Lạc Hy đem cuộc trò chuyện của mình với đại huynh ra kể cho Lạc Nhạn hay. Điều này khiến nàng càng lo lắng hơn. Ngay cả đại huynh của cô cũng không hay biết gì về tình trạng của Hàn Phong thì có lẽ nào hắn đã gặp bất trắc gì? Bỗng ruột gan nàng nóng như lửa đốt, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng. Ngay lúc này đây, trong đầu nàng hiện ra những hình ảnh quen thuộc. Đầu nàng đau như búa bổ, như có hàng vạn con ong đang vo ve trong đầu nàng. Trời đất quay cuồng, trăng sao đảo lộn. Bất thình lình nàng ngã xuống đất, bất tỉnh. Mọi người hốt hoảng, chạy lại chỗ Lạc Nhạn:
- Nhạn nhi… Nhạn nhi… muội làm sao vậy nè?
***
Thời gian thấm thoát trôi, đã hơn bảy canh giờ kể từ lúc Lạc Nhạn bất tỉnh, đến giờ nàng vẫn còn mê man. Mọi người đều vô cùng lo lắng, Vương phu nhân thì khóc không ngừng, cứ túc trực bên con suốt. Trong cơn mê man, Lạc Nhạn nói những điều mơ hồ khiến ọi người nửa mừng nửa lo.
- Cha à, những câu nói trong lúc mê man của Nhạn nhi, có lẽ nào muội ấy đã khôi phục lại được trí nhớ rồi không?
- Du nhi? Con nói có thật không?- Vương phu nhân bật dậy, vin vào tay Vương Du, run run.
- Con nghĩ là như vậy đó mẹ, nhưng câu nói mê man đó của Nhạn nhi đúng với
thời thơ ấu của Nhạn nhi.
Sự việc này thật khó hiểu, và khó giải quyết, Hàn Phong thì bặt vô âm tín, còn Lạc Nhạn thì bất tỉnh nhân sự. Mọi chuyện đang ngày trở nên rắc rối, bế tắc.
Bỗng có sự va chạm nhẹ vào bàn tay của Vương phu nhân, va chạm một cách yêu ớt, vật vừa va chạm đó rất mềm mại. Vương phu nhân bất giác quay lại, đó chính là bàn tay của Lạc Nhạn, nàng đang dần dần mở mắt ra, rất chớp nhoáng rồi lại nhắm lại.
- Nhạn nhi… Nhạn nhi… con tỉnh rồi à?
Mọi người hốt hoảng, chạy ngay đến kế bên giường của Lạc Nhạn, vẻ mặt rạng rỡ pha chút lo lắng.
- Ưm… mẹ à… sao con lại ở đây vậy?
- Muội đột nhiên bất tỉnh, đã mê man hơn bảy canh giờ rồi đó.
- Muội bị ngất sao?… Muội thấy nhức đầu quá, toàn thân không có chút sức lực nào nữa.
- Nhạn nhi, con nằm nghỉ đi, để mẹ đi sắc thuốc cho con.
Mọi người giải tán khi thấy Lạc Nhạn tỉnh lại, đã phần nào an tâm hơn về chuyện nàng bị ngất. Bấy giờ ai về việc nấy, làm cho xong vì cũng sắp hết ngày rồi. Nhưng Vương phu nhân cảm thấy Lạc Nhạn có gì đó rất khác thường, không giống như mọi khi nữa, nhưng bà không tài nào diễn tả nổi.
Hai ngày kế đó, sau khi được mọi người chăm sóc chu đáo, Lạc Nhạn đã bình phục, gương mặt đã trở lại hồng hào, tươi tắn mọi khi. Nhưng ai cũng cảm thấy
Lạc Nhạn có gì đó thay đổi, không giống như trước kia nữa, nàng trầm tư hơn hẳn trước kia, không còn hoạt bát nữa, suốt ngày chỉ ngồi ủ dũ một chỗ.
- Muội làm sao thế? Huynh thấy muội khác lắm đó.
- Huynh à, muội hỏi điều này, huynh phải trả lời thật lòng uội biết nhé!
Vương Du nghiêng đầu nhìn Lạc Nhạn với ánh mắt đầy khó hiểu, còn Lạc Nhạn vẫn không quay lại nhìn đại huynh lấy một lần, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía chân trời xa xăm, xanh thẳm.
- Ừ, muội hỏi đi.
Vương Du từ từ ngồi xuống cạnh Lạc Nhạn, ánh mắt vẫn tỏ vẻ khó hiểu và không hề rời khỏi đôi mắt của tiểu muội.
- Tính đến nay, kể từ ngày muội rơi từ trên núi xuống hai năm về trước, muội đã mất đi một phần ký ức. Có phải không huynh?
- Sao… sao muội… muội lại…
- Muội đã nhớ lại hết rồi huynh ạ, muội đã lấy lại toàn bộ trí nhớ của mình rồi, không sót một điều gì hết.
Từ khó hiểu chuyển qua ngỡ ngàng, rồi như có tiếng sét đánh ngang tai, Vương Du hai mắt mở to, miệng há hốc, không thể kìm nén được khi nghe xong câu nói của tiểu muội mình.
- Th… ật… sao? Có thật là muội đã nhớ lại tất cả?
- Ưm, đó là sự thật huynh à. Muội có một điều thắc mắc muốn hỏi huynh, huynh hãy trả lời uội.
- Ừ muội hỏi đi…
- Hôm đó, là cái ngày muội rơi xuống vách núi, lúc đó muội đi cùng Hàn Phong, có một đám người đã chặn bọn muội lại, trong đó có một cô nương, chính cô ta đã xô muội ngã, muội muốn biết cô ta là ai? Và cô ta có quan hệ gì với Hàn Phong.
Quả thật Lạc Nhạn đã lấy lại được trí nhớ, không sót một chi tiết nào. Điều này cũng vừa khiến Vương gia vui, vừa khiến cho họ lo lắng khó tả. Một nỗi lo sợ đã dấy lên trong lòng trên dưới toàn gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...