Duyên Phận Hữu Thiên Ý

20

Bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm, ngay sau đó, mưa rơi tầm tã như trút nước.

Ta theo ám vệ đi vào thiên môn, nơi này dẫn đến một ngõ nhỏ, đến đầu ngõ rẽ phải là có thể ra khỏi Kinh thành.

Ta siết chặt áo tơi, quay đầu liếc mắt nhìn chủ viện một cái.

Ánh đèn mở ảo, lầu các yên bình.

Ám vệ thúc giục, “Ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.”

Ta không do dự nữa, nhanh chân bước tiếp.

Ngõ nhỏ tối om không có ánh sáng, đúng lúc này, giữa trời xẹt ngang một tia chấp, soi rõ bóng người đang đứng ở đầu ngõ.

Hắn vận một thân huyền y, tay cầm ô giấy dầu, bước từng bước về phía ta.

Ám vệ muốn ra tay nhưng bị ta ngăn lại.

Khoảng cách mỗi lúc một kéo gần, khuôn mặt tuấn dật của Thái tử cũng ngày càng trở nên rõ ràng. Môi hắn hơi động, vẽ ra một nụ cười chế giễu, “Quả nhiên là nàng.”

Lại một tia chớp nữa xẹt qua, soi tỏ hàn băng trên khuôn mặt hắn.

“Trầm Chiếu Tuế!”

21

Thanh âm như vượt qua khoảng cách mười năm thời gian mà truyền đến tai ta, ta mới nhận ra đã rất lâu rồi chưa có ai gọi ta bằng cái tên này.

Huống hồ còn được thốt ra từ miệng hắn.

Khóe mắt ta hơi chua xót, ta lùi lại phía sau một bước, “Điện hạ tới bắt dân nữ trở về sao?”

Lời vừa dứt, thân hình hắn run lên một cái. Hắn nhìn ta thật sâu, sau đó mới thong thả xoay người, tựa như khi đến mà chậm rãi từng bước trở ra, vừa đi vừa nói nhỏ, “Đi đi, đi càng xa càng tốt.”


Giữa màn mưa lạnh buốt, ta nhìn thoáng qua bóng dáng mờ ảo của hắn, xoay người rời đi.

22

Hơn mười năm trước, Hoàng Thái nữ nắm giữ quân quyền, trong phủ chỉ có một Quận chúa.

Mà ta chính là bạn học của vị Quận chúa ấy.

Cha ta ở rể, nên ta theo nương lấy họ Trầm, sau này khi Hoàng Thái nữ gặp chuyện không may, nương liền để ta theo cha mang họ Mạnh.

Khi ấy, Giang Dĩ Hoài vẫn còn là Thế tử của vị vương gia nhàn tản Duẫn vương, chúng ta thường cùng nhau gặp mặt chơi đùa.

Hoàng Thái nữ thấy chúng ta thân thiết, liền nói đùa rằng sau này chờ chúng ta lớn lên sẽ ban hôn cho ta và Giang Dĩ Hoài.

Nhưng sau đó, biên quan gặp nhiều biến động, Hoàng Thái nữ thân chinh xuất trận, nào ngờ ôn dịch bùng phát, mấy vạn người cứ thế mà mất mạng, Hoàng Thái nữ cũng vì vậy mà qua đời.

Sau đó Duẫn vương đăng cơ, sửa niên hiệu thành Gia Hòa.

Sau khi Hoàng Thái nữ từ trần, cha ta đã lén đưa Quận chúa ra khỏi thành nhưng không may bị Duẫn vương phát hiện. Vì vậy sau khi đăng cơ, ông ta lập tức hạ chỉ sai cha ta tới Thông Châu rồi nửa đường cho người sát hại ông, mà nương của ta cũng bị bức tử.

Sau đó, Hoàng đế tứ hôn cho ta và Thái tử, cũng không phải bởi vì áy náy với ta, chẳng qua là để cho những người ủng hộ Hoàng Thái nữ thấy được, vừa thể hiện sự nhân từ của ông ta, vừa khiến cho thế nhân nghĩ là cha nương ta phản bội Hoàng Thái nữ.

Mà trận ôn dịch đó, suốt mười năm thu thập manh mối cuối cùng cũng lộ rõ chân tướng, chính là do Duẫn vương cố ý gây nên.

23

Gia Hòa năm hai mươi ba.

Ta dẫn quân vây khốn Kinh thành, giằng co với cẩm y vệ suốt mấy ngày mấy đêm.

Cuối cùng, là Tiêu Chiêm tới hòa đàm. Vừa ngồi xuống, hắn liền cười nói, “Quả không hổ là nữ nhân mà Tiêu Chiêm ta coi trọng, trí dũng song toàn.”

Ta yên lặng nhìn hắn, không lên tiếng.


Hắn thu lại nụ cười, “Nàng ẩn nhẫn bên ta suốt năm năm, thế mà lại có thể dễ dàng thu phục quân binh như vậy. Là ta đã xem thường nàng, còn cho rằng nữ tử không thể khởi tạo phong ba.”

Trong thanh âm còn mang theo chút muộn phiền nhàn nhạt không nói lên lời.

Quân binh trong quân ngũ chỉ thừa nhận người mang hổ lệnh, vả lại trong năm năm ấy, ta đã cố ý xây dựng thế lực của riêng mình, vì vậy muốn thu phục quân binh cũng coi như thuận lợi.

Ta nhắc nhở hắn, “Vương gia, lần này ngài tới là để hòa đàm hay tới ôn chuyện?”

Hắn nhẹ nhàng xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ta vừa phức tạp lại nặng nề, thật lâu sau mới tiếp tục mở miệng, “Mạnh Tri Tuế, rốt cuộc nàng chưa từng động lòng với ta sao?”

Ta kinh ngạc nhìn sang, không hiểu hắn có ý gì.

Ánh mắt của Tiêu Chiêm vẫn chăm chú nhìn ta, sau đó mới có chút thống khổ mà cắn răng nói, “Hóa ra chỉ có ta một bên tình nguyện.”

Trái tim ta co rút đau đớn như bị ai bóp nghẹt, ta yên lặng dời đề tài, “Vương gia cưới ta là vì ngọc bội đúng không, thiên hạ vẫn đồn rằng Hoàng Thái nữ đã trao chìa khóa bảo địa cho Quận chúa của người. Có điều, chỉ sợ đã khiến Vương gia phải thất vọng rồi, ta không phải nữ nhi của Hoàng Thái nữ.”

Hắn ngạc nhiên nhìn ta.

Ta nói tiếp, “Tên của ta vốn là Trầm Chiếu Tuế, là nữ nhi duy nhất của trưởng nữ Trầm thị.”

24

“Đúng vậy.” Một thân ảnh cao ráo vén rèm bước vào.

Ta lập tức đứng dậy, “Điện hạ!”

Tiêu Chiêm cũng sửng sốt tới mức đánh rơi chén trà, “Hóa ra chính là ngươi!”

Năm ấy, Hoàng Thái nữ chết bất đắc kỳ tử, vì bảo hộ huyết mạch duy nhất của người, cha ta đã bí mật đưa Quận chúa về Trầm gia, cải trang cho nàng thành nam tử rồi nói với người ngoài thân thể nàng không tốt nên không tiện gặp người ngoài, mọi người cũng chỉ biết đến cái tên Trầm Tề Bạch.

Mà ta, bị đưa tới Kinh thành để che mắt người ngoài.

Ngay cả Hứa Tư Yên cũng không phân biệt thật giả.


Lần này ta về Kinh làm ra những chuyện từ hôn náo động lớn như vậy chủ yếu là vì hấp dẫn sự chú ý của các thế lực trong triều, từ đó thuận tiện cho Điện hạ ở biên quan chiêu binh mãi mã.

Giang Tề Bạch không cần phải cải trang thành một tên yếu ớt nữa, nàng vận kỵ trang màu trắng, tư thế hiên ngang oai hùng, ngồi xuống chậm rãi nói, “Tiêu Tướng quân, ta biết năm đó ngươi không tham dự vào âm mưu hãm hại mẫu phi, nhưng hiện tại ngươi một lòng trung thành với Duẫn vương, theo ta thấy thì không có gì để hòa đàm cả. Đương kim Hoàng thượng độc đoán đa nghi, quyết sách tàn bạo, sưu cao thuế nặng, biên cảnh loạn lạc, dân chúng lầm than, lẽ nào Tiêu Tướng quân không nhìn thấy?”

Tiêu Chiêm trầm mặc.

Một hồi lâu sau, hắn cúi đầu hành lễ, “Điện hạ trạch tâm nhân từ, mong sau này Điện hạ sẽ tử tế với binh sĩ của ta.”

“Đó là đương nhiên. Hiện tại họ đều thuận theo ta, tất nhiên sẽ được ta che chở.”

Nghe được lời này, Tiêu Chiêm cuối cùng cũng không nói nữa. Trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nhìn, ta theo bản năng rũ mắt vội vàng tránh né.

Hắn tịch mịch rời đi.

Đương kim Hoàng thượng vô cùng đa nghi. Ông ta vốn nghi ngờ Tiêu Chiêm giả bộ thành hôn để thả ta đi, chỉ sợ lần hòa đàm này sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng áp chết hắn.

Khi tin tức Tiêu Chiêm bị ban rượu độc truyền tới, ta đang luyện kiếm cùng điện hạ.

Nàng ấy dừng tay, đưa mắt nhìn về phía Hoàng thành, hỏi ta.

“Không hối hận sao?”

Tin đồn là ta cố ý truyền ra, chủ yếu muốn đến được tai Hoàng đế.

Hắn vốn bán mạng cho Hoàng đế, chết ở trong tay ông ta cũng không tính là oan khuất.

Trời chiều dần xế bóng.

Ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời nhuốm màu máu tươi bi thống.

“Không hối hận.”

25

Gia Hòa năm thứ hai mươi bốn.

Trầm Tề Bạch công khai thân phận Quận chúa của Hoàng Thái nữ tiền triều, đổi tên về lại thành Giang Tề Bạch, lập tức được muôn dân ủng hộ.

Nàng dẫn quân đánh vào Kinh thành, Hoàng đế tự sát trước điện Kim Loan, Thái tử chủ động xin hàng sau đó bị phái đến biên cảnh, nếu không có lệnh cả đời không được trở về.


Tân đế đăng cơ, sửa niên hiệu thành Thần Tuế.

Bắt đầu từ đây, sưa thuế miễn giảm, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc gia khôi phục nguyên khí.

Đệ nhất nữ tướng Trầm Chiếu Tuế cũng lui về ở ẩn sâu trong núi rừng, sau này không còn ai thấy nữa.

26

Hàn Sơn tự, Trường Sinh điện.

“Cha nương, nữ nhi đã báo thù được cho hai người, sau này hai người có thể yên tâm nhắm mắt nơi chín suối.”

Cây hương cuối cùng đã cháy hết, nhưng ta không rời đi, ngược lại bước vào phía trong.

Nơi đó đặt một cái bàn nhỏ, cũng bày hai ngọn nến và một lư hương.

Ta châm nến và hương, ánh nến lay động soi rọi bài vị phía trước.

Bên trái bài vị viết, [Trung Dũng Đại Tướng quân Tiêu Chiêm chi linh vị.] Mà bên phải chỉ có mấy chữ, [Kì thê Trầm Chiếu Tuế lập.]

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta đến thăm chàng. n oán của chúng ta đã chấm dứt, chàng có thể an tâm rời đi rồi.”

Một cơn gió lạnh đảo qua, ánh nến lại càng thêm chập chờn.

Ta đứng dậy rời đi.

Ngoài cửa núi là một gốc đại thụ, bên trên treo kín lụa hồng.

Ta đi ngang qua, một tăng nhân ở gần liền hỏi, “A Di Đà Phật, lần trước thí chủ tới, việc sở cầu có được như ý?”

Ta nhìn chằm chằm một mảnh lụa, thanh âm mơ hồ, “Coi như.” Sau đó không do dự nữa mà xoay người xuống núi.

Gió núi lồng lộng, lụa hồng tung bay, cuối cùng lộ ra mặt có đề chữ.

Chữ viết đã sớm bị gió mưa phai mờ, nhưng vẫn có thể thấy được nét mực trên đó.

[Tiêu Chiêm.]

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận