Thoáng cái Triệu Hòa Thanh đã ngồi bên bờ ao trong biệt viện tới tối.
Dường như có nha hoàn gọi nàng đến dùng bữa tối, nhưng nàng lại không muốn đứng dậy.
Nếu họ lại đến gọi nàng lần nữa thì nàng sẽ đi ăn, ai dè không ai tới biệt viện tìm nàng nữa, vừa hay lại hợp ý Triệu Hòa Thanh.
Vì hai chân của nàng vung vẩy quá mạnh trong nước nên nước bắn lên cả quần áo nàng.
Thế thì nàng phải đi rồi.
Bởi vì chân ướt nên nàng không thể mang giày, chỉ đành phải xách giày đi về.
Lúc nàng cúi xuống nhặt giày, trên bức tường bên phải đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen này hành động rất nhanh, thoáng cái đã xoay người nhảy xuống đất một cách một hoàn mỹ.
Triệu Hòa Thanh phấn khích tới mức muốn vỗ tay tán thưởng.
Bóng đen:…
Lúc bóng đen kia thấy Triệu Hòa Thanh còn vô cùng kinh ngạc, sau đó định dùng bóng tối để che dấu bản thân.
Triệu Hòa Thanh nói: “… Không cần trốn, ta đã thấy ngươi rồi.”
Bóng đen vẫn không động đậy.
Triệu Hòa Thanh để giày xuống mặt đất, ngồi lên nó rồi chậm rãi nói tiếp: “Nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử nghiêm!”
Bóng đen: “Cái gì?”
Giọng nói có chút quen tai…
Đầu óc Triệu Hòa Thanh trở nên nhanh nhạy, hai chữ “Tướng quân” đột nhiên bật ra.
Không thể nào.
Một lát sau, bóng đen như không thể chịu đựng được nữa, bèn đi thẳng về phía Triệu Hòa Thanh.
Nàng sợ hãi tới mức giày cũng không cần, vội vàng lùi ra sau: “Này, đại hiệp, ngươi muốn ăn cướp cũng phải xem đây là đâu, đây chính là phủ tướng quân đấy!”
Nhưng bóng đen lại coi như không nghe thấy lời nàng nói.
Triệu Hòa Thanh muốn bỏ chạy: “Đây là phủ của vị Đại tướng quân rất giỏi dùng đao đấy!”
Bóng đen lại tiếp tục tới gần.
Triệu Hòa Thanh vội vàng thốt lên: “Ta là thê tử của hắn, nếu ngươi giết ta thì đời này của ngươi coi như đi tong, hắn sẽ đuổi cùng giết tận ngươi đấy!” Dứt lời, nàng liền bỏ chạy, ai dè lại bị người ta xách cổ áo.
Triệu Hòa Thanh nghĩ: Nàng xong đời rồi!
Nàng nhắm chặt mắt chờ đợi sinh mệnh của mình kết thúc, ai dè lại không có chuyện gì cả.
Triệu Hòa Thanh hí mắt nhìn trộm người bên cạnh, cuối cùng lại nhìn thấy gương mặt cười như không cười của ai kia.
Là tướng quân!
Trong lòng Triệu Hòa Thanh có muôn vàn cảm xúc, nàng không biết phải miêu tả tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.
Nàng cảm giác như vừa thoát khỏi nguy hiểm rồi lại cảm thấy tức giận…
“Nàng chạy đi đâu vậy?” Hạ Thầm cảm thấy vô cùng buồn cười khi chứng kiến toàn bộ quá trình bối rối của nàng, đến cả lời nói ra cũng không giấu được sự vui vẻ.
Bỗng dưng Triệu Hòa Thanh muốn nổi giận, vì sau cổ còn bị người ta xách lên nên nàng rầu rĩ khoanh tay trước ngực, nói thẳng: “Bỏ tay ra!”
Giờ Hạ Thầm mới nhận ra tư thế này không đúng, vội vàng bỏ tay khỏi cổ nàng.
Vào giây phút cổ Triệu Hòa Thanh được tự do, nàng tức giận đến mức chân như được gắn Phong Hỏa Luân*, vội vàng rời khỏi đây.
*Phong Hỏa Luân: Hai bánh xe lửa dưới chân của Na tra.
Hình minh họa từ Baidu:
Vì vừa trải qua tình cảnh nguy hiểm nên Triệu Hòa Thanh cảm thấy vô cùng đói bụng, ăn thêm hai chén cơm, cuối cùng ăn no căng bụng khiến dạ dày khó chịu phải để nha hoàn đi mời đại phu.
Nàng ngồi bệt trên ghế xoa bụng, nghĩ thầm: Đều tại Hạ Thầm! Tất cả đều tại hắn!
Xui xẻo thay, việc nàng ăn no tới mức bụng dạ khó chịu phải đi mời đại phu còn bị Hạ Thầm thấy.
Xong rồi, mặt mũi của nàng đã mất sạch.
Tuy Triệu Hòa Thanh chán nản không muốn uống thuốc, nhưng nếu không uống thì sẽ không khỏi.
Nói thì nói vậy nhưng trước mắt nàng vẫn chưa muốn uống.
Cứ để mặc nàng bay theo gió đi…
Đám nha hoàn sốt ruột, đang không biết phải làm sao thì bỗng nhiên có một đôi tay chìa ra trước mặt họ.
Hạ Thầm cầm lấy chén thuốc, rồi nói với đám nha hoàn: “Để ta làm.”
Những nha hoàn vừa thấy là tướng quân thì yên tâm giao công chúa cho hắn.
Triệu Hòa Thanh khó chịu: Đừng bỏ ta lại mà.
Nếu bụng nàng không đau tới mức khó thể chịu đựng nổi, thì nàng đã là MVP* rồi!
*MVP là cụm từ viết tắt của Most Valuable Person, cũng chính là người giỏi nhất trong một lĩnh vực nào đó.
Họ sẽ được mọi người bầu chọn và nhận được danh hiệu MVP dành cho những người giỏi nhất hoặc xuất sắc nhất.
Khoan đã, MVP là cái gì vậy?
Trong đầu nàng gần đây không những hay xuất hiện một số từ kỳ quái, mà chính nàng còn hay chêm những từ kỳ quái khi nói.
Có lẽ… Nàng bị bệnh thật rồi.
Hạ Thầm cảm thấy hắn không đúng khi khiến nàng hoảng sợ, đã vậy lại còn cười nàng.
Vì tội càng thêm nặng nên hắn muốn đút thuốc cho nàng để chuộc tội.
Triệu Hòa Thanh nhìn hắn nhẹ nhàng múc một thìa thuốc, đưa lên miệng thổi rồi mới đưa tới miệng mình
Hạ Thầm đưa mắt ra hiệu: Uống.
Triệu Hòa Thanh đang hoảng sợ miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Đắng! Đắng quá!
Mặt nàng nhăn lại vì đắng.
Hạ Thầm lại đút nàng một thìa nữa nhưng Triệu Hòa Thanh lại kháng cự: Không uống, có chết cũng không uống!
Làm gì có chuyện Đại tướng quân sẽ làm theo ý nàng chứ?
Nàng không muốn uống thì cũng phải uống cho bằng được!
Triệu Hòa Thanh cảm thấy mình chẳng khác nào người nông dân bị áp bức, đau khổ và rầu rĩ uống tiếp một ngụm liền muốn nôn ra nhưng vẫn kìm lại.
Hạ Thầm – địa chủ thực hiện màn “Bạo lực” này hoàn toàn không biết vì sao nàng uống thuốc mà vẻ mặt lại như đi chịu chết, chỉ cho rằng đây là di chứng của việc nàng hoảng sợ.
Cuối cùng, Triệu Hòa Thanh đáng thương bị ép uống hết một bát thuốc đắng nhưng lại không có mứt hoa quả.
Kẻ đầu sỏ gây ra việc này lại cảm thấy vô cùng hài lòng, thậm chí hắn còn cho rằng làm vậy là có thể xí xoá những tranh chấp nhỏ ban nãy.
Vì thúc đẩy “Gia đình hòa thuận” mà hắn đã tốn rất nhiều công sức đấy.
Triệu Hòa Thanh ấm ức nói: “Tướng quân, chàng…” Mưu sát vợ mình.
“Sao?”
“Không… Sao chàng không đi vào bằng cửa chính?”
Hạ Thầm đặt chén xuống, nghiêm túc nói: “Rèn luyện thân thể.”
…
Triệu Hòa Thanh liếc mắt hắn: Chàng nghĩ ta tin chắc?
Hạ Thầm cũng nhìn nàng, rồi lại liếc sang chỗ khác, trả lời: “Là lỗi của thần khi đã khiến công chúa sợ hãi.” Có nhiều chuyện nàng không cần phải biết.
Triệu Hòa Thanh hiểu hắn không muốn nói thêm nên cũng không hỏi nhiều.
Nàng thấy bụng đã đỡ nên chúc hắn ngủ ngon.
Hạ Thầm gọi nàng và nói: “Tốt hơn hết là sau này công chúa nên ít tới biệt viện thôi.”
Triệu Hòa Thanh gật đầu, nói được rồi rời đi..