Duyên Tới Là Anh

Một ly rượu trắng năm tám độ đặt lặng đặt trên bàn cơm, sắc mặt Triệu Thừa Dư khẽ biến.

“Ba, anh ấy còn phải lái xe mà.” Cố Hàm Ninh buồn cười, nhìn ba mình.

“Không sao, để anh uống với chú, cùng
lắm thì đến lúc không lái xe.” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười, quay đầu nhìn Cố An Quốc : “nhưng tửu lượng của cháu không tốt lắm, xin chú
giơ cao đánh khẽ.”

“Được. Hôm nay, chúng ta không say không về!” Cố An Quốc gật đầu cười, bắt tay vào việc, bước chân vững vàng đi
về phía nhà bếp giúp đỡ.

“Có thể được không?” Cố Hàm Ninh có chút lo lắng nhìn Triệu Thừa Dư, tuy chưa hề thấy Triệu Thừa Dư từng uống
say, nhưng đó là vì anh chưa từng uống quá nhiều, làm gì có sinh viên
nào đi uống rượu trắng năm tám độ nha !

“Không sao, nếu xíu nữa anh uống say,
thì em phải phải cõng anh anh!” Triệu Thừa Dư cười với Cố Hàm Ninh, thật ra trong lòng cũng không để tâm, nhìn tình huống trước mắt, không uống
không được: “tửu lượng của chú thế nào?”

Cố Hàm Ninh nhíu mày, nhớ lại một chút:
“cũng được đi, nhưng chưa từng thấy ba uống quá chén, nếu anh uống không được thì nói thẳng, còn có mẹ em ở đây.”

“Không sao” Triệu Thừa Dư nhếch môi,
nhìn Cố Hàm Ninh cực kỳ nhu hòa: “hôm nay anh sẽ liều mình tiếp quân tử, uống đến khi nào chú vừa lòng mới thôi.”

“Liều mạng cái gì, chẳng lẽ anh không
uống, em không cần anh chắc?” Cố Hàm Ninh đưa tay vỗ nhẹ ngực của Triệu
Thừa Dư, nhẹ nhàng liếc trắng mắt. “Đến lúc đó đừng có khoe mẽ, em không cõng được anh.”

Thức ăn và rượu đã dọn lên bàn, bốn người ngồi quanh bàn tròn nhỏ, ăn ăn, uống uống.

“Thừa Dư, ăn nhiều một chút, cứ coi như
đang ở nhà mình nha, Ninh Ninh nói cháu thích ăn sườn xào chua ngọt, nếm thử đi, xem tay nghề của cô thế nào!”

“Nào, cạn chén, cụm ly trước đã”

Cố Hàm Ninh cầm đôi đũa, nhìn sự nhiệt tình của ba mẹ, lắc đầu không nói gì.

Quên đi, cứ để cha mẹ giày vò đi, tóm lại là người trong nhà, ầm ĩ cũng không đến đâu.

“Nào. Chàng trai ngoan. Cháu được đấy. Nào, lại thêm một ly !”


Tuy chỉ có bốn người, nhưng nhà họ Cố ít khi có bữa tiệc náo nhiệt như thế. Cố Hàm Ninh nghĩ, thì ra ba mẹ đều
đã chuẩn bị, cô đoán được mở đầu, nhưng lại không biết kết thúc.

“Uống! Lại uống…”

Cố Hàm Ninh nhìn thấy Cố An Quốc ăn nói
không rõ ràng, càng thêm bất đắc dĩ, không thể khuyên được, lúc này chén rượu đã được đặt mạnh lên bàn cơm, mà chủ nhân của chén rượu, đã bắt
đầu lảo đảo.

“An Quốc, đừng uống nữa ! Ninh Ninh, con ở lại với Thừa Dư đi, mẹ dìu ba con lên lầu trước!” Diêu Tuệ Nhã trừng
Cố An Quốc một cái, đáng tiếc, ông đã lờ đờ rồi.

“Tôi còn muốn uống…” Cố An Quốc mơ hồ
lầu bầu, Cố Hàm Ninh buồn cười, nhìn dáng vẻ say rượu hiếm thấy của ba
mình, quay đầu nhìn về Triệu Thừa Dư vẫn tỉnh táo.

Tuy rằng, uống cũng không ít, nhưng trên mặt Triệu Thừa Dư không có vẻ gì là say rượu, mà đôi mắt lại càng thêm
sáng ngời, như cảm nhận được tầm mắt của Cố Hàm Ninh, anh quay đầu, nhìn Cố Hàm Ninh chằm chằm, khóe môi cong lên ý cười: “Hàm Ninh.”

“Ơi?” Cha mẹ đã rời bữa tiệc, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến mặt Cố Hàm Ninh hơi nóng lên.

“Hàm Ninh” Triêu Thừa Dư cười, hơi thở
thoang thoảng hương rượu, đưa tay xoa xoa hai má mịn màng của Cố Hàm
Ninh, lưu luyến không muốn buông tay, còn nhẹ nhàng nỉ non: “Hàm Ninh”

Cố Hàm Ninh âm thầm trợn trắng mắt, được rồi, cuối cùng vẫn là say rượu rồi, dáng dấp say rượu của mỗi người đều không giống nhau, anh uống say rồi thì ra là thế này, trông lại ngoan
ngoãn đấy. Cố Hàm Trữ thở dài thật mạnh tận đáy lòng. Cô và mẹ cô, mỗi
người chăm sóc một người, chẳng ai kém ai.

“No chưa?” Cố Hàm Ninh để tay Triêu Thừa Dư vào lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Thừa Dư cười yếu ớt, gật gật đầu,
đôi mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt của Cố Hàm Ninh, trong suốt pha
lẫn ý cười sung sướng: “No rồi. Hàm Ninh.”

Cố Hàm Ninh nghĩ đến vừa rồi, ba mẹ mình người rót rượu người gắp thức ăn, Triệu Thừa Dư đều ăn uống hết, bây
giờ, xem ra là nửa bụng thức ăn nửa bụng rượu, chắc chắn là no rồi, cô
cũng buông đũa, quyết định nhân lúc Triệu Thừa Dư vẫn còn bình thường,
đưa người lên lầu, người say rượu thường thích ngủ, nếu lăn ra ngủ rồi,
thì cô không kéo nổi.


“No rồi, thì lên lầu ngủ một giấc!” Cố Hàm Ninh nhẹ giọng dỗ, ngồi dậy, đưa tay kéo Triệu Thừa Dư đứng dậy.

“Được” Triệu Thừa Dư gật đầu, đứng dậy,
đôi mắt trong suốt mà ướt át hơn so với bình thường nhìn Cố Hàm Ninh, để cô chậm rãi kéo anh đi lên lầu.

Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư ngoan
ngoãn để cô kéo anh lên lầu, thì bật cười trong lòng, thế này giống như
đang dắt chú cún ngoan ngoãn thế.

Thuận lợi đến phòng ngủ tầng ba, Cố Hàm
Ninh dẫn Triệu Thừa Dư đến bên giường, xốc một góc chăn: “Ngồi xuống”
Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn ngôi xuống, đưa tay kéo Cố Hàm Ninh. Cố Hàm
Ninh bị bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức ngã trên người Triệu Thừa
Dư, cô đưa tay chống, thế này mới ngồi vững.

“Đừng lộn xộn” Cố Hàm Ninh trừng Triêu
Thừa Dư, muốn đứng lên, lại bị anh nắm tay mãi không chịu buông: “Trước
tiên, anh buông tay, em giúp anh cởi giày.”

“Ừ.” Triệu Thừa Dư đáp lại, qua vài giây mới buông tay.

Cố Hàm Ninh khom lưng giúp Triệu Thừa Dư cởi giày: “Nhấc tay.” Thuận lợi cởi áo khoác ra, cô nhìn nhìn quần của
Triệu Thừa Dư mà bối rối rồi: “Tự anh cởi quần đi.”

“Không được, em giúp anh!” Triệu Thừa Dư bĩu môi, nhẹ giọng tự tuyệt.

Cố Hàm Ninh nghẹn họng, trừng Triệu Thừa Dư, nhất thời không biết xử lý làm sao. Quên đi, không cởi vậy.

“Nằm xuống” Cố Hàm Ninh đẩy, Triệu Thừa
Dư chậm rãi nằm xuống, mở to mắt, nhìn Cố Hàm Ninh: “Em đi lấy khăn mặt, anh nằm yên!” Cố Hàm Ninh lo lắng căn dặn, lúc này, mới đi vào phòng
tắm lấy khăn ấm, giúp Triệu Thừa lau tay và mặt, rồi kéo chăn cho anh:
“Anh nghỉ ngơi một lát đi!” Nói xong, cô đang định rời đi, bàn tay bị
kéo lại. Không đợi cô phản ứng, cả người đã ngã trên giường.

Triệu Thừa Dư xốc chăn lên, tay chân ôm
cô: “Cùng nhau ngủ.” Nói xong, ôm chặt Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu
ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên tóc cô, rồi mới cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt

lại.

“Không được, em còn phải xuống dọn dẹp, anh ngủ đi.” Cố Hàm Ninh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể dịch dịch, muốn thoát ra.

“Chỉ một mình anh thì ngủ không được.” Triệu Thừa Dư mở mắt, con ngươi đen ướt át càng rõ rệt trước mắt Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh có chút dở khóc dở cười, đẩy lồng ngực của Triệu Thừa Dư: “Anh buông em ra đã.”

“Không buông.” Triệu Thừa Dư nhẹ giọng
lẩm bẩm một câu, cúi đầu che phủ đôi môi của Cố Hàm Ninh, anh khẽ rên
một tiếng, rất nhanh môi lưỡi dây dưa với Cố Hàm Ninh.

Thân thể Cố Hàm Ninh sững lại, hai tay để trước ngực Triệu Thừa, nhất thời do dự.

Người trong ngực từ từ trở nên mềm mại,
giống như đang khuyến khích Triệu Thừa Dư không tiếng động, anh cảm thấy đầu choáng váng, mắt nóng rực, một bàn tay theo vạt áo của Cố Hàm Ninh
thăm dò đi vào.

Hơi lạnh xâm nhập khiến Cố Hàm Ninh nhẹ
nhàng run lên, khi Triệu Thừa Dư tách ra thì nhẹ nhàng thở dốc: “Thừa Dư …” Triệu Thừa Dư nằm sấp người, một tay vén vạt áo của Cố Hàm Ninh cao
lên trên ngực, đầu xuống thấp, chuyển rời trận địa, tấn công nơi mềm mại trắng nõn khác.

Cảm giác hơi đau khiến thân thể Cố Hàm
Ninh trở nên tê dại, cô không khỏi đưa tay mò tới mái tóc đen trước
ngực, tóc đen quen thuộc, quấn nhẹ, những sợi tóc đen giữa những kẽ tay
trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.

Trong đầu dần bùng lên ngọn lửa, chậm rãi quấy đục lý trí, Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế tiếng rên nơi cổ họng.

Ba mẹ đều ở dưới lầu…

Chỉ là người trên ngực dần dần dừng lại, hơi thở khẽ khàng vang lên, Cố Hàm Ninh cúi đầu mới phát hiện, Triệu
Thừa Dư dính trên bộ ngực mềm mại của cô, đã nhắm hai mắt, rõ ràng là đã ngủ.

Cố Hàm Ninh hết chỗ nói, trừng Triệu
Thừa Dư đã ngủ, đưa tay túm bàn tay vẫn đặt trên người mình xuống, oán
hận vứt ra, một tay đẩy cái đầu anh đang gối lên mình, xoay người xuống
giường, sửa lại quần áo, nhìn lại nhìn, lúc này lòng đầy tức giận đắp
lại chăn, bước thật mạnh xuống lầu.

Lầu hai còn có tiếng động, Cố Hàm Ninh
đi đến đầu cầu thang tầng một, ló đầu nhìn, lặng yên không một tiếng
động, tất nhiên mẹ cô còn ở trong phòng tầng hai, lúc này mới sờ hai má
hơi nóng lên, nhẹ chân nhẹ tay xuống lầu.

Cố Hàm Ninh dọn dẹp được một nửa, thì Diêu Tuệ Nhã xuống, trên người đã thay một bộ khác.


“Ba con thật là, không uống được còn
muốn chuốc rượu người ta, vừa rồi còn ói ra người mẹ!” Diêu Tuệ Nhã cau
mày, trút nỗi bực tức với con gái.

“Con thật không biết, tửu lượng của ba
thế mà kém Triệu Thừa Dư đấy. Bình thường ba thường uống một ly trong
bữa cơm, con còn nghĩ tửu lượng của ba tốt chứ.” Cố Hàm Ninh nhớ đến
dáng vẻ say rượu của ba mình với ánh mắt trong trẻo của Triệu Thừa Dư,
không khỏi nở nụ cười.

“Tửu lượng của ba con thật ra rất kém,
cũng may ba con cũng hiểu được, nên ở bên ngoài chưa bao giờ uống nhiều. Quên đi, khó có một bữa vui vẻ, tha cho ba con.” Diêu Tuệ Nhã phất phất tay, nghĩ đến dáng vẻ say rượu hiếm thấy của chồng mình, trong lòng có
chút buồn cười.

Thế này, có tính là lấy đá đạp chân mình không?

“Thừa Dư thế nào?”

“Cũng uống say, nhưng không ầm ĩ như ba. Hiện tại, cũng ngủ rồi.” Cố Hàm Ninh cười nói.

“Vậy để cho nó ngủ, ăn cơm tối rồi hãy về, vừa lúc tỉnh rượu.”

“Dạ. Vậy cũng được!”

“Mẹ rất ưng Thừa Dư, con cũng phải chú
ý, đừng thấy nó dễ tính thì bắt nạt nó, bình thường đừng đùa giỡn giận
dỗi, chàng trai tốt như vậy mà bị con dọa chạy, thì phải làm sao bây
giờ, tìm đâu ra con rể tốt như thế nữa.” Diêu Tuệ Nhã không quay đầu
lại, nhanh nhẹn rửa sạch bát đũa.

“Mẹ, con đâu đùa bỡn giận dỗi gì. Con
đối tốt với anh ấy mà.” Cô Hàm Ninh bĩu môi kháng nghị. “Hơn nữa, phải
là anh ấy sợ con chạy mới đúng!”

“Nhìn thấy hai con đều tốt, mẹ đã thỏa
mãn rồi.” Diêu Tuệ Nhã cười, nhẹ giọng thở dài: “Thoáng cái, con đã lớn
như vậy, còn sắp lập gia đình, chúng ta đều đã già rồi…”

“Mẹ, sao mẹ già được, hai chúng ta cùng
ra ngoài, mọi người đều tưởng chúng ta là chị em đấy.” Cố Hàm Ninh đáy
lòng hơi chua xót, đột nhiên nhớ tới kiếp trước, nhìn thấy ba mẹ lần
cuối cùng là ở trước mộ của mình, đầu đã bạc, trên mặt nhiều nếp nhăn
trở nên già nua.

“Ngốc, con người luôn già đi, mẹ sắp
thành bà ngoại rồi, thế nào lại không già? Chỉ cần con đừng chê mà bỏ mẹ thôi.” Diêu Tuệ Nhã quay đầu lại, lau khô tay, nhéo mũi con gái, niềm
vui mừng tràn đầy trong mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui