Trình Nhã Y nhìn theo bóng dáng Kỷ Trà, đột nhiên cảm thấy trái tim đập thật nhanh, làm cho cả người nàng đều run lên.
Vẫn là đôi mắt ấy, nếu như thiếu nữ bình
thường, đã sớm sợ đến mức hét toáng lên, không dám lại nhìn lần thứ hai. Nhưng kì lạ, nàng lại cảm thấy đôi mắt đó thật hợp với hắn. Còn nàng,
đã sớm mê muội…
Nàng có hai vị ca ca xuất sắc cực kì yêu thương nàng, nên đối với đám công tử ca trong kinh thành, nàng không có một chút cảm giác nào. Nàng cảm thấy bọn họ
không có đủ khí chất như các ca ca, một đám giống như ẻo lả, quần áo lụa là, chỉ biết đam mê tửu sắc. Nếu đưa ra chiến trường, chỉ sợ bọn họ
động cũng không dám động một cái, làm sao giống như nam nhân? Trình Nhã Y cảm thấy, nếu sau này cưới chồng, nàng phải gả cho người giống như cha
và ca ca vậy.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, thực ra Trình Nhã Y biết muốn tìm người xuất sắc như nam nhân Trình gia đâu phải dễ. Không
ngờ, cứ như vậy, Kỷ Trà xuất hiện trước mặt nàng.
Lần đầu tiên, Trình Nhã Y biết xấu hổ thẹn thùng, hai má đỏ lên, mắt hạnh sương mù, cực kì kiều diễm.
Trình Nhã Y vẫn thường cười nhạo đám nha
đầu trong phòng, gặp người mình thích là đỏ mặt ngượng ngùng, trốn đông
trốn tây, lắp ba lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh. Bây giờ nàng mới biết, hóa ra đó là cảm giác khi thích một người, là thiếu nữ hoài
xuân.
Xong rồi, nàng thích Kỷ Trà mất rồi…
Hóa ra, thích một người chỉ đơn giản như
vậy thôi sao? Ngay cả tính tình tùy tiện, thích chơi đùa quậy phá như
nàng cũng sẽ ngượng ngùng, đắn đo từng hành động, chỉ vì muốn mình hoàn
mĩ nhất trong mắt người kia…
“Tiểu nha đầu, cọ xát gì ngoài đó? Còn
không vào cảm tạ ân nhân?” Đột nhiên, giọng nói sang sảng của Trình đại
tướng quân vang lên, kéo Trình Nhã Y trở về thực tại.
Trình Nhã Y giật nảy mình, vốn định bật
lại vài câu, liếc thấy Kỷ Trà liền thẹn thùng lui lại, cố nén trái tim
đập loạn nhịp, sửa bộ dáng tiểu thư khuê các, mềm nhẹ bước ra.
“Nhã Y… ra mắt Kỷ phó tướng quân. Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”
Nhìn Trình Nhã Y váy áo thướt tha làm nổi bật dáng người nhỏ xinh, eo mềm như liễu, tóc đen như thác, mắt hạnh má đào, xinh đẹp cực kì, động tác lại dịu dàng ôn nhu, hoàn toàn là chuẩn
tướng tiểu thư khuê các, ba cha con Trình gia ánh mắt không khỏi trở nên cực kì quái dị.
“Nhấc tay chi lao, Trình cô nương không
cần khách khí.” Kỷ Trà nhàn nhạt nói, thanh âm cũng như con người hắn,
đạm mạc như gió, không nghe ra chút cảm tình.
Thấy Kỷ Trà không đếm xỉa đến mình, Trình Nhã Y hơi thất vọng, nhưng sau đó lại tự cổ vũ, Kỷ Trà vốn không có tư
tình với bất kì cô nương nào, nàng vẫn có cơ hội, cố lên!
Trình Nhã Y ngồi vào ghế, bên cạnh Trình
Cảnh không khỏi thấp đầu, nói nhỏ: “Tiểu muội, hôm nay ngươi uống nhầm
thuốc? Hay là lại định bày trò gì mới?”
Trình Nhã Y lén lút trừng mắt Trình Cảnh, cảnh cáo rõ ràng. Trình Cảnh vuốt mũi, rụt đầu.
“Nha đầu này vốn không an phận, rất thích trốn đi chơi, bình thường cũng không gặp xui xẻo gì, không ngờ lần này
lại… May mà có Kỷ Trà, nếu không thì dữ nhiều lành ít.” Trình Khải Dương mặc dù tò mò không biết Trình Nhã Y lại định chơi trò quỷ gì, nhưng vẫn không vạch mặt, cười nói với Kỷ Trà.
Trình Nhã Y làm bộ cười khẽ, trong lòng
nổi lửa. Cha ơi là cha, sao tự nhiên ngài lại bôi xấu hình tượng con gái trong mắt “con rể” ngài như vậy??? Nhỡ chàng nghĩ xấu về con thì thế
nào???
Trình Nhã Y hoàn toàn quên, chuyện của
nàng truyền khắp kinh thành, muốn biết chỉ cần nghe ngóng một chút là
được, làm sao có thể che dấu!
Kỷ Trà nói: “Chỉ là chút việc nhỏ, tướng quân đừng để trong lòng.”
Trình Khải Dương vừa định nói gì đó, lại
bị Trình Nhã Y cắt ngang. Nàng sợ cha nàng lại tiếp tục bôi xấu nàng,
không khỏi chuyển đề tài.
“Kỷ đại nhân, làm sao ngài biết ta là nữ giả nam trang, còn là tướng phủ cô nương mà đưa về?”
“Kỷ mỗ nghe nói tướng phủ cô nương thích
nhất nữ giả nam trang, lại được tướng quân nhờ vả, vừa vặn đi ngang qua
thấy chuyện, đã nghĩ đến tam cô nương.” Kỷ Trà ngắn gọn thuật lại.
Trình Nhã Y không nhịn được rơi lệ trong lòng, hóa ra hắn đã sớm biết hết…
Trình Cảnh nhe răng cười, trêu chọc Trình Nhã Y vài câu, kết quả bị Trình Nhã Y lén lút cấu véo vài phát, không
khỏi nhăn mặt xoa xoa da thịt bầm tím.
Bên này hai huynh muội đùa giỡn, không nhìn thấy khóe miệng Kỷ Trà khẽ vươn lên một chút, lại biến mất nhanh chóng.
…
“Phấn Đại, ngươi nói xem, Kỷ đại nhân thích mẫu người như thế nào?”
Trở về lầu các, Trình Nhã Y chống má ngồi bên bàn trà, ánh mắt mơ màng. Phấn Đại vừa vào phòng, lập tức bị Trình Nhã Y kéo lại.
Phấn Đại trợn tròn mắt. Lần đầu tiên nàng thấy cô nương lộ ra vẻ mặt như vậy, hai má hoa đào, đôi mắt sáng ngời,
vốn đã xinh đẹp lại tăng thêm vài phần kiều thái của nữ nhi gia.
Chẳng nhẽ, cô nương thực sự thích Kỷ đại nhân?
“Cô nương, ngài thích Kỷ đại nhân sao?” Phấn Đại không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Trình Nhã Y đỏ bừng mặt, mày liễu cau lại, giọng nói mềm nhũn phản bác: “Xú nha đầu, ngươi nói lung tung cái gì đấy?”
Tuy rằng phủ nhận, nhưng thái độ thế kia thì cả kẻ mù cũng biết được ý tứ của nàng.
“Cô nương, ngài biết bên ngoài người ta nói gì về Kỷ đại nhân không?” Phấn Đại lo lắng nói.
“Nói như thế nào?” Trình Nhã Y tò mò hỏi.
“Bọn họ nói, Kỷ đại nhân là Sát Thần
chuyển thế, giết người không chớp mắt, vô cùng đáng sợ. Còn nói, không
biết cô nương gia nhà nào xui xẻo gả cho hắn, chỉ sợ bị sát khí ô nhiễm
mà sớm tang thân…” Phấn Đại vô cùng lo lắng cho cô nương nhà mình. Nếu
cô nương thực sự thích Kỷ Trà mà gả cho hắn, suốt ngày đối diện với
khuôn mặt đằng đằng sát khí kia, không sợ chết cũng sẽ tức chết. Nàng
không thể để cô nương bị che mắt như vậy.
“Toàn nói bậy. Cái gì Sát Thần chứ? Đó là khí thế, khí thế có biết không? Như Kỷ đại nhân mới là nam nhi đích
thực, trải qua lột xác trên sa trường mà hoàn toàn trở thành nam tử
hán!” Trình Nhã Y nổi giận vỗ bàn nói.
“Chả nhẽ cô nương không ngại hắn lúc nào cũng lạnh như băng sao?”
“Thế mới có nam nhân vị. Suốt ngày khua môi múa mép thì làm ăn được gì?”
Nhưng mà suốt ngày không nói được một chữ cũng làm người ta khó chịu nha. Không phải trước giờ cô nương vốn không thích người khác lúc nào cũng banh cái mặt ra như vậy sao? Phấn Đại mơ
hồ nghĩ.
“Cô nương… Có khi là Kỷ đại nhân cứu ngài một lần, ngài ngộ nhận cảm kích thành tình yêu cũng nên.” Phấn Đại góp ý.
Trình Nhã Y nhìn Phấn Đại một lúc, nhìn
đến mức Phấn Đại chột dạ cúi xuống kiểm tra quần áo, thấy không có gì
không ổn mới ngẩng đầu lên. Trình Nhã Y thở dài, phẩy tay.
“Nói với một tiểu nha đầu như ngươi ngươi cũng chẳng hiểu được.”
Nhìn Trình Nhã Y đi càng lúc càng xa, Phấn Đại mơ hồ nghĩ, nàng nhỏ lắm sao? Hình như nàng bằng tuổi với cô nương nha…
…
Trình Nhã Y tìm cách hỏi thăm người ngoài về Kỷ Trà, cuối cùng chỉ được một đáp án thống nhất: băng sơn di động,
không có sở thích đặc biệt.
Rút được kết luận như vậy, Trình Nhã Y
suy sụp tinh thần. Nếu như thế thì nàng cưa đổ hắn bằng cách nào? Bên
người Kỷ Trà lại không có ai đặc biệt thân cận, phủ phó tướng quân lại
có rất ít người, không ai có thể giúp đỡ nàng tiếp cận hắn. Bởi vì chung một doanh trại, đại ca có vẻ là người tiếp xúc nhiều nhất với Kỷ Trà,
mà nàng lại ngượng ngùng mở miệng nhờ đại ca, sợ bị trêu chọc. Xem ra,
chỉ có tự mình tìm cách…
Muốn nắm bắt sở thích của một người, nhất định phải gần gũi quan sát người đó mới được. Chứ cứ quanh quẩn một chỗ thế này thì trời cũng không giúp được nàng.
Đợi đã, gần gũi quan sát?
Trình Nhã Y đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...