên khẽ mím lại, khóe miệng nở nụ cười xa cách.
Hoắc Tấn Trung cứ thế cứ thế nói về rất nhiều chuyện.
Nói mình là một thằng khốn nạn, nói mình cảm thấy áy náy và kể về tình trạng hiện giờ của anh ta.
Cuối cùng anh ta an ủi: “Từ bé đến lớn, em là một cô gái vừa xuất sắc lại vừa chăm chỉ.
Dù có nhà họ Tống hay không, dù ở bất cứ đâu, em đều biết cách tỏa sáng và xây dựng cho mình một tương lai tốt đẹp.”
“Cảm ơn.”
Sau một hồi im lặng lắng nghe, Tống Hân Nghiên đáp lại một câu.
Câu này cứ như câu kết thúc chủ đề vậy, khiến tất cả những lời Hoắc Tấn Trung chưa nói hết đều bị chặn lại.
Anh ta im lặng.
Cùng với sự im lặng của anh ta, bầu không khí cũng trở nên lúng túng.
Hoắc Tấn Trung vội vàng bật cười rồi đứng dậy: “Hôm nay có thể gặp em ở đây thực sự rất vui.
Làm phiền em nãy giờ, xin lỗi nhé, có cơ hội hẹn gặp lại.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, đưa mắt tiễn anh ta rời đi.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh, cơ thể đang căng chặt của cô cũng lập tức thả lỏng.
Tống Hân Nghiên thở dài, vừa vui vừa buồn.
Vốn tưởng rằng gặp lại bạn trai cũ thì tâm trạng sẽ có chút dao động, không ngờ trái tim lại thoải mái, bình yên như nước.
Hiện tại với cô mà nói, Hoắc Tấn Trung không khác gì người lạ qua đường.
Cô không muốn nói chuyện với anh ta.
Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc đi ra khỏi tòa nhà PL.
Cô vừa mới đi tới đường cái thì một chiếc xe chậm rãi dừng lại phía sau lưng cô.
Cửa xe được tài xế mở ra.
Tưởng Tử Hàn mặc bộ vest phẳng phiu bước xuống từ trên xe.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tống Hân Nghiên.
Mãi đến khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn logo phía trên của tòa nhà.
PL?
Ồ!
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng híp mắt lại, trầm ngâm bước vào tòa nhà.
...
Khi ra khỏi PL thì đã là gần trưa.
Tống Hân Nghiên cũng không muốn về nhà họ Dạ nữa.
Gần đó có một trung tâm mua sắm, cô đi vào chọn đại một nhà hàng rồi vào đó ngồi.
Nhà hàng rất hữu tình, bài trí khá đẹp, người cũng thưa thớt.
Sau khi gọi món, Tống Hân Nghiên đang định uống ly nước chanh mà người phục vụ bưng tới thì chợt có một chiếc máy bay giấy từ giữa không trung đột nhiên đâm vào ly nước của cô.
Cô dừng lại.
“Chị ơi, em xin lỗi, chị có thể trả máy bay cho em không ạ?”
Một bé trai khoảng chừng bốn tuổi lon ton chạy đến, chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, hỏi bằng giọng sữa non nớt.
Tống Hân Nghiên lấy máy bay giấy từ trong ly nước ra.
“Bị ướt mất rồi...”
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ khuôn mặt của thằng bé, cô bỗng nhiên sửng sốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...