Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em
Lam Ngọc lay thân thể Vô Lãng trong vô vọng.Cô Chưa từng chứng kiến cái chết nhưng khi tận mắt nhìn thấy người trong lòng mình mất đi cô chợt hoảng loạn. Sống chết đều nhanh như vậy? Thể xác không có linh hồn lại lạnh như thế.
Vô Lãng là kẻ đi ngang qua đời cô, là kẻ mang cho cô biết như thế nào là tình si. Có lẽ hắn chết đi cũng tốt. Hắn không còn phải chờ đợi trong mệt mỏi nữa. Sống cũng là một loại dày vò. Cô lau nước mắt nhìn nụ cười vương trên mặt hắn, đưa ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt hắn thì thầm:" tạm biệt"
Thân thể Vô Lãng tan ra, biến mất thành như hạt bụi li ti bay đi. Kết thúc cuộc đời mệt mỏi.
Ngạo Thiên chưa thu kiếm, đứng nhìn cảnh này diễn ra. Ông ta không mảy may về cái chết của Vô Lãng. Ông mặc cho cánh tay trái chảy máu ồ ạt. Bị chặt đứt một tay làm tăng đi tính khát máu của ông ta. Hôm nay tất cả phải chết.
Cô ngồi yên nhìn ông ta đâm mũi kiếm về phía mình. Không phải cô không muốn tránh chỉ là cô không thể tránh. Chỉ có điều chết như thế cô lại phải xa Lãnh Phong, không trọn vẹn bên hắn được nữa. Đó là điều cô còn lưu luyến.
Mũi kiếm đã lao tới trước mặt, cô đã sẵn sàng nhận lấy. Nhưng có người đã từng nói muốn cô mãi bên mình, không để cô rời xa. Lãnh Phong đã xuất hiện kịp. Hắn cũng lưỡi hái tử thần tới chặn mũi kiếm, đồng thời ôm eo cô cả hai cùng bay lên cao.
Vì quá bất ngờ, kiếm của Ngạo Thiên bị văng ra xa. Ông ta nhìn Lãnh Phong tràn đầy tức giận. Tam giới này thuộc về hắn. Ma vương đã chết giờ chỉ còn Kẻ Triệu Hồi và Chủ nhân Thượng cổ mãnh thú. Một rừng không thể có hai con hổ , thế cân bằng Tam Giới đã bị phá vỡ.
- Lãnh Phong, đừng xa em! Cô ôm chặt lấy hắn khi hắn tiến hắn bước vào trận chiến sinh tử. Cô sợ hắn cũng như Vô Lãng, lần lượt đều rời xa cô.
Lãnh Phong không nói gì chỉ nhìn cô. Hắn không sợ cái chết hắn chỉ sợ cô mất đi trên cõi đời này. Đọc chú chữa vết thương trên cánh tay cô xong hắn quay người lại, hắn bay vút lên lao vào Ngạo Thiên- cha hắn.
Lam Ngọc nhìn ánh mắt trong vắt như hồ thu của hắn. Cô cảm thấy bình yên và an toàn. Ánh mắt ấy khiến cô yên tâm hơn phần nào. Cô chỉ có thễ đứng đây cầu nguyện mọi chuyện đều tốt mà thôi.
- chị Lam Ngọc! Chị không sao chứ! Vô Lãng đâu rồi?
Âu Dương cùng mọi người xuất hiện bên cạnh cô. Nhờ tên tiểu quỷ Thương truyền lại tin nhắn của Lãnh Phong mà tìm tới được tận đây. Trong số họ còn tinh linh Vô Ưu đi theo. Dì Vô Ưu vì quá lo lắng nên đã đi theo.
- Vô Lãng...
Cô nhìn xung quoanh, tìm kiếm bóng dáng của hắn. Đã tan biến rồi, không còn tồn tại nữa.
Cô nhìn mọi người vui mừng, lòng thoáng nhẹ đi nỗi lo không ít. Nhìn một lượt thấy ngay cả Ái Ái cũng đi theo. Cô bế nó lên đứng vào một chỗ đủ để quan sát tình hình trận chiến. Lãnh Phong cùng Ngạo Thiên đã giao đấu được một đoạn thời gian. Hai bên đang ở thế giằng co. Cô không thể nhìn rõ hai người.
- Ma Vương chết rồi! Thế lực của hắn đang rục rịch tìm kiếm người thay thế mới.
Lão Ngữ Cổ biết được chuyện này khi nhận ra sắc trời biến đổi. Một trong những kẻ đứng Tam Giới chết đi luôn có dị tượng xuất hiện.
Lão, Âu Dương, Tiểu Mặc cùng tiến vào vòng trận pháp giúp Lãnh Phong. Thượng cổ mãnh thú đã được triệu hồi một mình hắn khó có thể đấu lại được.
Thượng cổ mãnh thú là một con đại bàng khổng đã tồn tại từ khi Tam Giới được lập ra. Sức mạnh của nó không ai có thể tưởng tượng nổi. Từ trước tới nay ai giết được chủ nhân trước của nó sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo. Thượng cổ mãnh thú xải rộng đôi cánh, đôi mắt vàng sáng quắc nhìn về phía bọn họ.
Khi có thêm ba người vào giúp sức hai bên cùng dừng ra đòn trở về thế cân bằng. Chưa ai ra tay trước. Lãnh Phong vỗ cánh giữ thăng bằng trên không quan sát con thượng cổ mãnh thú trước mặt. Ba người còn lại cũng lập trận vây quoanh Ngạo Thiên. Hôm nay chỉ có thể một trong hai bên phải bỏ mạng. Ngạo Thiên đứng trên lưng thượng cổ mãnh thú thu hồi kiếm về tay.
- Ngạo Thiên, bao nhiêu năm nay việc hợp nhất Tam Giới có lẽ ngươi vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được. Cho dù ngươi đứng đầu Tam Giới đi chăng nữa.
Lão Ngữ Cổ vuốt chòm râu bạc, bình thản nhìn hắn. Bên thân giữ một cây gậy trúc hết sức tầm thường. Cho dù Ngạo Thiên có giết hai kẻ đứng đầu Tam Giới kia thì Tạm Giới vẫn không thể hợp nhất được. Hắn không thể hòa hợp ba thế giới lại mà không xảy ra chiến tranh. Người, ma và quỷ không thể trộn lẫn.
- lão già! Ông bớt lời lẽ đi!
Ngạo Thiên nhanh chóng ra đòn trước, bay khỏi lưng mãnh thú tấn công lão trước.
Lão không nhanh không chậm ra đòn, chỉ đến khi mũi kiếm gần chạm tới mới đưa người tránh né. Lão đưa gậy trúc đập vào thân kiếm của Ngạo Thiên. Thanh kiếm khẽ chấn động. Ngạo Thiên có thể cảm thấy tay mình run lên khi phải giữ chặt kiếm trong tay. Ông ta nhanh chóng điều khiển mãnh thú bay tới.
- lão sống quá lâu rồi. Ông ta cười ngạo nghễ nhìn lão.
- lão tử đây cũng đang ngại sống quá lâu.
Lão lách người tránh móng vuốt sắc nhọn của đại bàng to lớn, vui vẻ đáp lại Nhưng trong lòng cũng thầm tính toán. Thượng cổ mãnh thú chưa đánh thức năng lực thực sự. Vừa nãy chỉ như mèo vườn chuột mà thôi.
Lãnh Phong bay về phía nó, tạo quả vòng vây phép thuật lớn bao vây Ngạo Thiên cùng nó lại. Lão Ngữ Cổ cũng tham gia phi thân trúc, tay khóa vào nhau lẩm nhẩm cổ ngữ tức thì hàng ngàn cây gậy trúc xuất hiện xuyên qua vòng phép giam giữ ấy.
Gậy trúc như ngàn cây kiếm đêm về phía Ngạo Thiên. Ông ta vươn tay tung ra các sợi dây bạc giữ lại từng thân trúc lao tới. Một số gậy trúc đâm tới bị cánh mãnh thú hất ra gẫy vụn.
Âu Dương đã thu hồi Tiểu Mạc về hình xăm trên tay chính thức hòa hợp thành một thể. Cậu vung tay tạo ra màn lửa của phượng hoàng lửa bốc cháy ngùn ngụt về phía mãnh thú. Cùng lúc đó Lãnh Phong đưa lưới lái tử thần quét về phía mắt mãnh thú. Đó là điểm yếu duy nhất của nó.
Mãnh thú không quan tâm tới gậy trúc né tránh mũi nhọn của lưỡi hái. Chỉ chờ có thế Lãnh Phong thu tay, chuyển hướng về phía Ngạo Thiên trên lưng nó hất ông ta ra khỏi mãnh thú. Nếu để hai kẻ đầy sức mạnh này một chỗ sẽ rất khó đối phó. Vừa rồi hắn chỉ ra hư chiêu mà thôi.
Ngạo Thiên bay ra khỏi người mãnh thú chính thức tung cánh ác quỷ sau lưng lao vào Lãnh Phong. Kiếm trong tay ông ta không ngừng chém về phía Lãnh Phong. Lãnh Phong cũng linh hoạt phá đòn chống đỡ.
Thượng cổ mãnh thú vẫn bị vây hãm chặt trong lửa của phượng hoàng . Lửa của phượng hoàng lạnh như băng ngàn năm đối chọi lại sức nóng kinh người của mãnh thú. Hai bên nóng lạnh khó đẩy lui nhau. Âu Dương đang gắng sức cùng lão Ngữ Cổ vây hãm mãnh thú để tách rời mối liên lạc của nó với chủ nhân.
Trong cuộc chiến hỗn độn ấy, chỉ có Lam Ngọc cùng Ái Ái ở một góc quan sát. Đôi mắt hồng ngọc của Ái Ái phản chiếu lên ánh sáng lập lòe của hai thanh kiếm chạm vào nhau. Cô ôm chặt lấy Ái Ái lo lắng nhìn Lãnh Phong vào trạng thái hợp thể về ác quỷ giao đấu. Cô nhìn ánh mắt đỏ máu biến đổi của anh, nhìn đôi cánh ác quỷ hữu lực sau lưng.
- Lam Ngọc!
Một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ vang lên bên tai làm cô giật bắn mình. Hương hoa hồng làm cô nhức đầu choáng váng.
- cô tới đây làm gì?
Cô thấy yêu tinh hoa hồng xuất hiện đột ngột lùi về phía sau.
- tôi không làm gì cô, Vô Lãng nhờ tôi đưa cô thứ này khi ngài ngài ấy chết.
Yêu tinh hoa hồng này là người đi theo Ma Vương Vô Lãng bao năm. Cô ta mang ra một lọ thủy tinh nhỏ đựng rễ tủy của cây Tuyết Nhạn.
- Đây là? Cô thắc mắc nhận lấy.
- ngài ấy biết được ngày hôm nay nên đã sắp xếp trước. Đây là tủy cây Tuyết Nhạn giúp cô đánh thức tính phục hồi của phù thủy. Cô có thể giúp họ đánh lại chủ nhân Thượng cổ mãnh thú.
Yêu tinh hoa hồng vẫn mang nét quyến rũ, bộ áo mỏng manh. Cô nhìn cô ta nhận ra nét cô đơn trong đôi mắt. Cô thấy sâu trong nỗi buồn là sự lưu luyến tình yêu. Cô nắm chặt chai thủy tinh nhìn vào mắt cô ta. Cô nhận ra tình cảm của cô ấy với Vô Lãng. Người con gái này có lẽ đã mang tình yêu không đáng có với chủ nhân. Vòng tình ái luẩn quẩn này cô thấy người ngoài cuộc như cô cũng mệt mỏi.
- cô hãy cầm lấy cây trâm này. Đây là vật mà Vô Lãng yêu thích nhất.
Lam ngọc rút trâm ra khỏi tóc, trước khi chết Vô Lãng vẫn trao lại cho cô. Nhưng giờ đây cô nghĩ người nên giữ nó là cô ấy.
Yêu tinh hoa hồng cầm lấy chiếc trâm, cô ta cài lên mái tóc của mình rồi cười hạnh phúc.
- cảm ơn cô, tình cảm tôi dành cho ngài ấy lại để cô phát hiện ra. Tôi đã đi lên làm Ma Vương mới. Sau này có gì còn gặp lại.
Cô ta tính xoay người bước đi lại nhìn thấy chiếc nhẫn tường vi trên tay cô. Mị Kiều - yêu tinh hoa hồng sững sờ giữ tay cô lại.
- chiếc nhẫn này ở đâu cô có.
- đây là nhẫn cưới của tôi và Lãnh Phong.
- Chị Vi!
Mị kiều xúc động nhìn cô rồi nhìn lên phía Lãnh Phong đang giao chiến.
- chủ nhân của chiếc nhẫn này là chị tôi! Như vậy Lãnh Phong là con của chị ấy?
- đúng vậy! Có việc gì sao? Cô xoay xoay chiếc nhẫn ngước nhìn cô ta. Tự dưng có một người dì nữa của của Lãnh Phong xuất hiện làm cô hoang mang. Trái đất này thật đúng là nhỏ bé.
- vậy thì tôi không thể trơ mắt nhìn cháu mình gặp nguy hiểm rồi.
Kiều Mị cười cười, vuốt ve chiếc nhẫn gọi ra linh hồn kí ức của mẹ Lãnh Phong- Lãnh Tường Vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...