Mộ Nhược Ngôn trên mặt viết nhớ người, miệng lại nói: “Cả ngày nhàn tọa (*rảnh rỗi không việc gì làm), ngẫu nhiên nhớ lại chuyện xưa.”
Ta đang đứng đối diện hắn, cất tiếng nói: “A, là nhớ đến chuyện xưa cùng với cố nhân năm đó chứ gì.” Mộ Nhược Ngôn không nói câu nào, bản tiên quân một tay vịn lấy bờ vai thon gầy của hắn, một tay rút quyển sách trong tay hắn ra, đúng là tập thơ của Cao Đường Thi. Phòng ngủ của Lý Tư Minh được ngăn cách làm hai gian bởi cây đàn hương chính giữa, bên trong là màn che, gian ngoài có vài món đồ cổ được trưng bày, có bàn án dài, có thể dùng làm thư phòng. Bản tiên quân đem Mộ Nhược Ngôn vào trong, cố ý để ở đầu bàn án mấy quyển thi ca bi thương, là muốn cho hắn khi thấy buồn chán thì lấy xem.
Ta ban đầu muốn thấy hắn mỗi ngày cầm một quyển thi súc (*thơ súc tích) đưa mắt ngắm nhìn mây bay ngoài cửa sổ, tất cả chỉ là thương tiếc cho hắn. Hắn nhận cũng không tiếp nhận tình cảm của ta, hai ngày trước không biết từ lúc nào mà ngồi ở một góc bắt đầu tìm hiểu kinh dịch, lấy một cây bút lông sói nhỏ, ghi những chú giải phê bình cạnh bên, thấy chỗ nào tâm đắc thì sẽ ghi chú lại? Thầy tướng số trên đường lớn cũng không miệt mài như hắn. Ta thấy trên quyển sách kia chật ních vô số chữ nhỏ cùng chú giải chằng chịch thì liền thấy nhức mắt. Bản tiên quân nghĩ, hắn thích xem sách thì cứ xem, như vậy còn hơn chạy đi thắt cổ hay nhảy sông tử vẫn làm tổn hại sức khoẻ. Tối hôm trước, ta đều chỉ ngồi ở mép giường, hắn mới buông sách đến trên giường ngủ. Khó khăn lắm hôm nay mới chuyển sang thơ phú, vậy mà cư nhiên vẫn là Cao Thích.
Ta nhìn vào bìa quyển sách, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng rồi, người tình của hắn Đan Thành Lăng hiện đang là tướng quân, cho nên đọc chiến thi của Cao Thường Thi, nhìn thấy gió lửa ánh đao trong câu thơ, thì tưởng tượng đến gió lửa ánh đao của người kia. Vừa nãy ở trong sân thấy Nam Minh cầm theo cái bô, cần đọc hai câu thơ để một lần nữa ôn lại chút bộ dáng dũng mãnh của hắn.
Một chút tâm tư, bản tiên quân liếc mắt một cái là đã nhìn thấu ngươi. Ta âm thầm cười, đưa sách lại cho Mộ Nhược Ngôn, “Ngươi đã là người của bản công tử, chuyện cũ người cũ thì không thể nghĩ nữa, từ nay về sau, chỉ có thể nghĩ đến con người của ta cùng với chuyện của ta và ngươi.”
Thiên Xu nói: “Chuyện này e là khó làm được.”
Ta không đoán được hắn lại dám bác bỏ lời nói của ta, liền nói: “Cái gì?”
Mộ Nhược Ngôn đóng quyển sách lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn ta một cái nói: “Tâm không do mình càng không do người điều khiển, sao có thể có thể nói không nghĩ liền không nghĩ. Nếu đồng ý, chẳng phải là lời nói dối sao.”
Lời này sắc bén, cư nhiên là do Mộ Nhược Ngôn nói trước mặt ta, tình này nghĩa này thật lợi hại, tình nhân đến đây, người cũng không giống như trước nữa.
Ta không phản bác lại mà nở nụ cười, tỏ ra rộng lượng. Lau ghế dựa ở trước bàn rồi ngồi xuống, rót một ly trà uống, Mộ Nhược Ngôn nhìn vào ống tay áo bên trái của bản tiên quân, sắc mặt thoáng hoài nghi. Ta chợt nhớ đến ở trong tay áo có món đồ chơi khá thú vị làm cho Thiên Xu, vội vàng lấy ra, dựng thẳng ở trên bàn.
Một cái ống trúc cao nửa thước, bề ngoài xanh biếc, trong ngoài đều được mài bóng loáng trơn nhẵn. Ta mỉm cười hỏi mộ Nhược Ngôn, “Có thích không?”
Mộ Nhược Ngôn quan sát nó một chút, thần sắc có chút miễn cưỡng nói: “Ống đựng bút này tuy đơn giản nhưng rất thú vị.”
Ta đem nó đẩy đến trước mặt Mộ Nhược Ngôn, “Không phải ống đựng bút, ngươi xem cho kĩ đi.”
Mộ Nhược Ngôn thần sắc càng miễn cưỡng mà quan sát lại một chút, trầm ngâm không nói. Ta ôn nhu cười nói: “Mấy ngày nay thấy ngươi đọc kinh dịch, cho nên làm vật này cho ngươi.” Từ trong tay áo lấy ra mấy đồng tiền ném vào đó, cầm ống trúc lên và lắc lắc mấy cái, “Sau này ngươi xem kinh dịch thấy buồn có thể tự bói một quẻ, quẻ bói này có thể giúp ngươi thấy vui vẻ hơn?”
Mộ Nhược Ngôn cả người lặng im nhìn ống trúc trên bàn, ta rất đắc ý, bản tiên quân tặng đồ luôn luôn nhắm vào điểm quan trọng của người được tặng. Nhìn nét mặt của Thiên Xu, nhất định là cảm động.
Ta lại ôn thanh nói: “Nếu ngươi còn muốn phê bát tự cho người ta, toàn bộ trên dưới trong phủ, muốn phê người nào thì cứ tìm người đó phê.” Mộ Nhược Ngôn há hốc mồm muốn nói cái gì, nhưng lại lấy tay áo che miệng lại, chợt ho lớn, ho vài tiếng sau đó nói đứt quãng: “Đa, đa tạ đã đã hao tâm ~~ ta chỉ là ngẫu nhiên vừa thấy, lại......”
Ta đứng dậy xoa nhẹ tấm lưng hắn, bưng nước trà đến cho hắn uống hai ngụm, “Ta cũng chỉ là thuận tay làm thôi, thật không có ý làm cho ngươi, ngươi thích vật này, cứ lấy để giải buồn sẽ rất tốt đó.”
Hắn uống hết hai ngụm trà, ho khan cũng ngừng hẳn. Ta đem chén trà đặt lại trên bàn, Mộ Nhược Ngôn nhìn chén trà kia mà đau khổ cười.
Ta nhặt tập thơ rơi trên mặt đất đặt lại lên trên bàn, thấy không ai nói gì bèn tìm lời để nói: “Không nghĩ đến ngươi lại xem loại sách này. Ta còn tưởng ngươi ngươi thích xem Vương Ma Khiết cùng Mạnh Tương Dương chứ.” Tuy rằng bản tiên quân khi ở thiên đình, mỗi lần có hành lệnh liên cú phải hiến các bài thơ viết những án văn, tất cả đều phải nhờ Hoành Văn giúp ta mới có thể qua được cửa ải đó, nhưng thật ra khi ta làm người cũng có đọc qua thơ, cũng có thể cùng người khác nói chuyện.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Vương thi cùng Mạnh thi mặc dù từ lâu không màng danh lợi, nhưng kỳ thật một vị là phú quý sinh nhàn một vị là nhàn tương phú quý. Chẳng thà như Cao Thích Đồ ngang nhiên mưu cầu danh lợi, lại thấy vui vẻ.”
Ta nói: “Cũng vậy thôi, công bằng mà nói tuy ngôn từ thật khiếp sợ, thơ viết thật âm vang, trên chiến trường lại vô năng. Nhưng trên đời này có mấy khi hành đồng lại đi đôi với lời nói? Đa phần đều như Cao công thôi.” Vui sướng mà nhìn vào hai mắt Mộ Nhược Ngôn, chờ hắn nói tiếp, hắn lại lánh tầm mắt ta, không hề nói gì, đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn án.
Ta có phần trống rỗng, ngượng ngùng lại nói thêm vài câu khác, bước thong thả ra khỏi phòng ngủ.
Đông quận Vương mấy ngày gần đây chần chừ án binh bất động, nghị sự thường xuyên. Hoành Văn mỗi ngày đều bị quấn lấy, đến nỗi không có thời gian hít thở không khí, khi ta ở trong viện đi loanh quanh, gặp Đan Thành Lăng đến bảy tám lần, hắn hoặc đang quét sân hoặc đang diệt cỏ dại. Tâm tư hắn thực trầm, gặp bản tiên quân cũng rất cung kính mà thỉnh an, trong mắt không lộ ra nửa điểm tinh quang. Làm hại ta cả ngày đều phập phồng lo nghĩ, buổi tối làm sao lấy đao mà đâm hắn, lúc nào thì thích hợp.
Trời cũng đã chập choạng hoàng hôn, ta cuối cùng cũng gặp được Hoành Văn, khuôn mặt hắn rất mỏi mệt, thấp giọng nói: “Vị quận Vương cha ngươi thật sự không phải người bình thường mà rất là dài dòng, ngươi còn muốn ở đây bao lâu nữa, ta sợ nếu cứ giúp hắn mấy chuyện lôi thôi như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày thiên lôi bổ hắn.”
Ta cười nói: “Ngươi đừng nóng, đơi khi ngươi trở về thiên đình nợ này của ngươi ta sẽ từ từ trả, tối nay ta đâm Nam Minh cho ngươi xem giải buồn, được không?”
Hoành Văn nói: “Ngươi hôm nay nên cân nhắc một đao kia nên đâm vào vị trí nào trên người Nam Minh đi.” Tiến đến ta bên tai ta nói: “Hôm nay ta ở lại trong phòng ngươi chờ.”
Nói đến càng khiến trong lòng bản tiên quân ngứa ngáy, cũng thấp giọng nói: “Ngươi nói ta nên đâm Nam Minh chỗ nào thì được?”
Hoành Văn nói: “Tùy ngươi muốn đâm chỗ nào thì đâm, đâm vào tim cũng được, dù sao cũng không chết đâu, có Mệnh Cách ở đó, hắn không được thì còn có Ngọc Đế, ngươi chỉ cần xuống đao là được.” Bản tiên quân sau khi nghe xong mấy lời này càng nôn nóng mong chờ hơn, chân không tự chủ mà quay trở về hàm viện.
Vào buổi tối, ta ngồi ở trên mép giường, ngắm nhìn Hoành Văn đang khoan thai tựa vào bên giường, nuốt một ngụm nước miếng, quay sang nhìn người đang kiên trì đọc sách dưới đèn: “Nhược Ngôn, đã không còn sớm, cùng ta đi ngủ nào.”
Những lời này là do Mệnh Cách lão nhân dặn ta mỗi đêm trước khi đi ngủ nhất định phải nói, ta cũng là thân bất do kỷ có phải không? Cho nên Hoành Văn, có thể hay không đừng dùng bộ dáng và thần sắc như vậy mà nhìn ta?
Mộ Nhược Ngôn nghe những lời này cũng đã quen, tắt ngọn đèn ở gian ngoài đờ đẫn bước đến bên giường, nhẹ nhàng cởi ngoại bào, tháo mũ nón xuống, chỉ còn duy nhất một nội bào trắng tinh khiến cho thân mình ở dưới ngọn đèn càng trở nên thon dài mỏng manh hơn. Hắn nhìn trên giường, ngả mình xuống, rồi chậm rãi xốc chăn lên, nằm xuống.
Trên giường chỉ có một tấm chăn, bản tiên quân tối hôm qua bắt đầu cùng với Thiên Xu đắp chung chăn mà ngủ.
Hoành Văn tựa vào cột giường nói: “Ngươi, sao không ngủ?”
Cả người ta cứ như bị châm ngưu mao đâm đầy, làm trò tạo không khí cho Thiên Xu nói chuyện, muốn không cười cũng không được, mặt dạn mày dày cởi ngoại sam xốc chăn lên, thò đầu ra thổi tắt ngọn đèn đầu giường, lại nằm xuống ngủ như bình thường.
Một vòng rồi lại một vòng hoàn thành thật gian nan.
Mộ Nhược Ngôn nhớ Đan Thành Lăng, nghe tiếng hít thở cũng giống như đang mở mắt mà không có ngủ. Hoành Văn đem ta đưa ra khoảng không, thấp giọng cười nói: “Mỗi đêm cùng Thiên Xu đồng giường đồng chăn, có nảy sinh tình ý hay không đó.”
Ta cười gượng: “Không phải Nam Minh đến đây muốn diễn trò sao, nên hôm qua mới bắt đầu đắp chung chăn, qua đêm nay ước chừng sẽ không như vậy nữa.”
Hoành Văn nói: “Câu nói trước khi ngủ đó, gọi thật là thân thiết.”
Ta có chút run rẩy nghiêm mặt nói: “Mệnh Cách chỉ ta phải nói như vậy, không thể không nói.”
Hoành Văn có lẽ cảm thấy cười nhạo ta như thế là đủ rồi, sẽ không nói gì nữa, cùng ngồi xuống ở trong phòng, Hoành Văn ngáp một cái, ta nói: “Ngươi cả ngày hôm nay mệt nhọc quá rồi, kỳ thật nên sớm đi nghỉ ngơi, bằng không cho ngươi mượn giường của Lý Tư Minh, ngươi cứ vào đó mà nằm.
Hoành Văn miễn cưỡng nói: “Thôi, giường kia để ngươi và Thiên Xu cùng nằm đi, đừng sinh thêm chuyện rắc rối nữa. Ta cũng sợ những việc phiền phức lắm.” Rồi ngồi ở trước bàn nghỉ ngơi một chút, lúc gần canh ba, tiếng gió rền vang, có bóng đen từ phía trước cửa sổ lướt qua, một lưỡi dao bén mỏng thò vào khe cửa, đẩy chốt cửa ra, cửa vô thanh vô thức mà hé ra một khe hở, khiến cho trận gió đêm thừa dịp len vào, bản tiên quân cùng Hoành Văn nhất thời tinh thần đại chấn. Thấy bóng đen kia nhẹ nhàng lẻn vào trong phòng, Đan tướng quân, ngươi rốt cuộc cũng động thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...