Thiếu đạo đức cũng đành chịu, bản tiên quân thân dựa vào phàm thai (*phàm thai = người phàm), làm sao địch nổi với một mãnh tướng oai hùng như Đan Thành Lăng, chỉ có nước dùng hộ vệ khiến hắn suy sụp, rồi khi đó động đao cho an toàn.
Các hộ vệ được bản tiên quân phân phó không được đả thương Mộ Nhược Ngôn, đao kiếm chỉ có thể hướng đến trên người Đan Thành Lăng, chịu nhiều hạn chế. Đan Thành Lăng một mình chống lại mấy người vẫn dư sức. Vừa chống đỡ vừa thoái lui, hắn sớm đã sớm thấy được một lối thoát, ra hàm viện, dắt theo Mộ Nhược Ngôn đến Nguyệt môn của hậu hoa viên, có một bức tường sau hòn giả sơn, bên ngoài chính là con hẻm trống. Hộ vệ đang đi tuần trong viện nghe được tiếng gió liền chạy nhanh tới, người càng đến càng đông, Đan Thành Lăng ngay cả lui trái lui phải vẫn không thể chống đỡ, dần dần lực bất tòng tâm. Thoái lui đến bên cạnh bức tường kia, bốn năm chỗ trên người đã bị thương.
Bản tiên quân thấy thời cơ đã đến, cầm lấy trường đao, bỗng nhiên xông vào trong đám người.
Đan Thành Lăng tay dùng đao chắn ngang trường thương, tay trái tạo nên một khí lực chấn động. Mở ra một khoảng không trước ngực, bản tiên quân hướng thẳng mũi đao nhọn đến, nhắm chính xác vào ngực phải hắn, năm tấc, bốn tấc, ba tấc. Khi được hai tấc, người trước mặt bỗng mờ đi, trước ngực bỗng dưng chợt lạnh lên.
Ta kinh ngạc cúi đầu, một cây trường thương, đầu thương đi đến ngực trái của ta, một chỗ khác ở cán thương là một đôi tay, thon gầy, tựa hồ không có khí lực gì, ta nắm lấy, đôi tay gầy kia.
Cũng trong nháy mắt kinh ngạc này, một trận gió lạnh vù vù thổi đến, ngân quang lóe ra, giống như đao bạc của Nam Minh.
Trên cánh cổ của ta đã có cảm giác mát.
Mệnh Cách, lại viết giản lược sổ thiên mệnh......
Koong một tiếng, cảm giác mát lại ngừng hẳn. Đao bạc của Đan Thành Lăng bất động trên cổ ta, bởi vì trường kiếm tràn đầy thanh quang đang đặt trên cổ Mộ Nhược Ngôn, trường sam trong gió khẽ nhúc nhích tựa như dòng suối róc rách chảy, “Ngươi thả hắn, ta để ngươi cùng Mộ Nhược Ngôn bình an rời khỏi Vương phủ.” Hoành Văn à, làm người không thể huênh hoang như thế, ngươi hiện thân cũng không sao, thanh kiếm này quá sáng rồi đó.
Các hộ vệ tay cầm binh khí không dám manh động, Đan Thành Lăng nhướng mày nhìn Hoành Văn: “Các hạ có thể làm chủ sao?”
Hoành Văn nói: “Đương nhiên.” Quay đầu lại nói với các hộ vệ: “Buông binh khí xuống tại đây, thoái lui ra ngoài hoa viên.”
Triệu tiên sinh là tâm phúc trong mắt Đông quận Vương, chúng hộ vệ thật nhanh trí, liền buông binh khí, lui ra Nguyệt môn.
Lưỡi đao từ trên cổ bản tiên quân thu hồi lại, Hoành Văn xoay tay lại, cũng từ trên cổ Mộ Nhược Ngôn hạ trường kiếm xuống, ôn thanh nói: “Ngôn công tử, đầu thương đã đâm vào rồi, phải chăng nên buông tay?”
Hai tay vẫn đang nắm cán thương chợt buông ra, Hoành Văn liền đưa tay đỡ phía sau lưng ta, thấp giọng nói: “Còn chịu đựng được không.” Trong nháy mắt này nét mặt hắn rõ ràng chứa đầy tình cảm.
Ta thở ra hơi lạnh rồi gắng sức hít trở lại vào: “Chỉ là...... Có chút rất đau, khụ khụ......”
Mệnh Cách, X hắn XXXX Mệnh Cách!! (*XXX = hiểu như là mấy lời chửi rủa~~~~ là được)
Đan Thành Lăng nheo mắt lại nhìn Hoành Văn, nói: “Vừa rồi các hạ đến bên cạnh, tại hạ lại không phát hiện ra, quả là hảo công phu.”
Nói thừa, hắn là nhân lúc hỗn loạn thi triển tiên pháp trong nháy mắt liền hiện thân, người phàm như người có thể phát hiện ra mới là lạ.
Hoành Văn giả vờ tùy tiện nói: “Quá khen.”
Đan Thành Lăng mỉm cười nói: “Phong thái của các hạ tại hạ đây vô cùng thán phục, thỉnh giáo quý danh của các hạ?”
Hoành Văn nhân tiện nói: “Được Đan tướng quân chiếu cố hỏi, tại hạ Triệu Hoành.”
Đan Thành Lăng lại chắp tay: “Đan Thành Lăng hôm nay được Triệu công tử chỉ giáo, hi vọng sau này có duyên sẽ cùng công tử luận bàn.” Hoành Văn một tay đỡ lấy sau lưng bản tiên quân, liền đứng như vậy, hơi gật đầu.
Đan Thành Lăng lại nheo mắt nhìn Hoành Văn một lúc lâu, rồi cùng Thiên Xu xoay người đi, Thiên Xu quay đầu lại, ta từ lúc bị thương vẫn không hề nhìn mặt hắn, lúc này vừa nhìn, sắc mặt hắn dường như không tốt, hai mắt tối đen lại nhìn ta, nói: “Thật xin lỗi.”
Ta nói có phần tức giận: “Không có gì, đáng đời ta......” Quả nhiên là đáng đời ta thật.
Mộ Nhược Ngôn chớp chớp mắt một cái, quay mặt đi. Đan Thành Lăng nắm tay hắn nhảy qua bức tường, vào trong bóng đêm.
Bản tiên quân ngồi phịch trên mặt đất, nghe được âm thanh ồn ào hành động nhốn nháo vang lên, hẳn là người cha cùng hai huynh trưởng trên danh nghĩa từ trong chăn bước ra hỏi thăm tin tức, không biết có dẫn theo thầy thuốc hay không.
Hoành Văn nhỏ giọng nói: “Ngươi cố chịu đau một chút trước đi, chờ ta ứng phó xong, không ở trước mặt họ thì sẽ đưa ngươi ra.”
Bản tiên quân thở gấp cười khổ nói: “Không được...... Nếu ra ~~ thương tích như vậy...... Nếu đưa ta ra Lý Tư Minh...... Hẳn phải chết ~~ ta phải ở bên trong chống đỡ thay hắn.”
Hoành Văn chán nản nói: “Đáng đời ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...