https://img..com/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-21-0.jpg
Chương 21: Người trọng yếu đêm Trung Thu đặc biệt.
Buổi tối ngày Trung Thu.
Ánh trăng trên trời tỏa sáng ngàn dặm.
Trong hoa viên phủ Tiên Quân, dưới bóng đêm lành lạnh bày một bàn dưa và rượu, hai người một cẩu đối ẩm.
"Này Hồ Ly, ngươi biết không, ngày lễ thế này là dùng để tưởng niệm." Sau mấy ly rượu trái cây, Tư Đồ Ngu xoa nhẹ ly rượu bạch ngọc, thong thả mở miệng.
Mộ Dung Ly Túc đạm nhiên ( hờ hững).
"Thật không?"
"Giờ này khắc này cảnh này, lẽ nào sẽ không có người để tưởng nhớ hay sao?" Tư Đồ Ngu giảo hoạt nhìn về phía nàng, "Ưm, ngoại trừ Mạc Dao.
Trừ người yêu, người trọng yếu."
"Không có." Mộ Dung Ly Túc gật đầu, rồi lắc đầu.
"Chậc chậc, thật sự là Lãnh Hồ Ly." Tư Đồ Ngu giễu cợt, ánh sáng nhạt của đèn lồng đỏ dưới mái hiên ánh lên trên mặt nàng, trở nên kiều diễm.
Ly Túc dời mắt, giống như thờ ơ hỏi: "Còn ngươi?"
"Ai nha, không tệ, còn biết chủ động hỏi chuyện.
Ta sao, có thật nhiều a." Tư Đồ Ngu nhếch miệng, đem ly rượu đặt lại trên bàn, "Phụ mẫu ta này, cũng có quản gia và nữ đầu bếp nữa a! Tuy là thời gian chung đụng cùng bọn họ không nhiều.
Nói đi nói lại, thật hoài niệm món sườn xào chua ngọt của nữ đầu bếp a, ăn thật ngon!"
Đây, đây chính là tưởng niệm ngươi nói sao?!
"Thật ra, còn có một người ta không cách nào quên được, ẩn sâu trong đáy lòng." Biểu tình của Tư Đồ Ngu bỗng nhiên nghiêm túc.
Tay cầm ly rượu của Mộ Dung Ly Túc run nhẹ khó nhận ra.
"Người...!ngươi thích?"
"Hồ Ly ngươi thật không thuần khiết.
Không phải ta đã nói sao, tối nay không nói chuyện phong nguyệt ( tình yêu)".
"..."
Đặt chén rượu xuống, một tay chống cằm, trầm tư, ánh mắt Tư Đồ Ngu trở nên thâm thúy xa xăm, "Đó là chuyện xảy ra rất lâu rất lâu trước đây, chuyện này, nói ra rất dài..."
"Vậy nói chuyện khác a!"
"Vượng!" Đại Cẩu hoàng kim ngẩng đầu lớn tiếng phụ họa.
"Này, đừng phá hủy bầu không khí chứ." Tư Đồ Ngu ngẩng đầu uống một ngụm rượu trái cây, cảm giác ngọt cay lan tràn răng môi.
Khí tức ấm áp tràn đầy toàn thân, thỏa mãn híp mắt, Tư Đồ Ngu lười biếng thả mình dựa xuống ghế nằm bằng gỗ lim, nhìn ánh trăng trên trời, gò má xinh đẹp ẩn trong bạch quang sáng rọi.
Tư Đồ Ngu an tường thật.
Mộ Dung Ly Túc nhìn bên mặt của nàng, giật mình.
Không tự chủ cũng theo nàng chậm rãi ngã về phía sau nằm xuống.
"Khi ta còn như Tiểu Tam chưa hóa được hình người, ta bị phụ thân không đáng tin ném xuống núi Tây Hoàn một mình tu hành.
Khi đó a, bổn tiên thật thê thảm.
Nhưng mà thời gian trôi qua cũng không đơn độc.
Núi Tây Hoàn một dãy dài liên miên, địa phương lớn nên yêu gì cũng có, ta ở núi Nam, còn nàng ở núi Bắc.
"Vượng?!" Đại Cẩu nghiêng đầu kêu.
"Chậc chậc Tiểu Tam, ngươi là cái biểu tình gì, lại không thuần khiết rồi phải không? Ta cũng không nói ta thích nàng a? Nàng nha...!là một con Xà yêu.", "Vượng!" Đại Cẩu nghe thấy lập tức rụt người, Tư Đồ Ngu cười khẽ, "Xem ra Xà yêu đối với Tiểu Tam, tồn tại như một loại ác mộng nha."
Bóng cây lay động, bạch quang một vùng.
Tư Đồ Ngu xoay đầu nhìn thấy Bạch y tiên tử mông lung xinh đẹp, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Sau đó dời ánh mắt, nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng: "Nàng là Bạch Xà dũng mãnh vô cùng.
Có tu vi năm trăm năm, ta từng nhìn thấy nàng hóa hình người, dáng dấp cũng...!hết sức bưu hãn.
Ha ha, trách không được bình thường lúc ở cùng ta đều bảo trì nguyên hình."
"Ở cùng với ngươi?" Mỹ nhân an tĩnh nằm trên ghế đột nhiên mở miệng, thanh âm cùng ánh trăng trong trẻo lạnh lùng.
"Ừm.
Nàng thường tìm đến ta, vừa nhìn thấy ta thì sẽ vui vẻ nhào lên, sau đó chúng ta liền...!đánh nhau.
Nàng mơ ước nội đan của ta, mặc dù tu vi của ta không bằng nàng, nhưng cũng không phải ngồi không, ở công phu quyền cước, nàng không chiếm được tiện nghi gì."
"..."
"Ha ha, Ly Túc biểu tình của ngươi thật đáng yêu." Tư Đồ Ngu cười rộ lên, hận không thể vươn móng vuốt ở trên khuôn mặt trắng nõn của Mộ Dung Ly Túc hung hăng chà đạp một phen, mặc dù khuôn mặt xinh đẹp kia rõ ràng đang biểu đạt: Ta muốn làm thịt ngươi!
Kiến hảo tựu thu ( thấy được rồi thì thu tay), tiến thối phi thường có độ, Tiên Quân đại nhân tự xoa mũi mình, sau đó như lại nhớ tiếp nói: "Đoạn thời gian có nàng bầu bạn, ta hay bị thương.
Có một lần vết cắn trên bụng bị nhiễm trùng, linh lực ta tiêu hao rất nhiều không có cách nào tự chữa thương, té xỉu bên đường nhỏ.
May mắn Xà yêu kia cũng bị ta đánh trọng thương trở về."
Nghe đến đó, chân mày Mộ Dung Ly Túc không khỏi nhíu lại: "Sau đó thì sao, ngươi thế nào?"
"Ha ha, yên tâm, bổn tiên phúc lớn mạng lớn.
Sau đó nha, như trời cao an bài, để cho ta gặp nàng."
"Này, đến cùng 'nàng' của ngươi có mấy người?"
"Chậc chậc, Hồ Ly ngươi có phát hiện, lúc ở chung với ta tâm tình của ngươi dường như xao động rất nhiều."
"Này do tại ngươi đi!"
Chậc, thật sự là một Hồ Ly không thành thật mà.
Tư Đồ Ngu đặt tay sau gáy, ánh mắt trở nên ôn nhu thâm thúy, giống như chìm vào trong hồi ức tốt đẹp với người nào đó.
Bỗng dưng Mộ Dung Ly Túc tim đập có chút nhanh, lại có chút không phát giác được, khó chịu.
"Nàng tên là Cẩn nhi, sau đó ta có len lén chạy đến nhà gỗ dưới chân núi của nàng, nghe sư phụ gọi nàng như vậy.
Sư phụ của nàng là một vị bán tiên, nàng đi theo hắn học y thuật.
Ngày đó, Cẩn nhi lên núi hái thuốc nhìn thấy ta bất tỉnh ở ven đường nên đã cứu ta..."
Ngày đó ánh mặt trời không tệ.
Tiểu cô nương hái thuốc không cẩn thận đi vào cánh rừng mà sư phụ nhắc nhở không nên đến gần.
Cẩn thận khom lưng nhổ một gốc cây thảo dược màu đỏ lá tròn, bỏ vào trong gùi, tiểu cô nương vui vẻ xoay người, chuẩn bị về nhà.
Vừa xoay người, nàng kinh ngạc nhìn thấy một con Ấu Lang ( sói nhỏ) màu trắng nằm trong bụi cỏ cách đó không xa, hai mắt nhắm chặt, bụng chảy máu.
Đây chính là lúc các nàng sơ ngộ ( lần đầu gặp).
Cẩn nhi đi đến bên cạnh Ấu Lang, ngồi xổm xuống.
Chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé phủ trên mình nó, ấm áp, còn có mạch đập.
Cẩn nhi cong môi, nhanh chóng buông gùi xuống, từ bên trong tìm ra vài cọng thảo dược, dùng hòn đá đập vỡ, đơn giản rửa sạch qua rồi đắp lên vết thương của Ấu Lang, lấy theo mảnh vải tùy thân băng lại, động tác mềm nhẹ thuần thục.
Làm xong những thứ này, Cẩn nhi lui về sau vài bước, tinh tế quan sát kỹ con thú bị thương này.
"Ha ha, thật sự rất khả ái." Cẩn nhi thích thú lên tiếng, đôi mắt to sáng ngời lấp lánh.
Tư Đồ Ngu tỉnh lại mở mắt ra, liền nhìn thấy thiếu nữ thanh lệ xinh đẹp ngồi chồm hổm phía trước mình, nụ cười trên mặt sáng rỡ động lòng người.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Tư Đồ Ngu nhất thời thất thần.
Thiếu nữ khẽ cười đến gần, đem nó ôm vào trong ngực, nói: "Đi, ta mang ngươi đi một nơi." Tư Đồ Ngu muốn giãy giụa, lại phát hiện tứ chi tê dại, toàn thân vô lực, vết thương trên bụng không còn đau đớn như trước.
Bằng trực giác, thiếu nữ này chắc không phải là người xấu.
Tư Đồ Ngu thở phào nhẹ nhõm, an tâm nằm trong ngực nàng.
✂━━━━━━
"Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao?!" Mộ Dung Ly Túc hỏi ra tiếng, trong giọng nói mang theo mơ hồ trách cứ.
Đem dưa lưới đã cắt gọn đẩy đến trước mặt Tư Đồ Ngu.
Tư Đồ Ngu lười biếng cầm một khối, cắn nhỏ một cái, hàm hồ nói: "Ta tin tưởng mình.
Cái loại cảm giác này....!cùng mọi người nói nhất kiến chung tình không kém bao nhiêu đâu.
Dù sao ta tin nàng sẽ không làm tổn thương ta."
Này, nhất kiến chung tình không phải như thế a!!!
"Cẩn nhi đem ta mang vào trong một hang động ở giữa sườn núi, ngày thường nàng lên núi hái thuốc gặp mưa lớn sẽ đến đấy trú mưa.
Nơi đó rất an toàn, rất bí mật.
Ta ở nơi đó nửa tháng, cách mấy ngày Cẩn nhi sẽ đến thăm ta một lần, mang chút đồ ăn ngon." Tư Đồ Ngu lại cắn một miếng dưa, thanh âm nhẹ đi nhiều.
"Nhưng a, rất nhanh Cẩn nhi từ trong cuộc sống của ta biến mất.
Ta khỏe lại rồi lại chạy đến chân núi nhìn nàng, phát hiện nhà gỗ đã không còn một bóng người.
Sau này ta mới biết được, nàng theo sư phụ nàng đi vân du rồi.
Ah, ta còn muốn không lâu sau hóa được hình người sẽ đi tìm nàng đấy, ngay cả cơ hội này nàng cũng không cho ta, đi không từ biệt." Tư Đồ Ngu bưng ly rượu lên uống một hơi, trên mặt bắt đầu ửng hồng.
"Này Ly Túc, rượu trái cây của ngươi sao mạnh như vậy."
"Đừng uống quá nhiều." Mộ Dung Ly Túc lấy rượu trái cây đi, đổi lại thành bánh trung thu tinh xảo, "Nếm thử một chút đi."
"Bổn tiên còn chưa nói hết đâu." Tư Đồ Ngu lắc lắc đầu, "Lại sau đó nha, ta rốt cuộc hóa thành hình người rồi, ở tháng thứ hai Cẩn nhi rời đi, chỉ tiếc còn chưa kịp cao hứng, Xà yêu lại đến tìm ta, đánh cho ta còn nửa cái mạng, sau đó, nàng chết.
Có người đã cứu ta, là một người còn dũng mãnh, đáng sợ hơn Xà yêu."
Mộ Dung Ly Túc đang bóc quýt thì dừng động tác, "Dũng mãnh,....đáng sợ?"
"Ừ!" Tư Đồ Ngu chắc chắn gật đầu, "Người kia rất đáng sợ, diện mục dữ tợn, một kiếm liền giết chết Xà yêu." Nói xong khoanh tay, bộ dạng kinh hoàng, hoảng sợ, không có phát hiện sắc mặt Mộ Dung Ly Túc càng lúc càng khó coi.
"Đại nhân, ngươi xác định vừa rồi ngươi nói là thật sao? Còn có, ngươi không phải nói có một người không cách nào quên sao, rốt cuộc là ai?"
Chậc chậc, sao nghe ra mùi vị nghiến răng nghiến lợi vậy a.
Tư Đồ Ngu chép miệng một cái, "Ừ, có chút không thật a, thật ra dáng dấp của Xà yêu vẫn rất đẹp.
Ai nha, có thể là ta thích nàng a!"
Đây không phải trọng điểm a! Mộ Dung Ly Túc gân xanh mơ hồ nhô ra, "Đại nhân, ngươi say."
"Ha ha, là say." Tư Đồ Ngu đột nhiên thâm tình chân thành nhìn về phía Bạch y tiên tử mông lung dưới ánh trăng, nhếch miệng cười ôn nhu, thấp giọng thì thào: "Thật đẹp!" Sau đó thân thể mềm nhũn, ngã xuống ghế nằm, ngủ thật say.
Mộ Dung Ly Túc sửng sốt, ít khi thư thái, khóe miệng khẽ cong, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
✂━━━━━━
Nguyệt Cung trong trẻo, lạnh lùng, mây mù lượn quanh.
Bên cạnh ngọc thế điêu lan ( thềm son bệ ngọc) hai vị tiên tử xinh đẹp thân hình yểu điệu dựa chung một chỗ.
"Tỷ tỷ, tối nay những người phàm ở nhân gian kia khẳng định lại đang kể chuyện xưa của ngươi và Hậu Nghệ." Thiếu nữ xinh xắn đem mặt vùi vào trong lòng mỹ nhân áo lam, rầu rĩ lên tiếng.
"Ha ha, Ngọc nhi ghen tỵ sao?" Mỹ nhân áo lam nâng khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, ở trên trán nàng in lại dấu hôn.
"Mới không phải đâu!" Thiếu nữ đỏ mặt, nũng nịu nói.
"Ngọc nhi ngốc, ta chỉ thích ngươi." Mỹ nhân ôn nhu nhẹ giọng dỗ.
Thiếu nữ cười rộ, nhón chân ở trên má mỹ nhân hôn một cái, đáp lại có chút tức giận: "Nhưng bọn họ luôn nói ngươi cùng Hậu Nghệ yêu nhau thắm thiết! Rõ ràng Hậu Nghệ yêu Ngô Cương *, còn ngươi, ngươi là yêu..."
"Suỵt." Mỹ nhân vươn ngón tay khẽ đặt trên môi thiếu nữ, sau đó chậm rãi dời ngón ngọc, cúi người.
Cánh môi chạm nhau, nàng nói.
Bọn họ không hiểu thế nào là yêu a.
- -------------------
( *) Ngô Cương: Là một người thợ đốn củi, trước đó đã làm cho các vị thần bực tức vì cố gắng trở thành bất tử và vì thế đã bị đày tới cung trăng.
Ngô Cương chỉ được rời khỏi cung trăng nếu có thể hạ được một cây gỗ mọc ở đó.
Vấn đề là mỗi lần chàng chặt cây thì thân cây lại liền ngay lại, điều này làm cho chàng vĩnh viễn phải ở lại cung trăng.
( Chắc giống Chú Cuội).
https://img..com/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-21-1.jpg
- -------------------
P/S: Lâu quá không post ~ quên hết trơn!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...