Duyên Phận Hữu Thiên Ý

Ta không ngờ sau khi hồi kinh, chẳng qua ta chỉ tới Hàn Sơn tự tế bái song thân một hồi, tới khi trở về hôn ước cũng đã không còn nữa.

Khi Thánh chỉ từ hôn truyền tới, biểu muội Hứa Tư Yên mỉm cười kiêu ngạo nói với ta, “Điện hạ nói là nhất kiến chung tình với ta, nếu không phải ta nhất định sẽ không cưới. Thái tử điện hạ còn nói tỷ tỷ dung mạo tầm thường, lại lớn lên ở thôn trang, đã không được dạy dỗ đàng hoàng thì cũng đành thôi đi, nói không chừng tác phong còn thô thiển không phù hợp với cung đình cao quý, vì vậy nên quyết định chọn ta.”

Ta nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái.

Hứa Tư Yên nhất thời không biết nên nói gì tiếp.

Từ sau khi cha nương qua đời, ngoại tổ phụ kiên quyết sai người đưa ta tới biên quan nuôi nấng. Hứa gia không ngăn cản được chuyện này, chỉ có thể nói với người ngoài là ta trở về thôn trang sinh sống.

Như vậy cũng tốt.

Ta vốn không muốn gả cho Thái tử, càng không muốn nửa đời còn lại bị nhốt trong thâm cung.

Thấy ta không nói lời nào, Hứa Tư Yên đột nhiên cao giọng, “Tỷ nhất định không chịu tháo mịch ly, không phải là thật sự trông rất xấu xí đấy chứ? Để ta xem một chút!”

(*) Mịch ly: Đấu lạp

Vừa nói, tay cũng vươn ra định giật khăn che của ta xuống.

Ta hơi nghiêng đầu, nàng ta không kịp thu tay, theo đà mà đập tay vào ván cửa phát ra một tiếng “bốp” vang dội.

Hứa Tư Yên đau đến rơi nước mắt, mở miệng mắng, “Tiện nhân Mạnh Tri Tuế, ai cho ngươi tránh?”

Ta lùi lại hai bước nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngốc, “Không tránh chẳng lẽ đứng yên cho ngươi đánh?”

Hứa Tư Yên tức giận đến lồng ngực phập phồng, bắt đầu bất thiện mà khẩu nghiệp: “Quả nhiên là thô bỉ y như vị nương xuất thân nhà võ tướng của ngươi!”

Ta nhíu mày, “Nếu còn không biết quản miệng của ngươi nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là họa từ miệng mà ra.”

Hứa Tư Yên hừ lạnh, trên mặt lộ rõ nét âm trầm độc ác, “Tỷ tỷ không phải là đang nghĩ ta vẫn sẽ như trước đây để mặc cho ngươi ức hiếp chứ? Sau này khi nhìn thấy ta nhớ phải hành lễ, ai da, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động rồi. Không bằng bây giờ ngươi thử trước cho quen?”

2

“Có chuyện gì vậy?” Đúng lúc này Thái tử đột nhiên từ đâu bước vào, vừa vặn gặp một màn này.

Hứa Tư Yên lập tức bày ra vẻ mặt điềm đạm oan ức, “Điện hạ, ta chỉ là cầu xin tỷ tỷ chúc phúc cho chúng ta, nàng mắng ta cũng không sao, nhưng còn nhục mạ ngài, ta nhất thời không nhịn được mới tranh luận hai câu, không ngờ nàng lại động thủ đánh ta.”

Ta quay đầu nhìn ra cửa. Sau khi thấy rõ dung mạo người tới, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ.

Đây không phải chính là đăng đồ tử nói nhất kiến chung tình với ta ở Hàn Sơn tự sao?

(*) Đăng đồ tử: Kẻ háo sắc, yêu râu xanh

Ngày đi tế bái cha nương, Hứa Tư Yên nhất định muốn đi cùng ta. Suốt một đường, nàng ta líu ríu không ngừng khiến ta nghe đến phiền chán, cuối cùng không để ý tới nàng ta nữa mà tự xuống núi một mình.


Khi ấy ta đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt. Cho dù như vậy, đăng đồ tử này vẫn một đường đi theo hỏi ta là tiểu thư phủ nào.

Lúc này, ta mới đột nhiên nhớ ra Hứa Tư Yên cũng có đôi mắt rất giống với bản thân mình, trong lòng không khỏi xuất hiện dự cảm chẳng lành.

Khuôn mặt Giang Dĩ Hoài vẫn thực lạnh nhạt, ánh mắt hơi đảo, trầm giọng hỏi, “Lời Tư Yên nói là thật?”

Ta thu hồi tâm tư, quỳ xuống hành lễ, “Hồi bẩm Thái tử điện hạ, nếu Hứa Tư Yên cáo trạng, đương nhiên phải để nàng ta tự mình chứng minh thật giả chứ không phải là dân nữ.”

Giang Dĩ Hoài hơi cau mày, “Làm càn, ngày thường ngươi cũng ức hiếp Tư Yên như vậy? Tháo mịch ly xuống trả lời ta!”

Ta chợt nhớ tới lời đồn trong kinh thành.

[Thái tử điện hạ cực kỳ chán ghét vị hôn thê chưa từng gặp mặt của mình.]

Ta nhàn nhạt cong miệng, thái độ càng thêm cung kính, “Dân nữ lớn lên ở thôn trang, mười năm nay chưa từng gặp qua biểu muội. Có điều dân nữ xấu xí thô bỉ, lại mới từ thôn trang tới nên không thích ứng với khí hậu kinh thành, da dẻ nứt nẻ, sợ sẽ khiến quý nhân khó chịu nên mới đội mịch ly.”

Ánh mắt Giang Dĩ Hoài vô cùng sắc bén, khi nhìn ta lại thêm mấy phần suy xét, “Nếu biết chính mình thô bỉ, vậy trở về chép hai mươi lần [Nữ giới] đi.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đây là không cần biết nguyên do cũng vội vàng làm chỗ dựa cho biểu muội?

Hứa Tư Yên đắc ý kéo hắn ra ngoài, “Thái tử ca ca, sắp đến thưởng hoa yến rồi, mặc kệ nàng ta, chúng ta mau đi thôi.”

Ra đến cửa, Thái tử đột nhiên quay đầu lại chất vấn, “Thanh âm của Mạnh cô nương rất quen tai, chúng ta đã từng gặp qua sao?”

Ta giật mình, vội vàng đáp lời, “Có lẽ điện hạ đã nghe lầm, trên đời này người giống người nhiều vô số kể, nói chi là thanh âm?”

Thái tử không nói thêm nữa, lãnh đạm bỏ đi.

3

Thưởng hoa yến được tổ chức ở ngoài cung, đây vốn là yến tiệc kết duyên do Quý phi nương nương cố ý tổ chức.

Tất cả nam thanh nữ tú tới tuổi cập kê đều được mời tới tham dự.

Khi ta tới nơi, mọi người đang chơi ném thẻ vào bình rượu, bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.

Ta không hứng thú với những hoạt động này, nhẹ nhàng dời bước tới nơi vắng vẻ hơn muốn hít thở không khí trong lành.

Không ngờ vừa mới dừng chân, bên phía hòn giả sơn chợt vang lên một thanh âm trầm thấp, “Đi điều tra xem năm ngày trước ở Hàn Sơn tự, Hứa Tư Yên đã rời núi thế nào.”

Ta cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Là Thái tử.


Quả nhiên hắn đã nghi ngờ.

Ta xoay người muốn rời đi, Thái tử đã bước ra từ sau hòn giả sơn, một thân huyền y cao ngạo tú khí.

“Lại gặp mặt rồi, Mạnh cô nương.” Hắn mỉm cười, song ý cười lại không chạm tới đáy mắt.

Ta đứng khựng tại chỗ, đi không được, ở cũng không xong, chỉ có thể thi lễ, “Điện hạ.”

Hắn “Ừm” một tiếng, làm như vô tình mở miệng, “Bốn phía thanh tĩnh vắng lặng, không bằng Mạnh cô nương tháo mịch ly xuống hít thở không khí một chút đi.”

Ta hiểu được hắn đang cố ý thăm dò, chỉ có thể kiên định tiếp lời, “Tạ ơn Điện hạ quan tâm, dân nữ dung mạo xấu xí, chẳng may quấy nhiễu ánh mắt của Điện hạ thì thật không nên.”

Thái tử không có ý định bỏ qua, vừa định mở miệng, một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau, “Tử Hoài.”

Tử Hoài là tên tự của Thái tử.

Thái tử sửng sốt, xoay người nhìn lại. Sau khi thấy người tới là ai, thần sắc hắn lập tức thay đổi, cuối cùng trở thành kinh hỉ, “Hoàng thúc, ngài từ biên quan trở về rồi?”

Trên đời này, người có thể khiến Thái tử cung kính gọi một tiếng “Hoàng thúc” chỉ có một mà thôi.

Đó chính là vị Vương gia không mang họ của Hoàng tộc, mười ba tuổi đã xuất biên đánh giặc, cho tới nay chưa từng thất bại một trận nào, Tiêu Chiêm.

Vóc dáng của hắn cao lớn nhưng không hề có cảm giác áp bức, ngược lại sau khi vận lễ phục, một thân khí độ bất phàm của hắn ít ai có thể sánh được.

“Ừm. Vị này chính là biểu muội mà Trầm Tề Bạch thường hay nhắc tới, Mạnh cô nương phải không?” Hắn đảo mắt nhìn về phía ta.

Ngoại tổ của ta thuộc tộc Trầm thị, là một nhánh nhỏ của Tiêu thị.

“Dân nữ tham kiến Vương gia.” Ta vội quỳ xuống hành lễ.

Thái tử tựa như tới giờ phút này mới nhớ tới chuyện gì, “Thế mà cô lại quên mất, Mạnh cô nương chính là biểu muội của vị phó tướng luôn che mặt có năng lực nhất dưới trướng của Hoàng thúc, Trầm tướng quân.”

Ánh mắt của Tiêu Chiêm vẫn dừng lại trên người ta, cảm giác áp bách ngày càng tăng, “Bổn vương thường xuyên nghe nói về Mạnh cô nương.”

Ta quỳ trên mặt đất, mồ hôi lấm tấm trên mặt.

Giờ phút này, ta không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân đã quyết định đội mịch ly.

Bởi vì Tiêu Chiêm đáng sợ hơn Thái tử nhiều lắm.

4


Hứa Tư Yên tới tìm Thái tử, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng ta một cái.

Thời khắc này, ta đột nhiên cảm thấy nàng vô cùng dễ thương, “Biểu muội, chúng ta cùng đi.”

Vẻ mặt của nàng như muốn hỏi ta có phải uống nhầm thuốc rồi không.

Chưa đi được hai bước, Tiêu Chiêm ở phía sau đã chậm rãi mở miệng, “Mạnh cô nương xin dừng bước, ngoại tổ phụ của cô nhờ ta đưa cho cô một món đồ.”

Nghe thấy ngoại tổ phụ có việc, ta chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lại, nhìn hắn lấy trong tay áo ra một bức thư.

Ta nhận bức thư, vừa liếc mắt một cái đã vội vàng khép lại, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nguy rồi.

“Xem xong rồi?” Tiêu Chiêm mặt không biến sắc nhìn ta, ngón tay dường như vô thức mà nhẹ nhàng xoay nhẫn ngọc hai vòng.

Ta cắn răng gật đầu, lại nhớ đến bản thân đang đội mịch ly, nên đành mở miệng, “Xem xong rồi.” Có điều thanh âm lại vô cùng khô cứng.

“Vậy trở về đi.” Nói xong, hắn không chờ ta trả lời đã rời đi trước.

Ta đứng yên tại chỗ, chờ Tiêu Chiêm khuất bóng mới lấy thư ra đọc lại cẩn thận.

Trên tờ giấy Tuyên Thành viết tám chữ to như rồng bay phượng múa, [Sự tình bại lộ, gia chủ nổi giận.]

Một cảm giác vô lực chợt xâm chiếm cõi lòng ta.

Không ai biết, thật ra vị phó tướng luôn che mặt có năng lực nhất dưới trướng Tiêu Chiêm chính là ta.

Trầm thị nhiều đời độc đinh, thân thể biểu ca lại suy nhược, nhưng vì vinh quang của Trầm thị, ta chỉ có thể đeo mặt nạ, mặc nam trang mà thay hắn hành quân đánh giặc.

Một lần đi, chính là năm năm đằng đẵng.

Nếu không phải vì sắp tới hôn ước của Thái tử, ta sẽ không trở về Kinh thành, cũng không bị Tiêu Chiêm phát hiện sơ hở.

Đêm hôm ấy, nến bị ta thổi tắt, ta ngồi lặng lẽ trong khuê phòng mà đấu tranh tư tưởng, không biết có nên tới thỉnh tội với Tiêu Chiêm hay không.

Ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng vang.

Ta vội vàng đội mịch ly đi tới, vừa nâng mắt nhìn liền thấy Thái tử vận một thân huyền y đang đứng trong bóng tối.

Ánh mắt hai chúng ta chạm vào nhau.

Không chờ ta kinh ngạc, hắn đã hơi động môi, thanh âm nhẹ bẫng, “Cô đã xin Thánh chỉ lập ngươi làm trắc phi.”

5

Gió thu hiu hắt, trăng sáng lạnh lùng.

Mịch ly lay động, ta hơi cúi đầu, “Điện hạ nói đùa.”

Ánh mắt của Giang Dĩ Hoài dần trở nên lạnh lẽo, “Mạnh cô nương không muốn, hay là muốn kháng chỉ?”


Ngữ điệu của hắn vẫn trầm tĩnh như thường, nhưng cảm giác áp bách ngày càng lớn.

Tối nay hắn đột nhiên tới chắc chắn không phải hứng khởi nhất thời.

Ta ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn thẳng vào hắn qua một lớp mịch ly.

Thật ra khi còn nhỏ, chúng ta đã từng gặp nhau.

Khi ấy, cha nương đều mất, Hoàng hậu ôm ta vào cung, kéo hắn tới bảo ta gọi hắn là ca ca.

Bởi vì thân phận, Giang Dĩ Hoài rất không vừa mắt với ta, mỗi lần đụng mặt đều là sầm mặt không nói.

Ta khi ấy vẫn còn nhỏ, không chịu được tình cảnh người khác lạnh lùng với mình, khóc đến khuôn mặt đẫm lệ.

Nhưng hắn vẫn quyết tuyệt xoay người bỏ đi, mặc cho Hoàng hậu gọi thế nào cũng không chịu để ý tới ta.

Khi đó ta đã biết, từ sâu thẳm cõi lòng, Giang Dĩ Hoài đã rất chán ghét ta.

Cho nên, rõ ràng thánh chỉ từ hôn cũng đã tới, sao hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Sau khi nghĩ thông, ta liền bày ra vẻ mặt kinh hỉ, nhẹ giọng thưa, “Tạ ơn Điện hạ coi trọng, dân nữ chờ Thánh chỉ tứ hôn.”

Giang Dĩ Hoài hơi sững người. Một lát sau, hắn cúi đầu cười trầm thấp, “Mạnh cô nương không giống trong lời đồn lắm.”

Dứt lời, hắn biến mất trong bóng tối.

Tinh thần căng thẳng của ta rốt cuộc cũng được lơi lỏng, ta xoay người muốn về phòng, nào ngờ một bóng người đột nhiên ôm lấy ta.

6

Da đầu ta run lên, bất chấp chuyện đang phải che giấu thân phận, ta động tay rút ra chủy thủ giấu ở đùi phải, kề lên cổ hắn.

Ta dùng năm phần lực đạo, đối phương không dám đối cứng với ta nên vội vàng lui lại mấy bước, trầm giọng hỏi, “Ngươi đây là muốn mưu hại quân chủ?”

Ta không kịp thu tay lại, trong lúc chưa biết phải phản ứng ra sao đã bị hắn nắm cổ tay dùng sức kéo lại, lảo đảo ngã vào lồng ngực vững chãi ấm áp.

Thanh âm không vui của Tiêu Chiêm vang lên trên đỉnh đầu ta, “Bổn vương đã chờ tới canh hai mà ngươi vẫn không tới, bổn vương chỉ có thể đích thân tới đây, không ngờ còn có thể nhìn thấy một màn kịch hay.”

Ta nằm trong ngực hắn nghe hắn nói chuyện, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hắn xoay nhẫn lúc ban ngày.

Hóa ra hắn chờ ta tới thỉnh tội.

Nói cách khác, đối với việc ta mạo danh xuất trận, Tiêu Chiêm vốn định mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ta vội tránh khỏi vòng tay của hắn, sửa sang lại y phục sau đó nghiêm chỉnh quỳ xuống, “Dân nữ đáng chết.”

Yên lặng một lát, Tiêu Chiêm nhướng mày, “Ngươi quả thật đáng chết.”

Ta quỳ rạp trên đất, trong lòng không khỏi lo lắng, phản ứng của hắn không giống với những gì ta đã dự đoán.

Nào ngờ, hắn lại đột nhiên nói tiếp, “Đi cùng ta tới một nơi, sau đó hỏi tội ngươi cũng chưa muộn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận