Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Quả nhiên, Bích Hoa Linh Quân sải bước đi thẳng vào sau cánh cửa, nhẹ giọng nói: “Thanh Quân, ta mang con hồ ly đó đến cho ngươi này. Ngọc Đế hôm nay sẽ không thẩm vấn nó, nhưng ngày mai ngươi nhất định phải trả lại cho ta.” Liền đặt cái túi đựng bản tiên quân trong đó lên một tấm ván giống như là mặt bàn.

Hoành Văn nhẹ giọng nói: “Đa tạ đa tạ.”

Bích Hoa Linh Quân cáo từ ra khỏi cừa. Miệng túi trên đỉnh đầu ta lộ ra ánh sáng, ta ngẩng đầu, thấy Hoành Văn.

Ngẩng đầu lên nhìn như vậy, khuôn mặt Hoành Văn so với bình thường cũng to hơn, cũng có thể nhìn kỹ hơn so với lúc bình thường. Ta ngửa cái cổ ra nhìn. Hoành Văn lại nhíu nhíu đầu chân mày: “Ngươi dường như không phải Tuyên Ly.”

Toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt của Hoành Văn thật lợi hại. Ta vô liêm sỉ mà ngước cổ lên, nuốt nuốt nước bọt rồi vẫy vẫy cái đuôi.

Hoành Văn nhịn không được mỉm cười: “Ngươi không phải Tuyên Ly, nhưng thật giống nó. Chẳng lẽ là thiên binh bắt lầm rồi? Ngươi là ai vậy?”

Đưa tay sờ sờ đỉnh đầu ta, ta xoay đầu liếm liếm bàn tay hắn.

Tiên lực còn lại trên người ta vốn đã không còn, Hoành Văn chắc chắn không nhận ra ta là ai. Ta liếm tay hắn, Hoành Văn đưa tay đến trước hai chân trước của ta, nhấc ta lên.”Được rồi, con hồ ly nhà ngươi nếu đã bị bắt lên thiên đình, lại đến trong phủ của ta. Coi như là duyên phận. Ta tiếp đãi ngươi một ngày, ngày mai mang ngươi đến nói với Ngọc Đế để người thả ngươi về nhân gian.”

Ta tiếp tục vô liêm sỉ mà gật nhẹ đầu, lại vẫy vẫy cái đuôi.


Ta nằm trên ghế bên cạnh Hoành Văn, cùng hắn phê công văn trong một khoảng thời gian. Lại ở trên đùi hắn, nằm nhìn hắn ngồi nhàn rỗi thưởng thức hai tách trà. Hoành Văn vỗ vỗ tấm lưng của ta nói: “Tiếc là trong phủ không có gì ngươi thích ăn. Ta đi lấy chút quỳnh lộ (*nước sương), cho ngươi uống nha?” Rồi đặt một đĩa quỳnh lộ trước chân ta, ta cúi đầu uống, lại vô liêm sỉ mà vẫy vẫy cái đuôi. Hoành Văn cười rất vui vẻ. Khi đi ngủ, Hoành Văn đặt ta lên tấm đệm lót trên cái ghế cạnh giường. Ta ngồi xổm trên tấm đệm nhìn hắn nằm xuống giường, nhảy xuống đến trước giường, nhún người nhảy lên trên giường.

Hoành Văn nói: “Ngươi lại muốn ngủ trên giường sao?”

Ta nhìn hắn một cách nịnh hót.

Hoành Văn khẽ thở dài: “Cũng được.” Rồi vỗ vỗ một khoảng trống bên cạnh, ta nằm xuống bên người hắn.

Ta nhướng nửa thân người dậy, nhìn Hoành Văn cách một tấm chăn đã nhắm mắt lại. Ta cảm thấy rất viên mãn, chả trách hồ ly mọi khi vẫn luôn muốn bò lên giường của Hoành Văn. Kỳ thật cho dù làm một con thú vật, được ở cùng hắn như vậy, ta cũng nguyện ý.

Hoành Văn dường như ngủ rất say, ta bò lên người hắn, run run bộ lông, ngồi xổm bên cạnh cái gối đầu mà nhìn hắn.

Hoành Văn Hoành Văn, ngươi không biết được, mấy ngàn năm trước khi ta vừa mới lên thiên đình gặp được ngươi, ngươi vừa từ trong Vi Viên cung đi ra, tuy rằng ta chỉ đứng từ xa mà nhìn bóng dáng ngươi, nhưng từ thời khắc đó, trái tim ta liền rung động. Khi đó ngươi cao cao tại thượng, ta cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Sau đó lại tái kiến (*gặp lại) ngươi bên cạnh ao sen, rồi ngươi lại đến trong phủ ta, rồi sau mấy ngàn năm, ngươi cùng ta tương giao, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy được, ngươi mặc dù ở gần bên cạnh ta, nhưng lại vô cùng xa xôi, ta vẫn như trước không thể chạm đến ngươi.

Khi ở thế gian những lời Dao Tương nói với ta có lẽ rất đúng, kỳ thật ta năm đó, vẫn không hiểu được cái gì gọi là tình. Mãi đến khi ta lên thiên đình, ta mới hiểu được chữ này, nhưng chữ này lại không thể dùng.

Thời điểm cùng nhau ở nhân gian, ta đã kiếm được đủ lời rồi. Ta cảm thấy ta mấy ngàn năm nay, vô cùng đầy đủ. Cho dù ta chỉ kẻ bắt cầu nối dây, cái cầu ta bắt ra này với ta cũng thật sự có lời.


Ta một lòng muốn an phận làm thần tiên, một lòng muốn ở lại trên thiên đình, bởi vì cuộc sống của thần tiên rất lâu dài không có kết thúc, cho dù không thể chạm vào, nhưng có thể ở cạnh nhau lâu dài như vậy, ta đã cảm thấy đủ rồi.

Ta trơ mắt nhìn ngươi như vậy, ta không nợ ai gì cả, ngươi cũng không mắc nợ gì hết, ta ngay cả duyên phận ở bên cạnh ngươi cũng không có, nhưng lúc này ta có thể nhìn ngươi như vậy, có thể chạm vào ngươi, đã là duyên phận rất sâu sắc rồi.

Ta cúi đầu liếm liếm đôi môi Hoành Văn, lại đưa mắt nhìn hắn một lát, rồi nhảy xuống đất. Xuyên ra khỏi phòng.

Trên thiên đình một mảng vắng vẻ, không biết được hồ ly dưới bộ dạng của bản tiên quân đi dạo ở nơi nào rồi. Để tùy hắn đi, dù sao cũng đã dặn dò qua ngày mai thì quay về phủ của Bích Hoa Linh Quân rồi. Ta trở lại nguyên hình, trên đường gặp được mấy thiên binh, nhưng có lẽ Ngọc Đế đã phân phó để ta tùy ý đi lại trên thiên đình, nên thiên binh thấy ta cũng không sao.

Ta đến trước phủ của Thái Bạch Tinh Quân, đã không còn đủ sức để leo tường qua, đành thành thật để tiên sử vào thông báo.

Kim Tinh đã ngủ, râu mép vẫn còn lộn xộn, mang theo bộ dáng buồn ngủ ra nghênh đón, nói: “Tống Dao Nguyên Quân, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Ta cười xòa nói: “Ta muốn lén trốn ra khỏi thiên đình tránh sóng gió, cầu ông lão ngài nghĩ cách để ta trà trộn ra khỏi thiên đình.”

Râu mép của Kim Tinh nhất thời xù lên: “Ngươi muốn trốn đến nhân gian? Vậy Thiên Xu Tinh Quân phải làm sao bây giờ, Hoành Văn Thanh Quân phải làm sao bây giờ. Ngươi liên lụy nhị vị Tiên Quân liền muốn một mình bỏ trốn mất dạng?”


Ta nói: “Ta cũng là bất đắc dĩ, ngài nghĩ xem, ta ở thiên đình, Ngọc Đế nhất định việc chung phải giải quyết chung, ở trước mặt chúng tiên trên Linh Tiêu điện công khai thẩm vấn. Cho dù ta ôm tất cả tội danh, Thiên Xu Tinh Quân cùng Hoành Văn Thanh Quân nhất định cũng tiện thể bị phán tội. Chi bằng ta chạy trốn đến nhân gian, ta có thể tránh được sóng gió, tất cả tội danh nhất định đều ở trên người ta. Thiên Xu và Hoành Văn có thể vô sự.”

Kim Tinh nhìn ta rồi nói: “Cách tính của ngươi cũng thật hay.” Lấy tay vuốt vuốt sợi râu, “Cũng được, để xem ta hôm nay có thể đưa ngươi trà trộn ra khỏi thiên đình được hay không.”

Ta mừng rỡ: “Đa tạ Tinh Quân.”

Thái Bạch Tinh Quân nói: “Đừng khách sáo, nhưng ngươi đến thế gian ẩn náu không tốt lại bị bắt lên trở lại cũng không nên trách bản quân.”

Ta chắp tay nói: “Việc ấy là đương nhiên.”

Thái Bạch Tinh Quân lấy ra cái kim ***g phủ lấy ta rồi nhét vào trong tay áo, chỉnh trang lại y phục ra khỏi phủ. Ta ở trong khe hở miệng ống tay áo mơ hồ nhìn thấy Nam Thiên môn, thiên binh giữ cửa nói: “Tinh Quân sao lại đến nơi này?”

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Phụng ý chỉ Ngọc Đế, đến mặt đất xem tình hình ở nhân gian.”

Giao ra môn phù (*lệnh bài ra khỏi cửa), thiên binh liền cho đi. Thái Bạch Kim Tinh mang theo ta hạ xuống nhân gian, thả ta từ trong cái kim ***g ra. Ta nhìn bốn phía, lại là một ngọn núi.

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ngươi lẩn trốn xuống hạ giới, đến nới nào ở thế gian ẩn nấp, bản quân đều không biết.”

Ta nói đương nhiên đương nhiên.


Thái Bạch Tinh Quân phóng lên trên đám mây, quay trở về thiên đình.

Ta từ trên đỉnh núi gắng gượng đi đến lưng chừng sườn núi, tiên lực của ta đã cạn, vừa rồi vì để Thái Bạch Tinh Quân không nhận ra đã hao tổn nhiều tiên pháp, hiện giờ đã không thể duy trì thêm.

Ta ở trong lùm cây bên ngoài sườn núi tìm được một cái sơn động, chui vào trong.

Trong động rất sạch sẽ, đất trên mặt đất cũng rất mềm mại, cũng rất bằng phẳng. Cửa động ở hướng đông, nằm như vậy vừa vặn có thể trông thấy lớp sương mù trong nắng mai cùng với ánh sáng mặt trời.

Chúng tiên trên thiên đình sau khi thấy Thiên Xu, hẳn là có thể hiểu được bảy tám phần, rồi lại nhìn thấy hồ ly, có thể hiểu được mười phần. Kết quả như vậy là tốt nhất. Ta vốn là một phàm nhân, tan thành tro bụi cũng nên trở về nhân gian. Hoành Văn hắn không thấy ta, có thể có chút thương tâm, nhưng cũng có thể nhanh chóng trở lại bình thường.

Ta lúc này phải tan thành khói bụi tất nhiên cảm thấy bản thân rất bi thương, lại nghĩ, nếu có thể lưu lại một chút linh hồn nhỏ bé cho dù làm thảo trùng cũng tốt. Nhưng bị một tia nắng ban mai chiếu vào, bỗng nhiên đã nghĩ thông.

Trọn đời cô loan cũng được, phá tan uyên ương cũng được, bắt cầu qua sông cũng được, tất cả chỉ là một cách nhìn mà thôi. Trái lại nếu suy nghĩ một chút, ta cùng Hoành Văn ở trên trời rất nhiều năm, chính là điều mà các phàm nhân cầu mấy đời cũng cầu không được. Sớm tối ta đều bên cạnh hắn. Ta lúc này dù phải tan thành tro bụi, ta với thế gian tất cả đều không tồn tại, thế gian với ta tất cả đều không tồn tại. Ta và Hoành Văn ở bên cạnh nhau cho đến khi tan thành khói bụi, đã là đời đời kiếp kiếp, thiên trường địa cửu.

Ta bắt đầu tiêu tan, tiên khí toàn thân hầu như đã không còn, cảm thấy được mọi thứ đều trống rỗng, mọi vật cũng bắt đầu không phân biệt được. Hóa ra tan thành tro bụi chính là như vậy. Kỳ thật cũng không có gì.

Trong mơ hồ hỗn loạn, dường như ta nhìn thấy Hoành Văn đứng bên cạnh ta. Phàm nhân lúc chết dường như sẽ có ảo giác, hóa ra trước khi tan thành tro bụi cũng có ảo giác.

Có thể một lần nữa được nhìn thấy như vậy, cho dù là ảo giác, cũng mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui