Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Trời trong. Nắng nhẹ. Gió khẽ thổi...Tất cả tạo nên cảnh sắc mùa xuân tươi mới ấm áp và tràn đầy sức sống. Đưa mắt quan sát không gian xung quanh, Lôi Vi khẽ hé nở nụ cười. Hít một bầu không khí thật trong lành, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên cao để ánh mặt trời chiếu vào gương mặt mình. Tiếng huyên náo bên ngoài thật khiến chốn kinh kỳ ngay dưới chân thiên tử luôn bừng lên một sức sống kỳ lạ không nơi đâu có được.

_ Tiểu Đậu Tử!- Ngồi trong xe, Lôi Vi nhẹ nhàng vọng tiếng ra.- Dừng xe lại đi, ta muốn đi bộ.

_ Vâng!

Sau câu nói ấy, Tiểu Đậu Tử nhanh chóng cho ngựa dừng lại gần một trà quán bên đường.

_ What"s up? (Có chuyện gì vậy?)- Ngồi bên cạnh, Edlen lên tiếng hỏi.

_ I want to walk more. (Tiểu nữ muốn đi bộ hơn.)

_ All right! (Được thôi!)

Dứt câu, cả hai nhanh chóng xuống xe. Sau khi dặn dò Tiểu Đậu Tử vài điều, nàng cùng Edlen bắt đầu tản bộ trên từng con phố. Vừa đi, Lôi Vi vừa nói về cuộc sống của chốn kinh thành cho chàng nghe. Thực ra, từ ngày đầu tiên tới Tân Thục, khi còn chưa chuyển vào Hoàng cung sống, chàng vốn đã quan sát cuộc sống của người dân nơi đây nhưng khi ấy vì bất đồng ngôn ngữ nên chàng chưa thể nào hiểu hết được. Giờ, nhờ có nàng nên chàng hiểu cặn kẽ hơn.

Vừa nhìn Edlen rồi nhìn quanh khắp phố phường, Lôi Vi thật có cảm giác mình chẳng khác hướng dẫn viên du lịch là bao. Khi chưa bị xuyên không, nàng từng mơ ước mình sẽ được đi khắp nơi trên thế giới nhưng với tư cách là khách tham quan chứ không phải là hướng dẫn viên du lịch. Nay, trở thành hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ, nàng quả thật cảm thấy cái nghề này cũng khá thú vị. Hít một hơi đầy căng, nàng lại quay sang nhìn Edlen và tiếp tục trò chuyện cùng chàng. Tình cờ, một tiệm vải lọt vào nhãn giới của nàng.

_ We go to the fabric store. (Chúng ta đến tiệm vải kia.)- Vừa nói, Lôi Vi vừa chỉ vào tiệm vải.

_ I listen to your choice. (Ta nghe theo sự lựa chọn của nàng.)

Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi nhanh chóng vào tiệm vải. Nhìn sơ qua bề ngoài nàng đã biết đây là một tiệm vải khá lớn đến khi vào trong nàng thật sự không khỏi ngạc nhiên trước sự rộng lớn của nó. Đi kèm với đó là số lượng cũng như các loại vải vô cũng phong phú khiến bản thân nàng đây không khỏi choáng ngợp. Chỉ nhìn thôi, nàng quả thật muốn đem hết số vải có trong tiệm này về nhà.

_ Tiểu thư! Tiểu thư cần gì?

Vừa hỏi, chủ tiệm vừa đưa mắt đánh giá Lôi Vi. Nàng ăn mặc giản dị không có gì nổi bật. Đồ trang sức trên người cũng không phải thuộc loại thượng hạng gì. Trong lòng ông ta có chút khinh thường bởi khách của ông ta vốn dĩ toàn những mệnh phụ phu nhân, đài các tiểu thư cao quý. Ăn mặc cầu kỳ, trang sức có thể sánh ngang với cấm phẩm triều đình. Song để giữ lễ, ông ta vẫn niềm nở tiếp đón nàng. Lôi Vi ít nhiều cũng nhận ra điều này trong mắt của ông ta, nhưng nàng không để tâm.

_ Ông chủ! Trong tiệm của ông có các loại vải thượng hạng nào, hãy mang hết ra đây cho ta.- Vừa nhìn một lượt những cây vải ngay trên giá bày trước mắt, Lôi Vi vừa nói.

Câu nói của Lôi Vi khiến chủ tiệm không khỏi trố mắt ngạc nhiên, Thật không ngờ tiệm một cô nương ăn mặc bình thường như nàng lại có thể phóng tay đến vậy. Quả không thể xem thường! Vội vâng một tiếng ông ta nhanh chóng ra khỏi quày.

_ Khoan đã!

Chưa kịp đi lấy vải, chủ tiệm đã bị Lôi Vi gọi giật lại.

_ Ông phải lấy cho ta những loại vải thật sự tốt và chất lượng. Nếu không lần sau, ta sẽ không đến tiệm này mua vải nữa. Còn nữa chỉ cần còn chọn cho ta những cây vải có màu đỏ và màu trắng thôi.

_ Vâng! Vâng! Vâng! Tiểu nhân hiểu rồi!

Dứt câu, chủ tiệm nhanh chóng gọi người cùng ông ta đi lựa vải cho Lôi Vi. Chờ ông ta đi khuất, Edlen mới quay lại nhìn nàng đầy khó hiểu.

_ Lôi...Lôi...

_ If you can"t spell my name, you can call me Mia. (Nếu Ngài không thể đánh vần tên ta, Ngài có thể gọi ta là Mia.)- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.

_ All right! I will try to spell your name...in next time. (Được rồi! Ta sẽ cố đánh vần tên nàng...vào lần sau.)- Vừa nói Edlen vừa bật cười.

Nghe Edlen nói, Lôi Vi không khỏi cười theo. Thật sự mà nói, chàng trai này rất thú vị. Nói chuyện với chàng, nàng có cảm giác khá gần gũi và có chút quen thuộc.

_ So...What do you want to ask me? (Vậy...Ngài muốn hỏi ta điều gì?)

_ Why did you buy fabric? You told the maid to buy gifts, isn"t it? (Tại sao nàng lại mua vải? Khi nãy nàng đã nói người hầu mua quà rồi, không phải sao?)

_ Yes! (Vâng!)- Lôi Vi mỉm cười.- But this isn"t a gift. (Nhưng đây không phải là một món quà.)

Nghe Lôi Vi đáp, Edlen không khỏi ngạc nhiên.

_ Oh! So...this...is...(Oh! Vậy...đây...là...)

_ A secret! (Một bí mật!)

_ Nhanh lên! Nhanh lên nào!

Chất giọng đầy hối thúc của chủ tiệm nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lôi Vi và Edlen. Quay lại nhìn, cả hai thấy từ bên trong một gian phòng khác, chủ tiệm cũng những người làm của mình đang nhanh chóng bước ra, trên tay ai nấy cũng cầm mấy cây vải liền. Đến trước mặt nàng, chủ tiệm cẩn thận đặt ngay ngắn từng cây vải một.


_ Tiểu thư! Đây là tất cả số vải thượng hạng bổn tiệm có. Mời Tiểu thư xem qua. Chỉ cần Tiểu thư vừa ý cái nào, bổn tiệm sẽ gói lại cho Tiểu thư ngay.

Dứt câu, chủ tiệm đưa cho Lôi Vi một cây vải. Nàng cũng nhanh chóng cầm lấy cây vải của ông chủ đưa cho sau đó cầm lấy những cây vải khác để so sánh độ mềm, trơn, độ đàn hồi, độ thoáng mát...Tất cả đều được nàng kiểm tra kỹ lưỡng. Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng nàng cũng lựa được một cây vải ưng ý.

_ Lấy cho ta loại này!- Vừa cầm một cây vải lên, Lôi Vi vừa chậm rãi nói.

_ Ta lấy loại đó!

Chất giọng trịch thượng vang lên một bên tai khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn. Một nữ nhân đã quá tuổi ngũ tuần, ăn vận sang trọng đang chậm rãi tiến về phía nàng. Vì mãi lựa vải nên nữ nhân này đến khi nào nàng cũng không hay. Nhìn sơ qua cách ăn mặc, nàng đoán nữ nhân này nếu không phải xuất thân nhà quyền quý thì cũng là phu nhân của mệnh quan triều đình. Vốn dĩ người trẻ phải kính người lớn tuổi nhưng nghe cách nói năng của nữ nhân này nàng thật không thể nào chịu nổi.

_ Ông chủ!- Lôi Vi quay về phía chủ tiệm lúc này vẫn còn đang lúng túng.- Gói cây vải này cùng một cây vải trắng cùng loại lại cho ta. Ta có việc phải đi gấp.

_ Ta nói ngươi không nghe sao?- Vị phu nhân kia hùng hổ tiến về phía Lôi Vi.- Cây vải này bổn phu nhân đã mua rồi.

_ Vậy sao?

Vừa nói, Lôi Vi vừa quay lại nhìn vị phu nhân kia khiến không chỉ nữ nhân này mà ngay cả Edlen đứng gần đó cũng phải ngạc nhiên. Đôi mắt trong veo điềm tĩnh đến lạ kỳ khiến người đối diện hốt nhiên hoảng loạn bởi sự phản chiếu đến tận cùng bản thân mỗi người trong đôi mắt ấy. Nó bắt người đối diện khi nhìn vào nó phải thành thật với nó và nó không cho phép ai làm vấy bẩn sự thuần khiết vốn có của nó.

_ Tiểu nữ không biết phu nhân đây vào tiệm vải được bao lâu. Nhưng rõ ràng tiểu nữ đã đứng đây rất lâu mà không hề liếc thấy phu nhân lại gần chỗ tiểu nữ để chọn vải. Đến khi tiểu nữ chọn được cây vải ưng ý rồi nói với chủ tiệm rằng tiểu nữ lấy cây này, phu nhân đây e rằng mới nhìn thấy cây vải này.

_ Vậy thì đã sao?- Chất giọng vị phu nhân kia hung hăn hẳn.- Chỉ cần bổn phu nhân đây vừa mắt thì nó là chính là của ta.

Câu nói sau cuối của vị phu nhân kia được đẩy lên cao hết cỡ khiến người đi ngoài phố cũng nghe thấy. Bầu không khí vừa nhộn nhịp đó giờ đã im bặt. Người tụ quanh cửa tiệm càng lúc càng nhiều. Bên trong, càng nghe Lôi Vi càng tức mình. Ở đâu ra lý đó? Trên đời này sao lại có loại nữ nhân không biết trời cao đất dày, không biết để đức cho con cháu như vậy chứ? Hít một hơi thật sâu, nàng quay về phía chủ tiệm.

_ Ông chủ! Ông là người làm ăn buôn bán, hẳn ông cũng biết rằng trong buôn bán phải đặt chữ "tín" lên hàng đầu.- Lôi Vi chậm rãi nói từng chữ một thật rõ ràng.- Những người làm ăn lương thiện và biết cái lợi lâu dài đều coi trọng chữ này. Chỉ trừ những kẻ ăn cướp hoặc chỉ biết đến lợi ích trước mắt mới không biết đến điều này. Khi nãy ông chủ rõ ràng đã nói với ta là chỉ cần ta ưng ý cây vải nào sẽ lập tức gói cây đó lại cho ta. Ông nói câu này ra không chỉ mình ta, hữu bằng đi cùng ta nghe được mà còn có cả nô bộc trong tiệm này của ông đều nghe được. Vậy nên ông hãy cân nhắc kỹ thiệt hơn.

_ Nếu ngươi không bán cây vải này cho ta, ta sẽ khiến người phải đóng cửa tiệm này, không làm ăn buôn bán gì được ở chốn kinh thành này.

Chỉ với một câu nói của vị phu nhân kia, mặt mày chủ tiệm cắt không còn giọt máu. Lúc này ông thật ước trong tiệm vẫn còn một cây vải loại này. Nhưng...ước muốn chỉ là ước muốn

_ Bị chèn ép mà phải đóng cửa tiệm tại kinh thành, ông vẫn có thể tới thành khác để mở lại cửa tiệm. Thậm chí nếu ông không hứng thú với vải vóc nữa có thể chuyển sang buôn bán thứ khác, không sao cả. Tuy bước đầu sẽ gặp khó khăn nhưng chỉ cần ông làm ăn đàng hoàng, mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Song nếu ông thất tín, e rằng tiệm của ông sẽ trụ lại ở đất kinh thành không quá một năm. Ông dù có đi nơi khác mở tiệm làm ăn hay chuyển sang buôn bán thứ khác, ta chắc rằng sẽ không có người nào đến tiệm của ông. Vì không ai muốn làm ăn buôn bán với một kẻ lật lọng cả. Thiệt hơn ra sao, ta đều đã nói cả rồi. Vậy nên ông chủ, ông hãy suy nghĩ cho kỹ!

Từ bên ngoài nhìn vào, Tiểu Đậu Tử không khỏi xanh mét mặt mày. Hắn chen vào đám đông tiến đến chỗ Lôi Vi.

_ Tiểu thư!- Chất giọng của Tiểu Đậu Tử đầy lo sợ.

_ Ngươi tới rồi?- Quay về phía Tiểu Đậu Tử, Lôi Vi nhẹ nhàng hỏi.

Vội gật đầu, Tiểu Đậu Tử nhanh chóng kéo Lôi Vi ra một góc.

_ Tiểu thư! Sao lại để ra cơ sự này?

_ Sao?- Lôi Vi không khỏi tò mò.- Ngươi nói vậy là sao?

_ Người đó là Hoắc phu nhân, mẫu thân của Hoắc Thừa huy đấy ạ.

Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên quay lại vị phu nhân đó. Trong đầu nàng thốt lên một câu: "Quả là mẹ nào con nấy!". Nhìn bộ dạng của Hoắc phu nhân, nàng đoán bà ta đã nghe được những gì Tiểu Đậu Tử nói với nàng.

_ Sao? Cuối cùng ngươi cũng biết ta là ai rồi phải không?- Hoắc phu nhân chậm rãi quay về phía Lôi Vi.- Không sai! Ta chính là phu nhân của Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy. Bây giờ ngươi mới biết sợ phải không? Để cây vải này lại, ta sẽ không truy cứu nữa.

Chỉ vài ba câu dọa nạt đã tưởng rằng có thể uy hiếp người khác, nâng cao địa vị của mình hay sao? Lôi Vi càng nghĩ nàng càng cảm thấy buồn cười. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi tiến về phía chủ tiệm.

_ Ông chủ! Gói cây vải đỏ này cùng với cây vải trắng cùng loại lại cho ta.- Cầm cây vải đỏ mình đã chọn lên, Lôi Vi điềm nhiên nói.- Tiểu Đậu Tử! Tính tiền cho ông chủ.

Dứt câu Lôi Vi đưa mắt ra hiệu cho Edlen rời đi cùng nàng. Hành động của nàng ngay lập tức khiến Hoắc phu nhân tức sôi người.

_ Ngươi đứng lại đó!- Vừa nói, Hoắc phu nhân vừa đẩy Lôi Vi ra phía sau.

_ Tiểu thư!

"Xoảng..." một thứ âm thanh thanh mảnh vang lên khiến bầu không khí trong tiệm lập tức rơi vào im lặng. Vội vàng nhìn xuống, Lôi Vi nhìn thấy ngọc khánh [1] Phúc Tuần tặng cho nàng trước khi ra trận đã bị rớt xuống đất và bị bể làm đôi. Ngọc khánh này từ hôm chàng tặng, nàng đều đeo bên người. Nhưng để mọi người không chú ý nàng đeo nó ngay sát một bên cánh tay áo.

Chủ tiệm lẫn Hoắc phu nhân kia đều đồng loạt nhìn xuống ngọc khánh màu ngọc bích và họ không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra ngọc khánh này được làm từ loại ngọc rất hiếm của Điền Phố trấn nằm ở phía Đông cách kinh thành không xa. Châu, ngọc của nơi này sáng, đẹp nổi tiếng khắp Tân Thục nên rất mắc, chỉ có người trong Hoàng thất mới có loại ngọc này.


Vội đứng dậy, Lôi Vi nhanh chóng cầm lấy hai nửa của ngọc khánh.

_ Ngươi rốt cuộc là ai?- Hoắc phu nhân ngạc nhiên hỏi. Trong chất giọng chứa không ít nộ khí.

_ Tiểu nữ là ai không quan trọng!- Lôi Vi cứng giọng.- Nhưng phu nhân đường đường là thê tử của mệnh quan triều đình mà lại cư xử như vậy có xứng không? Tướng công của phu nhân làm Đại Tướng quân thì sao? Nữ nhi của phu nhân là Thừa huy của Thái tử Điện hạ thì đã sao? Đúng! Họ không chỉ làm rạng danh gia tộc mà còn giúp phu nhân rạng rỡ mặt mày. Nhưng điều đó không có nghĩa phu nhân có quyền mục thị vô nhân, không xem vương pháp ra gì. Chỗ này, ngay tại nơi tiểu nữ và phu nhân đang đứng là đất ngay dưới chân Thiên tử Thục quốc.

Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi quay về phía chủ tiệm. Khẽ thở ra để đẩy hết bực mình ra ngoài, nàng mới chậm rãi lên tiếng.

_ Ông chủ, hãy gói vải lại cho ta. Xin lỗi đã gây rắc rối cho ông.

_ Vâng!

Ông chủ tiệm vội vàng gói vải lại không dám chậm trễ. Bởi quả thật dù có làm ăn lương thiện, ông cũng không dám đắc tội với người có địa vị cao quý. Tuy ông không rõ Lôi Vi là ai, nhưng khi nhìn vào hai nửa miếng ngọc khánh bị bể, ông thấy giữa miếng ngọc đó chỉ khắc một chữ "Linh". Linh cảm mách bảo ông, nữ tử này có thể có liên quan đến Linh Thân vương, nay là Thái tử đương triều. Và xem chừng địa vị của nàng không hề thua kém Hoắc Thừa huy. Nếu không, Ngài ấy đã không tặng miếng ngọc quý giá này cho nàng. Thêm vào đó, thái độ của nàng từ lúc bị gây gỗ đến nay đều rất điềm tĩnh và toàn nói những điều hợp tình hợp lẽ, ai nghe cũng gật đầu nể phục. Một nữ tử còn ít tuổi lại có thể nói ra những điều đó quả không tầm thường. Nghĩ vậy, ông tự cảm thấy xấu hổ bởi khi nàng vừa vào cửa tiệm đã ngầm đánh giá nàng qua vẻ bề ngoài.

Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi rời khỏi tiệm vải. Vốn định cùng Edlen đến Ninh Vương phủ thăm phu thê Phúc Tường thật không ngờ lại gặp phải chuyện này. Thật khiến nàng tuột hết cảm xúc. Tâm trạng không tốt thế này sao nàng có thể đến thăm Băng Luân Công chúa được chứ? Thật là chán!

_ Edlen! We return to the palace now. Are you agree? (Edlen! Chúng ta bây giờ về Hoàng cung. Ngài đồng ý không?)

_ Can"t visit to pregnant women with bad mood, right? (Không thể đi thăm thai phụ với tâm trạng tệ, phải không?)- Vừa nói Edlen vừa bật cười.- Take a walk to comfort. (Hãy đi bộ cho thoải mái.)

Không nói gì, Lôi Vi cũng bật cười rồi gật đầu. Bước chậm lại chờ Tiểu Đậu Tử ta khỏi tiệm vải rồi phân phó mọi việc, nàng cùng Edlen tiếp tục đi bộ hướng về Hoàng cung. Vừa đi nàng vừa trò chuyện cùng chàng để quên hết đi những chuyện vừa xảy ra.

*

Xoay một vòng thật đẹp rồi quỳ xuống, Lôi Vi kết thúc điệu vũ của mình. Từ ngày Phúc Tuần đi, nàng đa phần đều dành thời gian để luyện múa và luyện Cổ cầm, giờ còn thêu thùa để vơi đi nỗi nhớ chàng. Nhưng quả thật, làm những việc này càng khiến nàng nhớ chàng tha thiết. Những lúc chàng đánh đàn cho nàng nghe hay những khi nàng múa cho chàng xem...tất cả những ký ức ấy đều hiện lên một cách sống động. Quay trở về Xuân Hoa viện, trở lại bờ hồ, nơi gắn liền với thuở đầu tiên hai người yêu nhau, lòng nàng không khỏi xao xuyến. Cảnh vật nơi này vẫn vậy. Vẫn đẹp và tĩnh lặng, vẫn khiến người ta không thể nào rời xa...

_ Điệu vũ của ngươi càng ngày càng đẹp nhưng sao mãi vẫn không được thăng cấp thế?

Không cần quay đầu lại, Lôi Vi cũng đủ biết chất giọng đầy châm chọc kia là của ai. Quay lại, nàng vờ thở dài than vãn.

_ Đúng vậy! Tiểu nữ cũng đang bất mãn chuyện này lắm đây. Tại sao bản thân múa đẹp như vậy mà tiểu nữ cứ phải làm Thượng đẳng ca vũ chứ, Ninh Thân vương?!- Chất giọng của Lôi Vi đầy khổ tâm.- Nhưng Ngài thử nói xem, ngoài chức Thượng đẳng ca vũ ra còn có chức nào cao hơn nữa không?

_ Thật đúng là khổ tâm!- Phúc Tường chẹp miệng.

_ Hay là Ngài đưa tiểu nữ về phủ là ca vũ. Phong cho tiểu nữ là Đại thượng đẳng đi.

Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tường không khỏi giật mình. Đem nàng về phủ? Có chết chàng cũng không dám.

_ Cát Lôi Vi! Cái miệng của ngươi không thể chừa cho ta một đường sao?

_ Là Ngài bắt đầu trước mà, tiểu nữ chỉ thuận thế đẩy thuyển đi thôi.

Sau nhiều lần đấu khẩu với Lôi Vi, Phúc Tường đã rút ra một bài học là không nên gợi chuyện châm chọc nàng. Ấy vậy mà cái tính thích ăn hiếp nàng của chàng vẫn không thể nào bỏ được. Chàng thật không hiểu tại sao bản thân mình lại thích bê đá tự đập vào chân đến vậy.

_ Bỏ đi! Bổn Vương không nói lại với ngươi.

_ Biết thế thì tốt!

_ Ngươi...ngươi không thể nhường ta được sao?

Không nói gì, Lôi Vi chỉ nhún vai một cái. Tính tình của Phúc Tường quả thật khiến nàng liên tưởng đến hình ảnh tên oan gia cùng bàn. Lúc nào cũng tìm cách chọc ngoáy người khác không thôi nhưng khi người đó gặp chuyện lại quan tâm, đối xử rất chân thành. Giữa chốn cung đình đầy nguy hiểm này, có được một người bạn như vậy thật tốt.

_ Nhưng ngươi có biết Băng Luân rất mong ngươi không hả? Nàng ấy giờ đang mang thai vào cung không tiện. Ngươi lâu lâu mới có thể xuất cung một lần vậy mà chỉ vì một vụ cãi vả lại không đến thăm nàng ấy.

Đây là gì đây? Đây rõ ràng là hạch tội Cát Lôi Vi nàng. Đúng là nàng có lỗi khi không tới thăm Băng Luân Công chúa nhưng...

_ Thứ nhất, Tiểu nữ giờ không phải là lâu lâu mới có thể xuất cung nữa. So với trước kia, tiểu nữ có thể xuất cung nhiều hơn một chút. Vậy nên, Ninh Thân vương hãy cứ yên tâm rằng, tiểu nữ nhất định sẽ đến thăm ái thê của Ngài. Thứ hai đúng là tiểu nữ có lỗi khi đã nhờ Ngài chuyển lời hôm ấy đến thăm nàng mà lại không đến. Nhưng Băng Luân Công chúa là đang mang thai, nếu lỡ như vì tâm trạng không tốt của tiểu nữ mà ảnh hưởng không tốt đến Công chúa và đứa trẻ trong bụng, Ngài chẳng tống cổ tiểu nữ ra khỏi cổng sao?

Lôi Vi nói một thôi một hồi, cuối cùng Phúc Tường phát hiện ra thêm một điều nữa là nàng có "tài" đổi trắng thay đen. Rõ ràng là nàng có lỗi, nàng nói mấy câu liền trở thành chàng "có lỗi". Nha đầu này đúng là tiểu yêu quái không cách nào trị được. Nhìn điệu cười của nàng, chàng thật không tài nào chịu nổi mất.


Xa xa, bên kia hồ vọng lại tiếng nói cười lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Vi và Phúc Tường. Quay lại nhìn, họ nhìn thấy đám thê thiếp của Phúc Tuần đang chậm rãi tiến về phía tiểu đình. Ngoại trừ Ngọc Nhạn và Yên Xuân ra còn ai nấy đều có mặt đông đủ. Đưa mắt nhìn một lượt, nàng thấy ai ai cũng nói cười vui vẻ nhưng vẻ mặt dường như không được tốt lắm. Lòng nàng chợt dấy lên nổi bất an. Quả thật nàng mong vì mình đứng xa nên nhìn không rõ.

_ Trông sắc mặt của bọn họ không được tốt lắm. Có phải Thái tử...

Lôi Vi bỏ lửng câu hỏi, nàng không dám hỏi hết câu.

_ Lôi Vi! Tại sao khi cần thông minh ngươi lại chẳng thông minh gì thế?- Phúc Tường không khỏi thở dài.

Phúc Tường nói vậy, Lôi Vi ngớ người trông giây lát. Đúng vậy! Từ đây đến chỗ tộc người Khiết mất hơn mười ngày trời, lần này chàng phải xuống tận cực Nam của Tân Thục để chiến đấu, sao có thể nhanh như vậy đã tới nơi được. Chàng chỉ mới đi 8 ngày mà nàng đã như ngồi trên đống lửa rồi. Quả thật là nàng tự hù chính mình.

_ Vậy bọn họ...sao sắc mặt có vẻ khó chịu thế?- Chất giọng của Lôi Vi có chút khó hiểu.

_ Ngươi không biết sao?

Chất giọng đầy ngạc nhiên không kém của Phúc Tường khiến Lôi Vi càng ngơ ngác. Nhìn chàng với đôi mắt khó hiểu, nàng nhanh chóng lắc đầu.

_ À cũng phải!- Phúc Tường nói như nhớ ra điều gì.- Từ hôm Hoàng huynh trở về ngươi chỉ ở Thuần Quân điện. Người của Thuần Quân điện nói riêng, Đông cung nói chung nào ai dám bép xép, nhiều lời. Sau đó ngươi trở về Túc Duyên các. Túc Duyên các lại vốn có lệnh không cho bất kỳ người nào trong hậu cung của huynh ấy đến gần nếu không cần thiết nên nào có ai dám tới gợi chuyện cũ uy hiếm ngươi? Qua Tết Nguyên Đán ngươi lại cùng huynh ấy xuất tuần, đương nhiên lại càng không có dịp được nghe những điều này.

Phúc Tường nói rõ ràng ràng "lịch trình" của Lôi Vi như vậy khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Từ sau khi lấy Băng Luân Công chúa, chàng vốn đã chuyển ra ngoài cung sống, không còn sống ở Hành Tín cung nữa nhưng vẫn biết rõ sinh hoạt của nàng và Phúc Tuần như vậy, chứng tỏ chàng vẫn còn rất quan tâm tới Ngũ huynh của mình. Vậy mà...

_ Chuyện cũ là sao?- Lôi Vi hỏi ngay hai chữ trọng tâm trong lời Phúc Tường.

_ Sau khi cứu ngươi, Điện hạ đã đến Nghinh Nga đài mà trút giận lên Hoắc Thừa huy ngay trước mặt Thái hậu. Huynh ấy chưa bao giờ hành xử như thế. Vậy nên chuyện xảy ra hôm đó vốn đã lan truyền khắp Hoàng cung này. Nhưng ngay tại Đông cung điện, có lẽ huynh ấy đã phong tỏa tin tức, không cho ngươi biết để ngươi có thể dưỡng bệnh một cách tốt nhất.

Vừa nói, Phúc Tường vừa nhớ lại ngày hôm đó. Hình ảnh của Tuần hôm đó quả thật khiến không ít người hoảng sợ. Nhưng chỉ những ai thực sự thân thiết với chàng mới hiểu chàng khi ấy đang đau đớn đến thế nào, bi thống đến thế nào, sợ hãi đến thế nào và cô độc đến thế nào. Chỉ vừa nhớ lại thôi Phúc Tường lại không khỏi đau lòng.

Phúc Tường nói vậy, Lôi Vi như hiểu ra mọi chuyện. Mới ngày nào trong cung còn loan truyền tin tức Hoắc Thừa huy được Thái tử lâm hạnh. Xảy ra cơ sự ấy thử hỏi Hứa Lương viên, Phượng Chiêu huấn sao có thể vẫn còn có thái độ hòa nhã với nàng ta được. Nhưng chuyện này giờ đối với nàng, biết hay không biết cũng như nhau cả thôi, không quan trọng nữa. Điều nàng quan tâm là điều khác.

_ Thật không ngờ...vì tiểu nữ mà Điện hạ lại đau khổ nhiều như vậy.

_ Vi Nhi! Vì ngươi, huynh ấy đã làm những chuyện khiến bản thân mình đau khổ. Ta hy vọng...

Nói đến đây chất giọng Phúc Tường chợt tắc nghẹn lại không nói tiếp. Điều chàng muốn nói vẫn không thể nào nói ra được. Chàng thật tâm mong Ngũ huynh của mình có được hạnh phúc. Nhưng chỉ cần nhớ lại lần xuất tuần ấy, chàng quả thật không thể nào nói nên lời được.

_ Tiểu nữ hiểu!

Phúc Tường không nói được, Lôi Vi cũng không ép. Quả thật vì nghĩ cho lợi ích của những người mình yêu thương, chàng đã phải đau khổ quá nhiều rồi...

Chậm rãi đưa mắt nhìn về phía tiểu đình bên kia, Lôi Vi nhìn thấy Phẫn Diễm vẫn tươi cười ăn nói nhỏ nhẹ như thuở nào. Nàng còn nhớ hôm nàng cùng Edlen ra ngoài đã thấy Sở gia phân phát lương thực cho người nghèo. Đích thân Sở Thịnh Hòa lấy từng tô cháo một cho người nghèo khiến bọn họ cảm ơn rối rít. Sở gia có tiếng trong kinh thành ngoài chuyện giàu có bậc nhất, làm ăn lớn ra còn là vì việc thiện họ đã làm. Sở Thịnh Hòa đi tích đức còn Sở phu nhân và con gái Phẫn Diễm của bà ta lại đi phá đức. Nàng thật không sao hiểu được. Đứng từ xa, nàng nhìn thấy nụ cười không mấy vui vẻ, đôi mắt ẩn hiện nỗi đau của Sở lão gia mà không khỏi cầm lòng. Khi ấy nàng đã muốn đến nói cho vị lão gia đã ngoài ngũ tuần đó biết rằng, nữ nhi Sở Túy Nguyệt của ông ta vẫn còn sống. Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra Băng Tư từng nói rằng trước khi mọi việc sáng tỏ, nàng ấy sẽ không về Sở gia và cũng không để cho trên dưới Sở gia biết mình còn sống. Nàng khi ấy có hỏi lẽ nào nàng ấy không sợ Phẫn Diễm đi nói với mẫu thân của nàng ta, nàng ấy chỉ nói đúng một câu: "Nó sẽ không làm vậy!"

Nay xem ra quả thật mọi việc đúng như Băng Tư nói. Nhưng vì sao Phẫn Diễm lại không nói với mẫu thân của mình? Nàng thật không hiểu.

_ Về thôi! Không thê thiếp của huynh ấy lại có cơ hội hạch tội ngươi.

Câu nói đơn giản tưởng chừng như lẽ tự nhiên của Phúc Tường kia nhanh chóng khiến Lôi Vi nghe ra ý khác.

_ Ngài xem chừng vẫn còn rất quan tâm đến Điện hạ?

Vừa mới quay đầu bước đi, bước chân của Phúc Tường lập tức dừng khựng lại.

_ Quả không sai! Vậy Ngài định giữ thái độ này với Điện hạ đến khi nào?

_ Chuyện này...ngươi không cần bận tâm.

_ Chuyện của Vương gia, tiểu nữ chẳng dư sức mà bận tâm.- Vừa nói, Lôi Vi vừa bước đi.- Nhưng chuyện này là chuyện có liên quan đến Thái tử, tiểu nữ không thể không bận tâm. Ngài định kéo dài tình trạng này đến bao giờ?

Vì Phúc Tuần không cho Lôi Vi nói với Phúc Tường nên nàng không thể nào nói rõ ràng mọi chuyện được. Thật đau đầu! Nàng còn nhớ, sau khi khỏe lại vài ngày, nàng đã gặp Đồng Vũ. Đồng Vũ đã kể rõ sự tình nàng nghe. Để cứu Phúc Tường, Phúc Tuần vờ giao dịch với bọn hắn y nhân, bảo chúng giết Phúc Tường. Vì chàng biết người bọn chúng nhắm tới chính là chàng. Song nếu chàng thực sự làm theo ý chúng e rằng hai huynh đệ chàng đều sẽ không toàn mạng trở về. Vậy nên ngoài cách khiến Phúc Tường trở thành đồ bỏ, không có giá trị lợi dụng ra, chàng không còn cách nào khác.

Và mọi việc diễn ra đúng như những gì Phúc Tuần dự đoán. Sau khi chàng sai Đồng Vũ giả dạng chàng chạy về kinh thành cùng hai vị thị lang kia, bọn hắn y nhân lập tức đuổi theo. Còn chàng tranh thủ cơ hội nhanh chóng cứu Phúc Tường. Vì Phúc Tường bị đánh đập đến mê man bất tỉnh nên lộ trình về kinh thành của hai người bị chậm lại mấy ngày khiến bọn hắn y nhân nhận ra mình đã bị lừa và đủ thời gian quay lại tóm gọn hai huynh đệ chàng. Vốn xông pha trận mạt, da ngựa bọc thây đối với Phúc Tuần là chuyện bình thường. Nhưng bên cạnh chàng còn có một đệ đệ cần chăm sóc nên chàng không thể không cẩn thận. Trong trận hỗn chiến một mất một còn ấy, chàng bị một tên hắc y nhân nhằm thẳng ngực mà đâm, may Đồng Vũ tới kịp khiến đường kiếm bị lệch đi nhưng cũng kịp để trên cánh tay chàng một đường cắt dài.

Nghe Đồng Vũ kể, thực sự mà nói đối với Lôi Vi việc bị thương ở cánh tay không có gì quá đáng sợ. Nàng sinh ra trong một gia đình có truyền thống bác sĩ nên từ nhỏ đã nhìn thấy người bị đau ốm, bị thương các kiểu rồi. Nhưng quả thật chàng bị thương như vậy nàng rất đau lòng. Mỗi lần nhớ lại nàng thực sự cảm thấy xót xa vô cùng.

Chàng bị thương ở cánh tay đã vậy còn không để Đồng Vũ nói rõ ràng với Phúc Tường, mỗi lần nhớ lại nàng thiệt sự là muốn oán giận chàng nhưng chàng lại nói đơn giản:

"_ Ta không muốn đệ ấy nghĩ rằng bản thân là gánh nặng của ta. Vì đệ ấy, ta mới bị thương.

_ Nhưng đã là huynh đệ, bị thương vì nhau cũng là chuyện thường tình thôi mà.- Lôi Vi cố cãi.

_ Nàng không hiểu tính đệ ấy rồi! Đệ ấy tuy bề ngoài phóng túng nhưng bên trong thà bản thân mình bị thương hơn là khiến người khác vì mình mà bị thương. Đệ ấy nếu biết được chuyện này e rằng sẽ không thể nào ngẩng cao đầu được.

_ Tự tôn xuẩn ngốc!

_ Được rồi! Xem như là vì ta! Nàng đừng nói gì cả.


Không nói gì, Lôi Vi nằm xuống giường rồi trùm mềm lại, chẳng thèm nhìn Phúc Tuần một cái."

_ Ngươi không hiểu đâu!- Vừa bước đi, Phúc Tường vừa chậm rãi nói.- Thái độ của Hoàng huynh khi ấy khiến ta ngỡ ngàng bàn hoàng đến khi nào, ngươi không hiểu đâu.

Chất giọng của Phúc Tường đưa Lôi Vi trở lại với thực tế. Nhìn vào gương mặt của chàng, nàng nhìn thấy sự đau lòng không thể nào chôn giấu. Đúng vậy! Ngoài Phúc Khải ra, chàng từ nhỏ cũng đã rất kính trọng Phúc Tuần. Tuy tính cách và cách xử sự của hai người khác nhau nhưng chàng luôn xem Phúc Tuần là một người huynh đang học tập và noi theo. Vậy mà đùng một phát người huynh bấy lâu mình ngưỡng mộ lại quay sang đâm mình một nhát. Bao nhiêu niềm tin yêu, sự kính trọng và tình cảm...bỗng chốc đều bị sụp đổ. Vỡ mộng! Mọi thứ bỗng nhiên tan thành mây khỏi trước mắt chàng khiến chàng không biết nên tin vào ai và tin và điều gì.

Khi về đến kinh thành, nghe tin Lôi Vi thương tích đầy mình, Phúc Tường quả thật rất hoảng loạn. Bởi đối với chàng, nàng là người bạn thuở niên thiếu, là người bạn chàng có thể tin tưởng nhất, là người duy nhất có thể cho chàng một tia hy vọng để tin rằng, Ngũ huynh của chàng không phải người như vậy. Thế nhưng điểm tựa tin tưởng duy nhất của chàng khi ấy lại gục ngã khiến chàng quả thật không biết bấu víu vào đâu. Nếu không phải hay tin Băng Luân đang mang thai cốt nhục của mình, có lẽ chàng hóa điên mất. Thời gian ấy đối với chàng thực sự khó khăn. Khi mọi chuyện qua rồi, ngoại trừ Băng Luân, Lôi Vi và mẫu thân chàng, Hoa phi vô tình chàng đã khép cửa trái tim mình với mọi người xung quanh, đặc biệt với Phúc Tuần lúc nào không hay. Song chàng thật không hiểu sao chàng vẫn không thể không quan tâm và dõi theo từng bước đi của người huynh này của mình.

Có lẽ đến một lúc nào đó khi niềm tin trở lại, chàng sẽ trở lại làm đệ đệ hỷ xả của Ngũ huynh khi xưa.

_ Thái độ của Điện hạ khi ấy?- Lôi Vi đẩy tông giọng của mình lên hơi cao một tý.- Ngài đã nghĩ rồi sao? Ngài đã nghĩ kỹ chưa? Thái độ cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Câu cuối cùng của Lôi Vi khiến Phúc Tường không khỏi ngạc nhiên. Dừng chân, chàng vội quay lại nhìn nàng.

_ Ngươi có ý gì?

_ Ý của tiểu nữ là...nói chuyện với Ngài thà nói chuyện với đầu gối sướng hơn.

Dứt câu, Lôi Vi bỏ đi. Vừa đi nàng vừa tiện tay bứt một chiếc lá rồi xé nhỏ nó ra cho hả giận. Nếu không phải vì Phúc Tuần đã dặn nàng quyết không để yên cho Phúc Tường. Chuyện này, nàng quả thật không biết nàng đang giúp hay đang hại chàng nữa. Giá cái Ipad của nàng có lưu lại những tài liệu lịch sử của thời đại này thì tốt quá. Thật là bực mình!

*

Phía Nam Thục quốc

Ngựa đi đường dài cũng có lúc mệt. Người đi mãi cũng đến lúc cạn kiệt sức lực. Cho binh sĩ nghỉ ngơi dưới bóng râm, Phúc Tuần cùng các vị tướng quân của mình mở bản đồ ra xem xét địa hình. Tuy vẫn còn vài ngày nữa mới tới nơi nhưng không thể không xem xét địa hình, chuẩn bị đối phó với quân địch.

Lần này Yên Khâu thảo phạt Đan Lưu sau đó còn tuyên chiến với Tân Thục chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ cả cả về nhân lực lẫn vật lực. Không thể xem thường được. Lần này, cả hai bên đều phải đóng quân ngay gần cửa biển, bản thân địa hình vốn đã không có lợi cho ta. Nếu càng kéo dài sẽ càng bất lợi hơn, bởi vào hạ, gió Tây Nam thổi ngược từ dưới lên, Yên Khâu chỉ cần dùng hỏa công là có thể tiêu diệt được Tân Thục. Điều này Phúc Tuần không thể không phòng.

Thời gian trôi qua cũng được hơn 2 năm, Phúc Tuần thật muốn biết thực lực của Hàn Phong giờ đã mạnh đến đâu. Không phải vì chàng hiếu thắng mà bởi chàng muốn biết vì Lôi Vi, hắn đã mạnh đến cỡ nào. Song dù hắn có mạnh đến cỡ nào, dù hắn có khôn ngoan đến thế nào, chàng chắc chắn cũng không để nàng rơi vào tay hắn cũng không để Tân Thục mất đi một tấc đất nào. Chỉ cần còn thở, chàng quyết bảo vệ Tân Thục, bảo vệ nàng đến cùng. Càng nghĩ vậy, lòng chàng càng thêm quyết tâm.

Mặt trời chậm rãi xuống đỉnh, Phúc Tuần nhanh chóng hạ lệnh binh sĩ ổn định hàng ngũ tiếp tục hành quân. Từ ngày khởi hành đến giờ, chàng theo dõi sát sao tình hình và ngày nào cũng nhận được tín diểu của Đại tướng quân Hoắc Thành Uy để biết được động tĩnh của Yên Khâu. Hàn Phong từ ngày tuyên chiến đến nay đều chưa có hành động uy hiếp nào đối với Tân Thục. Hắn đang đợi chàng. Đã vậy, chàng sao có thể để hắn phải chờ đợi trong mòn mỏi được. Cả chuyện công lẫn chuyện tư, trong cuộc chiến này chàng phải giải quyết triệt để với hắn. Không thể để hắn lăm le xâm phạm bờ cõi Tân Thục. Càng không để hắn lấy Lôi Vi ra làm cái cơ xâm phạm, biến nàng trở thành tội nhân được.

Giữ chặt dây cương Phúc Tuần thúc ngựa chạy nhanh mà trong lòng hừng hực khí thế.

Nhìn theo Phúc Tuần, lòng Phúc Khải có chút lo lắng bởi Hoàng huynh của chàng xưa nay có bao giờ hành xử tùy tiện đâu. Xem ra lần này, Lãnh Hàn Phong đã chạm tới giới hạn của huynh ấy. Nhớ lại cơn thịnh nộ của Phúc Tuần vào cuối năm ngoái, khi Lôi Vi trong tình trạng cửu tử nhất sinh chàng không khỏi cảm thấy lo lắng. Khẽ thở ra, Phúc Khải thật hy vọng là do chàng nghĩ ngợi nhiều quá, chứ Hoàng huynh chàng nào có phải là người nóng tính, bốc đồng, cảm tính như vậy.

Nhưng không hiểu sao nhớ lại câu nói của Phúc Tuần khi chàng đến thăm Lôi Vi chàng lại không khỏi giật mình. Chàng còn nhớ, hôm chàng đến thăm nàng là vào buổi chiều cùng ngày sau khi tin Ngũ huynh chàng trút giận tại Nghinh Nga đài lan truyền khắp Hoàng cung.

"_ Hoàng huynh! Đệ đã nghe chuyện xảy ra sáng nay. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

_ Là như những gì họ nói!- Nắm tay Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi nói.

Nghe Phúc Tuần xác nhận, mặt Phúc Khải cắt không còn giọt máu.

_ Hoàng huynh! Sao huynh lại...rồi chuyện này sẽ trở thành cái cơ cho những ai đang chống đối huynh trong triều. Huynh sao lại không kiềm chế lại?

_ Thất đệ! Đệ nghĩ rằng sau khi tận mắt chứng kiến Vi Nhi bị tuyết vùi lấp, chứng khiến nàng chỉ còn sót lại chút hơi tàn, sau khi hiểu rõ nguyên nhân nàng ra nông nổi này ta còn có thể kiềm chế được sao? Ta nói cho đệ biết, ta không phải là thần thánh. Ta không làm được! Vì nàng, ta đến cả lý trí cũng không cần.

Câu nói của Phúc Tuần thật sự khiến Phúc Khải không khỏi chấn động. Chàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Tình cảm chàng dành cho nàng quả không đủ to lớn và sâu đậm bằng tình cảm của Hoàng huynh chàng dành cho nàng. Vì nàng, nam nhân ấy sẵn sàng đánh đổi tất cả...

_ Huynh vì muội ấy đến lý trí cũng không cần, đến mạng cũng không cần. Nhưng huynh đã nghĩ cho muội ấy chưa?- Phúc Khải chất vấn.- Huynh làm chuyện như vậy chẳng khác nào biến muội ấy trở thành cái gai trong mắt các thê thiếp của huynh. Thử hỏi, sau này nếu không có huynh bên cạnh, muội ấy chống chọi sao nỗi với những người dựa vào thế lực gia tộc để giương oai đây?

_ Đệ yên tâm! Ta đã có định liệu cả rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cầm khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho Lôi Vi.- Ta sẽ không để nàng ấy phải chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa.

Nghe Phúc Tuần nói vậy, Phúc Khải cũng không biết nói gì hơn."

Phúc Khải đến cuối cùng cũng biết "định liệu" của Phúc Tuần làn gì. Khi đó, chàng không khỏi thở dài bởi chàng đã lo lắng quá nhiều. Thành hôn luôn là cách giải quyết hiệu quả nhất. Khi Phúc Tuần một lần nữa thỉnh cầu chuyện này, Định An Hoàng đế chẳng bao lâu đã gật đầu đồng ý, thêm vào đó còn có sự hài lòng của Hoàng hậu, Giao phi, Lệ phi, Hoàng cô cô chàng, Mạn Hương Quận chúa. Mấu chốt chỉ là ở chỗ Thái hậu. Chỉ cần chứng minh, nàng sẽ không gây nguy hại đến Ngọc Nhạn, chỉ cần chứng minh Phúc Tuần không bỏ bê Ngọc Nhạn lại cộng thêm biểu hiệu của nàng từ bao lâu nay, Thái hậu không thể không lung lay, thay đổi cách suy nghĩ và nhìn nhận lại nàng. Cuối cùng với sự giúp sức của Hoàng hậu, Giao phi và Lệ phi cùng với sự chân thành cũng như cố gắng của Lôi Vi, qua Tết Nguyên Đán chưa được bao lâu tuy rằng có chút không hài lòng nhưng Thái hậu đã gật đầu đồng ý.

Thật không ngờ hôn lễ chưa kịp tổ chức, Phúc Tuần đã phải lên đường đánh trận.

_ Đồng Giám quân!- Vừa quay về phía Đồng Vũ, Phúc Khải vừa chậm rãi nói.- Ngươi hãy đi theo Thái tử. Đừng để Thái tử gặp nguy hiểm.

_ Tiểu tướng tuân mệnh!

Dứt câu, Đồng Vũ thúc ngựa chạy nhanh, đuổi theo Phúc Tuần.

--------------------------------

[1] Ngọc khánh: cái khánh bằng ngọc thường được đeo bên người cùng với túi hương.

---------------------

Hết chương 96


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui