Duyên Tới Là Anh

Cố Hàm Ninh kiễng chân, nhìn đám người đông đúc xung quanh, túi hành lý trong tay thật sự quá nặng, cô bèn đi đến bên cạnh đặt ở góc tường, lắc lắc tay, cố gắng ngẩng đầu nhìn một lúc, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đến no cả mắt, cô dứt khoát bỏ cuộc cúi đầu lấy điện thoại di động ra, định trực tiếp xem cuộc gọi cũ.

“Hàm Ninh!”

Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước, Cố Hàm Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, thấy Triệu Thừa Dư đang cười cười ra sức vẫy tay, vượt qua đám người mà đi tới đây. Cố Hàm Ninh mím môi cười, thả điện thoại vào trong túi quần, đợi đến lúc Triệu Thừa Dư chen đến trước mặt, lúc này mới cười hì hì ôm eo anh, vùi đầu trong vạt áo của anh khẽ vuốt nhè nhẹ, ngửi mùi hương trên người anh, mùi vị nhàn nhạt dần dần tản ra, hòa tan với mùi mồ hôi nồng đậm bốn phía.

Triệu Thừa Dư ngày càng cong khóe môi lên, ôm chặt Cố Hàm Ninh, cúi đầu hôn nhẹ lên trên mái tóc đen của cô.

“Anh rất nhớ em...” Tiếng nói trầm thấp, mang theo quyến luyến đến vô cùng, vương vấn mãi trên đầu Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh vùi đầu trong lòng Triệu Thừa Dư, khẽ cười híp mắt: “Em cũng rất nhớ anh...”

“Vậy sao em không trở về sớm một chút... Anh còn tưởng rằng cuối tuần trước là em có thể về rồi.” Nói thầm xen chút oán hận, Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy tiếng ồn ầm ỹ bốn phía cũng đều dần dần đi xa, bên tai chỉ nghe được tiếng Cố Hàm Ninh vui vẻ cười khẽ.

Cố Hàm Ninh nhẹ giọng cười, đứng cách Triệu Thừa Dư ra một chút, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Em và mẹ em đi chơi nửa tháng, lúc trở về tất nhiên còn phải ở bên cạnh ba em chứ. Em đi lâu như vậy mới về, ba em đã rất không hài lòng rồi, trước khi em lên xe còn lẩm bẩm ‘con gái lớn chính là con nhà người ta’, anh nói em lại trở về trước, ông ấy còn không hận chết anh!”

Cô nghĩ đến vẻ mặt khó chịu của ba, trong lòng liền vui thích. Cho nên nói kiếp trước con gái chính là tình nhân của ba, cô thật lòng cảm thấy, ba cô có chút ghen tị cùng tâm lý đề phòng đối với bạn học Triệu. Mà mẹ cô nghe nói cô muốn sớm trở về trường, thì lại cười mập mờ, sau đó mới không ngừng nói: “Thằng bé Thừa Dư này rất không tệ, mẹ con cũng là người rất sáng suốt, con sớm dẫn người trở về cũng được, tuổi hoàng kim của con gái rất ngắn, đến tốt nghiệp mới tìm thì con trai tốt đều đã bị cướp sạch, loại chuyện này, cần phải nhanh tay mới được!”

Cố Hàm Ninh thật lòng cảm thấy, mẹ cô còn hài lòng về Triệu Thừa Dư hơn cô, nếu như có thể, mẹ cô giống như là muốn lập tức mang cô đi đóng gói để tặng người ta rồi, nói ra thì cô cũng không quá nhiều tuổi mà, có cần thiết phải gấp gáp như vậy không? Khoảng cách để cô thành gái già, còn có vài năm nữa mà!

“Ai, lễ mừng năm mới anh nói muốn đi chúc tết, em lại cứ ngăn cản anh. Nếu không thì Trung thu năm nay, anh và em cùng nhau trở về đi, chú có thích uống rượu không? Chú hình như không hút thuốc lá nhỉ? Cô thì thích cái gì? Em nói với anh đi, để anh chuẩn bị một chút.” Trong lòng Triệu Thừa Dư lập tức thấp thỏm không yên, cảm thấy ngày lễ ngày tết sau này đều phải đi qua thăm hỏi, có câu nói: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, nhận lợi ích của người ta, thì không thể không giúp người ta làm việc). Như vậy chắc hẳn chú sẽ không đen mặt với anh nữa đi?


Cố Hàm Ninh nhịn không được khẽ nở nụ cười, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Để ý cha mẹ cô như vậy, là bởi vì rất coi trọng mình đấy.

“Thăm hỏi gì chứ, làm gì mà cầu kỳ như vậy, ba mẹ em có phải là không biết anh đâu.”

“Tóm lại là phải thăm hỏi đoàng hoàng một lần, tuy rằng ba mẹ em đã biết rồi, nhưng anh còn chưa chính thức tới cửa đâu.” Triệu Thừa Dư càng nghĩ càng cảm thấy có lý, anh và Cố Hàm Ninh quen nhau cũng đã hơn hai năm, bây giờ chính thức tới cửa, cũng không tính là sớm, ừ, trở về cũng có thể bàn bạc với ba mẹ, xem lúc nào thích hợp để đưa Hàm Ninh về nhà.

“Tới cửa làm gì chứ?” Cố Hàm Ninh cười liếc anh một cái, không chịu buông tha.

“Hàm Ninh, nếu như chúng mình tốt nghiệp xong làm tiệc cưới kết hôn ngay thì bây giờ chuẩn bị trước mọi chuyện, cũng không phải là quá sớm, nghe nói muốn chọn nhà hàng làm tiệc tốt một chút phải tìm trước một năm đấy, người lớn chọn ngày cũng rất mất thời gian mà.” Triệu Thừa Dư nhẹ giọng khuyên bảo, kéo tay Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Cái gì tốt nghiệp xong kết hôn ngay? Em không đồng ý!” Cố Hàm Ninh mở to mắt trừng Triệu Thừa Dư.

“Không phải em nói, sau khi tốt nghiệp ở trường sẽ thuê phòng ngủ đôi sao?” Triệu Thừa Dư khẽ nhếch môi, tốt bụng giúp Cố Hàm Ninh nhớ lại chuyện cũ.

Cố Hàm Ninh trừng mắt, nghẹn họng, nhìn Triệu Thừa Dư có chút đắc ý, phút chốc không nói nên lời.

Lúc đó cô chỉ là tùy tiện nói mà thôi, được không! Tốt nghiệp xong đã là phụ nữ có chồng, việc này cũng nhanh quá đi! Nhưng mà nhìn thái độ Triệu Thừa Dư nghiêm túc, hưng phấn như vậy, Cố Hàm Ninh không xác định mình bây giờ mới nói là nói đùa, có phải sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc không?

“Ha ha, cái đó à, bây giờ không phải còn sớm sao, rốt cuộc có thi đậu được hay không còn là một vấn đề đấy. Chúng ta từ từ thôi, tính kế lâu dài bàn bạc kỹ hơn.” Cố Hàm Ninh cười trừ, cố nói sang chuyện khác, “Chúng ta trở về trường học trước thôi, Miêu Miêu nói cô ấy cũng đã trở lại, Mạn Mạn nghe nói chúng ta đều đã trở lại, cũng không ở nhà nữa, thế là hôm nay lại trở về trường rồi, cũng không biết bây giờ đã đến chưa, nếu đến đúng vào buổi tối thì chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”


Bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Thừa Dư không biết làm thế nào đành phải khẽ cười, biết rõ Cố Hàm Ninh chuẩn bị nói sang chuyện khác: “Vậy đi về trước đi, anh mượn xe anh Bùi tới đây, đang để ở bên ngoài rồi.”

Thật ra anh rất muốn cắn nhẹ một cái trên chóp mũi đang vểnh lên của Cố Hàm Ninh, tiếc rằng xung quanh có quá nhiều người, ôm một cái thì còn được, những cái khác thì chờ đi.

Triệu Thừa Dư xách túi hành lý trên đất lên, dắt Cố Hàm Ninh đi ra ngoài, trong lòng lại suy nghĩ nên lên kế hoạch như thế nào. Anh cũng không phải chỉ là tùy tiện nói mà thôi, kết hôn là quãng đường sớm hay muộn cũng phải đi, chuẩn bị sớm để tránh sau này luống cuống tay chân.

“Ôi, thật xin lỗi.”

Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh đang muốn đi về hướng bãi đỗ xe, lúc nghiêng về phía sau đột nhiên bị một người đụng vào, Triệu Thừa Dư dừng một chút, đối phương ở phía sau nói xin lỗi, anh cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không có gì.” Đang định tiếp tục đi, giọng nữ thanh thúy phía sau đã từ áy náy chuyển thành vui mừng.

“Ôi! Là anh Triệu Thừa Dư sao? Thật sự là anh sao?”

Triệu Thừa Dư dừng chân, quay đầu lại, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cánh tay đang nắm lấy túi hành lý của mình, phút chốc không nói nên lời. Mặt anh không thay đổi mà nhìn lên trên theo cái tay kia, nhìn thấy nụ cười trên đôi môi hơi vểnh lên kia, hết sức xa lạ, Triệu Thừa Dư nhịn không được mà nhăn mày.

“Anh Triệu, em là Nghiêm Kiều Na ở lớp quản lý du lịch chuyên nghiệp 0X cấp 1 (để chỉ cấp độ của nhà quản trị), lần trước hai lớp chúng ta có hoạt động hữu nghị, em từng gặp anh rồi!”

Bề ngoài nhìn đối phương đang rất hưng phấn, vậy mà lại không hề ảnh hưởng chút nào đến biểu cảm của Triệu Thừa Dư, mà ánh mắt của anh cũng đã sớm không dừng trên người cái gì Na đây nữa. Anh hình như nhớ được lớp mình có quan hệ hữu nghị lớp với một lớp dưới, nhưng trước giờ anh chẳng bao giờ đi tham gia hoạt động hữu nghị lớp gì đó cả, chỉ có một lần lớp tổ chức hoạt động đúng lúc anh có chuyện tìm bạn học, khi bọn họ tập hợp ở cổng trường thì có đi qua một lần, nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, Triệu Thừa Dư chỉ là nhìn Tưởng Cẩn Du đứng bên cạnh đang hết sức khó xử kéo tay Nghiêm Kiều Na, nghe cậu ta thấp giọng khuyên bảo.


”Kiều Na, em buông tay ra trước đi, đừng kéo túi xách của anh Triệu.”

Cố Hàm Ninh có chút nói không nên lời, nghĩ thầm Tưởng Cẩn Du đã tìm được bạn gái, thật tốt, rất hoạt bát, lần trước cô cũng không nhìn rõ, không biết có phải cùng một người hay không. Cô chỉ đánh giá vài lần rồi nhíu mày nhìn Triệu Thừa Dư. Anh đi tham gia hoạt động hữu nghị lớp lúc nào vậy? Lại không nói cho mình biết?

Tưởng Cẩn Du lại thấp giọng nói mấy câu, Nghiêm Kiều Na bĩu môi, rốt cục không đành lòng mà buông tay ra.

“Cẩn Du, đây là anh Triệu Thừa Dư rất nổi tiếng ở trường đấy, anh biết không? Lớp bọn em kết nghĩa với lớp anh ấy đấy.” Bạn học Nghiêm kia giống như là rất tự hào mà giới thiệu.

“Ừ, anh cũng coi như có biết anh Triệu...” Tưởng Cẩn Du mấp máy môi, chỉ liếc Cố Hàm Ninh một cái, rồi thu lại tầm mắt, trong lòng cũng rất ngượng ngùng.

“Hả? Anh biết anh Triệu à? Sao anh không nói với em? Em cũng không biết đấy!” Nghiêm Kiều Na khoác tay Tưởng Cẩn Du, lên tiếng trách móc.

Quả nhiên là, đáng yêu...

“Khụ, cậu Tưởng, bọn tôi đi trước nhé.” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư im lặng nhíu mày, cảm thấy đi trước sẽ tốt hơn, đứng ở lối ra ga tàu nói chuyện, thật đúng là không thích hợp.

“Đây là bạn gái của anh Triệu phải không? Thật là xinh đẹp! Em ở lớp quản lý du lịch chuyên nghiệp...”

“Ừ, vừa rồi chị nghe thấy rồi! Bọn chị còn có việc đi trước!” Cố Hàm Ninh dứt khoát cắt ngang đoạn tự giới thiệu của đối phương, kéo Triệu Thừa Dư muốn đi ngay, chỉ là bước chân hai người thuận theo Triệu Thừa Dư tạm thời ngừng lại, hai người đồng thời quay đầu, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cánh tay đang kéo túi hành lý một lần nữa.

“Anh Triệu, bọn anh cũng trở về trường học phải không? Vậy chúng ta cùng nhau trở về đi? Em mời bọn anh cùng đi xe buýt nhé!”

“Ơ, không cần, bọn chị tự về được...” Cố Hàm Ninh cảm thấy vẫn là mình trả lời thì tốt hơn.


“Anh chị định trở về như thế nào? Là thuê xe sao? Vậy chúng ta cùng nhau đi một chiếc cũng được, vừa đủ bốn người, có thể tiết kiệm một ít tiền đấy. Này, bắt xe hướng này đây!”

“Anh Triệu, em có một bạn học cấp ba học cùng lớp chuyên nghiệp 0X với các anh, anh ấy thường xuyên kể cho em nghe về anh, anh ấy nói anh rất giỏi, học đại học năm thứ nhất đã có thể đại diện trường đạt được danh hiệu hạng nhất trong cuộc thi đấu cả nước!”

Cố Hàm Ninh từ bên trong kính chiếu hậu nhìn Nghiêm Kiều Na trợn to mắt tỏ thái độ và giọng nói vô cùng sùng bái và hưng phấn, không khỏi co rút khóe mắt, khó chịu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn vẻ mặt ấm ức như sắp khóc của Tưởng Cẩn Du, trong lòng lại cảm thấy thoải mái một chút.

Cô cũng biết sau khi biết bọn họ tự lái xe đến, bạn học Nghiêm hưng phấn la hét muốn đi nhờ xe, Cố Hàm Ninh than thở, có chút không nhịn được mà vỗ vỗ vai Triệu Thừa Dư, quyết định vẫn cho bọn họ đi nhờ một quãng đường, cũng không tới nửa tiếng, để tránh phải tiếp tục dây dưa không ngừng.

Ít nhất bọn họ chỉ là phiền mấy chục phút thôi, còn đàn em Tưởng Cẩn Du, đoán chừng là càng nhức đầu.

“Cẩn Du, anh và anh Triệu sao lại quen nhau vậy? Em đã sớm nghe nói mình và anh Triệu là đồng hương, chỉ là không có cơ hội quen biết chính thức, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau, lựa chọn trở về trường sớm đúng là thật sáng suốt!”

Được rồi, thật ra là chúng tôi đã không sáng suốt!

Cố Hàm Ninh nén cười, lén lút nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chân mày nhăn lại, giống như đang vô cùng nghiêm túc mà lái xe của Triệu Thừa Dư.

Bạn học Triệu Thừa Dư thật ra rất không thích người nói nhiều quá mức, bạn học Nghiêm này ở phía sau nói liến thoắng không ngừng, hơn nữa lại không hề tự ý thức được, đoán chừng là đã bị Triệu Thừa Dư trực tiếp cho vào sổ đen.

“Anh Triệu, xe này là anh tự mua sao? Anh quá giỏi đi? Có thể tự mua được xe!”

Cố Hàm Ninh nghĩ trong mắt bạn học Nghiêm có khi nào đang nhảy ra mấy ngôi sao không, không khéo lúc trở về cô bé lại trắng trợn đi tung tin đồn là anh Triệu có thể tự mua xe, nghĩ vậy cô quyết định sửa đúng sự thật: “Em Nghiêm, xe này là anh ấy hỏi mượn của bạn, không phải mua.”

________ Hết chương 73 ________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui