Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Cả gian phòng nhỏ lặng im như tờ. Không có bất kỳ tiếng động nào vang lên cho thấy rằng sự sống đang hiện diện tại nơi này. Bên khung cửa sổ, người thiếu nữ ngồi lặng lẽ. Đôi mắt mơ hồ nhìn về nơi nào đó rất xa, không thể nào xác định được. Nàng đang cố gắng suy nghĩ sao cho thật thấu đáo mọi chuyện, sao cho có thể vẹn cả đôi đường. Nhưng dường như việc này là bất khả kháng.

Cách đây vài hôm trước, Nam Cung Hàn đã nói cho Băng Tư biết việc phụ thân nàng, Sở Thịnh Hòa muốn gặp nàng một lần trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Nàng thực sự rất muốn gặp lại phụ thân mình. Xa cách bao nhiêu năm trời, có hài nhi nào không mong mỏi được gặp lại phụ mẫu? Mẫu thân nàng đã đi xa, giờ nàng chỉ còn có mỗi phụ thân để dựa vào. Song nàng lại sợ, nàng sợ nếu nàng gặp lại phụ thân, mẫu tử Đoàn Lạc Xuân sẽ biết nàng còn sống và tìm cách gây bề khó dễ cho không chỉ nàng mà còn cả phụ thân nàng.

Tuy nhiên, chẳng phải khi việc này đưa đến quan phủ, mẫu tử họ sẽ biết nàng vẫn còn sống hay sao? Sớm muộn gì cũng gặp chi bằng cứ gặp sớm có lẽ sẽ tốt hơn.

Song...nàng làm sao có thể nó ra được chuyện kinh thiên động địa kia với phụ thân nàng đây? Trong chốc lát, những gì bản thân mình tin tưởng và cho là đúng đắn đều trở thành sai trái và sụp đổ một cách không thương tiếc ngay trước mắt mình. Phụ thân nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được lớp sự thật trần trụi đã được che đậy trong suốt mấy chục năm qua?

Ngay cả nàng khi tra ra được chuyện này, nàng còn bàng hoàng, ngỡ ngàng không dám tin đây là sự thật. Phải mất một thời gian sau đó khi bình tâm suy nghĩ lại mọi việc và xem lại các bằng chứng, nàng mới tin. Vậy nên sẽ rất khó để phụ thân nàng tin rằng đó là sự thật. Chỉ có điều...chuyện này không thể im lặng mãi được.

Thở ra hơi thở nặng nề, Băng Tư nhanh chóng đứng lên rồi rời khỏi tư phòng của mình đến thư phòng của Nam Cung Hàn. Chuyện này dẫu sao cũng không thể nào chần chừ mãi được. Nàng nhất định phải tìm ra cách.

_ Thưa Quân hầu! Có Sở Tiểu thư tìm gặp ạ.

Bên trong, tiếng một nội nhân [1] bẩm tấu vang lên đều đều.

_ Cho nàng ấy vào!- Nam Cung Hàn chậm rãi nói.

Rất nhanh sau đó, nội nhân nọ ra cửa thông báo cho Băng Tư. Gật đầu một cái, nàng nhanh chóng tiến vào trong.

_ Tham kiến Hầu gia!

_ Ngươi hãy đứng lên.- Vừa buông quyển sách trên tay xuống, Nam Cung Hàn vừa tiến về phía Băng Tư.

Vừa đi, chàng quan sát nàng một lượt rồi ra hiệu nàng ngồi vào ghế khách. Qua sắc mặt, chàng đoán nàng đã có quyết định của riêng mình. Băng Tư này vì hoàn cảnh mà luôn phải sống trong sự phòng bị, không để lộ cảm xúc của mình cho người ngoài biết. Song chỉ cần chịu khó quan sát nàng, ta vẫn có thể nhìn thấy phần nào tâm tư, cảm xúc của nàng.

_ Hầu gia!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Tiểu nữ đã có quyết định.

_ Vậy ngươi quyết định thế nào?

_ Tiểu nữ sẽ gặp phụ thân một lần, nói rõ mọi chuyện cho phụ thân nghe.

Nghe Băng Tư nói, Nam Cung Hàn không nén được tiếng thở dài. Tuy đã sớm đoán ra, song nghĩ đến việc này, chàng quả thật không khỏi đau lòng thay cho phụ tử bọn họ.

_ Phụ thân ngươi đã niên kỉ [2] liệu có chịu nổi đả kích này hay không?

_ Tiểu nữ đã suy nghĩ chuyện này rất lâu. Quả thật chuyện này đối với phụ thân mà nói rất khó chấp nhận, song...sự thật vẫn là sự thật. Phụ thân cần được biết chuyện này. Điều tiểu nữ có thể làm là lựa lời nói để giảm sự tổn thương xuống mức thấp nhất cho phụ thân mà thôi.

Ý tứ trong câu nói của Băng Tư đã rõ. Ngữ điệu của nàng cũng rất rõ ràng. Và những việc Nam Cung Hàn cần làm bây giờ chính là sắp xếp cho phụ tử họ gặp nhau. Nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao chàng thực có cảm giác bản thân là chân sai vặt. Xem ra giá trị của một Trạng nguyên khi trở thành Phò mã chỉ có thế. Khẽ lắc đầu để xua đi ý nghĩ vừa mới thành hình, chàng chậm rãi đứng lên.

_ Vậy ta sẽ an bài cho hai người gặp nhau. Ta cũng phải nhắc ngươi trước, sau lần gặp mặt này, có thể Sở Nhị phu nhân sẽ biết ngươi còn sống và tìm cách hãm hại ngươi. Vậy nên, ngươi phải hết sức cẩn thận.

_ Tiểu nữ sẽ cẩn thận!- Vừa đứng lên, Băng Tư vừa chậm rãi nói.

_ Công chúa tới!

Bên ngoài, tiếng nội nhân một lần nữa lại vọng lên. Rất nhanh sau đó, Thiên Phương Công chúa từ ngoài tiến vào. Đưa ánh mắt đầy yêu thương nhìn Nam Cung Hàn, nàng nhanh chóng quay sang mỉm cười với Băng Tư.

_ Công chúa cát tường!- Băng Tư vội cúi người thi lễ.

_ Ngươi không cần đa lễ!

Vừa nói, Thiên Phương Công chúa vừa đưa mắt quan sát Băng Tư một lượt từ trên xuống dưới.

_ Ta nghe nói, ngươi đã đưa ra quyết định của mình?- Thiên Phương Công chúa chậm rãi lên tiếng.

_ Vâng ạ!


_ Dù ngươi đưa ra quyết dịnh như thế nào, chúng ta đều tôn trọng. Chỉ mong ngươi sau này sẽ không hối hận vì bất kỳ việc gì.

_ Tạ Công chúa!

Vừa nói, Băng Tư vừa đưa mắt quan sát một lượt Nam Cung Hàn và Thiên Phương Công chúa. Địa vị tôn quý, họ vốn có thể cứ vậy mà sống trong vinh hoa phú quý, chẳng cần nhọc công giúp nàng. Ấy vậy mà họ lại ra tay giúp đỡ nàng. Nàng biết, họ làm như vậy một phần vì sự nhờ cậy của Lôi Vi song phần nhiều là bởi họ là người trọng nghĩa khí. Nhưng chỉ e, việc này sau khi điều ra rõ ràng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến địa vị của đương kim Thái tử.

_ Tiểu nữ đã khiến Hầu gia và Công chúa nhọc công rồi.

_ Túy Nguyệt! Ngươi đừng nói vậy.- Mỉm cười, Thiên Phương Công chúa chậm rãi nói.- Cũng đừng áy nấy về việc này. Bởi ngay từ khi biết được việc này ta đã tự mình quyết định sẽ giúp đỡ ngươi rồi.

_ Vậy còn về phía Thái tử thì sao ạ?- Chất giọng của Băng tư lộ rõ sự lo lắng.

_ Đệ đệ của ta ngồi vào được địa vị này ngoài việc có sự giúp đỡ không nhỏ của phụ hoàng, còn lại đều do đệ ấy dựa vào chính sức mình mà có được. Dạo gần đây tuy trong cung có xảy ra biến cố song ta tin đệ ấy sẽ vượt qua. Vậy nên ngươi cũng không cần phải lo lắng.

Nhìn nét trầm tự đang dần lộ ra trên gương mặt của Băng Tư, lòng Thiên Phương Công chúa không khỏi lo lắng. Tuy mạnh miệng nó vậy song nàng sao có thể không lo lắng tí gì về sự an nguy của Phúc Tuần được chứ. Từ ngày đệ ấy rời khỏi Tân Thục đến giờ, phụ hoàng của nàng đã ngầm sai Nam Cung Hàn âm thầm điều tra xem ai là người đứng sau, chủ mưu trận phong vân lần này. Thế nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì. Và dường như đã tiên liệu được điều gì, Định An Hoàng đế cũng đã âm thầm ra chiếu chỉ lệnh phu quân nàng thành lập một đội quân tinh nhuệ sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào. Dựa vào những gì Người làm, nàng thật muốn biết chuyện gì đang sắp sửa xảy ra với đệ đệ của mình.

_ Khi đã quyết định rồi, ngươi nên kiên trì đến cùng.- Nam Cung Hàn chậm rãi lên tiếng phá tan sự im lặng.- Ngươi đừng lo lắng gì cả.

_ Vâng ạ!

Hít một hơi thật sâu, Băng Tư chậm rãi cúi đầu thưa. Nhận ra bản thân mình không nên nán lại thư phòng của Nam Cung Hàn lâu hơn nữa, nàng nhanh chóng cáo lui nhường chỗ lại cho phu phụ Nam Cung Hàn.

Đợi đến khi bóng Băng Tư đã khuất sau cánh cửa, Nam Cung Hàn chậm rãi dìu Thiên Phương Công chúa ngồi xuống ghế.

_ Nào! Công chúa! Nàng uống nước đi!- Vừa rót nước, Nam Cung Hàn vừa từ tốn nói.

_ Thiếp không khát! Tướng công! Chuyện phụ hoàng sai, chàng đã làm đến đâu rồi?

_ Về cơ bản đã xong cả rồi. Nàng yên tâm!

Đặt tách trà trên tay xuống, Thiên Phương Công chúa không khỏi thở dài.

_ Sao thiếp có thể yên tâm được chứ. Thiếp có linh cảm...trận phong vân này sẽ không dễ dàng đi qua như vậy.- Vội quay về phía Nam Cung Hàn, Thiên Phương Công chúa giữ lấy tay chàng.- Tướng công! Chàng có thể tìm cách kéo dài việc xử án được không?

Nam Cung Hàn chau mày khó hiểu. Vụ án này chẳng phải nên xét xử càng nhanh càng tốt hay sao.

_Vụ án này nhất định sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Tuần Nhi. Vậy nên chúng ta phải xét xử càng nhanh càng tốt. Nhưng với tình hình hiện tại, e rằng...nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đệ ấy. Vì vậy chúng ta buộc phải kéo dài nó chờ biển yên sóng lặng.

_ Ta hiểu rồi!- Nam Cung Hàn trầm ngâm.- Muốn vậy, chúng ta sẽ phải nghĩ cách nói sao cho thật khéo léo với phụ tử Túy Nguyệt.

Không nói gì, Thiên Phương Công chúa chậm rãi gật đầu. Chuyện nàng đã hứa với Lôi Vi nàng nhất định sẽ tận lực đến cùng. Chỉ có điều lúc này đây, nàng không thể nào tự mình đâm một nhát vào đệ đệ mình, khiến địa vị của đệ ấy bị lung lay. Chờ tận cuồng phong này qua đi, nàng nhất định sẽ thay Lôi Vi phá vụ án này cho Túy Nguyệt. Hy vọng Lôi Vi ở nơi nào đó có thể hiểu được.

*

Trời nhẹ, nắng lên cao rực rỡ, gió hiu hiu thổi. Đây quả thật là bầu không khí lý tưởng khi càng cuối thu trời càng trở nên lạnh hơn. Nhưng Lôi Vi giờ thật chẳng có tâm trạng đâu mà nghĩ đến việc ngắm cảnh hay phơi nắng. Từ sau lần gặp gỡ ở ngọn đồi đến giờ, hơn 10 ngày trôi qua nàng vẫn chưa gặp lại Phúc Tuần. Hàn Phong tuy không thúc ép việc nàng chọn phong hiệu nhưng ngoài mặt đã lộ vài phần gấp gáp. Nàng cũng không thể cứ "giả ngốc" trước mặt Hàn Phong mãi được. Nếu việc này cứ trì hoãn mãi e sẽ sinh biến. Càng nghĩ lòng nàng càng rối bời. Thật không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngồi phịch xuống ghế thở ra một hơi dài đầy chán nản, Lôi Vi không khỏi đau đầu. Nàng và Phúc Tuần khó khăn lắm mới được bên nhau vậy mà liên tiếp hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến khiến hai người phải xa nhau. Đã vậy, khi lấy lại được ký ức của mình cũng là lúc Hàn Phong chuẩn bị sắc phong nàng làm phi tử. Chưa nói chuyện nàng và Phúc Tuần yêu nhau như thế nào, chỉ nói đến đạo lý thôi đã không ổn tý nào rồi. Nàng đã là Thái tử phi của Tân Thục rồi sao có thể trở thành phi tử của Hoàng đế Yên Khâu được chứ?

Tình trạng này thiệt sự không thể kéo dài thêm được nữa. Nàng nhất định phải tìm cách rời khỏi đây để Hàn Phong không có cớ gây khó dễ cả nàng lẫn Phúc Tuần. Bằng không e rằng mục đích liên minh với Yêu Khâu của Tân Thục sẽ khó lòng đạt được.

_ Hân Di!- Vừa gõ tay trên mặt bàn, Lôi Vi vừa cất tiếng gọi.

Rất nhanh sau đó, tỳ nữ của nàng nhanh chóng có mặt. Ngầm đưa mắt quan sát tứ phía, Lôi Vi ra hiệu cho Hân Di lại gần. Chẳng biết nàng thì thầm điều gì vào tai nàng tỳ nữ của mình chỉ biết mặt Hân Di mỗi lúc một tái xanh.

_ Nương...Nương nương...

_ Uhm?


Lôi Vi quay lại nhìn Hân Di.

_ Tiểu...Tiểu thư!- Hân Di vội sửa lại.- Chuyện này không được đâu ạ. Nếu Hoàng thượng biết, nô tỳ...nô tỳ...

_ Thì ngươi đừng nói cho Hoàng thượng biết.

_ Nhưng...nhưng...

_ Yên tâm đi! Cứ làm theo những gì ta nói. Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.

Nhìn thấy sự điềm tĩnh và kiên quyết lạ thường của Lôi Vi, Hân Di không dám trái lời nàng. Song trong lòng nàng vẫn không thôi lo lắng. Bởi những gì vị chủ tử của nàng nói chắc chắn sẽ chọc giận đến Hoàng thượng. Hoàng thượng yêu thương chủ tử nàng, Ngài sẽ không chấp nhặt. Nhưng Ngài nào có yêu thương nàng, vậy nên cái mạng nhỏ của nàng...làm theo hay không làm theo cũng không được. Thật đau cả đầu!

Vẫn gõ từng nhịp đều đều xuống mặt bàn, trong đầu Lôi Vi dần hình thành một kế hoạch đào tẩu. Tính kỹ mọi việc, xem ra thời gian sắp tới nàng sẽ phải bận rộn không ít. Bằng mọi cách, nàng phải tìm cách rút ngắn thời gian lại, càng sớm càng tốt. Nếu không, mọi chuyện càng về sau sẽ càng trở nên khó lường. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên. Sai Hân Di đi lo việc là một chuyện, bản thân nàng cũng cần phải chuẩn bị những thứ cần thiết phòng trường hợp có chuyện bất ngờ xảy ra.

_ Hoàng hậu giá đáo!

Từ xa, tiếng của một tên Thái giám vang lên khiến Lôi Vi không khỏi dừng khựng bước chân lại mà ngạc nhiên.

_ Thuận Bình Hoàng hậu! Sao hôm nay nàng ta lại tới đây?- Chất giọng của Lôi Vi không khỏi tò mò.

Vừa tiến về phía Thuận Bình Hoàng hậu, Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi. Nàng nhớ không nhầm, lần trước khi nàng ta tới đây là lúc Hàn Phong đang cùng quần thần bận rộn cho lễ sắc phong Thái tử nên không có thời gian để ý đến ai ra vào Hoàng cung. Lần này xem ra, nàng ta lại tranh thủ lúc Hàn Phong đang bận rộn về chuyện có nên liên minh với Tân Thục hay không mà tới đây rồi. Vị Hoàng hậu này quả thật biết chọn thời điểm. Không biết nàng ta lần này tới đây là để làm gì? Song biết đâu ông trời đang giúp nàng? Nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

_ Tiểu nữ cung nghênh Hoàng hậu nương nương!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người xuống thi lễ.- Nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

_ Xem ra lần này ngươi đã có tiến bộ rồi đấy.- Khóe môi của Thuận Bình Hoàng hậu nhẹ cong lên.- Đứng lên đi!

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi đứng lên quan sát sắc diện của Thuận Bình Hoàng hậu. Hôm nay nàng thấy gương mặt nàng ta tươi sáng rất nhiều. Song dường như nụ cười trên môi lại kém tươi và không được tự nhiên.

Hơi nghiên người về phía sau, Thuận Bình Hoàng hậu chậm rãi ra hiệu cho người hầu đi theo đem từng khay đồ vào trước sự ngạc nhiên của Lôi Vi. Hôm trước rõ ràng nàng ta tỏ rõ thái độ không muốn nàng nhập hậu cung, hôm nay lại đem một đống đồ đến đây. Nàng thật không hiểu, vị Hoàng hậu này có ý gì. Bỗng chốc đầu nàng căng thẳng cả lên.

_ Ta từng nói với ngươi rồi, nếu ngươi rời xa Bệ hạ ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một gia tộc vinh hiển, có tiếng nhất nhì kinh thành này. Ta thậm chí có thể hạ lệnh cho nhà đó không được nạp thứ thiếp để ngươi có một cuộc sống nhung lụa không phải lo nghĩ đấu đá. Nhưng xem ra những gì ta nói chẳng qua chỉ là gió thổi bên tai. Vậy thì được! Ta sẽ xem xem ngươi sẽ tồn tại được bao lâu trong chốn hậu cung này.

Nghe qua cách nói của Thuận Bình Hoàng hậu, Lôi Vi lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Song nàng không dám khẳng định vì hy vọng những gì bản thân suy đoán không phải là sự thật.

_ Ý của Hoàng hậu là...

_ Khắp hậu cung đều đã biết việc Hoàng thượng sẽ sắc phong ngươi làm phi tần của Người. Thái hậu sai ta tới đem ít đồ cũng như vật dụng để chuẩn bị cho ngươi làm phi tần của Hoàng thượng.

Theo từng câu nói của Thuận Bình Hoàng hậu, mặt Lôi Vi dần tái xanh. Nàng thật không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy. Xem ra nàng đã tính chậm một bước rồi. Nếu vẫn còn tiếp tục chậm nữa e rằng nàng sẽ không thể rời khỏi Yên Khâu được mất.

_ Sao thế? Vui mừng đến nổi không đứng vững sao?- Chất giọng của Thuận Bình Hoàng hậu đầy mỉa mai.- Có phải ngươi đang trách rằng, tại sao ngày này lại không đến sớm hơn phải không?- Vừa nói, nàng vừa chậm rãi tiến về phía trước vài bước, tránh nhìn vào mắt Lôi Vi.- Cũng phải thôi! Giờ, ngươi đang được Hoàng thượng sủng ái mà, không phải sao?

Hít một hơi thật sâu, vừa mỉm cười Lôi Vi vừa tiến về phía Thuận Bình Hoàng hậu.

_ Xem ra Hoàng hậu nương nương rất muốn tiểu nữ nhập cung, trở thành phi tử của Hoàng thượng để tranh giành sự sủng ái của Người?

Bàn tay đang vuốt ve cánh hoa của Thuận Bình Hoàng hậu bỗng chốc dừng khựng lại. Quay ngoắt về phía Lôi Vi, nàng ta mở to mắt ngạc nhiên.

_ Ngươi...

_ Hoàng hậu nương nương!- Lôi Vi cắt ngang lời Thuận Bình Hoàng hậu.- Đây người ta gọi là Hoàng thượng không vội, Thái giám đã vội đấy.

_ Con tiện nhân này! Đừng nghĩ rằng ngươi được Hoàng thượng sủng ái rồi thích làm gì thì làm. Ta sẽ không để yên đâu!

Cốt cách của một mẫu nghi thiên hạ nhanh chóng bị thay thế bằng một nữ nhân đanh đá chua ngoa khiến Lôi Vi không khỏi chóng mặt. Đúng là khi lên cơn ghen, ai cũng giống như ai. Chả ai giữ nổi bình tĩnh và nghĩ đến địa vị của mình.


_ Hoàng hậu nương nương xin hãy bình tĩnh! Tiểu nữ vẫn chưa nói hết!

Câu nhắc nhở của Lôi Vi nhanh chóng khiến Thuận Bình Hoàng hậu nhanh chóng nhớ ra bản thân mình là ai và đang dứng ở đâu. Hít một hơi, nàng ta quay ngoắt đi.

_ Trong thời gian ở Phương Yên biệt cung này, tiểu nữ đây đã suy nghĩ rất nhiều về những gì Hoàng hậu nương nương nói. Quả thật tính của tiểu nữ chỉ thích an nhàn chứ không thích đấu đá. Càng huống hồ Hoàng thượng là nam nhân không phải của riêng tiểu nữ. Nhiều phi tử như vậy e rằng đến một ngày nào đó tiểu nữ sẽ bị ghẻ lạnh mà bị tống vào lãnh cung mất. Nghĩ đến đây, tiểu nữ cảm thấy thật khổ sở.

Vừa thở ngắn than dài, Lôi Vi vừa quan sát sắc mặt của Thuận Bình Hoàng hậu. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, nàng chắc chắn sẽ không tự bêu xấu mình như thế này. Thật tình không biết làm thế nào hơn nữa.

_ Hoàng hậu!- Vừa mếu máo, Lôi Vi vừa kêu lên.- Xin Người hãy giúp tiểu nữ thoát khỏi cảnh này.

_ Giờ ngươi muốn ta giúp ngươi? Chiếu chỉ Hoàng thượng đã ra, Thái hậu cũng đã truyền lệnh xuống, bổn cung giúp ngươi thế nào? Ngươi...đã quá đề cao bổn cung rồi đây.

Nghe chất giọng của Thuận Bình Hoàng hậu, Lôi Vi đoán nàng ta cố tình làm khó nàng. Nhưng nghe những gì nàng ta nói, quả thật đúng là khó khăn trùng trùng điệp điệp. Song không lẽ nàng lại ngồi đây chờ chết?

_ Vậy Nương nương thực sự muốn tiểu nữ nhập cung?

Chất giọng có chút thích thú của Lôi Vi khiến Thuận Bình Hoàng hậu không thể không quay lại nhìn nàng. Gương mặt rạng rỡ cùng với đó là nụ cười tươi tắn nhưng ẩn chứa trong đó là những tính toán khiến nàng ta bất ngờ lạnh sống lưng.

_ Tiểu nữ nghe nói...mối quan hệ giữa Nương nương và Tề phi không được tốt cho lắm. Hài tử của Tề phi lại lên làm Thái tử. E rằng cuộc sống của Người sớm đã không được thoải mái nữa. Nay, nếu tiểu nữ nhập cung rồi hạ sinh cho Bệ hạ một Hoàng tử, cùng với tình cảm Hoàng thượng dành cho tiểu nữ, tiểu nữ sợ rằng Nương nương không sớm thì muộn cũng sẽ phát điên.

_ Ngươi...- Gân xanh nhanh chóng nổi đầy đầu Thuận Bình Hoàng hậu.

_ Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không phải sao Hoàng hậu nương nương? Đối phó với một người dẫu sao cũng tốt hơn là phải đối phó với hai người. Chỉ cần tiểu nữ không nhập cung, hai chúng ta đều sẽ thoải mái. Hoàng hậu sẽ chỉ phải đối phó với Tề phi. Còn tiểu nữ có được một cuộc sống như ý. Đến khi đó...nếu Hoàng hậu cần, tiểu nữ có thể giúp sức từ bên ngoài.

Hít một hơi đầy căng, Thuận Bình Hoàng hậu quay sang nhìn Lôi Vi. Nàng ta nhìn xoáy sâu vào đôi mắt tĩnh như nước của nàng hòng để tìm ra sơ hở, song nàng ta tuyệt nhiên không thể nhìn thấy điều gì khác thường.

_ Được! Là ngươi nói đấy! Ta sẽ an bài cho ngươi. Nếu ngươi dám giở trò lật lọng, đừng trách bổn cung.

_ Nhất ngôn vị định!- Lôi Vi khẳng định chắc nịch.

Ngầm quan sát Lôi Vi thêm lần nữa, Thuận Bình Hoàng hậu chậm rãi mỉm cười rồi quay đi. Song chưa bước được hai bước, câu nói của Lôi Vi khiến nàng ta phải đứng sững lại.

_ Hy vọng Hoàng hậu cũng giữ lời. Bằng không, tiểu nữ nếu gặp chuyện gì, e rằng...Hoàng thượng sẽ không để yên đâu.

_ Ngươi đang dọa bổn cung sao?- Quay ngoắt về phía Lôi Vi, Thuận Bình Hoàng hậu gằng từng chữ một.

_ Tiểu nữ không dám!- Lôi Vi hơi cúi người xuống.- Chỉ là...Hoàng hậu là thê tử kết tóc se tơ với Hoàng thượng, Người hẳn là hiểu rõ tính khí của Hoàng thượng hơn tiểu nữ.

Dứt câu, Lôi Vi cung kính cúi chào Thuận Bình Hoàng hậu rồi nhanh chóng dời gót. Đến khi về tới khuê phòng rồi nàng mới thở phào nhẹ nhỏm. Vậy là kế hoạch đào tẩu của nàng đã được rút ngắn lại so với dự tính. Nhưng...nữ nhân chốn hậu cung không thể không phòng. Vậy nên, nàng vẫn phải tìm cách tự lo cho bản thân mình, tránh Thuận Bình Hoàng hậu tìm cách bức ép nàng, đến khi đó nàng muốn trở tay cũng không kịp.

_ Thật hy vọng Hoàng hậu là người biết giữ lời.- Vừa nói, Lôi Vi vừa tự rót chén trà để trấn an lại bản thân.

*

Phiêu Dao các

Cả căn phòng bỗng chốc lặng im như tờ. Bầu không khí ngột ngạt quá đỗi khiến những ai có mặt trong phòng này đều cảm thấy ngợp thở vô cùng. Tin dữ từ Nhân Chính phủ bay về chẳng khác nào như một đòn giáng mạnh vào phụ tử Hứa gia.

_ Phụ thân! Chuyện này...bây giờ chúng ta phải làm sao?

_ Chuyện này...xem chừng không chỉ đơn giản là mâu thuẫn chốn hậu cung nữa. Xem ra có người muốn Hứa gia và Hoắc gia xích mích với nhau để ngư ông đắc lợi [3].

_ Nhưng là ai và với mục đích gì chứ?- Giọng của Thủy Trúc cuống cả lên.

Với kinh nghiêm phá án bao nhiêu năm của mình, Hứa Trác Khiêm biết vụ án này không hề đơn giản. Kẻ chủ mưu e rằng không chỉ có một. Nếu không điều tra cẩn thận sẽ không thể nào tìm ra tận cùng của sự thật được.

_ E rằng...có kẻ muốn nhằm vào hậu cung để diệt Thái tử.

Nghe phụ thân mình suy đoán, mặt Hứa Thủy Trúc cắt không còn giọt máu.

_ Diệt...diệt...diệt Thái tử sao? Như vậy...địa vị của con...

_ Con còn nói sao?- Hứa Trác Khiêm nghiêm giọng.- Ta đã bảo con vào hậu cung, đừng có gió chiều nào ngả chiều nấy rồi, vậy mà vẫn không nghe.

_ Nhưng một mình nhi nữ ở hậu cung thì có thể làm được gì chứ? Ai cũng ra oai cả. Nhi nữ lại tài cán chẳng bao nhiêu. Không dựa vào người ta sao có thể tồn tại ở hậu cung được?


_ Con...

Quá tức giận, Hứa Trác Khiêm đập bàn cái rầm rồi đứng lên đi qua đi lại trong phòng. Làm phụ mẫu quả thật bạc đầu vì hài tử, đến khi chết rồi vẫn chưa hết lo lắng.

_ Hoàng hậu đã ra lệnh ta không được can dự vào chuyện này, ta chỉ còn cách âm thầm điều tra mà thôi. Còn con, giờ con không được có bất kỳ hành động gì cả. Con không làm thì không việc gì phải sợ. Nhưng tuyệt đối không được có những hành động khiến người khác chú ý, nắm bắt sơ hở. Nghe chưa?

Không nói gì, Thủy Trúc gật đầu lia lịa.

Nghinh Nga đài

_ Phụ thân! Người phải đòi lại công đạo cho nhi nữ.

Nằm trên giường, đưa mắt nhìn Hoắc Thành Uy, phụ thân của mình, Tương Nguyệt khó nhọc lên tiếng. Chất độc vừa mới được giải chưa lâu nên sức khỏe của nàng vẫn chưa bình phục hoàn toàn.

_ Con chắc chắn là Hứa Lương viên hạ độc con?

_ Hôm đó, nhi nữ chỉ ăn đồ ăn do nàng ta đem tới rồi thành ra thế này. Lẽ nào không phải là do nàng ta?

Câu hỏi như một lời khẳng định của Tương Nguyệt khiến Hoắc Thành Uy không khỏi đau đầu. Từ sau sự vụ xảy ra với Lôi Vi, ông ta càng biết rõ hơn nhi nữ của mình ghê gớm đến mức nào. Song tự hạ độc mình...điều này thật sự khó có thể xảy ra được. Vậy nếu là bị hạ độc, lẽ nào là do Thủy Trúc làm? Giờ, trong hậu cung có thể tạm xem nhi nữ của ông đang được đắc sủng, với bản tính của Thủy Trúc nàng ta sẽ đi theo nhi nữ của ông, sao có thể có chuyện hạ độc được.

_ Chuyện này phụ thân nhất định điều tra rõ ràng, đòi lại công đạo cho con.

_ Phụ thân!

_ Con hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi!

Không nói gì, Tương Nguyệt khẽ gật đầu. Nhìn nàng thêm lần nữa, Hoắc Thành Uy dứt khoát đứng lên rời khỏi tư phòng của nàng. Vừa đi, ông vừa xâu chuỗi lại mọi việc một lần nữa và không khỏi cảm thấy hồ nghi.

_ Gọi tất cả người hầu của Nghinh Nga đài lại.- Quay nữa người về phía sau, Hoắc Thành Uy ra lệnh cho tên lính tốt đi theo mình.- Nhớ không được làm kinh động đến Thừa huy.

_ Vâng!

*

Nhấp một ngụm trà, xích y [4] nam nhân chậm rãi đưa mắt quan sát xung quanh. Bầu trời cuối thu trong vắt không gợn chút mây. Gió hiu hiu thổi như hát ru cho những tâm hồn muốn tìm về chốn bình yên sau những chuỗi ngày dài bôn ba đó đây khắp chốn.

Nhác thấy bóng một tên nô tài từ xa, khóe miệng của xích y nam nhân nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười mơ hồ, hư ảo, không chân thực.

_ Thế nào rồi?- Đặt tách trà xuống, xích y nam nhân chậm rãi cất tiếng hỏi. Chất giọng nhàn nhạt.

_ Dạ! Mọi chuyện đã an bài xong rồi ạ.

_ Bọn họ có động tĩnh gì không?

Đưa mắt quan sát khắp xung quanh, tên nô tài nhanh chóng ghé vào tai của chủ tử mình. Chẳng biết hắn nói gì, chỉ biết khóe môi của nam nhân kia càng lúc càng cong lên, lộ rõ vẻ thích thú.

_ Tốt lắm!- Vừa gật đầu, xích y nam nhân vừa nói.

Mọi chuyện đang tiến hành thuận lợi một cách không ngờ. Nếu cứ đà này, chắc chắn chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ thắng cả bàn cờ. Chỉ cần lựa thời cơ thích hợp để ra tay.

_ Lại đây!

Tên nô tài vừa tiến tới, hắn lập tức ghé vào tai hắn thì thầm điều gì đó. Mặt mày tên nô tài nhanh chóng chuyển xanh như vẫn gật đầu lia lịa và "vâng" liên tục...

-------------------------

[1] Nội nhân: từ này có nhiều cách hiểu, ở đây chỉ người thân cận trong nhà.

[2] Niên kỉ: chỉ đã có tuổi, lớn tuổi.

[3] Ngư ông đắc lợi: hai người tranh giành nhau chỉ có lợi cho người thứ ba.

[4] Xích y: xích là màu đỏ. Xích y là y phục màu đỏ.

-------------------------

Hết chương 132  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui