Duyên Tới Là Anh

Edit: VIOLET
Beta: Vi Vi
Cố Hàm Ninh dường như mất đi tất cả sức
lực, dựa vào Triệu Thừa Dư ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại, khuôn mặt
không chút thay đổi, trong lòng vừa loạn xạ lại mờ mịt. Triệu Thừa Dư
cau mày cúi đầu nhìn mặt Cố Hàm Ninh, nắm nhẹ khẽ nhéo tay cô.

“Đừng lo lắng. Không có việc gì.”

“Vũ Hân chảy nhiều máu như vậy. . . Cuối cùng là xảy ra chuyện gì …” Thôi Hà Miêu hơi nghẹn ngào, dựa vào Mạnh
Khởi Đức, gương mặt lo lắng. Mạnh Khởi Đức vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để an ủi.

Lúc bác sĩ đi ra, bốn người vốn đang yên lặng đều lập tức đứng lên.

“Các cô cậu đều đi đâu để người bệnh
chảy máu như thế? Rong huyết rồi biết không? Chậm một chút nữa ngay cả
mạng đều không giữ được.”

Nói chuyện là một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, tháo khẩu trang xuống, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như
lưỡi dao quét qua Mạnh Khởi Đức chuyển tới khuôn mặt của Triệu Thừa Dư.

Thôi Hà Miêu cả kinh, ngẩng đầu nhìn bác sĩ, có chút không dám tin, sau đó như là nghĩ tới điều gì, quay đầu
nhìn về phía Cố Hàm Ninh.

Mạnh Khởi Đức ngẩn người sau đó mới phản ứng được, liền vội vàng lắc đầu: “Không phải bọn cháu.”

Cố Hàm Ninh nặng nề thở ra một hơi, trong lòng hơi bình tĩnh lại. Ít ra, còn kéo lại một cái mạng. . .

“Bác sĩ, bọn cháu là bạn học của cậu ấy, bây giờ phải nằm viện sao?” Cố Hàm Ninh lạnh lùng mà bình tĩnh nói,
Triệu Thừa Dư lôi kéo tay cô, không buông ra, hơi ấm ấm áp từ nơi lòng
bàn tay giao hòa luôn truyền vào trong lòng cô.

“Ừ, bây giờ trước hết làm thủ tục nằm
viện, tôi chuyển cô bé tới phòng bệnh.” Nói xong, vị bác sĩ kia liền
viết giấy nhập viện, Cố Hàm Ninh tiến lên tiếp nhận, cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi do dự.

“Anh đi làm thủ tục.” Triệu Thừa Dư tiếp nhận giấy nhập viện, gật đầu với Cố Hàm Ninh.

“Có mang đủ tiền không?” Nằm viện phải đóng tiền thế chấp, lần này, cô không đem nhiều tiền trên người như vậy.

“À, vừa rồi lúc ra ngoài, sợ ngộ nhỡ cần dùng gấp, liền mượn hết tiền của đàn anh.” Triệu Thừa Dư ngẩng đầu vuốt gương mặt hơi lạnh của Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Ở
viện, nằm một thời gian sẽ không sao.”

Cố Hàm Ninh thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật

đầu, nhìn Triệu Thừa Dư bước nhanh đi về phía khu vực nhập viện, lúc này mới quay đầu lại, Thôi Hà Miêu đang nhìn cô, trong ánh mắt có nghi ngờ, cũng có một tia rõ ràng.

Cố Hàm Ninh mấp máy môi, hơi gật đầu với Thôi Hà Miêu: “Mạnh Khởi Đức, phiền cậu lại liên lạc với Cao Thần, bảo
cậu ta lập tức tới bệnh viện.”

“Cao Thần. . .” Mạnh Khởi Đức có chút
nghi hoặc, nghĩ đến vừa rồi Thôi Hà Miêu cũng bảo cậu liên hệ với Cao
Thần, lập tức như là nghĩ tới điều gì, có chút khiếp sợ nhìn về phía
Thôi Hà Miêu, “Điều này không thể nào đi. . .”

“Có cái gì không thể nào? Giờ Vũ Hân
đang nằm ở bên trong đó!” Thôi Hà Miêu lập tức nóng nảy, lo lắng, nôn
nóng cả đêm đều hóa thành tức giận, “Lập tức gọi cậu ta tới đây!”

“Anh gọi ngay đây.” Mạnh Khởi Đức thở
dài trong lòng, không biết làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy, suýt chút
nữa là mất mạng đấy. . .

Cố Hàm Ninh không nói gì, kéo Thôi Hà
Miêu tiến vào bên trong phòng khám và chữa bệnh, đang truyền dịch, nhưng Bạch Vũ Hân còn chưa tỉnh, bác sĩ đã sơ cứu, nhưng máu vẫn chưa ngừng
hẳn ngay, chiếc áo ngủ vốn màu hồng hạt, đã đỏ thẫm một mảng rộng.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Thừa Dư đã làm
xong thủ tục nhập viện, bác sĩ đã gọi hộ lý tới, Thôi Hà Miêu mang theo
quần áo đã thu xếp, Cố Hàm Ninh ở bên cạnh giường bệnh đang di chuyển,
giúp đỡ đẩy ra ngoài.

Đợi đến phòng bệnh, bác sĩ lại tiến hành xử lý, thật vất vả mới làm máu hoàn toàn ngừng chảy.

Cố Hàm Ninh đứng ở bên cạnh giường bệnh
của Bạch Vũ Hân, lẳng lặng nhìn cô ấy. Quần áo ngủ nhuốm máu đã được
thay, tay bằng quần áo bệnh nhân màu trắng với hoa văn màu lam rộng
thùng thình, càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn gầy yếu của Bạch Vũ Hân. Sắc mặt
vốn hồng hào, lúc này mặt cắt không còn giọt máu. Chất lỏng màu đỏ dọc
theo ống tiêm chảy vào thân thể cô, bổ sung lượng máu cô đã mất quá
nhiều.

Vẫn không gọi được cho Cao THần, về sau, trực tiếp tắt máy. Thôi Hà Miêu rất phẫn nộ, muốn trực tiếp đi tìm
người, may mắn bị Mạnh Khởi Đức ngăn cản. Đêm hôm khuya khoắt, không ở
trong phòng ngủ, muốn đi đâu tìm người?

Bạch Vũ Hân, cậu hối hận không?

Cố Hàm Ninh nghĩ, bản thân mình hẳn là không đau lòng nhiều lắm, chỉ có chút bùi ngùi mà thôi.


Bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này,
Bạch Vũ Hân đều sắm một vai lập lờ yên lặng trả giá bên cạnh Cao Thần.
Nhưng Cao Thần vẫn không dành bao nhiêu ánh mắt cho cô ấy, ở khuôn viên
trường học tương đối đơn thuần, cô ấy cũng không có cách nào giành được
cái thân phận bạn gái của Cao Thần, một khi tiến vào xã hội, vậy sẽ càng khó. Cố Hàm Ninh chưa từng cho rằng, kiếp trước, sau khi mình chết,
Bạch Vũ Hân liền có thể lên làm bà Cao.

Yêu nếu quá hèn mọn, thì sẽ dễ dàng bị khinh thường. Ít ra, đối với Cao Thần chính là như vậy.

Chờ đến lúc dàn xếp xong xuôi tất cả, đã là một giờ sáng.

Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức không có
tiết một, tiết hai vào sáng hôm sau, nhưng bọn họ không tiện chăm sóc
Bạch Vũ Hân. Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu lại có buổi học sáng.

“Ninh Ninh, giấy báo bệnh làm sao bây giờ?” Thôi Hà Miêu có chút khó khăn, chẳng lẽ phải nói thẳng sao?

Có thể lấy được giấy báo bệnh, chỉ là
nguyên nhân bị bệnh phải viết như thế nào? Giấy báo bệnh thực viết ra,
Bạch Vũ Hân có bằng lòng nộp lên không?

Hai người khó nghĩ không bao lâu, Bạch
Vũ Hân tỉnh lại vào lúc hơn một giờ, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt rất
đáng sợ, nhưng ít ra là người không sao.

Thôi Hà Miêu nhẹ nhàng thở phào nhẹ
nhõm, vội vàng cúi xuống gấp gáp hỏi thăm: “Vũ Hân, cậu cảm giác như thế nào? Cậu thật là dọa chết bọn mình!”

Bạch Vũ Hân mở to mắt, đảo qua trong
phòng một vòng, sau đó mới trở nên ảm đạm, nét mặt cũng càng thêm mỏi
mệt: “Làm phiền các cậu.”

“Làm phiền hay không làm phiền gì! Cậu,
cậu có chuyện, cũng nên trao đổi với bọn mình một chút a, hiện tại. . .
Bác sĩ nói suýt chút nữa là cậu mất mạng biết không? Về sau không thể
lại liều lĩnh như thế nữa!” Thôi Hà Miêu dịu giọng đi, cũng không dám
trách cứ thế nào nữa, “Cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bọn mình trở lại thăm cậu. Đúng rồi, cái giấy báo bệnh, mình giúp cậu nộp lên nha?”

Bạch Vũ Hân ngẩng đầu mở to mắt, nhìn
trần nhà màu trắng, run lên, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Được. . . Cám

ơn cậu. Ngày mai các cậu không cần tới, một mình mình không sao cả.”

“Nói cái gì đó! Ngày mai mình sẽ tới.
Cậu đừng lo lắng.” Thôi Hà Miêu kéo chăn cho Bạch Vũ Hân, lúc này mới
thở dài nhìn về phía Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh mấp máy môi, không nói gì.

Thời điểm này, hẳn là thích hợp để bỏ đá xuống giếng phải không?

“Nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai bọn
mình trở lại. Điện thoại di động để ở trong ngăn kéo bên cạnh, có chuyện thì gọi điện thoại cho bọn mình.” Trong phòng bệnh yên tĩnh, Cố Hàm
Ninh nghe được giọng nói của bản thân, lọt vào tai cô, hơi chút lãnh
đạm.

“Được rồi, cậu cũng đừng nói nữa. Nhắm
mắt lại, nghỉ ngơi cho khỏe. Bọn mình đi về trước.” Thôi Hà Miêu nhìn
Bạch Vũ Hân giống như không còn sức nữa, vội vàng ngăn cản cô nói nữa,
lôi kéo Cố Hàm Ninh ra khỏi phòng bệnh.

Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức vẫn luôn
ngồi ở trên ghế dài ngoài hành lang phòng bệnh, nhẹ giọng nói chuyện,
thấy Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu ra khỏi phòng bệnh, vội vàng đứng lên.

“Không sao chứ?” Mạnh Khởi Đức đi tới bên cạnh Thôi Hà Miêu, nhìn về hướng cửa phòng bệnh.

“Ừ.” Thôi Hà Miêu lắc lắc đầu, “Đi thôi, chúng ta đều mệt muốn chết rồi.”

Vừa rồi tinh thần luôn căng thẳng, hiện tại mới cảm thấy mệt không chịu nổi.

Triệu Thừa Dư đi tới bên cạnh Cố Hàm
Ninh, nhìn vẻ mặt mệt mỏi rõ rệt của cô, ôm bả vai cô, để cô tựa vào
lồng ngực mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, cau mày nhẹ
giọng nói: “Anh đưa các em về. Có muốn xin nghỉ buổi học sáng không?”

“Không cần. Không sao.” Cố Hàm Ninh
ngẩng đầu, kéo kéo khóe môi, tựa đầu vào ngực Triệu Thừa Dư cọ cọ, “Anh
để em dựa vào một chút là tốt rồi.”

Thân thể mệt mỏi, nhưng lòng càng mệt
mỏi hơn, chỉ cần dựa vào Triệu Thừa Dư như vậy, giống như liền có không
ít hơi sức bắt đầu chảy ngược.

Mệt mỏi một buổi tối, trở lại phòng ngủ, Cố Hàm Ninh nằm xuống ngủ, để Thôi Hà Miêu ứng phó với Thịnh Mạn Mạn đang gấp gáp.

Sau tiết học cuối của buổi sáng hôm sau
trôi qua, Thôi Hà Miêu một tay kéo Cố Hàm Ninh, một tay kéo Thịnh Mạn
Mạn bước nhanh ra ngoài: “Mau chút, Khởi Đức đang giữ Cao Thần đấy!”

“Này, chậm một chút!” Cố Hàm Ninh âm thầm trợn trắng mắt, chỉ có thể tăng tốc đuổi kịp.


Lúc ba người Cố Hàm Ninh đuổi tới, Mạnh Khởi Đức đang giữ tay Cao Thần, không chịu buông, Triệu Thừa Dư cau mày, đứng ở một bên.

“Cao Thần!” Thôi Hà Miêu hô to chạy tới, “hiện Vũ Hân ở trong bệnh viện, cậu lập tức đi cùng mình!” Thôi Hà Miêu trợn mắt nhìn Cao Thần.

“Mình không đi, cậu đừng lôi kéo mình!” Cao Thần buồn bực giãy khỏi tay Mạnh Khởi Đức.

“Cậu không đi? Vũ Hân suýt chút nữa bị
cậu hại chết! Mà ngay cả thăm cậu cũng không đi thăm cậu ấy?” Thôi Hà
Miêu phẫn nộ xông thẳng lên đầu, đấm Cao Thần một cú.

“Này, cậu làm gì thế? Bạch Vũ Hân nằm
viện mắc mớ gì tới mình? Tại sao mình phải đi? Các cậu mau buông tay!”
Cao Thần vừa bị Thôi Hà Miêu đấm trúng ngực, vừa giãy dụa.

“Mắc mớ gì đến cậu? Cái thai Vũ Hân sảy, không là của cậu sao?” Thôi Hà Miêu tức giận hỏi, cô cũng chưa hỏi kỹ
Cố Hàm Ninh, rốt cuộc sao mà xác định là con của Cao Thần, nhưng Cố Hàm
Ninh tuyệt đối sẽ không bắn tên không có đích, mà hiện tại vẻ mặt chột
dạ và ánh mắt hoảng loạn của Cao Thần đã chứng minh vấn đề.

“Cái đó, cái đó. . .” Cao Thần ấp úng
không biết trả lời như thế nào, trong lòng cũng rất hỗn loạn, thật ra
cậu cũng rất sợ đi gặp Bạch Vũ Hân, chỉ sợ lại gặp phải ánh mắt lên án
của cô ấy, “Cái đó mình cũng không muốn a, mình cũng không biết làm sao
sẽ như thế, tiền phẫu thuật của cô ấy mình đã thanh toán, mình nói rõ
với cô ấy rồi, chuyện khác đều không liên quan đến mình!”

Thôi Hà Miêu đưa ra ngón trỏ, phẫn nộ chĩa về phía cậu, giận đến nói không ra lời.

“Cậu hại Vũ Hân phải vào bệnh viện, suýt nữa mất mạng, mà còn có mặt mũi nói chuyện không liên quan đến cậu? Cậu định phủi mông rồi đi như thế? Không có cửa đâu!” Thịnh Mạn Mạn ở một
bên nghe không nổi nữa, một tay túm lấy tay bên kia của Cao Thần, “Đi,
lập tức đi bệnh viện gặp Vũ Hân đi!”

“Mình không đi! Sao mình phải đi? Các cậu thật là quá đáng!” Cao Thần không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng thoái thác.

Bây giờ bọn họ đang góc khuất cạnh cửa
phía nam của trường, người đi qua trên đường, chỉ có thể nhìn thấy bọn
họ đang lôi kéo, ngôn ngữ cụ thể lại nghe không rõ lắm.

“Không phải Bạch Vũ Hân là bạn gái của
cậu sao? Cậu ấy nhập viện rồi, dù chỉ là thăm một chút, cậu cũng không
thể đi?” Cố Hàm Ninh đứng ở nơi xa khoảng mấy bước, bên cạnh Triệu Thừa
Dư, nhìn Cao Thần nhàn nhạt mở miệng.

“Bạn gái gì! Bọn mình căn bản chưa từng
hẹn hò, trước giờ mình chưa từng đồng ý để cậu ấy làm bạn gái của mình!” Cao Thần vừa không biết làm sao vừa lo lắng, nhìn Cố Hàm Ninh liên tục
phủ nhận.

“Cậu nói cái gì? Cậu, cậu đã để Vũ Hân
sảy thai rồi, lại còn nói cậu ấy không phải là bạn gái của cậu?!” Mấy
người còn lại đều có chút không dám tin nhìn Cao Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui