Buổi luyện tập của các Hạ cấp kết thúc. Lôi Vi chậm rãi bước đi. Phía đài bên kia, lớp Sơ kỳ của Đồng Thảo vẫn đang miệt mài luyện tập. Từng tà áo màu lục nhẹ nhàng bay bay trong gió khiến điệu vũ của họ càng trở nên hư ảo. Nàng vẫn còn nhớ cách đây chưa đầy hai tháng trước, vào ngày sinh thần của Phúc Khải, chỉ một câu nói "vô tư" của Phúc Vân, nàng lập tức được khoác trên mình bộ tử y [1] của Hạ cấp. Giờ nghĩ lại, nàng có chút ảm não. Nói gì, nàng vẫn muốn đi lên bằng chính sức mình hơn là nhờ vào mối quan hệ hay một câu nói vô ý của Phúc Vân. Đơn giản là bởi lần ấy, nếu chỉ vì một câu nói nàng được thăng cấp vậy có khả năng lần sau cũng chỉ cần một câu nói nàng có thể mất đầu.
Ngay sau khi nàng được thăng cấp, một lần nữa sủng hậu và sủng phi của Hoàng thượng lần lượt triệu nàng tới Duyệt Lạc cung và Ngâm Hương cung để hỏi chuyện. Giao phi sau một thời gian không gặp, dường như trở nên quan tâm nàng hơn, ân cần hỏi han nàng hơn. Trong khi đó, Hoàng hậu vẫn giữ khoảng cách với nàng, nhắc nhở nàng. Hai người một người khiến nàng cảm thấy thoải mái, một người lại khiến nàng cảm thấy áp lực. Bọn họ phải chăng là hai thế lực đang đối chọi nhau? Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không đúng. Bởi từ trước đến nay mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Giao phi rất tốt. Nếu buộc phải giải thích, vậy chỉ bốn từ thích hợp để miêu tả mối quan hệ này: tỷ muội tình thâm. Hơn nữa, Hoàng hậu cũng rất yêu thương Phúc Tuần và Phúc Khải. Vậy nên chuyện đối đầu càng khó xảy ra. Rốt cuộc, là chuyện gì? Nàng quả thật nghĩ mãi không ra.
Đi ngang qua Tú Đình, Lôi Vi nén lắm mới không bật cười thành tiếng. Kể từ sau hôm sinh thần của Phúc Khải, bè cánh của Tú Đình bắt đầu có thái độ với nàng ta. Bề ngoài không ai tỏ ra khác thường nhưng khi nàng ta quay đi, bọn họ liền né xa. Còn nhớ đêm đó, sau khi đưa Tú Đình ra, nàng thấy nàng ta thất thần cực kỳ. Có lẽ nàng ta cuối cùng cũng đã nhìn thấy gương mặt thật những người hằng ngày ở bên cạnh mình, mở miệng là tỷ tỷ muội muội với mình. Song điều đó không có nghĩa nàng ta xem trọng nàng, coi nàng là bằng hữu, nàng cũng chả bận tâm. Việc nàng bận tâm chính là luyện tập thật chăm chỉ để nâng cao vũ nghệ của mình sao cho xứng với cái danh Hạ cấp này.
Bước ra khỏi Khánh viện, Lôi Vi liều nhìn thấy Phúc Khải. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi bước đi, chả thèm thi lễ với chàng. Tiểu Trúc Tử, Công công theo hầu của chàng thấy vậy không khỏi ngạc nhiên. Hắn định lên tiếng mắng nàng thì chàng đã đưa tay ra hiệu hắn im lặng.
_ Muội muội tốt của ta!- Vừa đuổi theo Lôi Vi, Phúc Khải vừa nói.- Người muội giận là Linh Thân vương chứ đâu phải là Thất Hoàng tử ta đâu.
_ Nhưng muội thừa biết, huynh tới đây để làm thuyết khách cho tên cuồng thư đó.
_ Ta không có!
_ Hai người như hình với bóng. Nếu không phải là huynh đệ cùng cha chắc chắn người ta đã nghĩ hai người bị Long dương [2] rồi. Người ta đã nói đi nói lại đó là ảo thuật rồi vậy mà...Cái gì mà quỷ kế đa đoan, cái gì mà yêu ma quỷ quái chứ.
_ Nhưng huynh ấy không nói muội. Là huynh ấy lo lắng. Lo muội bị người ta nghĩ thành ra như thế thì sau này muội càng khó sống trong Thái Thường Nhạc phủ hơn mà thôi.
_ Không cần! Có chết muội cùng không cần.
_ Được rồi! Được rồi!- Vừa nói, Phúc Khải vừa gật đầu lia lịa.- Chuyện đó hai người tự nói với nhau ta không can thiệp. Ta hôm nay đến đây là muốn dẫn muội đến Hành Đức cung của ta chơi.
_ Hành Đức cung của huynh?- Lôi Vi tỏ ra ngạc nhiên.
_ Uhm! Hôm nay ra ngoài, ta thấy có mấy thứ hay hay, nghĩ muội sẽ thích nên mua về. Đi!
Hành Đức cung so với các cung khác có sự khác biệt rất lớn. Phong cách kiến trúc đơn giản, không quá cầu kỳ song đồ đạc lại rất sang trọng thể hiện được địa vị của chủ nhân. Đây chính là nét đặc biệt trong kiến trúc triều Tân Thục. Không gian bên trong không quá lớn nhưng vì nó được mở rộng ra bên ngoài hết cỡ bằng cửa sổ, cửa lớn nên nhìn các gian phòng tự nhiên có cảm giác rộng, thoáng và sáng hẳn. Vừa bước vào, Lôi Vi vừa đưa mắt quan sát một lượt Hành Đức cung. Con người như thế nào, không gian sống sẽ như thế nấy. Câu này quả không sai. Không gian của Hành Đức cung quả nhiên rất hợp với con người của Phúc Khải.
_ Từ Hành Đức cung đi về phía bên trái khoảng một trăm bước sẽ tới Bảo Khánh cung.
Bảo Khánh cung! Thời hiện đại, Lôi Vi, từng đến thăm Hoàng cung triều Tân Thục vài lần. Nếu nàng nhớ không nhầm, cung ấy cũng thoáng đãng chẳng kém gì của Hành Đức cung. Và điểm đặc biệt của cung này chính là ngay sau lưng cung có một con đường nhỏ dẫn đến một cái đình khá rộng. Đình này ba mặt đều là nước khiến không gian quả thực được mở rộng nhưng nếu muốn nó trở thành một không gian khép kín cũng rất dễ. Chỉ cầm buông rèm xuống là lập tức người bên trong đình sẽ cảm thấy ấm cúng, còn bên ngoài đình nhìn vào vừa có cảm giác hư ảo lại rất...gợi cảm. Song, tại sao Phúc Khải lại nhắc đến Bảo Khánh cung với nàng? Khẽ chau mày, nàng quay sang nhìn chàng một cách khó hiểu.
_ Ta chỉ thuận miệng nói thôi!
Nhìn sắc mặt của Lôi Vi, Phúc Khải vội cười xòa cho qua chuyện rồi dẫn nàng vào bên trong phòng khách. Phúc Khải là người phóng khoáng nên việc chàng đưa thiên nhiên vào trong phòng cũng không có gì lạ. Nhìn ngắm cây tùng nhỏ đặt trên bàn, nàng khẽ mỉm cười.
_ Vi Nhi! Lại đây ngồi đi!- Vừa nói, Phúc Khải vừa rót trà.
Vừa tiến lại gần, Lôi Vi vừa quan sát xung quanh. Không gian thật khiến người ta cảm thấy thư thái. Chậm rãi ngồi xuống, nàng cầm cây chong chóng trên bàn và thổi.
_ Khải ca!- Vừa thổi chong chóng, Lôi Vi chậm rãi nói.- Cung của huynh mùa hạ thì cảm thấy mát mẻ. Nhưng đến mùa đông huynh không sợ sẽ cảm thấy lạnh sao?
_ Lạnh hay không là nằm ở trong tâm của mỗi người. Ta không cảm thấy lạnh đó là bởi trong tâm ta ngoài việc không vướng bận ra còn vì ta luôn tràn đầy nhiệt huyết.
_ Nói hay lắm! Muội lấy trà thay rượu kính huynh một ly.
Dứt câu cả hai cùng cười sảng khoái rồi dứt khoát uống sạch tách trà chẳng khác nào uống rượu. Tiếng cười đùa vang vọng khắp một khoảng không gian rộng lớn. Chủ nhân của Hành Đức cung tuy rằng là một người ưa tự do thích thoải mái song chàng rất ít khi cười hảo sảng như vậy. Có lẽ nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương, chàng sẽ cười nhiều hơn, thoải mái hơn.
_ Phải rồi! Vi Nhi!- Chậm rãi đặt tách trà xuống, Phúc Khải chậm rãi nói.- Quen biết muội cũng được một khoảng thời gian rồi nhưng ta thật không hiểu rõ muội lắm.
_ Uhm? Là sao?- Chất giọng của Lôi Vi đầy khó hiểu.
_ Ví dụ như...muội thích ăn gì, đi đến đâu hay lúc nhãn rỗi muội hay làm gì.
_ Ý huynh là sở thích của muội phải không?
Không nói gì, vừa cười Phúc Khải vừa gật đầu.
_ Muội á muội thích sự giản đơn.- Đưa tay lên chóng cằm, Lôi Vi chậm rãi nói.- Cuộc sống giản đơn. Suy nghĩ giản đơn. Muội cũng thích sự tự do nữa. Muội thích đến những nơi xa lạ. Muội muốn khám phá những nơi đó.
_ Tóm lại muội thích một cuộc sống giản đơn nhưng đầy sắc màu phải không?
_ Uhm!- Lôi Vi gật đầu.- Đúng là như thế!
_ Uhm...nhưng muội có thể nói cụ thể được không?
Nhìn ánh mắt có chút khó hiểu và lúng túng của Phúc Khải, Lôi Vi không khỏi bật cười.
_ Vậy Khải ca muốn biết điều gì?...Không thì thế này, huynh hỏi muội trả lời.
_ Được đấy!- Phúc Khải gật gù.- Vậy...khi rãnh muội thường làm gì?
_ Vẽ tranh! Đây cũng là sở trường của muội. Vậy nên muội rất thích vẽ. Đôi khi muội cũng múa. Múa cùng tỷ tỷ của muội. Hoặc là luyện lại những bản Cổ cầm do...tổ mẫu [3] của muội trước khi mất đã dạy.
_ Muội có tỷ tỷ, tổ mẫu?- Chất giọng của Phúc Khải có chút ngờ vực.- Ta chưa bao giờ nghe muội nhắc tới cả.
_ Đó là chuyện trước khi muội lạc đến Chiêu Anh hầu phủ. Nội tổ mẫu của muội đã qua đời rồi.
_ Ta xin lỗi!
Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười và lắc đầu. Bà nội của nàng đã qua đời rồi! Đó là cái đích cuối cùng của đời người mà ai cũng phải tới. Nàng không còn đau lòng nữa chỉ là mỗi lần nhắc tới đều không khỏi buồn lòng mà thôi.
_ Vậy...muội thích ăn gì?- Phúc Khải tiếp tục hỏi.
_ Một tô mỳ thơm phức do chính tay me...mẫu thân muội nấu. Nó rất ngon! Vị ngọt đậm đà. Sợi mỳ dai dai. Cả tô mỳ bốc khói nghi ngút. Mùi thơm sống dậy thật lôi cuốn. Ăn hết rồi vẫn cảm thấy thèm.
_ Nghe muội kể ta cũng thấy thèm!- Vừa nói, Phúc Khải vừa vờ đưa tay xuống xoa bụng.
Nhìn vẻ mặt của Phúc Khải, Lôi Vi bật cười khúc khích.
_ Muội muốn tới nơi nào nhất?
_ Một nơi nào đó cao cao. Không phải là để muội có cảm giác chinh phục hay cảm thấy mình đứng trên mọi người mà chính là cảm giác nhân gian thật rộng lớn và cảm thấy mình được tự do. Huynh biết không, lúc muội còn nhỏ, mỗi lần trời nắng đẹp là phụ thân của muội hay dẫn muội lên một ngọn đồi để thả diều. Nhìn con diều muội ước gì cũng được như nó được ngắm nhân gian. Còn tự do...chắc chắn là không thể có được.
Trong khi Lôi Vi say sưa kể, Phúc Khải lại chăm chú ngắm nàng. Đôi mắt sáng rực, đôi môi nhỏ vừa nói vừa cười. Tất cả mọi biểu cảm trên gương mặt kia đều được mắt chàng thu nhận...
*
Đêm giao thừa, Hoàng cung trang hoàng rực rỡ lộng lẫy không gì sánh bằng. Khắp mọi ngóc ngách trong cung đều được kết hoa thắp đèn, tiếng cười nói của các Thái giám, cung nữ từ trong các khuôn viên, các cung bay ra khắp nơi tạo nên bầu không khí nhộn nhịp chả khác gì chốn đô hội bên ngoài Hoàng cung.
Tối nay có lẽ đối với Thị vệ Đại nội là buổi tối mệt mỏi và đầy áp lực nhất. Bắt đầu từ lúc chạng vạng, từ bốn cửa chính vào Hoàng cung, xe ngựa ra vào nườm nượp. Bọn họ phải kiểm tra thật kỹ từng chiếc xe một tránh để thích khách có cơ hội lọt vào Hoàng cung. Áp lực công việc lại thêm càng về đêm trời càng lạnh, tuyết càng rơi nhiều khiến công việc trở nên khổ cực vô cùng. Dịp này, trong cung tăng cường bảo vệ nên Đồng Vũ được điều ra Đông môn Thanh Long trực, xem ra đêm nay chàng phải thức trắng đêm vào phải thức đến tận sáng mai. Nhìn lồng gỗ đựng thức ăn chàng không khỏi mỉm cười. Muội muội của chàng bao giờ cũng chu đáo như vậy.
Nơi Đại điện, đèn hoa, bàn ghế đã được sắp xếp từ nhiều ngày trước. Có thể nói trong tất cả các cung, điện của Hoàng cung, Đại điện chính là nơi được chăm chút kỹ lưỡng nhất sao cho đêm Giao thừa nó trở thành nơi đẹp nhất, sáng nhất Hoàng cung. Hiện tại lúc này Định An Hoàng đế, Minh Đức Thái hậu cùng các phi tử, Hoàng tử, Công chúa, Hoàng thân quốc thích và các vị Đại thần đều đã có mặt tại nơi đây để thưởng thức vũ hội. Tiếng nhạc vang lên rộn rã, điệu múa sinh động, tuyết trắng bay bay càng khiến nó trở nên hư ảo hơn. Một bầu không khí vui tươi ngập tràn.
Kể từ lúc buổi tiệc bắt đầu, bốn cửa vào Hoàng cung đều trở về trạng thái yên tĩnh như thường ngày nhưng không vì thế bầu không khí của bốn nơi này bớt căng thẳng. Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào. Lính canh thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thì thầm bên tai. Vậy nên chả có gì lạ khi bọn họ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa rõ mồn một vọng lại từ đằng xa...
_ Đứng lại!- Một tên lính chặn xe lại hỏi.- Là xe của ai đấy?
_ Xe của Thất Hoàng tử!- Tiểu Trúc Tử nghiêm giọng nói.
Bọn lính canh hết nhìn xe rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Xem chừng bọn họ có chút nghi hoặc. Bởi lúc này, tại Đại điện yến tiệc vẫn còn diễn ra tưng bừng nên sẽ không có một ai rời đi cả.
_ Thất Hoàn tử có việc! Các ngươi nếu làm trễ nãi công việc của Hoàng tử liệu có đền tội được hay không?
Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Trúc Tử, bọn lính canh lập tức xanh mặt mà quỳ xuống nhận lỗi rồi nhanh chóng mở cổng để chiếc xe ngựa của Thất Hoàng tử xuất cung.
Những gì Tiểu Trúc Tử vừa nói đều lọt vào tai của Lôi Vi cả. Nàng thật sự không hiểu, rốt cuộc Phúc Khải có "âm mưu" gì. Tại sao lại đưa nàng ra khỏi cung vào lúc này? Lại còn giả danh của chàng nữa. Chàng rốt cuộc là đang làm việc gì? Đáng lý ra nàng không nên nghe theo sự an bài của Phúc Khải mới đúng. Sự việc mà lộ ra, nàng chắc chắn sẽ không được yên.
Nhưng nghĩ đến đấy Lôi Vi chợt cảm thấy kỳ lạ. Bởi nàng biết, Phúc Khải dù tính tình trẻ con song chàng sẽ không làm việc nếu không suy nghĩ kỹ càng. Song nghĩ đến việc chàng liều mình như thế, nàng thật có chút bất an.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng đến chốn phồn hoa ngay dưới chân thiên tử. Vì là đêm giao thừa nên đường phố quả thật rất náo nhiệt. Tiếng cười nói, tiếng kèn trống...rộn rã. Dường như ai ai cũng vui mừng đón chào một năm mới sắp bước sang. Ngồi trong xe, Lôi Vi không khỏi hiếu kỳ. Vội vén màn lên, nàng nhanh chóng nhìn thấy những trò tạp kỹ thu hút không ít người xem. Bao nhiêu màn biểu diễn đặc sắc bày ra ngay trước mắt nàng làm nàng không khỏi thích thú. Đêm giao thừa thật huyên náo khiến mọi người ai ai cũng muốn nhập cuộc. Đã lâu lắm rồi nàng không được sống trong bầu không khí này. Phố phường rộn ràng, rực rỡ ánh đèn, người người nói cười, không khí tấp nập...đưa mắt quan sát xung quanh, nàng nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Bỏ lại tiếng ồn chốn đô hội, chiếc xe ngựa đi thẳng ra ngoại thành. Lôi Vi không nhớ chiếc xe đã ra khỏi thành bao lâu, nàng chỉ biết rằng ánh đèn và tiếng nói không còn nữa. Một khoảng không gian vô cùng yên tĩnh và tối bao trùm lên chiếc xe ngựa. Con đường phía trước cũng đã khó đi hơn rất nhiều. Gồ ghề, khúc khuỷu và dốc. Có vẻ như bọn họ đang lên một ngọn đồi. Vén màn lên, nàng thật không thể nào nhìn thấy gì ngoài màn đêm vô tận. Những tán cây, những ngôi nhà thưa thớt ven đường chìm vào trong bóng tối tạo nên những hình thù kỳ quái. Từng bông tuyết rơi đầy càng khiến cảnh vật trở nên mơ hồ. Gió từ trên đỉnh đồi thổi xuống khiến nàng không khỏi run lên. Vội hạ rèm xuống, nàng nhanh chóng kéo áo khoác lên một chút.
Nhìn chiếc áo khoác màu trắng ấy Lôi Vi lại chau mày khó hiểu. Không hiểu tại sao Phúc Khải lại bắt nàng phải mặt chiếc áo khoác này cho bằng được. Hay là vì chiếc áo khoác này là của Phúc Tuần cho nàng nên Phúc Khải mới làm thế? Hai người này lẽ nào đang âm mưu chuyện gì? Nhưng xem thái độ của Phúc Khải rõ ràng đây là chủ kiến của mình chàng ấy. Nghĩ đến đây nàng không khỏi bật cười. Thật trẻ con!
Bánh xe lăn mỗi lúc một chậm rồi sau đó dừng hẳn. Ngồi bên trong, Lôi Vi ghé mắt nhìn qua kẽ hở của tấm màn. Vẫn là màn đêm bất tận và dựa vào hình thù, có lẽ nàng vẫn đang ở giữa nơi sơn cùng thủy tận [4] nào đó. Đôi lông mày nàng nhíu lại đầy ngờ vực.
_ Cát Tiểu thư!- Bên ngoài, chất giọng ái nam ái nữ của Tiểu Trúc Tử truyền vào.- Đã đến nơi! Mời Tiểu thư xuống xe.
Thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt Lôi Vi. Nàng nhanh chóng điều chỉ lại y phục rồi vén màn lên và bước xuống xe. Những ánh đèn đang nhảy múa lập tức lọt vào nhãn giới của nàng. Giữa chốn hoang vu, những chiếc đèn lồng được mắc trên cao như thắp sáng và sưởi ấm nơi đây. Cảnh tượng trước mắt nàng thật hư ảo. Bên trong những chiếc đèn lồng ấy là ngọn lửa đang nhảy múa chả khác nào nàng vũ nữ yêu kiều và gợi cảm. Sắc đỏ phát ra từ lồng đèn càng khiến ngọn lửa bên trong trở nên rực rỡ. Và nhờ có những ngọn lửa ấy nàng nhận ra bản thân hiện đang ở giữa một bãi đất trống trên một ngọn đồi thấp. Ở giữa là một cái đình nhỏ được dựng tạm. Tấm rèm có lớp vải mỏng màu xanh dương bay bay trong gió khiến người bên ngoài đứng nhìn vào đình có cảm giác...gợi cảm. Có lẽ người tạo nên khung cảnh này muốn làm một điều gì đó thật lãng mạn song so với thời đại của nàng, khung cảnh xung quanh vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao của sự lãng mạn. Tuy nhiên nhờ có tuyết rơi nên nó đã trở nên hư ảo hơn rất nhiều. Nhìn cách trang trí, xem ra con người này đã bỏ ra không ít công sức.
_ Có đẹp không?
Từ phía sau, chất giọng trầm thấp và ấm áp quen thuộc chậm rãi truyền tới. Dường như Lôi Vi cảm nhận được có một hơi ấm đang nhẹ nhàng bao phủ nàng. Vội vàng quay lại, nàng nhận ra Phúc Tuần đã đứng ngay trước mặt nàng từ bao giờ. Gương mặt anh tú xuất hiện đột ngột khiến nàng khẽ giật mình. Dưới ánh đèn lung huyền, những đường nét trên gương mặt của chàng hiện lên rất rõ ràng rất gần. Nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác không chân thực một tý nào. Chợt nhớ lại lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng, nàng đã ngỡ chàng là Lan Lăng vương. Phải! Một mỹ nam tú mỹ như thế làm thế nào lại có thực được cơ chứ. Giờ chàng đứng đây. Ngay trước mặt nàng, dưới ánh đèn rực rỡ, trong làn tuyết bay bay, cảm giác ấy lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
_ Lôi Vi!- Phúc Tuần cất giọng hỏi.- Nàng không sao chứ? Hay là thân thể nàng có chỗ nào không khỏe?
Khẽ giật mình, Lôi Vi vội định thần lại.
_ Tôi làm gì có chỗ nào không khỏe! Tôi chỉ là đang nghĩ anh lại bày trò gì đây. Tôi nói cho anh biết dù anh có bày trò gì tôi cũng không quan tâm. Lần này không giống như lần trước, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.
Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần không khỏi thở dài. Khi nghe Phúc Khải kể lại chuyện nàng bị đám Hạ cấp của Thái Thường Nhạc phủ dở trò, hắt máu chó vào người, chàng rất tức giận. Chàng quả thật lúc đó muốn tìm bọn chúng trả thù thay cho nàng, muốn giúp nàng tiếp tục xả hận trong lòng. Nhưng sau khi suy xét kỹ càng, chàng nhận ra việc nàng làm trò trong buổi tiệc sinh thần của Phúc Khải thật sự quá nguy hiểm. Bởi đó là một trò từ trước tới nay chưa có một ai nhìn thấy và chơi nên khi nàng biểu diễn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Hơn nữa trò đó còn là trò biến một con người thành hồ ly. Sự chú ý càng tăng lên gấp bao nhiêu lần. Những kẻ không hiểu chuyện, những kẻ chuyên lẻo mép thích chọc gậy bánh xe chắc chắn sẽ lấy đó làm chuyện phiếm mà thêu dệt nên vô số tình tiết, khiến một trò biểu diễn nhằm mục đích mua vui trờ thành trò bàng môn tả đạo [5] còn bản thân nàng sẽ bị mọi người cho là yêu nữ.
Bởi Phúc Tuần biết những trò nghịch ngợm của Lôi Vi thường có ít nhiều sự kỳ quái, cách nói chuyện của nàng đôi khi cũng kỳ quái nên chàng chưa bao giờ hoài nghi nàng có phải là ma nữ hay không. Vì chàng tin nàng! Song người ngoài dễ gì tin tưởng nàng, đặc biệt là những kẻ ghen ghét nàng sẽ lấy đó mà đơm đặt, nói xấu nàng. Vì lo lắng nên chàng đã tìm gặp nàng nói chuyện. Nào ngờ đâu chàng lại bị nàng phản công. Sau đó, nàng làm căng với chàng từ hôm ấy đến nay. Hai tháng trời! Trời ạ! Gần hai tháng trời! Lần này thật đúng là chàng tự đày mình xuống địa ngục.
_ Vi Nhi!- Phúc Tuần chậm rãi nói. Chất giọng của chàng mềm mỏng hết sức.- Nàng có thể tha lỗi cho ta được không?
Không quan tâm đến Phúc Tuần, Lôi Vi quay ngoắt đi.
_ Ta biết ta sai rồi! Hôm ấy ta không nên dùng những từ ngữ đó để nói với nàng. Ta không nên như vậy! Từ nay trở đi, ta sẽ không thế nữa.
_ Trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là miệng lưỡi nam nhân.
_ Được!- Vừa nghiêm giọng lại, Phúc Tuần vừa xoay người Lôi Vi về phía mình.- Nếu nàng đã nói như thế, ta lấy tư cách là con của Thiên tử, là Vương gia của Thục quốc ra để thề với nàng.- Vừa nói, chàng vừa rút kim bài ra.- Ta Mạnh Phúc Tuần, Vương gia triều Tân Thục thề với Cát Lôi Vi nàng, từ nay về sau ta quyết sẽ không để bất kỳ người và việc nào, bao gồm cả ta gây tổn thương đến nàng. Ta nguyện dùng sức lực và sinh mạng của mình để chăm sóc bảo vệ nàng, không để nàng xảy ra chuyện gì. Có nhật nguyệt chứng giám, nếu ta làm trái lời thề của mình, ta...
_ Không cần!- Lôi Vi vội lên tiếng cắt ngang lời Phúc Tuần.- Anh không cần thề nữa.
Vừa nãy khi thấy Phúc Tuần lấy kim bài ra mà thề, Lôi Vi đã thất thần kinh ngạc vô cùng. Đến khi chàng gần lập xong lời thề, nàng mới vội vàng bừng tỉnh. Lập lời thề thì dễ, song giữ lời thề lại không phải là chuyện dễ dàng. Lỡ lời thề hiển linh thật, nàng biết làm thế nào?
_ Không được!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy kiên quyết.- Ta nhất định lập lời thề này.
_ Lập lời thề rồi thì sao chứ?- Chất giọng của Lôi Vi cũng kiên quyết không kém.- Anh cũng không thể theo tôi hết ngày này qua ngày nọ để đảm bảo tôi không xảy ra chuyện được. Thêm vào đó tôi và anh gần như ngày nào cũng cãi nhau. Nếu cho đó là sự tổn thương thì ngay lần gặp đầu tiên anh đã làm tổn thương tôi rồi. Giờ anh lập lời thề này không lẽ từ nay trở đi mỗi lần tôi gặp chuyện xui xẻ hay tôi và anh cãi nhau, anh sẽ phải nhận lại quả báo sao?
_ Ta hiểu những gì nàng nói! Đó là những gì điều chúng ta không thể tránh trong cuộc sống...
_ Vậy nên, lời thề của anh là phi thực tế.
_ Nhưng ta có niềm tin, mình sẽ làm được. Và vì ta muốn trao gửi niềm tin đó đến nàng nên ta mới lập lời thề này. Ta muốn nàng tin rằng ta có thể bảo vệ và chăm sóc nàng thật tốt. Ta lấy thân phận của mình ra để thề, ta lấy sinh mạng mình ra để thực hiện lời thề đó là bởi ta tin nàng sẽ tin ta. Ta mong nàng hãy tin ta. Nếu như đến một ngày nào đó ta không giữ lời thề này ta can tâm tình nguyện chịu hình phạt cao nhất của ông trời.
Trong khi Lôi Vi vẫn còn đang ngẩng ngơ, Phúc Tuần đã lập xong lời thề của mình. Đến khi bừng tỉnh, những gì nàng nhìn thấy là đôi mắt ấm áp đong đầy yêu thương và một nụ cười thật tươi trên gương mặt hoàn mỹ của chàng.
Từ lần đầu tiên gặp Lôi Vi trong Phù dung viên của Chiêu Anh hầu phủ, bị nàng "lừa" lập lời hứa, Phúc Tuần đã cho đó là định mệnh của mình chứ không phải trò đùa nữa. Tuy khi đó tình cảm của chàng vẫn còn phức tạp và rối ren nhưng chàng chưa bao giờ quên lời hứa ấy, một lòng tin tưởng nàng. Những lúc nàng lấp lửng nói dối, chàng biết cả nhưng chàng vẫn chọn cách tin nàng bởi chàng tin đến một ngày nào đó nàng sẽ nói rõ cho chàng biết mọi chuyện. Khi ấy dù sự thật có hoang đường đến đâu, chàng cũng sẽ chấp nhận. Vậy nên chàng mong nàng có thể tin tưởng chàng như vậy. Song chàng không muốn nàng bị ràng buộc bởi lời thề nào cả. Chàng mong nàng được tự do, vui vẻ trong thế giới của mình. Vậy nên chàng nguyện lập lời thề này để tự trói buộc mình và trên hết là để nàng có thể tin tưởng chàng. Nhìn gương mặt vẫn còn ngây ngốc của nàng, nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng, chàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng.
_ Đừng nghĩ ngợi nữa! Cùng ta vào đình nào!
Nói đoạn Phúc Tuần dẫn Lôi Vi vào đình. Càng tiến gần phía đình nàng càng nghe thấy một hương thơm thoang thoảng khiến tuyến nước bọt của nàng hoạt động tích cực, còn cả dạ dạy của nàng cũng liên tục phát ra những âm thanh kỳ lạ khiến nàng không khỏi đỏ bừng cả mặt. Đến khi cả hai bước vào hẳn, nàng mới nhận ra giữa đình nhỏ có một cái bàn thấp, trên bàn là hai tô mỳ đủ màu sắc trông rất hấp dẫn.
_ Hôm nay không vào cung dự tiệc nên ta quả thật rất đói. Nàng có thể cùng ăn với ta không?
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu rồi cùng Phúc Tuần tiến về phía bàn ăn và ngồi xuống. Hai tô mỳ nghi ngút khói thật khiến người khác không thể "cầm lòng được".
_ Món mỳ này có lẽ sẽ không giống trong trí nhớ của nàng nhưng ta hy vọng nàng có thể thích nó.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, đầu Lôi Vi nổ ầm một tiếng. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao hôm trước Phúc Khải lại dẫn nàng đến Hành Đức cung chơi, đã vậy còn dò hỏi sở thích của nàng. Ra là hai huynh đệ nhà họ Mạnh này liên thủ với nhau diễn cho nàng xem một trò. Nói đến đây nàng thật là dở khóc dở cười. Nhìn thái độ chân thành của Phúc Tuần lúc này nàng quả không thể không thở dài một tiếng ngao ngán tự trách bản thân.
_ Mỳ ngon hay không còn phải xem người làm là ai nữa.
Nghe Lôi Vi nói thế, bàn tay đang cầm đũa của Phúc Tuần chợt dừng lại giữa không trung.
_ Cảm ơn tâm ý của anh!
Vừa nói Lôi Vi vừa nở một nụ cười thật tươi rồi bắt đầu ăn.
Trong khi đó, Phúc Tuần khẽ thở ra một hơi dài. Chàng cứ tưởng mình lại gây nên họa gì rồi. Nha đầu này thật là. Nàng đúng là biết cách dọa người. Bây giờ nhớ lại những gì Phúc Khải từng nói, chàng sẽ bị nàng làm cho khổ sở, quả không sai tí nào. Nhưng vì can tâm tình nguyện, chàng sẵn lòng.
Vừa cuộn từng sợi mỳ, Lôi Vi vừa đưa mắt lên nhìn ngắm gương mặt của Phúc Tuần. Rất đỗi dịu dàng! Chàng không phải là phúc hắc đại nhân hay soái ca lạnh lùng trong các tiểu thuyết ngôn tình nàng từng đọc nhưng dường như dù tâm tính ôn nhu song gương mặt tuấn mỹ của chàng thường uy nghiêm và có chút lạnh lùng khiến người khác rất khó tiếp cận. Thêm vào đó, trên gương mặt ấy thường phảng phất sự thâm trầm, có lẽ là do biến cố lớn xảy ra lúc nhỏ nên chàng mới như vậy chăng? Nàng thật không thể nào đoán được nam nhân đang ngồi cùng nàng với nam nhân giữa chốn triều đình có phải là một hay không.
Nói đến đây, Lôi Vi chợt nhớ đến lời thề ban nãy của Phúc Tuần. Nam nhân ấy rốt cuộc đã dành cho nàng bao nhiêu tình cảm mới có thể không màng đến thân phận, địa vị và cả sinh mạng của mình để lập và giữ lời thề ấy? Nàng không biết và nàng cũng tin rằng, chàng có lẽ cũng không biết. Tình cảm một khi đã đến sẽ chẳng khác nào sóng thủy triều. Hết đợt sóng này đến đợt sóng nọ xô nhau, không thể nào kiểm soát được nó sâu đậm đến mức nào. Ta chỉ có thể biết được rằng nó rất nhiều, rất nhiều. Nơi tầng sâu thẳm nhất trong trái tim nàng dường như cũng có một con sóng đang chầm chậm, chầm chậm dâng lên. Nhưng nàng vẫn sợ...
_ Có đáng hay không?
Câu hỏi không đầu không đuôi của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Chàng vội đưa mắt nhìn nàng. Gương mặt nàng tràn ngập nỗi ưu tư. Chậm rãi buông đũa xuống, chàng im lặng chờ đợi.
_ Tôi chỉ là một cô gái không rõ lai lịch gốc gác, được Chiêu Anh hầu phủ thu nhận làm ca vũ mà thôi. Ca vũ! Nói cho công bằng cũng chẳng khác kỹ nữ là bao. Thật sự rất thấp hèn! Anh làm như vậy liệu có đáng không?
_ Vì nàng! Ta làm gì cũng thấy đáng cả.- Phúc Tuần kiên định trả lời.
Lôi Vi khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn.
_ Ngoài câu trả lời này ra. Ta thật không biết nên trả lời nàng thế nào. Bởi đó là lời nói từ tận đáy lòng ta! Ta tin nàng hiểu rõ! Còn nếu nàng muốn ta trả lời cụ thể hơn ta chỉ có thể nói, ta yêu nàng. Không vì nguyên do gì cả! Lai lịch không rõ ràng thì sao? Thân phận thấp hèn thì sao? Những thứ đó ta không quan tâm. Ta chỉ biết nàng là nữ tử ta yêu và mong muốn bảo vệ suốt đời. Vậy là đủ rồi!
Những câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi có cảm giác mình chẳng khác nào nàng Lọ lem bước ra từ câu chuyện cổ tích xa xưa. Nàng thật không dám tin vào mắt, vào tai mình nữa. Không chân thực tý nào! Một hơi ấm nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nàng khiến nàng khẽ giật mình. Nàng giật mình nhận ra người ngồi đối diện mình là thật. Khung cảnh này cũng là chân thật. Và niềm tin một lần nữa quay trở về với nàng. Một nụ cười được vẽ trên gương mặt của nàng.
_ Để em tặng anh một điệu múa...xem như đáp lễ.- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười thật tươi
Lưng chừng một ngọn đồi thấp tiếng Cổ cầm du dương vang vọng tứ phía. Ánh sáng của pháo hoa đêm giao thừa khiến một khoảng đất trống rộng lớn bừng sáng. Và trong ánh sáng ấy có một hình ảnh hư ảo nhưng cũng rất chân thật. Trong làn tuyết trắng bay bay, một thiếu nữ đang nâng cao cánh tay lên và múa. Nàng nở một nụ cười thật tươi với nam nhân đang ngồi đệm đàn cho mình. Chút xuân tình phảng phất khiến bản nhạc và điệu vũ thêm say lòng người...
--------------------------
[1] Tử y: y phục màu tím.
[2] Long dương: Đồng tính luyến ái. Cách gọi khác chính là Đoạn tụ.
[3] Tổ mẫu: bà (nội hoặc ngoại).
[4] Sơn cùng thủy tận: nơi rừng núi hoang vu.
[5] Bàng môn tả đạo: "Bàng môn" là cửa đi phụ không phải cửa đi chính. "Tả đạo" là đạo sai trái, không phải là "chính đạo". Bàng môn tả đạo là những việc làm sai trai, không đúng với lẽ phải, gây hại cho người khác.
-----------------------------------
Hết chương 38
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...