Tưởng Tử Hàn bất đắc dĩ: “Đúng là ngốc hết đường ngốc!”
Có đường tắt không đi, lại cứ thích tự minh xông trận.
Rốt cuộc cô có biết, ở thủ đô có bao nhiêu người đang cầu xinh anh nói giúp bọn họ vài câu không?
Vậy mà cô gái này cứ thích làm theo cách ngược lại.
Thấy Tống Hân Nghiên vẫn luôn nhìn chằm chằm mình không nói gì, Tưởng Tử Hàn chỉ có thể gật đầu: “Được, em thích tự làm khổ mình kiểu vậy thì cứ tự làm khổ đi.”
Dù sao nhà họ cũng không dựa vào chút thu nhập này của cô để nuôi gia đình.
Hai người trò chuyện một lát, Tống Hân Nghiên mới nhớ tới đồ ăn khuya mà Tưởng Tử Hàn mang tới.
Hai người ăn bữa khuya xong mới chậm rãi về nhà.
Không ngờ ngủ tới nửa đêm, Tống Hân Nghiên đột nhiên đau bụng dữ dội.
Có chuyện đầu độc đồ ăn lúc trước, sắc mặt Tưởng Tử Hàn âm trầm, vội vàng đưa cô đi bệnh viện.
Kiểm tra một lượt.
Viêm dạ dày cấp tính.
Nhìn thấy kết quả này, Tưởng Tử Hàn vừa tức giận vừa buồn cười.
Khi đã lo lắng, ngay cả suy nghĩ bình thường cũng không được nữa.
Mãi cho tới khi truyền dịch, anh mới thả lỏng, mặt lạnh tanh, trách móc không lấy gì làm vui vẻ: “Chuyện đồng nghiệp em ngộ độc đồ ăn còn chưa giải quyết xong, em lại ra ngoài ăn linh tinh cái gì, muốn chết à?”
Tống Hân Nghiên chột dạ rúc vào trong chăn: “Em không gọi đồ ăn ngoài, đều đến tận nơi ăn.
Hơn nữa đều chọn ngẫu nhiên mấy quán đồ ăn vặt ăn, chắc chắn không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội hạ độc.
Mà chuyện này cũng không thể trách em được.
Vốn dĩ dạ dày em rất tốt, mấy đồ không tốt đều từng ăn cả rồi nhưng chưa từng đau bao giờ.
Từ khi ở bên anh, dạ dày mới trở nên yếu ớt như vậy.”
Tưởng Tử Hàn suýt chút nữa tức tới mức bật cười: “Nói như vậy tất cả đều là lỗi của anh?”
Tống Hân Nghiên muốn gật đầu, nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông quá âm trầm, cô không dám gật.
Tưởng Tử Hàn ở bệnh viện cùng cô suốt đêm.
Trời sáng anh cho người mang cháo chay tới cho cô ăn bồi bổ dạ dày.
Tống Hân Nghiên duỗi tay nhận lấy.
Tưởng Tử Hàn tránh đi: “Nóng, anh đút cho em.”
Người đàn ông quấy cháo thổi cẩn thận, từng thìa đều chờ cho bớt nóng mới đút cho cô.
Tống Hân Nghiên có cảm giác được anh chiều chuộng như con gái vậy, nhưng rất ấm áp, cũng rất cảm động.
Đột nhiên xúc động như vậy, làm cô muốn thẳng thắn nói với anh những dự định của cô khi lúc trước tán tỉnh rồi kết hôn với anh.
Còn chưa lên tiếng, điện thoại của Tưởng Tử Hàn đã reo lên.
Chắc là có người gửi tin nhắn Zalo cho anh.
Tưởng Tử Hàn buông chén xuống, lấy điện thoại ra xem.
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cả người tỏa ra sát khí, nhiệt độ trong phòng bệnh hạ thấp rõ rệt.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt lạnh băng của Tưởng Tử Hàn từ từ nâng lên, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt cô.
“Trước khi biết chuyện gì xảy ra, em có gì muốn nói với anh không?”
Tống Hân Nghiên càng thêm khó hiểu: “Nói gì cơ?”
“Rốt cuộc vì sao em lại bị viêm dạ dày?”
“Thì… tới phố ăn vặt ăn mấy quán ven đường.
Anh biết nơi vệ sinh mấy chỗ đó rồi đó, luôn luôn…”
Tưởng Tử Hàn quay điện thoại qua, màn hình trực tiếp đối diện trước mắt Tống Hân Nghiên.
Trên màn hình là một bức ảnh.
Trong bức ảnh.
Cô và Dạ Vũ Đình ngồi ở quán ăn, trò chuyện vui vẻ.
Anh ta cầm mấy xiên gà, đưa cho Tống Hân Nghiên một nửa.
Tống Hân Nghiên cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy.
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn nhìn cô không chớp, ngón tay lại lướt xuống.
Từng bức ảnh hiện ra.
Bức cuối cùng là ở bên đường.
Tống Hân Nghiên dịu dàng quỳ nửa người trước chân Dạ Vũ Đình, tư thế nghiêm túc thành kính, đôi tay duỗi về phía chân anh ra, giống như đang làm chuyện gì đó rất thiêng liêng.
Quan trọng là, góc chụp bức ảnh đó kỳ lạ đến xảo quyệt.
Bức ảnh chụp lưng Tống Hân Nghiên.
Từ góc độ của cô nhìn vào, cứ như cô đang quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, vùi đầu vào, đang làm chuyện gì đó vô cùng đáng xấu hổ.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên lập tức thay đổi.
Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “E là không phải em ăn quán ven đường, mà là ăn hoang ăn dại mới đúng.”
Tống Hân Nghiên tổn thương vì lời nói của anh, sắc mặt dần tái đi: “Anh không tin em à?”
Cô duỗi tay, muốn nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn lại giống như bị điện giật, lập tức thu tay về.
Rõ ràng anh không nói gì, nhưng động tác của anh lại thể hiện rất rõ ràng.
Thời gian dừng lại, bầu không khí cũng như ngưng tụ, nhiệt độ trong phòng bệnh hạ xuống lạnh tới mức đóng băng.
Bàn tay Tống Hân Nghiên cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt đầy bi thương.
Những bong bóng màu hồng vừa mới hiện lên trong lòng bỗng chốc “tách tách tách”, từng cái từng cái vỡ tan hoàn toàn.
Cô thu tay về, gượng gạo nhếch môi, nghẹn giọng giải thích: “Chuyện Dạ Vũ Đình giúp em giới thiệu mấy đơn đặt hàng, anh cũng biết rồi đấy, em muốn cảm ơn anh ấy nên mới mời anh ấy tới làng đại học ăn vặt.”
“Em cảm thấy giờ em nói những lời này thì anh sẽ tin chắc?”
Khóe môi Tưởng Tử Hàn cười mỉa mai: “Anh đã nói với em chưa, bảo em tránh xa anh ta ra, đừng có qua lại với anh ta nữa rồi mà? Vậy mà giờ em lại nói với anh, em muốn cảm ơn anh ta?”
Khóe mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, vội vàng nói: “Em vẫn luôn nhớ lời anh nói, ban đầu đúng là em không định gặp anh ta.
Nhưng chuyện Liễu Hoài Thu phản bội em mấy hôm trước, chính là anh ta nhắc nhở em…”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng âm trầm hơn.
Cánh môi Tống Hân Nghiên mấp máy, nhưng lại không nói được câu nào.
Lời giải thích của cô khả năng biến lợn lành thành lợn què mất rồi.
“Tưởng Tử Hàn, dẫn tới hiểu lầm là lỗi của em.
Mời anh ta đi ăn riêng mà không nói với anh, cũng là em suy nghĩ không chu đáo.
Nhưng em và anh ta chỉ đơn thuần là đi ăn ở quán ven đường mà thôi.
Người ta vẫn luôn giúp em, em cũng không thể không thể hiện thành ý gì chứ.
Anh là một người lý trí như vậy, không thể nào không nhìn ra bức ảnh này có vấn đề.
Ăn xong, trước khi em và anh ta rời khỏi phố ăn vặt, có một chiếc xe máy suýt chút nữa đụng phải em, là anh ta đã cứu em.
Trong bức ảnh còn có túi thuốc trên ghế, lúc ấy em nửa quỳ trước mặt anh ta, là vì đầu gối anh ta bị thương, em đang giúp anh ta xử lý vết thương…”
“Đủ rồi!”
Nếu ngay từ đầu Tống Hân Nghiên giải thích như vậy có lẽ còn được, nhưng chờ tới khi anh chất vấn cô mới từng chút nói ra sự thật.
Cảm giác mọi lời nói của cô đều là sự lấp liếm trước sự chất vấn của anh.
Lửa giận của Tưởng Tử Hàn càng mãnh liệt: “Thấy anh bị em xoay mòng mòng, có phải em cảm thấy đắc ý lắm không? Bời vì chỉ cần em nói là anh sẽ tin ngay? Tống Hân Nghiên, sao em phải mất công thế làm gì!”
Bát cháo đặt ở tủ đầu giường bị anh hất văng xuống sàn nhà.
“Choang!”
Bát vỡ tan, cháo văng đầy đất.
Tống Hân Nghiên bị tiếng động làm cho kinh hãi run rẩy.
Nước mắt ấm ức đong đầy, không nhịn được lã chã rơi xuống.
Tưởng Tử Hàn nổi giận đùng đùng xoay người ra ngoài.
“Tưởng Tử Hàn!”
Tống Hân Nghiên vô cùng hoảng loạn.
Sự bất an nhen nhóm trong lòng từ rất lâu bỗng như bị một đao chém vào, rơi trầm xuống dưới.
Không thể để anh đi được.
Hiện giờ trong đầu cô chỉ còn một câu này.
Cô rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, nhào tới ôm lấy anh từ phía sau: “Anh tin em một lần được không? Em… em hứa, sau này dù làm gì cũng sẽ không bao giờ giấu anh nữa.
Không bao giờ…”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng gạt tay cô, đẩy ra.
Tống Hân Nghiên lảo đảo ngã xuống đất.
Người đàn ông kiên quyết hất văng cửa đi ra ngoài, tiếng vang khắp phòng bệnh.
Hết rồi sao?
Cuộc hôn nhân đầy ảo mộng, cuối cùng tan vỡ rồi sao?
Cũng được.
Vốn dĩ đã bắt đầu từ sự lừa gạt rồi, vậy là cô sẽ không bao giờ phải lo lắng một ngày nào đó anh phát hiện ra sự thật cô kết hôn với anh nữa.
Cô sẽ không còn phải đau đầu nghĩ xem phải giải thích thế nào thì anh mới không tức giận nữa…
Nhưng, vì sao cô lại đau lòng như vậy.
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rất đau, đau tới nỗi không thở nổi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...