Duyên Tiền Định
Đồng Đồng sau khi trêu ghẹo được hai người cô ghét nổi điên thì tâm trạng tốt hơn nên cô đưa bé Kiệt đi dạo tới tối mới về đến nhà.
“Đồng Đồng về rồi à? Con đi theo mẹ vào phòng một chút.” Bà Trịnh đứng ở hành lang trên lầu gọi Đồng Đồng.
Đồng Đồng đột nhiên nhớ ra mình quên gọi điện thoại về báo sẽ về trễ, cô liền giao bé Kiệt cho dì Lan rồi đi đến phòng của mẹ chồng.
“Mẹ, con xin lỗi vì không báo với mẹ khi về trễ.”Đồng Đồng rụt rè gõ cửa nói.
“Mẹ không có trách con chuyện đó. Nào, đến đây ngồi xuống đi mẹ có chuyện muốn bàn với con.” Bà Trịnh nhìn Đồng Đồng cười.
Đồng Đồng nhìn qua Tuấn Khải thấy anh gật đầu thì mới ngồi xuống ghế.
“Đồng Đồng, mẹ muốn con xin nghỉ ở công ty đang làm để về giúp mẹ quản lý việc kinh doanh của gia đình chúng ta.” Bà Trịnh nhìn Đồng Đồng nghiêm túc nói.
Không phải tự nhiên mà bà Trịnh lại đề nghị con dâu xin thôi việc, chỉ là hôm nay khi đến khách sạn bà đã nghe nhân viên xầm xì bàn tán về một cô gái. Đến khi hỏi quản lý và xem camera thì bà Trịnh mới bị dọa, cô gái trong lời nhân viên lại là cô con dâu của bà, chả trách hôm qua khi về nhà cô lại có biểu hiện lạ như muốn che giấu cái gì đó.
“Mẹ chỉ thấy công việc này của con lương không cao, lại phải đi sớm về muộn như vậy nên mới muốn con đổi một nơi làm việc mới thôi.” Thấy Đồng Đồng ngồi ngây ngốc nhìn mình thì bà Trịnh lại lên tiếng.
“Con không thể nghỉ việc được đâu mẹ, chưa kể đến chuyện ba năm sau chỉ nói đến việc con không hiểu gì về quản lý nhà hàng khách sạn thì làm sao có thể giúp việc kinh doanh của gia đình phát triển được ạ!?” Đồng Đồng sau khi hết bất ngờ thì vội từ chối bà Trịnh.
“Mẹ có thể đảm bảo với con cho dù sau này chúng ta không còn là người một nhà nữa thì công việc của con ở khách sạn cũng không bị ảnh hưởng gì.” Bà Trịnh biết Đồng Đồng nghĩ gì nên mới đưa ra điều kiện để dụ dỗ cô.
“Mẹ không sợ con sẽ đục khoét ngân quỹ hay là làm việc kinh doanh xuống dốc sao ạ?”
“Người xưa hay nói muốn biết một cô gái có phẩm hạnh như thế nào thì phải nhìn xem mẹ của cô ấy. Mẹ và mẹ con là bạn thân từ nhỏ tới lớn chẳng lẽ mẹ không biết mẹ con là người như thế nào sao, mẹ con tốt như vậy thì không thể nào dạy con thành người xấu được. Có đúng không?” Bà Trịnh cười nói với Đồng Đồng.
“Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con. Nhưng, mẹ cho con chút thời gian để suy nghĩ nha mẹ.” Đồng Đồng thật sự cảm động trước sự tin tưởng của bà Trịnh nên suy nghĩ hơi có chút lung lay.
Bà Trịnh gật đầu nên Đồng Đồng xin phép về phòng nhưng chưa đi tới cửa thì bà Trịnh gọi cô rồi đưa cô một tấm thiệp:“ À đúng rồi! Vài hôm nữa là đám cưới cháu trai bạn của ba con, hôm đó mẹ bận nên con thay mặt mẹ đến đó tặng quà chúc mừng nhé.”
“Vâng ạ.” Đồng Đồng nhận tấm thiệp rồi đi về phòng.
Về đến phòng Đồng Đồng ngã xuống giường lấy gối trùm lên đầu, cô để bé Kiệt tự chơi một mình ở bên cạnh. Tuấn Khải thấy Đồng Đồng như vậy nên ra hiệu cho cô sang phòng bên cạnh.
Từ khi về nhà này đến giờ đây là lần đầu tiên Đồng Đồng bước vào phòng mà Tuấn Khải đang nằm. Thấy Tuấn Khải nằm trên chiếc giường trắng hơi thở đều đều như đang ngủ say khiến Đồng Đồng có một cảm giác rất lạ.
“Đẹp trai đúng không?” Tuấn Khải đứng sau lưng Đồng Đồng thấy cô nhìn cơ thể mình chằm chằm nên lên tiếng hỏi.
“Ừ đẹp. Không phải đâu, chỉ là, chỉ là tôi thấy anh giống người rừng thôi. Nhìn mặt anh đi, toàn râu với râu thôi, tóc thì dài như vậy nữa.” Đồng Đồng bị hỏi nên theo quán tính trả lời nhưng sau đó cô nhận ra mình nói sai rồi bèn lập tức sửa lại.
“Hay tôi giúp anh cạo nhé?” Đồng Đồng hợp thức việc cô muốn chạm vào mặt Tuấn Khải và muốn trêu anh nên lấy lý do, sau đó không để anh trả lời cô đã chạy đi tìm dụng cụ để giúp anh cạo râu.
Tuấn Khải chống cằm nhìn Đồng Đồng dùng chun cột tóc ở phía trước trán anh lên, rồi thoa kem lung tung trên mặt anh sau đó cô cười nham hiểm cằm dao cạo từ từ cạo râu cho anh.
“Anh nghĩ xem, tôi chỉ mới sống chung với mẹ có hai tháng thôi mà mẹ đã tin tưởng giao cho tôi quản lý việc kinh doanh của gia đình. Có phải là mẹ quá tin người rồi không?” Đồng Đồng đang im lặng tập trung cạo râu thì đột nhiên hỏi.
“Thật ra mẹ chỉ tin tưởng cô, từ trước tới giờ mẹ chưa bao giờ tin người ngoài.” Tuấn Khải ngắm gương mặt chăm chú của Đồng Đồng khiến anh cảm thấy vui vẻ: thì ra cảm giác được cô gái mình thích chăm sóc là như vậy, lúc trước toàn là anh phải chăm sóc nhường nhịn cho người phụ nữ kia, cô ấy chưa từng hỏi xem anh muốn gì? Anh có vui không?
“Cô cứ đồng ý giúp mẹ quản lý việc kinh doanh đi, đừng lo rằng cô không làm được. Mẹ chưa công bố với bên ngoài là tôi hôn mê, người khác chỉ biết tôi bị tai nạn chưa khoẻ hẳn nên mới không đi làm. Bây giờ chỉ cần cô nhận lời mẹ, tôi sẽ giúp cô giải quyết công việc.” Tuấn Khải không biết đến lời hẹn ba năm của bà Trịnh với Đồng Đồng, anh chỉ nghĩ cô lo lắng mình không đủ sức quản lý công việc nên mới đưa ra đề nghị với cô.
Đồng Đồng lại lần nữa im lặng vừa suy nghĩ vừa cẩn thận giúp Tuấn Khải cạo râu. Tuấn Khải thấy cô không nói gì thì cũng tiếp tục chống cằm nhìn cô chăm chú làm việc.
Bà Trịnh nhìn qua khe cửa thấy Đồng Đồng đang vừa cạo râu vừa nói chuyện với Tuấn Khải đang nằm trên giường thì rất vui. Bác sĩ bảo cần phải thường xuyên trò chuyện với Tuấn Khải mới khiến anh mau chóng tỉnh lại nhưng bà bận rộn nhiều việc nên không thể nói chuyện với con trai được, bây giờ xem như Đồng Đồng đang giúp bà gọi Tuấn Khải dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...