Duyên Tới Là Anh

“Em ở phòng ký túc xá là được rồi. cùng lắm thì gọi Mạn Mạn đến.” Cố Hàm Ninh nói, đưa tay kéo góc áo của Triệu Thừa Dư.

“Đi lên trước đi.” Triệu Thừa Dư quay
đầu lại, cong khóe môi, xách túi hành lý nho nhỏ của Cố Hàm Ninh, đi
trước vào cửa hành lang, “Còn thời gian, xíu nữa xuống siêu thị mua đồ
ăn không? Anh Thạch biết em tới thực tập, bắt đầu từ mấy hôm trước, cả
ngày đã chảy nước miếng, nói mơ đều gọi tên món ăn.”

Cố Hàm Ninh nhớ mỗi lần cô vào bếp nấu
ăn, anh Thạch liền đứng ngồi không yên, thèm thuồng đến không còn lòng
dạ nào làm việc, trong liền vui vẻ. Có lẽ trừ Triệu Thừa Dư ra, người
chào đón cô nhất chính là Thạch Lỗi.

“Bên này.” Triệu Thừa Dư vẫy tay với Cố Hàm Ninh đang đứng trước cửa phòng 202.

“Sao….” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, nhìn Triệu Thừa Dư lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa phòng 201 đối diện.

“Sao anh có thể để em sống cùng mấy ông
đó chứ. Phòng này trước kia là do bạn học trường mình thuê, nhưng nghỉ
hè họ về nhà rồi, nên anh thuê lại của bọn họ hai tháng.” Triệu Thừa Dư
kéo Cố Hàm Ninh vào cửa, kết cấu trái tương phải với phòng 202 đối diện, hai buồng, hai phòng khách và một phòng vệ sinh, bởi vì kì nghỉ hè mới
bắt đầu, nên phòng rất sạch sẽ.

“Là một cặp?” Cố Hàm Ninh xem xét một
lượt, cạnh ghế sô pha trong phòng khách có một khung ảnh, bên trong là
bức ảnh đôi nam nữ trẻ trung dựa vào nhau thân mật.

“Đúng vậy, cùng khoa với bọn anh, đã
thuê hơn một năm.” Triệu Thừa Dư sâu kín oán giận, nhìn Cố Hàm Ninh nói
vừa chậm lại vừa nặng.

Cố Hàm Ninh quay đầu lại, trừng Triệu
Thừa Dư một cái, nhưng rất nhanh lại không quan tâm đến anh nữa, tiếp
tục xem xét: “A, sao phòng này không mở được?” Cô cầm nắm cửa, vặn đi
vặn lại nhưng không mở được.

“Bọn họ cất đồ đạc vào một gian, cho anh thuê một gian phòng ngủ. Vốn là phòng sách của bọn họ.” Triệu Thừa Dư

ôm eo Cố Hàm Ninh, đi đến phòng cách vách, dễ dàng mở cửa ra, sau lưng
ôm Cố Hàm Ninh, cằm anh đặt bên tai cô, nhẹ nhàng thổi hơi: “Thế nào?
Giường và chăn chiếu đều do anh mua mới, chiếu đã giặt rồi phơi, chăn
gối cũng đã giặt, có mùi nắng mà em thích.

Hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp thổi vào tai
của Cố Hàm Ninh, làm lỗ tai và gương mặt cô từ từ đỏ ửng, không biết là
do không tránh khỏi hơi thở ấy, hay là vì chiếc giường gỗ dài mét tám
trong phòng: “Tùy tiện dùng là được rồi, cần gì mua chiếc giường tốt như thế.” Cô cố gắng áp chế tim đang đập mạnh, mới ra vẻ không có việc gì
mới nói.

“Cả đời người, hơn một nửa thời gian là ở trên giường, tuy rằng em chỉ ngủ hai tháng, nhưng dù sao đây cũng là
vật quan trọng, đương nhiên là anh muốn mua đồ tốt một chút.” Triệu Thừa Dư nói rất đứng đắn, nhưng mà khi nghe vào tai Cố Hàm Ninh lại rất mờ
ám, làm cô không được tự nhiên.

Tâm không đứng đắn! Cô không tin, Triệu Thừa Dư không có nghĩ đến chuyện mờ ám.

Khi đôi môi ấm áp của Triệu Thừa Dư càng ngày càng gần người, như là sắp đặt trên cái cổ mảnh khảnh của cô, Cố
Hàm Ninh lập tức né ra, nhảy ra một bước, cười tủm tỉm nói: “Thoạt nhìn
không cần phải sửa sang lại., nên chúng ta đi siêu thị đi.”

Vòng tay chợt trống rỗng, làm cho Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, cúi đầu, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi!”

Không phải còn hai tháng sao, có rất nhiều thời gian! Nghĩ như thế nên tâm tình của Triệu Thừa Dư trở nên tốt hơn.

Cố Hàm Ninh thấy đôi mắt Triệu Thừa Dư lại nóng rực lên, cười thầm trong lòng.

Thật ra, nói là Cố Hàm Ninh đến thực
tập, không bằng nói là đến quẹt thẻ. Ngoài chức đầu bếp ra, những cái cô cần làm khác chỉ là sắp xếp chút giấy tờ hồ sơ, đây là việc bốn người
đàn ông không am hiểu nên toàn bộ các giấy tờ đều để rải rác tứ tung,
người ngoài sắp xếp thì không an tâm, bản thân thì lười động tay. Sau
khi tốt nghiệp chị Tống càng bận bịu hơn rồi, hơn nữa thật ra thì chị ấy cũng không am hiểu việc này lắm.

Biết Cố Hàm Ninh đến thực tập, nên buổi
tối chị Tống cũng đến đây, chị và Cố Hàm Ninh lâu rồi chưa gặp, ăn cơm,
bốn chàng trai hiếm khi có thể nhàn nhã một chút, làm thành một bàn,

đánh hồng tâm (một loại bài bạc), chị Tống lôi kéo tay Cố Hàm Ninh xuống lầu đi dạo tiêu cơm.

“Đã suy nghĩ chuyện thực tập học kì sau
chưa? tính toán đến đâu rồi?” Trong bóng đêm tĩnh lặng, sườn mặt của
Tống Minh Huyên mờ ảo mà mềm mại, thậm chí còn mang theo một tia mệt
mỏi, có lẽ là trong khung cảnh ban đêm, cũng có lẽ để buông lỏng không
liên quan đến lợi ích, nên chị tháo lớp ngụy trang thường ngày xuống.

Chị Tống như vậy làm Cố Hàm Ninh cảm thấy đau lòng.

Chị bị kẹp giữa cha mẹ và anh Bùi, kiên
trì đấu tranh, dường như là cuộc đấu tranh không có hồi kết. Nhưng,
tranh đấu với cha mẹ nào có dễ như vậy, giống như cha mẹ đấu lại con
cái, chẳng qua là ai mềm lòng trước thôi.

Phần mềm vận hành điện thoại di động làm thay đổi số phận của anh Bùi kiếp trước đến giờ vẫn chưa thấy bóng
dáng, thật ra Cố Hàm Ninh cũng có chút nóng vội, nhiều lần muốn nói ra
mấy lời đề nghị, nhưng lại sợ bản thân can thiệp, sản phẩm cuối cùng sẽ
không hoàn thiện được như kiếp trước, dù sao nhiều thành quả đôi khi cần thời gian và kinh nghiệm thất bại để tích lũy, cô tự an ủi chính mình,
có lẽ thời điểm chưa tới.

“Nghe nói khoa chúng em có thể bố trí
hai suất thực tập ở trường, em nghĩ sẽ thử một chút.” Cố Hàm Ninh cười
nhẹ nói, cố gắng làm không khí trở nên thoải mái hơn.

“Ừ, khoa nào cũng có, chỉ là không nhiều lắm, bình thường cũng không công khai thông báo tuyển dụng. Nếu như vậy thật ra rất tốt, em có thể ở gần Triệu Thừa Dư.” Tống Minh Huyên cười
nói: “Ai, chị thật hâm mộ em và Triệu Thừa Dư, hai đứa rất xứng đôi.”

Cố Hàm Ninh trong lòng chua xót. Đối với chị Tống, xứng, là chuyện khó có thể với tới cỡ nào, trong mắt cha mẹ,
người thân, bạn bè chị, chị và anh Bùi là cực kỳ không xứng.

“Đợt thực tập nửa học kỳ kết thúc, sẽ
tốt nghiệp. Thực là nhanh.” Cố Hàm cười chuyển đề tài, nhìn bầu trời đầy sao, thật cảm thán.

“Đúng vậy. Hôm nhập học giống như chỉ

mới ngày hôm qua, nhưng bây giờ chị đã tốt nghiệp một năm rồi, thời gian thật trôi nhanh quá.” Tống Minh Huyên cũng ngẩng đầu ngắm các vì sao
đang tỏa sáng, chậm rãi lắng lại mọi nỗi lòng, để cho đi trở về, mặc kệ
là đối mặt với Bùi Duệ Triết, hay là cha mẹ cô, cô đều phải tự tin, kiên định, sáng sủa. “Chị mới tốt nghiệp mà đã bắt đầu nhớ cuộc sống học
đường rồi, vẫn là em sáng suốt, đã sớm quyết định muốn thi nghiên cứu
sinh.”

“Em chính là muốn lười biếng, không muốn đi làm việc sớm. Trường học tốt hơn ngoài xã hội, là cái tháp ngà voi,
em còn muốn trốn trong đó vài năm.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, cô thật sự rất thích trường học, cho nên dù sau này phải đi làm cô cũng không muốn rời xa trường học, tuy rằng trong trường học cũng có nhiều điều rất
thực tế, nhưng cô vẫn thực thích.

“Ai, sớm biết như vậy, chị cũng thi
nghiên cứu sinh rồi, lúc đó chỉ muốn ra đi làm, tự bản thân kiếm tiền,
không cần dựa dẫm vào ba mẹ, kiếm ra tiền, thích dùng như nào thì dùng.”

Hai người tìm ghế đá mà ngồi xuống, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh đen, nụ cười trên gương mặt đôi khi sẽ có chút tương tự. Nhưng mà, các cô hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu nhớ về
quá khứ, nhưng những kí ước này đều rất ấm áp, có thể xoa dịu lòng
người. Khi Tống Minh Huyên cảm thấy dao động, cảm thấy mệt mỏi thì sẽ từ từ nhắm hai mắt lại, yên tĩnh hồi tưởng khi cô và Bùi Duệ Triết cùng
nắm tay sánh bước bên nhau đi dạo quanh trường, cho dù không nói lời nào nhưng vẫn vui vẻ.

“Triệu Thừa Dư nói, sang năm tốt nghiệp
xong hai em sẽ kết hôn?” Tống Minh Huyên cười nói đến tin tức nghe được
lúc ăn tối, trong lòng cô vừa vui cho bọn họ lại trĩu nặng cho chính
mình.

“Dạ, đúng là quyết định như vậy, nhưng
ba mẹ chúng em cũng mới gặp một lần, chứ chưa bàn bạc cụ thể.” Cố Hàm
Ninh thật ra không hề gấp gáp chút nào nhưng Triệu Thừa Dư lại chờ không kịp, cha mẹ hai bên hình như cũng không phản đối, thậm chí là vui mừng
khi việc này thành, cô cũng không có lý do mà kiên trì phản đối, đơn
giản để bọn họ tự xử lý. Triệu Thừa Dư đã nói, sẽ cho cô làm cô dâu an
nhàn nhất. (Mikovu: Mình cũng muốn! Mà bạn trai cũng chưa thấy nữa!
huhu)

“Ai, em xem, chị bắt đầu vừa hâm mộ vừa
ghen tị với em rồi này! Em sao lại khiến người ghen tị thế a!” Tống Minh Huyên quay đầu lấy tay nhéo mặt Cố Hàm Ninh, “Em và Triệu Thừa Dư rất
may mắn, cho nên nhất định phải hạnh phúc đấy.” Cho dù tương lai, kết
quả của cô chính là buông tay, ít nhất còn có thể nhìn thấy có người từ
học đường thuận lợi bước vào hiện thực, như vậy làm cho cô cảm thấy hiện thực không quá u ám, chỉ là cô không đủ may mắn mà thôi. Hai mươi năm
trước, cô cho rằng bản thân rất may mắn, hiện tại mới biết được, được
đến và mất đi, cũng như hình với bóng.

Cố Hàm Ninh và Tống Minh Huyên ngồi trò
chuyện về tình hình gần đây, rồi quá khứ, còn chuyện liên quan tới tương lai thì nói rất ít, sau hơn một giờ mới nhìn nhau cười cùng ra về.


Bốn người đàn ông đang ngồi chơi bài
hăng say, Triệu Thừa Dư và Thạch Lỗi, Bùi Duệ Triết và Hầu Nhân Phong,
tuy rằng đang đối trọi hừng hực khí thế, nhưng khi thấy Cố Hàm Ninh đi
vào, Thạch Lỗi cao giọng nói: “Em dâu, anh muốn ăn khuya là mì sợi.”

“Cậu là voi hay là cá voi thế, cơm tối
vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, hiện tại đã nghĩ đến ăn khuya thế a.” Hầu
Nhân Phong trước sau như một phỉ nhổ, mắt luôn nhìn bài trong tay, cau
mày, tính toán cẩn thận.

“Đây là mình phòng ngừa chu đáo, để em
dâu từ từ chuẩn bị đó mà.” Thạch Lỗi trừng Hầu Nhân Phong, lại quay nhìn Cố Hàm Ninh, tươi cười vồn vã: “Mì nước là được rồi, dễ tiêu hóa.”

“Được ạ.” Cố Hàm Ninh cười nhẹ, bắt gặp
ánh mắt sâu kín của Triệu Thừa Dư mà cười thầm. Vừa rồi lúc rửa bát
Triệu Thừa Dư nhỏ giọng nói, anh đánh bài một lát, rồi cùng cô về phòng
201. Xem ra trước mắt, ba người anh em kia như không có ý định ngừng
chơi, xem ra sẽ đánh bài tới khuya.

Tống Minh Huyên ngồi bên cạnh Bùi Duệ
Triết, xem một chút, rồi chào tạm biệt. Khi cô xoay người lấy túi xách,
Bùi Duệ Triết bắt gặp ánh mắt của Cố Hàm Ninh, mấp máy môi: “Em dâu, đến đánh thay anh một tý.”

“Được. Nhưng mà em không biết chơi lắm.” Từ khi Cố Hàm Ninh gia nhập nhóm này, bọn họ đều gọi “em dâu, em dâu”,
lúc đầu Cố Hàm Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng nghe mãi rồi cũng quen.

Bùi Duệ Triết đứng lên, Cố Hàm Ninh đi
qua rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nghiêm nghị của chị
Tống hơi ửng hồng, cười mỉm phất tay: “Hẹn gặp lại. Chị lái xe cẩn thận
nha, có rảnh thì qua đây ăn cơm.”

“Được. Hẹn sớm gặp lại. Mọi người từ từ
chơi nha, tôi về trước.” Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Tống Minh Huyên lại thêm vài phần quyến rũ, ý cười nơi khóe môi càng sâu, đi bên cạnh Bùi
Duệ Triết hai tay đút trong túi tiền, thoạt nhìn có dáng của cô gái nhỏ.

Cố Hàm Ninh nhìn bóng dáng Bùi Duệ Triết và Tống Minh Huyên biến mất sau cửa, thì thu hồi tầm mắt, nhận ra Triệu Thừa Dư cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô, mang
theo ý cười.

“Được rồi, hai người đừng liếc mắt đưa
tình trước hai anh độc thân này nữa, hôm nay anh và lão Hầu sẽ chia rẽ
đôi uyên ương các người, anh và Thừa Dư vẫn sẽ là một đội, không cho các người có lòng gây rối đó nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui