Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Đại điện

Đọc bảng tấu chương đặt trên bàn, Định An Hoàng đế không khỏi tức giận. Theo từng câu chữ trong bảng tấu chương, gương mặt của Ngài càng lúc càng đỏ lên. Thật không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Chuyện tày trời như thế ấy vậy mà đến giờ Ngài mới biết.

_ Ông Quốc Dương!- Đứng hẳn lên, Định An Hoàng đế truyền gọi.

_ Có nô tài!

Không chậm trễ khắc nào, Ông Tổng quản nhanh chóng có mặt bên trong thư phòng. Nhìn sắc diện của Hoàng đế, ông không khỏi lo sợ.

_ Bệ hạ có gì phân phó ạ?

_ Mau! Gọi Thái tử đến cho Trẫm. Trẫm nhất định phải hỏi nói cho ra lẽ.

_ Vâng ạ!

Vội lĩnh mệnh, Ông Quốc Dương nhanh chóng rời khỏi Đại điện. Dù không dám tò mò chuyện của chủ nhân, nhưng ông ta không khỏi ngạc nhiên. Thái tử xưa nay vốn rất được lòng Hoàng thượng nay không biết vì nguyên nhân gì mà Ngài lại nổi giận đùng đùng với Điện hạ như vậy. Nhìn sắc diện khi nãy của Ngài, e rằng chuyện này không hề nhỏ.

Giao thừa gần đến, năm mới gần tới rồi vậy mà Hoàng cung cũng không được yên ổn.

Duyệt Lạc cung

Đặt tách trà xuống bàn, Nhân Hiển Hoàng hậu không khỏi ngạc nhiên quay về phía tỳ nữ của mình. Bà dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được. Chuyện này thực sự ngoài sức tưởng tượng của bà.

_ Ngươi nói sao? Có thật là như vậy không?

_ Dạ vâng ạ!- Nàng tỳ nữ vội vàng trả lời.- Nô tỳ đã nghe được khi người của Đại điện nói chuyện với nhau.

_ Sao có thể như thế được chứ?

Khẽ thở dài, Nhân Hiển Hoàng hậu chậm rãi đứng lên. Đôi mày bà khẽ nhíu lại tựa hồ đang nghĩ ngợi điều gì đó rất mông lung. Từ ngày Phúc Tuần ngồi vào ngôi vị Hoàng Thái tử của Thục quốc đến nay, dường như tai họa càng lúc càng đến dồn dập. Chàng chưa bao giờ có những phút giây thực sự thoải mái, yên ổn. Triều chính đấu đá nhau đã đành, hậu cung cũng chẳng có nỗi một ngày thái bình. Hoàng cung này đến bao giờ mới hết sóng gió?

_ Thái tử có phản ứng thế nào về việc này?

_ Nô tỳ nghe nói, Thái tử cũng rất bất ngờ ạ. Điện hạ không ngờ được trong hậu cung của mình lại xảy ra chuyện tày trời như thế.

_ Vậy Hoàng thượng nói sao?

_ Hồi Hoàng hậu, Hoàng thượng nói sẽ quyết điều tra việc này đến cùng.

_ Được rồi! Ngươi lui ra đi!

Chậm rãi ngồi xuống ghế, Nhân Hiển Hoàng hậu xâu chuỗi lại tất cả mọi việc lại với nhau. Và dường như bà đã phát hiện ra được điều gì đó. E rằng việc này không chỉ đơn giản là tin đồn trong dân chúng. Chắc chắn đằng sau việc này phải có mục đích gì đó.

_ Khoan đã!

_ Hoàng hậu có gì phân phó ạ?

_ Ngươi hãy theo dõi chặt chẽ các phi tử của Thái tử cho ta.

_ Vâng thưa Hoàng hậu!

Không nói gì, Nhân Hiển Hoàng hậu chậm rãi gật đầu rồi phẩy tay ra hiệu cho tỳ nữ của mình lui ra ngoài.

Nghinh Nga đài

_ Những gì mẫu thân nói có đúng không?- Chất giọng của Hoắc Tương Nguyệt đầy nghi ngờ.

_ Là thật!- Hoắc phu nhân gật đầu xác nhận.- Giờ, cả kinh thành đã dồn ầm lên cả rồi.

_ Vậy sao?

Chỉnh sửa lại tư thế, đôi mày của Tương Nguyệt chậm rãi chau lại. Nàng ta cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Tin đồn này sớm không đồn, muộn không đồn lại đồn vào đúng lúc này không phải là rất kỳ quái hay sao?

_ Hay là...phụ tử Hứa gia muốn chạy tội nên tung ra tin đồn này?- Tương Nguyệt suy đoán.- Mẫu thân! Bên Hứa phủ có động tĩnh gì không?

_ Động tĩnh gì chứ?- Chất giọng của Hoắc phu nhân có chút châm chọc.- Từ hôm xảy ra chuyện đến giờ, Hứa phủ im phăng phắc. Ta chả nghe ngóng được điều gì. Nguyệt Nhi! Theo con điều này có đúng là sự thật không?

_ Con cảm thấy có kẻ đang tung tin đồn nhảm để trốn tội thì đúng hơn.- Tương Nguyệt gằn từng chữ một.- Mẫu thân! Người yêu tâm! Con nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu phụ thân.

Không nói gì Hoắc phu nhân chậm rãi gật đầu.


*

Đặt cây đàn Ghi-ta ngay ngắn trên đùi, Lôi Vi chậm rãi gảy từng dây đàn. Những thanh âm đầu tiên nhanh chóng vang lên. Một bản nhạc nhẹ nhàng kể về một chuyện tình đẹp đẽ. Nàng còn nhớ, trước kia vì muốn cưa đổ một cô gái học Quản trị kinh doanh ở trường kế bên nên dù cho có bận rộn với việc học đến đâu, Phong Đạt cũng dành thời gian để tập Ghi-ta. Nàng vì thích thú nên suốt ngày trêu chọc rồi mè nheo, đòi anh trai phải tập đàn cho mình. Cuối cùng sau cả tháng trời luyện tập, nàng cũng biết chơi vài bản nhạc đơn giản, trong đó có bản Romance De Amour này.

Từng giai điệu cứ thế ngân vang tạo nên một bản nhạc dịu êm tựa như lời thì thầm của người thiếu nữ với người nàng yêu thương. Một nụ cười thật tươi nhẹ nhàng nở trên môi nàng. Nàng nghĩ, nếu Phúc Tuần nghe thấy nàng đàn bản nhạc này chắc sẽ thích lắm. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ đêm Valentine năm ấy đôi mắt chàng đã ngạc nhiên xen lẫn với thích thú như thế nào khi nhìn thấy nàng đàn Ghi-ta để kiếm chút tiền mua một món đồ chạm khắc bằng gỗ tặng chàng. Những kỷ niệm ngọt ngào nào đâu dễ quên. Đợi đến khi nào tay nàng gảy đàn hết cứng nhắc, nàng sẽ gảy bài này cho chàng nghe.

_ Wonderful! (Tuyệt vời!)- Edlen không khỏi trầm trồ.- Thần từng nghe chính Người nói, Người biết chơi Ghi-ta nhưng đây là lần đầu tiên thần được nghe Người chơi. Không ngờ người lại chơi hay đến vậy.

_ Ngài quá khen rồi!- Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa nói.

Tay vẫn gảy từng dây đàn. Bản nhạc vẫn ngân vang tạo nên một giai điệu hạnh phúc khiến người nghe không khỏi ngất ngây...

_ Mạnh Phụng nghi đến!

Bên ngoài tiếng tiểu thái giám vang lên kiến Edlen không khỏi giật mình. Trong khi đó Lôi Vi vẫn ung dung gảy tiếp từng sợi dây đàn.

_ Có lẽ Mạnh Phụng nghi đã biết những gì chúng ta đã làm.- Trong giọng nói của Edlen có lẩn khuất sự lo lắng.

_ I know! (Ta biết!)- Vừa gảy đàn, Lôi Vi vừa chậm rãi nói.

_ Cát Lôi Vi!- Xông thẳng vào thư phòng của Edlen, Ngọc Nhạn trừng mắt nhìn Lôi Vi.

Mặc kệ những gì đang diễn ra, Lôi Vi vẫn tiếp tục đánh đàn. Khi thấy Ngọc Nhạn có ý đinh xông tới, Đồng Thảo vội tiến đến cản bước nàng ta.

_ Mạnh Phụng nghi! Xin Người hãy giữ lễ với Thái tử phi!

_ Ngươi...

Ngọc Nhạn quay lại trừng mắt với Đồng Thảo. Song nàng vẫn giữ nguyên sắc mặt của mình. Quay trở lại bên cạnh Lôi Vi, nàng đã tự hứa với lòng mình quyết sẽ không làm ra những chuyện xuẩn ngốc nào thêm nữa để không phụ tấm lòng của nàng ấy.

_ Tham kiến Thái tử phi!- Hít một hơi thật sâu, Ngọc Nhạn cúi người thi lễ với Lôi Vi.

_ Mạnh Phụng nghi...không cần phải đa lễ!

Không gian trong phòng bỗng chốc trở nên im ắng hẳn. Ngoài tiếng đánh đàn Ghi-ta của Lôi Vi ra tuyệt không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Ngọc Nhạn dù có khó chịu đến đâu cũng buộc phải đứng im tại chỗ mà chờ đợi. Đến khi không thể nào chịu được nữa, nàng ta vội đẩy Đồng Thảo quan một bên rồi tiến về phía Lôi Vi.

_ Sự việc đã đến nước này mà Ngươi còn có tâm trạng ngồi đây chơi đàn sao?- Ngọc Nhạn gắt giọng.

Đánh lên nốt nhạc cuối cùng, Lôi Vi chậm rãi đặt Ghi-ta qua một bên rồi đứng lên nhìn thẳng vào Ngọc Nhạn.

_ Bằng không, Phụng nghi bảo ta nên làm gì?- Chất giọng của Lôi Vi vẫn điềm tĩnh.

_ Khắp toàn kinh thành đâu đâu cũng đang xì xào bàn tán việc thê tử của Điện hạ giam díu với nam nhân khác, gây xích mích trong hậu cung. Cả Hoàng cung đang loạn cả lên vậy mà ngươi...ngươi...

Ngọc Nhạn đã tức đến độ không thể hoàn tất câu nói của mình. Chuyện này nàng vốn đang âm thầm điều tra vậy mà không ngờ lại có kẻ phát tán tin tức khiến ai nấy cũng biết đến việc này, gây bất lợi cho Phúc Tuần.

_ Ta thế nào? Cuống quýt cả lên như thế liệu có giải quyết được gì không? Nhưng chẳng phải như thế lại hay sao?

_ Sao?- Ngọc Nhạn ngạc nhiên nhìn Lôi Vi.

_ Nếu như những gì tin đồn nói không phải là sự thật, nó sẽ tự khắc lắng xuống, không để lại chút vết tích nào. Nhưng nếu những gì tin đồn đó là đúng, chúng ta sẽ rất nhanh thôi biết được đôi gian phu dâm phụ kia là ai. Không phải sao?

Những gì Lôi Vi nói không sai. Song không hiểu sao Ngọc Nhạn lại thấy điều gì đó không ổn. Thái độ điềm tĩnh đến lạ lùng của nàng khiến nàng ta không khỏi ngạc nhiên. Làm gì có nữ nhân nào biết phu quân của mình bị nữ nhân khác lừa tình lại có thể giữ bình tĩnh đến thế được?

_ Ngươi...đã biết chuyện này từ trước? Và người sắp xếp sự việc lần này là ngươi?

_ Mạnh Phụng nghi một là có trí tưởng tượng quá phong phú, hai là đa nghi như Tào Tháo khiến ta đây không thể nào theo kịp.

Từng câu từng chữ của Lôi Vi càng lúc càng khiến Ngọc Nhạn tức điên lên. Trong khi đó, Lôi Vi vẫn điềm nhiên.

_ Sao Phụng nghi không nghĩ thoáng ra hơn một chút. Ví dụ như...kẻ tung tin đồn đang giúp chúng ta nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau những sự vụ đã xảy ra trong thời gian gần đây chẳng hạn.

_ Lấy đâu ra người tốt bụng đến vậy?- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa nhếch miệng tạo thành một nụ cười mỉa mai.- Thái tử phi đừng ảo tưởng như thế. Trên đời này chẳng ai cho không ai bất kỳ điều gì. Ta không tin kẻ tung tin đồn lại có hảo ý đến vậy. Mà cho dù có đi chăng nữa, kẻ đó nhất định đang tính kế gì đó cho bản thân mình hưởng lợi. Rõ ràng kẻ đó không chỉ muốn gây bất lợi cho Điện hạ mà còn muốn thâu tóm cả hậu cung này.

Câu cuối cùng, từng lời từng chữ của Ngọc Nhạn trở nên sắt nhọn khiến ai nghe thấy cũng phải giật mình mà lùi lại mấy bước. Phải gắng lắm Lôi Vi mới có thể giữ vững bình tĩnh để không bị chới với, ngã nhào.

_ Ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này!

Dứt câu, Ngọc Nhạn bỏ đi một nước. Song bước chân nàng ta chợt dừng khựng lại ngay ngưỡng cửa.


_ Thay vì làm rõ chuyện ai là kẻ tung tin đồn, tại sao Phụng nghi không thử làm rõ tại sao tin đồn đó lại xuất hiện? Không có lửa sao có khói được, phải không?

_ Người đã biết được điều gì?- Quay lại, Ngọc Nhạn ngờ vực hỏi.

_ Ta không biết điều gì. Ta chỉ nghĩ gì nói nấy thôi.

Không nói gì, Ngọc Nhạn nhanh chóng dời gót, nàng ta cũng không thèm thi lễ với Lôi Vi. Ngồi phịch xuống ghế, nàng nhanh chóng thở lấy thở để. Đến lúc này thần kinh của nàng mới được thả lỏng.

_ Mạnh Phụng nghi phản ứng khá gay gắt.- Đến lúc này, Edlen mới lên tiếng.- Thái tử phi! Người định thế nào?

_ Ta không ngờ Mạnh Phụng nghi lại phản ứng mạnh đến vậy.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay lên đỡ đầu.- Nhưng như vậy cũng hay! Nàng ta sẽ giúp chúng ta điều tra thực hư chuyện này.

_ Thái tử phi! Người không sợ nàng ta tra ra kẻ tung tin đồn là chúng ta sao?

Câu nói của Edlen khiến Lôi Vi không khỏi giật mình suy nghĩ. Quả thật khi nhờ Edlen sai người tung tin đồn Thái tử bị phi tử của mình cắm sừng, gây nhũng nhiễu hậu cung nàng chỉ nghĩ đến việc thủ phạm thực sự sẽ giật mình, nóng lòng mà để lộ sơ hở chứ chưa hề nghĩ đến việc nếu chuyện bị bại lộ, bản thân sẽ gặp rắc rối lớn.

_ Thần nghĩ, Thái tử phi nên nói chuyện này cho Thái tử biết, nhờ Ngài ấy giúp đỡ.

_ Là người trong cuộc, Ngài nghĩ, Điện hạ liệu có còn tâm trí nghe ta giải thích để mà giúp đỡ ta không?

_ Nương nương! Người đừng quên, Điện hạ rất yêu Người. Vậy nên, dù có tức giận đến đâu, Ngài ấy vẫn sẵn sàng lắng nghe Người nói.

Quay lại nhìn Edlen, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.

_ Ngài có vẻ hiểu Điện hạ nhỉ?

_ Bởi vì thần cũng là...nam nhi mà!

Nghe Edlen nói vậy, Lôi Vi không khỏi bật cười. Thật hy vọng Phúc Tuần chịu nghe nàng nói như những gì Edlen vừa nói.

_ Ta sẽ thử xem sao!

*

Mạnh Cát viện sớm đã phủ một lớp tuyết màu trắng xóa. Trên mái nhà, trên ngọn cây, dưới mặt đất, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy tuyết. Một lớp tuyết dày bao phủ lên khắp mọi ngóc ngách của viện khiến bầu không khí càng lúc càng trở nên lạnh giá hơn. Ngồi một mình bên lò than hồng, Lôi Vi không khỏi buồn lòng. Những gì xảy ra mấy ngày trước chợt hiện lên thật sinh động ngay trước mặt nàng. Hôm ấy, nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không ngờ Phúc Tuần lại phản ứng gay gắt đến vậy. Có lẽ việc ấy đã chạm đến lòng tự tôn của chàng thật rồi. Từng câu nói của chàng hôm ấy vang vọng lên trong đầu nàng thật rõ ràng khiến tim nàng buốt nhói.

"Đêm hôm ấy cũng giống như đêm nay. Ngoài trời tuyết rơi rất dày và sớm biến khắp không gian xung quanh thành một màu trắng xóa tựa như vương quốc băng vĩnh cửu của Elsa. Ngồi trước lò than hồng, Lôi Vi suy nghĩ thật kỹ về những gì mình định nói với Phúc Tuần.

_ Thái tử đến!

Nghe tiếng Tiểu An Tử thông báo, Lôi Vi vội mở cửa ra đón Phúc Tuần và thi lễ với chàng. Nhìn sắc diện không được tốt lắm, nàng thầm kêu khổ rồi lưỡng lự không biết tối nay có nên nói với chàng hay không.

_ Phúc Tuần! Có chuyện gì xảy vậy?- Vừa quan sát sắc mặt của Phúc Tuần, Lôi Vi vừa ướm hỏi.

_ Ta vốn không muốn cho nàng biết để nàng khỏi bận tâm lo lắng. Nhưng chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết.- Vừa nắm tay Lôi Vi, Phúc Tuần vừa rầu rỉ nói.

_ Rốt cuộc là có chuyện gì?- Lôi Vi căng thẳng chờ đợi.

Quay nửa người về phía Lôi Vi, Phúc Tuần nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng. Đôi mắt chàng đong đầy những điều không thể nói thành lời khiến nàng càng lúc càng lo lắng.

_ Kinh thành dạo gần đây nổi lên một tin đồn đó là phi tử của Thái tử giam díu với người ngoài gây nhiễu loạn chốn hậu cung.

Lôi Vi vẫn ngồi bất động.

_ Vi Nhi! Nàng là thê tử ta yêu thương nhất nên những tin đồn này rất có thể sẽ nhắm vào nàng. Nhưng ta thề rằng, ta xưa nay chưa từng nghi ngờ nàng. Trước đã vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn vậy. Vậy nên nàng hãy yên tâm. Còn về tin đồn kia, ta nhất định sẽ tìm cho ra kẻ nào đã tung tin đồn, trừng trị thật nghiêm.

Nghe cách nói của Phúc Tuần, Lôi Vi biết lần này chàng quyết mạnh tay. Kể ra cũng phải, bôi nhọ Hoàng thất nào đâu phải tội nhỏ. Quả thật nàng đã không lường trước chuyện này. Giờ nàng phải làm thế nào để gỡ rối đây?

_ Vi Nhi!- Vừa gọi, Phúc Tuần vừa lay người Lôi Vi.- Nàng không sao chứ? Sao trông nàng có vẻ thất thần đến vậy?

_ Không sao! Em không sao!- Hơi giật mình, Lôi Vi vội lắc đầu.- Em chỉ đang nghĩ...nhất định phải tìm ra kẻ tung tin rồi trừng phạt thật nghiêm sao?

_ Tội bôi nhọ Hoàng Thái tử không phải là tội nhỏ.- Vừa đứng lên, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.- Ta dù có khoan dung đến đâu cũng không thể tha cho tội này được.

_ Nhưng...nếu như những gì tin đồn đó nói là đúng thì sao?


Đôi mày của Phúc Tuần chau lại. Chàng vội quay sang nhìn Lôi Vi bằng ánh mắt hồ nghi. Nàng xưa nay, mỗi lần có chuyện gì đều nói thẳng với chàng, nào có vòng vo như thế này. Linh tính mách bảo chàng dường như nàng đang có điều gì đó giấu chàng.

_ Vi Nhi! Nàng biết được điều gì?- Nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.- Có phải là...

Biết Phúc Tuần đã đoán ra, Lôi Vi e dè gật đầu.

_ Là em! Em sai người tung tin đồn đó.

Dù nghi ngờ song chàng vẫn mong điều đó không đúng. Nhưng thật không ngờ, nàng lại thú nhận điều đó. Chàng quả thực không hiểu, nàng làm như vậy với mục đích gì? Tại sao? Nàng tại sao lại làm như vậy?

_ Tại sao?- Phúc Tuần cố giữ bình tĩnh.- Nói cho ta biết, tại sao nàng lại làm như vậy?

_ Em đã nói rồi, những điều đó là sự thật.- Lôi Vi chậm rãi nói.- Em muốn dùng cách này để tìm ra kẻ chủ mưu gây nên những biến cố trong thời gian qua.

_ Cho dù là vậy, nàng cũng nên bàn bạc với ta trước. Tại sao nàng có thể hành động một mình như vậy?

_ Em...

Lôi Vi không biết phải nói thế nào cho Phúc Tuần hiểu. Bởi về căn bản, trong chuyện này, chàng là người trong cuộc và cũng là người bị ảnh hưởng nhiều nhất. Nhưng chỉ cần kiên nhẫn một thời gian mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

_ Cho em thời gian! Chỉ cần một chút thời gian thôi, em sẽ tìm ra kẻ chủ mưu của những sự việc xảy ra thời gian gần đây. Em...

_ Cát Lôi Vi!- Phúc Tuần cắt ngang lời của Lôi Vi.- Chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ đâu.

Hậu quả của việc này đem lại ngoài việc chốn hậu cung của chàng nổi lên trận phong vân, nghi kỵ lẫn nhau còn kéo theo chuyện các quan lại đại thần có ý chống đối sẽ thừa dịp này khiến địa vị Thái tử của chàng bị lung lay. Từ đó bọn họ sẽ tìm cách lật đổ chàng rồi gây nên một trận mưa tanh gió máu nữa để đoạt ngôi. Những chuyện này, Lôi Vi có lẽ chưa nhìn thấu. Bởi nàng chỉ muốn hóa giải vụ án Hứa Thủy Trúc bị nghi đầu độc Hoắc Tương Nguyệt và vụ án chàng bị nghi ngờ bòn rút ngân quỹ của công trình đê điều vùng Tây Thủy.

_ Nàng có thể suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo hơn được không?- Quay người đi, Phúc Tuần không khỏi thở dài.- Ta biết điều này quả thực rất khó khăn và áp lực với nàng, nhưng giờ nàng là Thái tử phi của Thái tử một nước. Ta không mong nàng có thể hiểu hết, nhưng ta hy vọng nàng có thể đứng ở vị trí của ta một chút trước khi hành sự.

_ Là em đã quá nóng vội muốn giải quyết những gì đã xảy ra thời gian qua. Vậy nên...- Lôi Vi không biết nên nói thế nào cho phải.- Em xin lỗi!

_ Những việc nàng làm, ta đều hiểu. Nhưng e rằng...người trong cung chẳng ai hiểu được.- Khẽ lắc đầu, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Lôi Vi.- Không phải ta không tin vào khả năng phá án của nàng. Nhưng...

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi dời gót khỏi Túc Duyên các. Bước chân của chàng càng lúc càng trở nên nặng trĩu.

_ Phúc Tuần!

Vừa gọi tên chàng, Lôi Vi vừa chạy về phía chàng.

_ Lôi Vi! Ta không muốn nặng lời với nàng nhưng việc nàng làm lần này đã chạm vào lòng tự tôn của ta.

Dứt câu, Phúc Tuần rời khỏi tư phòng của Lôi Vi, để lại mình nàng giữa phòng với nỗi đau khó nói thành lời. Sự việc đi xa đến mức này là điều nàng hoàn toàn không mong muốn. Là bản thân nàng đã nhìn nhận mọi việc chưa thấu đáo. Là nàng đã quá chủ quan khi không nghĩ đến lòng tự trọng, sự tự tôn của chàng. Bởi nói gì đi chăng nữa chàng vẫn là nam nhân. Chuyện mình bị cắm sừng bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, ai mà chịu cho được."

Giao thừa năm nay, Hoàng cung không tổ chức yến tiệc. nàng vì không muốn ở trong bầu không khí ngột ngạt nên khi thỉnh an Nhân Hiển Hoàng hậu, nàng đã xin phép Hoàng hậu cho ra ngoài. Nhưng đến khi ra ngoài rồi tâm trạng của nàng càng trở nên nặng nề hơn.

Mấy ngày nay Phi Đào rồi Băng Luân Công chúa tiến cung, vào Túc Duyên các thăm nàng. Hai người đó đi đến đâu là đem theo cái hoạt náo đến đó lại thêm một tiểu Công tử Mạnh Chuyết bầu không khí càng trở nên vui vẻ hơn ấy vậy mà nàng chẳng thể nào vui nỗi.

Hôn sự của Phi Đào và Phúc Khải vốn dĩ đã thành từ lâu nhưng vì trong cung xảy ra quá nhiều chuyện nên đến giờ không những họ không thể cử hành hôn lễ mà còn phải xa nhau. Hai người ở hai đầu đất nước tương tư về nhau như vậy, càng nghĩ nàng càng không đành lòng. Ấy vậy mà đã mấy ngày trôi qua mọi chuyện vẫn chưa có gì tiến triển. Nàng biết, mọi chuyện không thể vội vàng được, nhưng nếu để tình trạng này kéo dài, đầu nàng chắc nổ bung mất.

Chọc ngoáy đống than hồng thêm ít cái nữa, Lôi Vi bất mãn ném mạnh thanh sắt ra giữa sàn nhà.

_ Sai mình cũng đã nhận, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi. Vậy mà...bất mãn hết sức.

_ Thái tử đến!

Nghe tiếng thông báo của Tiểu An Tử bên ngoài vọng vào, Lôi Vi không khỏi giật mình nghĩ ngợi. Đáng lý ra giờ này chẳng phải Phúc Tuần đang ở trong Hoàng cung để đón giao thừa với mọi người hay sao? Yến tiệc tuy không được tổ chức nhưng mọi người vẫn đón năm mới cùng nhau. Sao chàng lại chạy ra đây chứ?

_ Mặc kệ!

Nói đoạn Lôi Vi giậm chân một cái rồi hừ lạnh sau đó bỏ thẳng vào tư phòng trùm mềm vờ như ngủ rồi. Một lúc lâu sau đó nàng cảm nhận được một bên nệm bị lún xuống và tấm chăn bị giở ra, bàn tay chàng nhẹ nhàng đặt lên vai nàng. Nàng vẫn vờ xem như không hay biết gì mà ngủ. Thế nhưng tiếng cười khục khục kia khiến nàng khó chịu vô cùng.

_ Cát Lôi Vi à Cát Lôi Vi! Nàng có muốn giả vờ ngủ cũng nên giả vờ thế nào cho thật một tý. Nhìn cái mặt nhăn nhó thế kia ai mà nghĩ nàng đang ngủ chứ.

Tức giận đầy mình, Lôi Vi mở bung chăn ra rồi ngồi bật dậy, ngay lập tức một âm thanh kêu cái "cốp" phát ra.

_ Uida!- Lôi Vi vội ôm đầu kêu lên.- Đau quá!

_ Nàng đau chỗ nào? Để ta xem thử!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa mở tay Lôi Vi ra xem. Một vùng trán đỏ tấy và hơi sưng hiện ra khiến chàng không khỏi nhăn mặt xót xa. Vừa xoa xoa trán nàng chàng vừa thổi để nàng đỡ đau.

_ Tại sao anh lại dí sát mặt anh vào mặt em chứ?- Vừa nói, Lôi Vi vừa đẩy Phúc Tuần ra.- Đầu gì đâu mà cứng như đá. Đau chết đi được!

_ Được rồi! Được rồi! Để ta xem nào!

Vừa nói Phúc Tuần vừa suýt xoa "quả ổi" trên trán của Lôi Vi. Nhìn gương mặt suýt xoa lo lắng của chàng, nàng quả thật không kìm được lòng. Nhưng không hiểu sao cục tức cũng theo đó mà nổi lên. Từ hôm biết chuyện đến giờ, chàng chả thèm đếm xỉa tới nàng nữa. Nay tự nhiên đến Mạnh Cát viện để làm gì chứ? Không nói không rằng, nàng đẩy Phúc Tuần ra rồi kéo chăn lên trùm đầu và quay vào một góc.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy ngạc nhiên.- Nàng sao thế? Hay là đau chỗ nào nữa?

_ Không sao cả!- Chất giọng của Lôi Vi đầy cáu kỉnh.


_ Vi Nhi!- Phúc Tuần nhẹ lay vai của Lôi Vi.

_ Thả em ra!- Vừa nói Lôi Vi vừa đưa tay lên hất tay Phúc Tuần ra.- Chẳng phải anh đang bực mình sao, tới đây làm gì? Lại còn làm ra vẻ quan tâm nữa chứ! Anh đi chỗ khác đi!

Nghe Lôi Vi sổ một tràng như vậy, cuối cùng Phúc Tuần cũng hiểu rõ ngọn ngành tại sao nàng lại phản ứng như vậy. Quả thật khi biết chuyện, chàng dù cố kiềm chế nhưng vẫn rất tức giận với nàng. Mấy ngày sau đó, chàng cũng cố tình tránh gặp nàng để cả hai không phải cãi nhau. Nhưng sau mấy ngày, cơn giận nguôi đi, quan sát lại mọi việc, chàng cảm thấy việc nàng làm không hẳn là bất lợi. Biết đâu nhờ sự việc lần này mọi nghi vấn của chàng bấy lâu sẽ được làm sáng tỏ. Tuy nhiên nếu việc này liên qua đến một đệ đệ nào đó của chàng, chàng biết phải giải quyết thế nào cho ổn đây?

_ Thôi nào Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa lay nhẹ Lôi Vi.- Đừng như thế với ta mà.

_ Thế anh như thế với em mấy ngày nay thì sao mà giờ em lại không được chứ?

_ Là...là ta có nguyên nhân.

_ Nguyên nhân gì chứ?

Vừa hỏi, Lôi Vi vừa ngồi bật dậy. May Phúc Tuần kịp né sang một bên bằng không đầu của nữ tử này thể nào cũng mọc thêm một trái ổi nữa. Trong khi nàng nhìn chàng chằm chằm, chàng lại phải vắt óc ra suy nghĩ tìm một nguyên nhân nào đó sao cho hợp lý để làm nguôi cơn giận của nàng.

_ Là...là...à là thế này. Nàng thử nghĩ xem khi tin đồn đó được tung ra, ai sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất?

Vắt óc suy nghĩ câu hỏi của Phúc Tuần, cuối cùng Lôi Vi không khỏi giật mình.

_ Gì chứ? Gậy ông đập lưng ông sao?

_ Ta thề là ta không bao giờ nghĩ thế. Nhưng người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ thế!- Phúc Tuần vờ thở dài.- Vậy nên chẳng phải chúng ta nên diễn một vở kịch để mọi người và cả thủ phạm thực sự cùng xem hay sao? Chắc chắn bọn chúng sẽ lơ là mà để lộ sơ hở.

_ Nói vậy, anh lấy em ra làm mồi nhử sao?- Chất giọng của Lôi Vi được đẩy lên đến quãng tám.- Mạnh Phúc Tuần! Anh thật là quá đáng!

Vừa nói, Lôi Vi vừa vùng chăn toan bỏ ra ngoài nhưng Phúc Tuần đã kịp giữ nàng ngồi lại.

_ Ta biết ta sai rồi!- Vừa giữ Lôi Vi, Phúc Tuần vừa vội hạ hỏa nàng.- Nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu bàn bạc trước với nàng, mọi chuyện sẽ diễn ra không được tự nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ nghi ngờ. Nên...ta bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này.- Vừa nói, chàng vừa ôm nàng vào lòng và ra sức dỗ nàng.- Là ta không tốt! Để nàng chịu ấm ức! Ta xin lỗi!

_ Có thật là anh bất đắc dĩ không?- Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi hỏi.

_ Thật!- Phúc Tuần gật đầu xác nhận.- Làm như vậy với nàng, ta cũng đau lòng lắm. Nhưng...

_ Được rồi!- Lôi Vi cắt ngang lời nói của Phúc Tuần.- Anh biết sai là được rồi. Em chẳng cần gì nhiều!

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi nở một nụ cười thật tươi. Đôi mắt chàng nhìn Lôi Vi dịu dàng và nồng ấm khiến nàng không thể nào quay đầu đi được. Thật nhẹ nhàng chàng đặt một nụ hôn thật lâu lên đỉnh đầu của nàng và hít một hơi thật sâu hương tóc thoang thoảng của nàng. Nụ hôn cứ thế trượt dài xuống gò má của nàng. Một tay chàng lần mò tìm vai áo, tay còn lại chàng từ từ kéo cổ áo của nàng xuống để lộ một bên vai thon thả trắng ngần của người con gái...

Thả dải yếm đỏ của Lôi Vi xuống đất, nụ hôn của chàng cứ vậy mà trượt dài xuống hõm cổ, xuống vai rồi bầu ngực căng đầy của nàng. Nghiên đầu qua một bên nàng ôm chặt lấy chàng rồi đặt nụ hôn thật khẽ lên vành tai của chàng, một tay nàng mau mắn lần tìm và tháo đai áo của chàng.

Giữ chặt lấy chiếc eo thon của nàng, bất thình lình chàng đẩy người nàng nằm xuống giường rồi tiếp tục hôn nàng những nụ hôn nóng bỏng. Giữa đêm lạnh giá, những nụ hôn của chàng tựa như những ngọn lửa, đi đến đâu là thiêu cháy cơ thể nàng đến đó khiến từng mẩu lý trí của nàng cứ thế mà tiêu tán.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần có chút ngập ngừng.- Hãy sinh cho ta một hài tử!

Trái tim của Lôi Vi có chút chùng xuống khi nhớ tới sự việc xảy ra cách đây hơn một năm trước. Nơi bụng nàng bỗng trở nên âm ỉ một cơn đau. Nàng biết mình không thể sống mãi trong quá khứ, trong nỗi đau được. Nhưng những gì đã xảy ra vẫn còn quá mới để quên.

_ Nếu nàng chưa sẵn sàng...- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nhẹ dịch người rời khỏi cơ thể Lôi Vi.-...chúng ta để sau vậy.

_ Không phải!- Lôi Vi vội giữ lấy hông của Phúc Tuần.- Là em đang nghĩ...anh muốn sinh một tiểu công chúa hay một tiểu hoàng tử.

Nở một nụ cười thật tươi, Phúc Tuần nhẹ hôn lên môi Lôi Vi. Một tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt của nàng rồi từ từ thưởng thức hương thơm dịu dàng không ai có được của nàng. Khuôn miệng chàng một lần nữa dừng lại trên đôi môi căng mọng màu hồng đào của nàng. Chẳng mất nhiều thời gian, chàng đã tách được miệng nàng ra rồi cho lưỡi vào quấn lấy lưỡi nàng, khuấy đảo khoang miệng của nàng. Hơi thở cả hai nhau chóng phiêu tán tựa làn gió.

_ Chỉ cần hài tử do nàng sinh ra...- Phúc Tuần nói qua hơi thở.-...nam nhi hay nữ nhi với ta đều không quan trọng.

Môi mím cười, gò má đỏ ửng, tất cả biểu hiện ấy của nàng đều diễn ra tự nhiên khiến Phúc Tuần không sao rời mắt được. Càng ngắm nhìn nàng, chàng càng cảm thấy nàng có một mị lực khiến chàng không sao thoát ra được. Nữ tử này bình thường hoạt bát, nghịch ngợm là vậy nhưng không ngờ đến lúc cần thiết lại có thể khiến dục vọng của chàng trổi lên mạnh mẽ và nhanh chóng, còn công hiệu hơn cả mấy bát canh xuân dược.

_ Xạo không!- Vừa nói, Lôi Vi vừa đánh vào hông Phúc Tuần.- Trong chuyện này, lời của nam nhân là không thể nào tin được.- Vừa nói, nàng vừa cười vang lên khiến cả thân hình kiều mị theo đó mà rung lên.

Cười một tràn thật lớn và dài, Phúc Tuần tiếp tục hôn những nụ hôn cuồng nhiệt lên môi, lên cổ của Lôi Vi. Thật nhẹ nhàng chàng tiến vào bên trong cơ thể của nàng rồi cả hai cùng hòa nhập vào nhau, cùng nhau say trong men tình. Khắp căn phòng nhỏ đâu đâu cũng nhuộm màu của tình ái.

*

Càng về đêm, tuyết càng rơi nhiều, trời càng trở rét khiến ai nấy cũng nhanh chóng trở về nhà. Đêm giao thừa năm nay bởi Hoàng cung ra lệnh giới nghiêm nên không ai ở bên ngoài lâu, thế nhưng những gánh hàng rong vẫn phải bán qua nửa đêm.

Trên mái nhà, một bóng đen quan sát cảnh quang xung quanh rồi bay vút đi. Chỉ trong thoáng chốc, bóng đen đó đã đáp xuống một mái nhà khác. Nằm sát trên mái ngói, hắn nhẹ nhàng mở một miếng ngói lên. Bên trong, một nữ nhân đang cúi người thi lễ với một nam nhân.

_ Ngươi hãy về bảo chủ tử của ngươi, thời cơ đã tới rồi.- Nam nhân kia chậm rãi lên tiếng.

_ Chủ tử của nô tỳ vẫn còn e ngại. Sợ rằng...

_ Chủ tử ngươi không cần lo.- Nam nhân kia cắt ngang lời của nàng tỳ nữ.- Mọi việc ta đã tính toán đâu vào đó cả rồi.- Chất giọng của hắn đầy dứt khoát.- Nếu chủ tử ngươi muốn làm hậu thì phải nghe theo những gì ta bảo.

_ Vâng! Nô tỳ đã hiểu!

_ Được rồi! Ngươi hãy về đi. Tránh để bọn lính tốt nghi ngờ.

Không nói gì, nàng tỳ nữ kia nhanh chóng thi lễ rồi lui ra ngoài.

Trên mái nhà, bóng đen kia nhanh chóng lao vút trong đêm đen rồi dừng lại giữa khuôn viên của một gian nhà quen thuộc.

-------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui