Tấn Ninh tương lai như thế nào lại là một người phong lưu, bản tiên quân nhìn nó, tưởng tượng sau khi nó trưởng thành lại dưỡng hơn mười phòng toàn mỹ thiếp đông ôm một người tây ôm một người, bộ dáng thật phong lưu tuấn dật. Thật lo lắng cho đưa trẻ này mà.
Ta từ trong tay áo lấy ra hai cái ngọc hồ lô nho nhỏ, khom người xuống, “Bần đạo thấy nhị vị tiểu thiếu gia đây tướng mạo phúc hậu, đôi ngọc phù này tặng cho hai vị để kết duyên.” Tấn Ninh đưa tay nhận lấy, Tấn Thù ở bên cạnh kéo tay áo nó, ngẩng mặt nói với ta: “Người đạo sĩ này lai lịch không rõ ràng, tặng đồ cho chúng ta, chẳng phải là có mục đích gì sao?”
Ta cười haha, “Bần đạo có thể đến đây làm pháp hội, cư nhiên lai lịch thanh minh, Đông quận Vương phủ không phải người bình thường muốn vào là vào? Hai khối ngọc này chính là muốn kết duyên dùng nhị vị, cũng không có mục đích gì. Nếu tiểu công tử thật muốn ban thưởng cho bần đạo cái gì đấy, ” ta sờ sờ hàm râu, nhìn vào trong tay Tấn Ninh, “Tiểu công tử hay là đem này ống trúc này thưởng cho bần đạo, thấy thế nào?”
Tấn Ninh nhìn nhìn ống trúc trong tay, có chút lưu luyến, lại nhìn nhìn ngọc hồ lô trong tay, có phần do dự. Tấn Thù trừng mắt nhìn, nhìn Tấn Ninh một hồi, lại nói với ta: “Ta đây thưởng cho ngươi cái này, ngươi đừng đòi ống trúc kia nữa, hồ lô cho chúng ta có được không?” Bàn tay bé xíu mò mò ở trong đai lưng, xòe nắm tay ra trước mặt ta, ta nhìn thấy khối ngọc bội kia, trong lòng mừng rỡ, bản tiên quân đúng là được lợi mà, không cần lại phí công sức, liền được tặng vật trước mặt.
Ta nói, “Đa tạ tiểu công tử.” Rồi lấy ra một cái khuyên tai đưa cho Tấn Thù. Tấn Ninh reo lên: “Uây, cái này đâu phải hai cái, vì cái gì chỉ có một thôi?”
Ta lắc đầu nói: “Vị tiểu công tử này đã thưởng lễ vật chỉ đủ đổi được một cái. Một đổi một, chẳng phải là rất công bằng sao?”
Tấn Ninh nói: “Ngươi vừa rồi rõ ràng nói là tặng không mà!” Ta lại sờ sờ sờ hàm râu, “Bần đạo mới vừa nãy nói tặng không, nhưng bây giờ lại không muốn tặng không.” Tấn Ninh chun cái mũi nhỏ lại, trừng đôi mắt, Tấn Thù lấy khuyên tai nhét vào trong tay nó: “Quên đi, đừng dong dài với hắn nữa, dù sao ta cũng không cần vật này, cho ngươi nè.” Tấn Ninh kiên quyết lắc đầu, đem ống trúc đưa đến trước mặt ta: “Cho ngươi, đưa vật kia cho ta!”
Bản tiên quân tủm tỉm cười thì thầm: “Vô lượng tiên tôn, tạ ơn tiểu công tử.” Ta nhận lấy ống trúc, rồi đưa cho Tấn Ninh một cái khuyên tai.
Tấn Thù nói: “Ngươi thích ống trúc, làm gì phải đưa cho hắn, ta không muốn cái khuyên tai này.” Tấn Ninh đem khuyên tai nhét vào trong tay nó, “Ngươi dùng đồ của mình đổi lấy vật này cho ta, ta cũng dùng đồ của ta đổi lấy cái này cho ngươi. Dù sao hai thứ có hình dạnh khác nhau kia cũng là lén lấy từ trong phòng tiểu thúc thúc, nếu bị phụ thân và thúc thúc biết được không chừng sẽ bị ăn mấy cây chổi.”
Tấn Thù lúc này mới cầm lấy hồ lô, cất vào trong tay áo. Bản tiên quân thành công mang theo hai món đồ khác nhau kia lui khỏi phủ.
Trở về đạo quán, ta đưa cho Thường Thiện một điếu tiền, tạ ơn hắn đã chiếu cố. Thường Thiện cười đến mờ cả mắt, “Quảng Vân đạo huynh thật quá khách khí, hôm khác lại đến Thượng Xuyên, nhất định phải đến đây tìm tiểu đạo đó.”
Buổi tối, ta cầm ống trúc và ngọc bội đắc ý ngắm nghía, Hoành Văn đứng ở trước giường nói: “Hai đứa trẻ đều bị ngươi lừa lấy đồ, an lòng rồi chứ. Nhìn vật có thể nhớ người?”
Bản tiên quân như thế nào lại đi lừa hai đứa trẻ ấy, hai cái ngọc hồ lô kia chính là bảo bối do ta dùng tiên thuật có bỏ thêm chú bình an vào đó. Bảo vệ hai đứa nó không bị tà ma xâm phạm, như ý bình yên.
Ta cười làm lành với Hoành Văn: “Ngươi có muốn lên giường nằm hay không?”
Hoành Văn nói: “Thôi, cái giường kia của ngươi còn không sạch bằng cái chiếu quấn thi thể của Lý Tư Minh nữa.”
Ngày thứ hai, ta rời khỏi Minh Nguyệt Quán, ra thành Thượng Xuyên.
Quảng Vân Tử thân là phàm nhân, liên lụy bản tiên quân không thể đáp mây bay. Đành phải đi bộ, đến bến đò Chu gia, phải mất bốn năm ngày lộ trình.
Sau khi rời khỏi thành Thượng Xuyên một khoảng khá xa, Hoành Văn liền hiện thân, cũng cùng ta đi bộ, hắn hiện thân, vẫn biến thành bộ dáng của vị Triệu tiên sinh kia, không chịu biến thành một tiểu đạo sĩ. Ta đồng hành cùng với hắn, người qua đường ghé mắt nhìn vào, cảm thấy được ta và hắn hai người ở cùng một chỗ thật là kỳ quái.
Chạng vạng năm ngày sau, ta dừng chân trước khách *** ở trên sông.
Trời đã nhấm nhem tối, mây đen áp đỉnh, vô cùng u ám. Trường giang sóng to dữ dội, cuồng sát vào bờ sông, lá cờ phía trên khách *** phấp phới bay trong làn gió hiu quạnh.
Ta tay phải chống một cây cây gậy trúc, lấy một lá cờ viết thiết khẩu lên đó, tay trái cầm một cây phất trần nhiều lông phất phơ, rảo bước tiến đến khách ***.
Tiểu nhị vốn dùng nửa con mắt mà liếc nhìn ta, hờ hững muốn quay đầu, nhưng vừa thấy Hoành Văn vào cửa, nhất thời khuôn mặt trở nên tươi như hoa.
Đến khi biết được ta và Hoành Văn đi chung, ta lại lấy bạc ra, tiểu nhị và chưởng quầy hai mắt cười đến híp cả lên, thật ân cần mà an bài hai gian phòng hảo hạng, lại thật ân cần mà an bài một vị trí tốt nhất ở nội đường dưới lầu, bưng rượu và thức ăn ngon nhất lên.
Sau khi bưng đồ ăn lên, tiểu nhị vô cùng ân cần mà đến rót rượu, đến gần nói: “Đạo trưởng ngài đạo cốt tiên phong, vừa thấy thì biết là một cao nhân.”
Ta khiêm tốn mà nói: “Đâu có đâu có, tu hành nông cạn, đạo thuật thông thường, chỉ có thể bói toán, xem cát hung (*lành dữ), đoán tương lai mà thôi.”
Đôi mắt tiểu nhị tràn ngập vẻ khâm phục.
Ta thấy thế liền nói tiếp: “Xem phong thuỷ, xem thiên văn, kỳ môn độn giáp, bần đạo cũng biết một chút.”
Đôi mắt tiểu nhị lại càng tràn nhập vẻ khâm phục hơn.
Ta vì thế lại tiếp tục nói: “Kỳ thật, nếu thân thể có gì tà mị, quỷ quái theo ám, thậm chí có bệnh nan y mà đại phu không thể chữa được, bần đạo cũng đều có thể xem được.”
Gương mặt tiểu nhị đầy kinh hỉ, nhất thời buông bầu rượu xuống, vái chào mấy cái, “Đạo trưởng, ngài chính là do lão thiên gia phái đến! Tiểu *** hiện có người bệnh khó trị, có thể phiền đạo trưởng từ bi xem giúp hay không!”
Chưởng quầy tự mình dẫn đường, đưa ta cùng Hoành Văn lên trên lầu, mấy tiểu nhị bu trước bu sau, chạy tới bên cạnh nhằm nịnh bợ.
Theo chưởng quầy nói, mấy ngày trước, có một vị đại gia dẫn theo một đoàn người đến trong ***, vốn muốn qua sông, nhưng trên sông sóng lớn, không qua được. Vì thế đành trú lại trong ***, trong đoàn người có một vị công tử còn đang mắc bệnh. Mấy ngày sau, đại gia giống như có việc gấp, đã dẫn theo một nửa người đi, để lại một nửa người chăm sóc vị công tử đang bệnh kia. Kết quả người bệnh kia sống chết không biết, người lưu lại cũng giống như có chuyện gì, một người rồi lại một người đều lần lượt đi khỏi, rốt cuộc chỉ còn lại một mình người ốm yếu bệnh tật kia.
“Cuối cùng có một người vào thời điểm trước khi đi, có để lại một số bạc lớn, nói bọn họ mấy ngày nữa sẽ trở lại, bảo chúng tiểu nhân nhất định phải chăm sóc thật tốt cho vị công tử này, còn rút kiếm ra chặt mất một góc bàn đe dọa tiểu ***, nói vạn nhất chăm sóc không tốt chúng ta nhất định cũng giống như vậy.” Chưởng quầy ngữ khí cực kỳ thê lương.
“Nhưng vị công tử này một ngày rồi lại một ngày sức khoẻ càng tệ hơn, đại phu nào cũng đều được mời đến để xem bệnh cho y, tất cả đều nói trị không được. Hiện tại chỉ nằm một chỗ trên giường mà thổ huyết, nhìn qua thấy y chỉ còn một hơi thở mỏng manh. Cầu đạo trưởng ngàn vạn lần tìm cách bảo giữ mạng của y. Y nếu chết ở chỗ này đám người kia trở lại thế nào cũng đòi công đạo ~~”
Chưởng quầy đẩy cửa ra, cho ta xem người bệnh ốm yếu chỉ còn một hơi thở đang nằm trên giường trong phòng.
Ngọn đèn không đủ sáng, bất quá cũng đủ để ta nhìn rõ người mà chưởng quầy nói sớm gần mất mạng là ai.
Ta đưa mắt liền thấy rõ, lập tức nói với chưởng quầy đích: “Yên tâm đi, hắn dù thế nào cũng không thể chết được đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...