Nửa đêm, trăng sáng, bản tiên quân cùng Hoành Văn khai quật đất, tách mộ phần ra, mở quan tài của Lý Tư Minh, Lý Tư Minh mặc ngoại bào bằng tơ lụa tốt nhất, nằm trong quan tài, bên trong có rất nhiều vàng bạc đồ cổ chôn cùng. Không khí ấm áp của mùa thu toả ra xung quanh, Lý Tư Minh thật chưa có thối rữa, chỉ có mấy con côn trùng bò qua bò lại trong lỗ mũi và lỗ tai trên thi thể, gió nhẹ thổi đến, làm lan tỏa mùi hôi thối của thi thể ra xung quanh. Ta dùng tay áo che gương mặt của Hoành Văn lại, “Uế vật uế vật, ngươi mau quay đầu lại.”
Hoành Văn vén tay áo của ta lên cười nói: “Hắn cũng từng là ngươi, bây giờ bộ dáng thành ra như vậy ta cũng không cảm thấy gì.” Đem quan tài chôn trở lại, ta nói với thổ địa một tiếng đã quấy rầy, khép mộ phần lại.
Lý Tư Minh không thể dùng, cần quay lại thiên đình ngẫm lại biện pháp.
Ta ở trước mộ phần sờ sờ tấm bia đá, phía dưới tấm bia đá có một bàn đá nho nhỏ, bày tế thẩm ở trên đó. Bầu rượu cùng chén rượu trên bàn đá chưa thu về, rượu trong chén vẫn còn đầy, có thể nhìn rõ đáy, như mới vừa rót hôm nay. Lý Tư Minh chết người đời sau có cớ để chế giễu.
Ta cùng Hoành Văn đáp mây bay về thiên đình, khi ta đến giữa không trung cúi đầu nhìn lại mặt đất, Lý Tư Minh được chôn trong mộ phần tổ tiên của Đông quận Vương gia, một dải mồ nối tiếp nhau dày đặt. Bản tiên quân không khỏi cảm khái, “Ta lúc trước nếu không phải trùng hợp ăn được tiên đan, không biết sau bao nhiêu năm, cũng nằm trong quan tài chôn ở một mộ phần như vậy, để cho côn trùng bò đến tàn phá thi thể trong bùn đất. Linh hồn nhỏ bé quay về để Diêm Vương quản, một kiếp luân hồi, không biết được đến lúc đó, có thể luân hồi thành cái gì.”
Hoành Văn liếc xéo ta, hít một hơi nói: “Mệt.”
Sau khi quay lại thiên đình, bản tiên quân đi thẳng đến Tây Thiên Môn.
Bốn Thiên Môn trên thiên đình, Nam Thiên Môn thông đến hiện tại, Tây Thiên Môn thông về quá khứ, Đông Thiên Môn thông đến tương lai, Bắc Thiên Môn thông theo thường giới.
Bản tiên quân tính đến Tây Thiên Môn quay về thời điểm Lý Tư Minh còn nằm trên giường khám và chữa bệnh, khi mà Nhật Du Thần vừa đưa chân thân ta ra, Lý Tư Minh mới vừa tắt thở, lúc ấy bản tiên quân lại nhập trở vào hắn, Hoành Văn đem quả tim đã nát vụn kia trở về nguyên dạng, mọi sự đại cát.
Công Trương Nguyên Soái luôn túc trực trước Tây Thiên Môn ngăn bản tiên quân lại, “Nguyên Quân vừa rồi quay về từ Linh Tiêu điện, chẳng lẽ không nghe nói, mọi người trong Thiên Giám Ti đã bẩm báo Ngọc Đế, Tây Thiên Môn sập xuống, đang tu sửa, tạm thời không thể sử dụng.”
Ta đành chuyển đến Bắc Thiên Môn, Bắc Thiên Môn đều thông với các giới, cứ cho ba Thiên Môn khác đang tu sửa đi thì Thiên Môn này vẫn có thể dùng được.
Trước Bắc Thiên Môn cũng có đống thần tướng vây quanh, nhao nhao ồn ào, vây tròn loạn chuyển (*di chuyển hỗn loạn).
Trong chúng tiên còn có Thái Bạch Tinh Quân.
Ta đến gần chào một tiếng, thăm dò xem Bắc Thiên Môn sao lại đóng chặt như vậy, Thái Bạch Kim Tinh nói: “Tống Dao Nguyên Quân chẳng lẽ cũng muốn đi Bắc Thiên Môn? Đi không được rồi, chìa khóa cửa đã không còn nữa.”
Ta cả kinh nói: “Sao lại không còn?”
Kim Tinh thở dài, nói là hôm qua Bích Hoa Linh Quân đến Bắc Thiên Môn, thần tướng canh gác đang ở chơi cờ, Bích Hoa Linh Quân tự mình lấy chìa khóa mở cửa, sau khi ra khỏi Bắc Thiên Môn thì thần tướng mới đóng cửa, chợt nhớ tới chìa khoá mở cửa còn đang ở trong tay Linh Quân. Bích Hoa Linh Quân phải đến Tây phương thắp đèn dự pháp yến, phải đợi tiệc xong chuyển đến trần giới lại chuyển đến Nam Thiên Môn mới quay về thiên đình, Khi ấy Bắc Thiên Môn mới có thể mở.
Ta hỏi nhắm chừng thời gian là bao lâu, Thái Bạch Tinh Quân nói làm ta thật tuyệt vọng, “Một hai chục ngày.”
Một hai chục ngày, một hai trăm năm. Nam Minh cùng Thiên Xu đời này thật có thể răng long đầu bạc.
Ta thở dài nói với Hoành Văn: “Mệnh, cái này đúng là mệnh. Bẩm lại với Ngọc Đế, rồi lúc đó ta và ngươi mặc kệ mọi thứ quay về phủ mà ngủ.”
Hoành Văn ngáp một cái nói: “Được, đang có chút mệt mỏi. Đến phủ của ngươi hay phủ của ta uống rượu rồi ngủ?”
Nói thì nói vậy, Ngọc Đế đời nào để ta thành thơi như thế, giữa đường đến Linh Tiêu điện, Mệnh Cách Tinh Quân đã đứng đó canh đón: “Thanh Quân, Nguyên Quân, chuyện ở hạ giới Ngọc Đế đã biết. Thiên Xu và Nam Minh đã xuất phát đi đến Nam quận, mấy ngày sau Trường Giang sóng to, ngăn đoàn người của họ qua sông, phải trú lại ở một khách đếm cạnh bến đò của Chu gia, trước mắt có một thể xác, chính là một đạo sĩ trong lúc vân du (*dạo chơi) đã tá túc lại một đạo quán trong Thượng Xuyên Thành, thọ hạn đã hết, hồn tới địa phủ, thân thể có thể cho Nguyên Quân sử dụng. Việc này không nên chậm trễ, thỉnh người gấp rút đến Nam Thiên Môn đi.”
Bình minh, ngày ấm ấp, bản tiên quân nhập vào một thân thể đang nằm trên một tấm ván gỗ rồi từ từ mở hai mắt ra, một gian phòng sơ sài đầy bụi bặm, cửa sổ nghiêng lệch cũ nát.
Cánh cửa mục nát kia chợt bị người đập kêu bang bang lên, “Quảng Vân Tử! Quảng Vân Tử! Ngũ thất pháp của Vương phủ Tam công tử phải bắt đầu rồi, có đảm đương được hay không!”
A, đạo sĩ đoản mệnh này hoá ra gọi là Quảng Vân Tử. Cùng phong hàm Quảnh Hư Nguyên Quân của bản tiên quân có một chữ giống nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...