Thời cơ thích hợp đã tới nhưng đến khi thực hiện kế hoạch lại không được như ý. Bàn tay Phẫn Diễm chậm rãi xiết chặt khi nhớ lại sự việc xảy ra hôm ấy. Rõ ràng đã tính toán rất kỹ ấy vậy mà nàng không ngờ được hôm đó Phúc Tuần lại đi cùng Phúc Khải và Phi Đào. Xem chừng nàng vẫn cần đến sự may mắn. Song may mắn đôi khi cũng phải do bản thân tạo ra mới được. Và xét tình hình, giờ chính là lúc tạo ra may mắn cho bản thân. Lôi Vi ngã xuống vực chắc chắn đã chết. Ngọc Nhạn giờ đã không còn chỗ dựa trong Hoàng cung, thêm vào đó Phúc Tuần đã tỏ thái độ chán ghét với nàng ta từ lâu. Hoắc Tương Nguyệt sau vụ gia hình với Lôi Vi cũng không được Điện hạ đoái hoài đến nữa. Hứa Thủy Trúc và Đặng Phượng Thoa chỉ là một đám người giỏi a dua xu nịnh, gió chiều nào theo chiều nấy. Chỉ gần gắng bỏ ít tâm sức nhất định sẽ thành công.
Song...trong Đông cung vẫn còn một Triệu Yên Xuân vốn là bạn tâm giao [1] của Phúc Tuần. Nàng ta từ khi nhập Đông cung vốn ít khi đi đâu. Thái tử trước kia trừ phi có Lôi Vi còn chưa bao giờ một mình đến Mãn Quang các. Nhưng từ sau khi hay tin Lôi Vi ngã xuống vực, nàng ta năng đến Thuần Quân điện hẳn. Phải chăng nàng ta đang mưu tính chuyện gì? Yên Xuân đó nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Tuy nhiên vấn đề của nàng ta là gì?
_ Như Yến!- Hơi nghiêng người về phía sau, Phẫn Diễm chậm rãi gọi.
_ Có nô tỳ!- Như Yến không dám chậm trễ.
_ Ngươi hãy tìm hiểu cho ta việc này.
Nói đoạn, Phẫn Diễm đưa tay ra hiệu cho Như Yến cúi thấp người xuống rồi ghé vào tai nàng tỳ nữ của mình mà dặn dò. Như Yến vội gật đầu lia lịa, không dám không nghe theo. Xem ra chủ tử của nàng ta đã quyết tâm làm chủ hậu cung cho kỳ được. Thật không ngờ dã tâm của nàng ta lớn đến vậy.
_ Nghe rõ chưa? Nhớ phải tìm hiểu cho thật kỹ.
_ Vâng ạ!
Nói đoạn Như Yến vội rời khỏi hậu hoa viên. Còn lại một mình Phẫn Diễm suy tính kỹ càng thấu đáo mọi việc. Mọi đường đi nước bước như thế nào nàng phải tính toán thật cẩn thận, kín kẽ. Nhưng nàng không thể không tính đến nước đi khác. Phòng khi mọi sự thất bại.
_ Thái tử giá đáo!
Từ bên ngoài, tiếng Tiểu An Tử vọng vào khiến Phẫn Diễn không khỏi ngạc nhiên. Bày mưu tính kế lại không có kết quả. Không mưu tính gì kết quả lại tự tìm tới. Nàng thật không khỏi bất ngờ. Hít một hơi thật sâu, nàng vội bước ra khỏi vườn.
_ Tham kiến Điện hạ! Điện hạ cát tường.
_ Miễn lễ!- Chất giọng của Phúc Tường nhàn nhạt.
Hít một hơi đầy căng Phẫn Diễm chậm rãi đứng lên. Và nàng không khỏi choáng ngợp trước vẻ anh tuấn của Phúc Tuần. Đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn ngắm chàng ở khoảng cách gần như vậy. Những đường nét tuấn tú được chạm trổ một cách tỉ mỉ khiến ngọc diện [2] toát lên một vẻ đẹp khó cưỡng. Ngũ quan hài hòa, sáng láng lộ rõ khí chất bậc đế vương. Cả thần thái lẫn khí phách đều toát lên sự vương giả hiếm có.
Ngắm nhìn chàng, Phẫn Diễm không khỏi có sự so sánh. Nếu Ninh Thân vương Phúc Tường khiến trái tim thiếu nữ xao xuyến bởi vẻ lãng tử, đào hoa, phong lưu; Tĩnh Bình Quận vương Phúc Khải làm nữ nhân rung động bởi vẻ cường tráng, vạm vỡ, uy dũng thì đương kim Thái tử lại khiến trái tim thiếu nữ lỗi nhịp bởi cả hai điều này. Chàng cao lớn uy dũng như một mãnh tướng nhưng cũng không kém phần nho nhã đào hoa như một thư sinh. Chẳng trách trước kia bao nhiêu thiếu nữ khắp chốn kinh kỳ này đều mê mẫn, mong được lọt vào mắt phượng của Linh Thân vương lúc bấy giờ. Sau này, khi chuyện tình của chàng và Lôi Vi được loan truyền, số thiếu nữ mê mẫn chàng dường như càng tăng lên gấp bội và thoát ra khỏi bức tường thành cao rộng kia mà bay đến các thành lớn nhỏ khác của Thục quốc.
_ Không biết...Điện hạ đến đây gặp thiếp phải chăng là có việc gì?- Phẫn Diễm dè dặt lên tiếng.
Quay sang nhìn Phẫn Diễm, Phúc Tuần chậm rãi rút từ ống tay áo ra một chiếc khăn lụa mỏng có thêu đóa mẫu đơn.
_ Đây có phải khăn tay của nàng?- Vừa đưa khăn tay, Phúc Tuần vừa chậm rãi hỏi.
Đón lấy khăn tay, Phẫn Diễm vội mở ra xem. Quả đúng là khăn tay của nàng. Đôi môi nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười e lệ ẩn giấu trong đó là sự thích thú.
_ Quả đúng là của thiếp.- Phẫn Diễm nhanh chóng xác nhận.- Thiếp tìm nó mấy ngày nay nhưng không thấy. Thì ra nó ở chỗ của Điện hạ.- Vừa nói, nàng vừa quay về phía Phúc Tuần rồi mỉm cười thật tươi.- Thật may quá!
_ Hôm ấy, nàng đánh rơi nó trong tiểu đình.- Phúc Tuần nhàn nhạt nói.- Xem ra nó rất quan trọng với nàng.
_ Vâng ạ! Đây là của mẫu thân thêu tặng cho thiếp.
_ Vậy lần sau, nàng nhớ cẩn thận hơn. Không còn việc gì nữa, ta đi đây.
Nói đoạn Phúc Tuần toan dời gót khỏi Bảo Kính đài. Thấy vậy, Phẫn Diễm vội cất khăn vào tay áo rồi bước vội về phía trước.
_ Điện hạ xin hãy ở lại uống tách trà rồi đi ạ.
_ Không cần đâu!
_ Thiếp nghe nói Ngài rất thích uống Hồng trà. Vừa hay chỗ thiếp cũng có loại trà này. Điện hạ xin hãy nán lại uống một chén rồi đi.
Hồng trà vốn không phải là loại trà chàng thích uống. Đó là loại trà Lôi Vi thích. Nàng vốn không thích uống trà nhưng ở đây người ta lại dùng trà nhiều hơn dùng nước trắng nên nàng đành nhập gia tùy tục, tập uống trà. Song quả thực nàng không thể nào thích được vị đậm của trà vậy nên chàng đã gợi ý nàng dùng Hồng trà. Hồng trà có vị không quá đậm lại có chút ngọt ngọt rất dễ uống vậy nên ngay từ ngụm trà đầu tiên nàng đã tấm tắc khen ngon. Chàng nhớ chuyện này xảy ra trong mấy ngày chàng giúp nàng học Lễ kinh để chuẩn bị dự yến tiệc mừng thọ của Thái hậu. Khi ấy nàng vẫn còn chưa biết chàng là Linh Thân vương, Ngũ Hoàng tử của Định An Hoàng đế triều Tân Thục. Kỷ niệm ngọt ngào bỗng chốc hiện về. Đôi môi chàng nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười.
_ Lẽ nào thiếp đã làm gì có lỗi với Điện hạ hay sao mà Điện hạ lại có vẻ...ghét bỏ thiếp như vậy.
Chất giọng có chút oán trách của Phẫn Diễm vang lên kéo Phúc Tuần trở về với hiện tại.
_ Ta có việc phải đi!- Phúc Tuần đáp ngắn gọn.
_ Vậy hôm nào rảnh, Điện hạ có thể đến chỗ thiếp thưởng trà xem như lời cảm tạ của thiếp được không?- Phẫn Diễm đề nghị.
_ Nàng không nhất thiết phải như vậy.
Dứt câu, Phúc Tuần thẳng bước rời khỏi Bảo Kính đài để lại Phẫn Diễm đứng đó một mình với vẻ tư lự nghĩ ngợi. Hôm nay như vậy xem chừng là ổn rồi. Mọi việc cứ từ từ. Không thể quá vội vàng hấp tấp được. Hít mộ hơi thật sâu, nàng chậm rãi tiến về phía tư phòng của mình.
*
Nắng vàng vọt rớt rơi qua từng kẽ lá của khu rừng già thâm u. Trong gió vọng lại đâu đó tiếng chim cất cao tiếng hót xa gần. Tiếng hót nghe thật não nùng khiến ai nghe thấy cũng đều cảm thấy xót xa. Chưa bao giờ Xích Điểu cảm thấy bi thương đến thế này. Đứng trước mộ phần của Hương Y, nàng không khỏi lặng người. Tuy không nhớ nữ nhân kia là ai, nhưng trong tiềm thức trái tim nàng không khỏi nhói đau. Cảm giác có chút quen thuộc song cũng không kém phần lạ lẫm. Cứ theo như những gì Nam Dạ Minh từng kể, nàng và Hương Y có mối quan hệ rất tốt với nhau. Nhưng tốt đến mức nào, chàng lại không rõ. Thân thế cũng như các mối quan hệ của nàng trước khi bị mất trí nhớ cứ như bị phủ bởi lớp bụi mờ, phủi lớp này đi lớp khác lại hiện ra. Cứ vậy lớp sau lại dày hơn lớp trước khiến nàng lắm lúc muốn bỏ cuộc. Song không hiểu vì sao có điều gì thôi thúc nàng phải tìm ra thân thế của mình cho bằng được, tựa hồ có người đang chờ đợi nàng tìm ra sự thật để quay trở về.
Vì sợ Nam Dạ Minh đau lòng, Xích Điểu không hỏi gì nhiều. Cuối cùng nàng đành chọn cách tự mình lân la các khách điếm, trà quán, tửu lâu mà tìm hiểu. Kết quả lại thu thập được không ít chuyện hay ho khiến ngay chính bản thân nàng không khỏi ngạc nhiên. Phải chi nếu Hương Y đừng nghĩ quẩn và chịu khó tìm hiểu thực hư mọi chuyện có phải là tốt không? Đối với người thiếu nữ nàng đã quên mất này, nàng vừa có chút xót thương lại có chút tức giận. Cảm xúc thật hỗn loạn!
Thở ra một hơi dài đầy mỏi mệt, Xích Điểu chậm rãi thu dọn lại đồ cúng tế rồi nhanh chóng đứng lên rời khỏi rừng. Nắng tháng 6 càng lên cao càng gắt gao, ánh sáng chói lòa của nó khiến ta buộc phải nheo mắt lại mới có thể nhìn mọi vật xung quanh không bị chói. Vừa đi, nàng vừa nghĩ ngợi linh tinh vài ba vấn đề. Có lẽ đã đến lúc nàng nên rời đi, không nên làm phiền Nam gia thêm nữa. Bởi từ khi vào phủ đến nay, nàng đã gây nên không ít xào xáo trong phủ rồi. Nam Công tử lại có ơn với nàng như vậy, nàng không muốn chàng ấy khó xử đủ bề. Thêm vào đó, nàng không thể không điều tra thân thế của mình. Chàng ấy từng nói, nàng và Hương Y quen biết nhau tại kinh thành vậy nàng sẽ đến kinh thành để tìm hiểu. Biết đâu trên dọc đường đi, nàng lại nhớ ra được điều gì.
"Xoạt", tiếng cành cây va vào nhau xào xạc, tiếng xé gió giữa không trung...tất cả quyện lại thành một thứ tạp âm đầy nguy hiểm. Linh tính mách bảo sắp có chuyện không hay xảy ra, Xích Điểu vội hít một hơi thật sâu trấn tĩnh bản thân rồi rảo bước thật nhanh ra khỏi khu rừng. Song đi chưa được bao lâu một toán hắc y nhân đã xông ra vây quanh nàng, tên nào tên nấy cũng cầm kiếm trên tay và chĩa thẳng về phía nàng. Tay xiết chặt hộp gỗ, nàng quất mắt nhìn từng tên một, tên nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
_ Các ngươi muốn gì?
Xích Điểu chậm rãi hỏi. Chất giọng của nàng trầm ổn, không có lấy một chút sợ sệt. Không nhận được câu trả lời từ đám hắc y nhân, nàng cười khẩy một tiếng.
_ Xem ra các ngươi không phải là bọn cường đạo cướp của. Và mục đích của các ngươi cũng không phải là giết ta. Là ai? Là ai đứng sau ra lệnh cho các ngươi?
Không một ai trong đám hắc y nhân lên tiếng trả lời, thay vào đó, bọn chúng nhanh chóng tách ra làm hai hàng. Nhìn theo hướng của bọn chúng, Xích Điểu nhận ra, một người nữa đang bước tới.
_ Xem ra ngươi cũng thông minh đấy.
Là giọng nữ! Âm vực trầm ổn nhưng nghe kỹ sẽ thấy ít nhiều ẩn chứa nộ khí trong đó. Nữ nhân đó vừa tiến lại vừa chầm chậm mở mũ của mình ra. Đến khi nàng ta mở hẳn mũ ra, nàng không khỏi ngạc nhiên. Thượng Quan Bảo Phượng! Thê tử của Nam Dạ Minh.
_ Là ngươi sao?- Chất giọng của Xích Điểu có chút ngạc nhiên.- Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi tính kế hại ta?
_ Đúng vậy!- Vừa nói, Bảo Phượng vừa tiến về phía Xích Điểu.- Ta với ngươi không thù không oán, ta tại sao ta lại phải hại ngươi? Ngươi nói thử xem!
Xích Điểu im lặng không trả lời. Nhìn cục diện hiện tại hoàn toàn không có lợi cho mình, nàng nghĩ tốt nhất không nên manh động.
_ Cát Xích Điểu! Ngươi với ta không thù không oán vậy cớ làm sao ngươi lại cướp phu quân của ta?
_ Ta cướp phu quân của ngươi?
Vừa hỏi, Xích Điểu vừa quay lại nhìn Bảo Phượng khiến nàng ta không khỏi choáng váng về thái độ điềm tĩnh của mình. Nàng ta dường như có thể nhìn thấy sự hoảng loạn của mình trong đôi mắt trong veo không vướng chút bụi trần kia.
_ Có phải...ngươi cướp phu quân của người ta rồi nghĩ ai cũng như ngươi không?
_ Ngươi...ngươi nói cái gì?- Bảo Phượng lắp bắp.
_ Ta nói gì, ngươi hiểu mà.
Tuy rằng Xích Điểu nàng bị mất trí nhớ song khả năng tiếp nhận và phân tích thông tin của nàng vẫn hoạt động bình thường. Ở trong Trầm Châu thành này được một thời gian, nàng lẽ nào lại không biết câu chuyện của Hương Y và Dạ Minh? Nàng ấy vì tận mắt chứng kiến người mình yêu bái đường thành thân với người con gái khác mà tự tử trong nỗi đau khôn cùng. Dù không thể nhớ ra nàng ấy, song chỉ nghe thôi nàng đã không thể nào không tức giận rồi.
_ Thượng Quan Bảo Phượng! Nam Dạ Minh liệu có biết hài tử kia không phải là con mình hay không?
Đám người hầu trong Nam phủ vẫn luôn nghi ngờ chuyện thiếu gia của họ chăn gối với tiểu thư nhà Thượng Quan đêm Trung thu năm ấy. Bởi theo những tên nô tài tuần đêm kể lại, đêm hôm đó trong tư phòng thiếu gia hoàn toàn im ắng, không xảy ra chuyện gì bất thường dù chỉ là một tiếng động nhỏ. Thử hỏi xem, hai người mây mưa với nhau nào có thể chỉ phát ra tiếng động nhỏ được? Sau khi thành hôn, Dạ Minh cũng không qua đêm tại phòng của phu nhân mình một lần nào vậy mà chín tháng mười ngày sau nàng ta sinh ra một hài tử kháu khỉnh. Giả sử đêm hôm ấy cả hai có màn mây mưa thật, cũng không thể nào "nhất tiễn nhất trúng" như vậy được. Sinh con đẻ cái cứ đâu phải muốn là được.
Ra ngoài dò la thêm tý nữa, Xích Điểu biết được không ít chuyện thú vị về nhà Thượng Quan này. Thượng Quan Hạo ngoài Thượng Quan Bảo Phượng ra còn có một người con trai tên Thượng Quan Ngạn là dị mẫu đệ [3] của Bảo Phượng. Chàng ta tuy thông minh nhưng lại sử dụng nó để bày ra những việc hòng thoải mãn thú vui của mình khiến Thương Quạn Hạo không khỏi đau đầu. Song tuy phá phách, nghịch ngợm, lêu lổng là vậy nhưng chàng ta lại rất nghe lời tỷ tỷ của mình bởi từ nhỏ hai người đã rất thân thiết với nhau. Hai người cùng nhìn nhau lớn lên, cùng nhìn nhau trưởng thành nên sớm đã có tình cảm với nhau. Tình cảm của họ khi đó có thể xem là khá đẹp và trong sáng. Tuy nhiên họ lại không dám công khai bởi sợ Thượng Quan Hạo sẽ tìm mọi cách chia rẽ vì dù sao hai người cũng có chung nửa dòng máu.
Lớn lên, trong khi Thượng Quan Ngạn vẫn ngày ngày lêu lổng bên ngoài, Bảo Phượng đã bắt đầu lo nghĩ về tương lai của mình. Trong một lần tình cờ đi dạo trên phố nàng nhìn thấy Nam Dạ Minh và kể từ đó ngày ngày ôm mộng tương tư về chàng khiến Thượng Quan Ngạn không khỏi tức tối song không thể nào làm gì được. Tình cảm của cả hai cũng dần rạn nứt từ đó. Chàng ta vào kỹ viện nhiều hơn, rượu chè nhiều hơn và giờ chàng ta còn có cả cờ bạc nữa. Bảo Phượng nhiều lần khuyên bảo không được nên cũng mặc kệ chàng ta muốn làm gì thì làm. Điều đó khiến Thượng Quan Ngạn vừa đau đớn vừa tức giận để rồi vào một đêm mùa thu nào đó của năm ấy, chuyện gì đến cũng phải đến.
Đêm hôm ấy sau khi say sưa với men tình lẫn men rượu mà không thể nào quên được Bảo Phượng, Thượng Quan Ngạn trở về phủ trong bộ dạng say xỉn. Chàng ta xông thẳng vào khuê phòng của Bảo Phượng khi nàng đang tắm. Và trước lúc nàng kịp kêu lên chàng ta đã vội vàng giữ chặt rồi hôn nàng những cái hôn đầy thô bạo khiến nàng dù cố gắng chống cự cũng không thể. Cuộc truy hoan [4] ban đầu là cưỡng bức nhưng càng về sau cả hai đều tự nguyện hòa tan vào nhau...
Chuyện này giấu Thượng Quan Hạo chẳng được bao lâu khi Bảo Phượng bắt đầu có dấu hiệu ốm nghén. Khi biết được chân tướng sự thật, Thượng Quan lão gia không khỏi tức giận nhưng rất nhanh sau đó, ông vạch ra một kế hoạch và bắt hai tỷ đệ họ phải cắt đứt tư tình bằng không sẽ giết chết hài tử trong bụng. Bảo Phượng phần vì sợ mất hài tử, phần vì lo cho Thượng Quan Ngạn, phần vì tâm tư ít nhiều đã để nơi Nam Dạ Minh nên đã gật đầu đồng ý nghe theo sự sắp xếp của phụ thân mình trong đêm Trung thu năm ấy.
Thượng Quan Hạo cất công tính kế đưa đưa Bảo Phượng vào Nam gia mục đích là để bắt phường vải Lung Sắc của nhà họ Nam trao quyền bán hàng độc quyền cho nhà Thượng Quan, để họ có thể tùy chỉnh giá thành. Đồng thời cũng tìm cách đánh cắp bí kíp nhuộm vải của Nam gia. Song cho đến nay, ngoài việc Nam Dạ Minh để nhà Thượng Quan bán độc quyền vải của Lung Sắc tại Trầm Châu thành ra, mọi việc dường như vẫn không có gì tiến triển khi nhà họ Nam vẫn nắm quyền khống chế giá cả, không cho nhà Thượng Quan vượt giá.
_ Ngươi đừng ăn nói hàm hồ!- Bảo Phượng tái mặt.
_ Ta có ăn nói hàm hồ hay không Nam thiếu phu...à không...Thượng Quan Tiểu thư biết rõ mà. Thật tội nghiệp cho đứa nhỏ khi có phụ mẫu và tổ phụ như các người. Các người muốn tính kế để hưởng lợi chuyện làm ăn thì cứ tính tại sao lại lôi kéo một sinh linh không biết gì về nhân tình thế thái vào cuộc chứ. Đã vậy còn hại chết cả một mạng người. Ngươi nghĩ rằng, với cách này ngươi có thể có được trái tim của Nam Công tử sao? Hãy nhìn lại mình đi!- Nhìn xoáy sâu vào Thượng Quan Bảo Phượng, Xích Điểu chậm rãi tiến lại gần nàng ta.- Thượng Quan Tiểu thư! Mấy năm qua, ngươi sống có hạnh phúc không?
Dứt câu, Xích Điểu chậm rãi rời gót mặc kệ Bảo Phượng vẫn đứng chết lặng nơi đó. Song vừa bước được vài bước, nàng quay nửa người về phía nàng ta.
_ Ngươi yên tâm! Ta sẽ không nói với Nam Công tử chuyện này. Chàng ấy là ân nhân của ta, ta không muốn vì lỗi lầm của ngươi mà chàng ấy phải đau khổ một đời, cũng không muốn đẩy cuộc sống của một đứa trẻ vô tội xuống địa ngục. Nhưng ta sẽ luôn dõi theo ngươi. Thượng Quan Bảo Phượng! Hy vọng lương tâm của ngươi vẫn còn răng.
Hít một hơi đầy căng, Xích Điểu đi hẳn, bỏ lại một mình Bảo Phượng cùng toán hắc y nhân của mình đứng giữa khu rừng đầy nắng vàng vọt. Nàng ta vốn định dẫn theo hắc y nhân tới để uy hiếp Xích Điểu thật không ngờ lại bị nàng vạch trần mọi chuyện ngay trước mộ phần của Thiều Hương Y. Chậm rãi quay về phía mộ phần của Hương Y cách đó không xa, toàn thân nàng ta bỗng chốc run rẩy rồi ngã rạp xuống tựa như tháp thủy tinh bị lực tác động mà ngã đổ rồi vỡ tan thành thành muôn ngàn mảnh.
_ Phu nhân!- Một tên trong đám hắc y nhân vội.- Người không sao chứ?
_ Ta không sao! Các ngươi về đi!
Nói đoạn Bảo Phượng vịn vào tay tên hắc y nhân này để đứng lên sau đó tự mình bước từng bước ra khỏi khu rừng. Dáng đi khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xót lòng.
*
Chậm rãi đi đi lại lại trong thư phòng, Phúc Tường thật không biết một lát nữa nên nói sao với Phúc Tuần về những gì bản thân mình đã nghe được. Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, chàng phải cân nhắc một cách thận trọng, tránh để làm Hoàng huynh của mình phải chịu tổn thương.
_ Thái tử đến!
Bên ngoài, tiếng Tiểu An Tử vọng vào khiến Phúc Tường có chút giật mình. Hít một hơi thật sâu, chàng nhanh chóng tiến về phía cửa.
_ Tham kiến Điện hạ! Điện hạ cát...
_ Được rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiền về phía bàn.- Đệ không cần đa lễ! Tình hình thế nào rồi?
Một câu hỏi bình thường nhưng đầy ẩn ý. Chậm rãi tiến về phía Phúc Tuần, Phúc Tường vừa quan sát tứ bề, vừa quan sát kỹ sắc mặt của Hoàng huynh mình.
_ Điện hạ! Đệ đã đi thị sát các thành dọc bờ biển. Công việc nhìn chung...tiến hành tương đối thuận lợi. Mọi vấn đề đều đã được xử lý ổn thỏa.
Vừa nói Phúc Tường vừa chậm rãi tiến về phía Phúc Tuần. Chàng nhanh chóng lấy một cây bút lông treo trên giá, chấm bút vào nghiên mực rồi khoan thai viết từng nét chữ trên tờ giấy ngay trước mặt.
Không nói gì, Phúc Tuần nhanh chóng nhìn xuống mặt giấy và thấy Phúc Tường ghi đúng hai chữ "bất kiến" trên đó khiến chàng không khỏi kinh ngạc.
_ Duy chỉ có một vài chuyện là vẫn chưa xử lý xong.
_ Tại sao?- Chất giọng của Phúc Tuần nhàn nhạt.
Chấm bút vào nghiêng mực, Phúc Tường tiếp tục viết hai chữ "li khai"
_ Vì trên đường nghe tin của Thái hậu nên đệ vội rời về. Nào ngờ...- Phúc Tường không khỏi thở dài.
Nhìn nét chữ của Phúc Tường, Phúc Tuần không khỏi thở dài. Nàng đã rời đi! Nhưng là đi đâu mới được chứ. Hơi ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ của mình, chàng thật mong đệ ấy có thể biết thêm điều gì đó. Nhưng xét thái độ, xem chừng đệ ấy chỉ tra ra được bấy nhiêu. Song thái độ có phần dè dặt của đệ ấy khiến chàng có chút nghi ngờ.
_ Ta biết rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa xé toạt tờ giấy trên bàn.- Ngày mai trên điện, đệ cứ bẩm tấu những gì đã làm được với Hoàng thượng.
_ Vâng!- Vừa nói, Phúc Tường vừa buông bút xuống.- Không còn việc gì, đệ xin phép cáo lui.
_ Được!- Phúc Tuần chậm rãi gật đầu.- Băng Luân hẳn là mong đệ lắm đấy. Đệ hãy mau về với nàng ấy đi.
_ Tạ Điện hạ!
Mỉm cười, Phúc Tường chậm rãi thối lui khỏi thư phòng của Phúc Tuần. Song bước được vài bước, sực nhớ ra điều gì đó, chàng vội quay lại nhìn Ngũ huynh của mình mà mỉm cười đầy ẩn ý.
_ Điện hạ! Đệ cảm thấy mấy thành phía Bắc nên xem xét cẩn thận hơn.
Nghe ra ẩn ý trong câu nói của Phúc Tường, lòng Phúc Tuần khấp khởi hẳn.
_ Được ta biết rồi!
_ Vậy đệ xin phép cáo lui.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay lên ra hiệu. Mỉm cười lần nữa, Phúc Tường nhanh chóng dời gót khỏi thư phòng của Thuần Quân điện. Ra khỏi điện không được bao lâu, chàng nhanh chóng nhìn thấy Đồng Thảo đang một thân một mình quét dọn hậu hoa viên. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, chàng thật không khỏi xót lòng. Chàng nghe đâu sở dĩ Phúc Tuần biết được Ngọc Nhạn sai Nghê Tú Đình hại Lôi Vi một phần là nhờ nàng đã khai nhận những gì mình đã nghe được. Phúc Tuần một phần vì nàng là tỷ muộn thân thiết với Lôi Vi, một phần nể mặt tỷ tỷ của mình nên chỉ giáng nàng xuống làm Tạp bôn ở Thuần Quân điện bằng không e rằng nàng khó bề sống sót được ở chốn Hoàng cung này.
_ Thật không biết Người sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy cảnh này nhỉ?
Đặt câu hỏi nhưng rồi không có ai trả lời cho câu hỏi ấy. Khẽ thở dài xót xa, Phúc Tường nhanh chóng rời khỏi Đông cung điện trở về Ninh Vương phủ. Chàng đã rời xa mẫu tử Băng Luân cả tháng nay rồi. Thật sự rất nhớ hai người. Không biết Chuyết Nhi của chàng giờ đã lớn đến đâu rồi. Nhắc đến đây chàng lại không khỏi buồn lòng. Còn nhớ hơn một năm trước, nhờ sự nhạy bén của mình, Lôi Vi đã giúp Băng Luân Công chúa hạ sinh Chuyết Nhi một cách an toàn. Vậy mà trong ngày mừng sinh thần đầu tiên của con trai chàng, nàng lại không thể có mặt...
*
_ Cẩn thận một chút!
Vừa đi, Giao phi vừa quay nửa ngưởi về phía nô tỳ của mình, nhắc nhở nàng ta cẩn thận không để bát canh trên khay bị ngã đổ. Hai năm trở lại đây, vì lao tâm khổ tứ nên sức khỏe của Định An Hoàng đế không được tốt lắm. Vậy nên, cứ cách vài hôm Giao phi lại nấu một ít đồ bổ dưỡng đích thân đem tới Thanh Đức điện để tẩm bổ cho Định An Hoàng đế.
_ Nương nương xin dừng bước.- Ông Công công chậm rãi lên tiếng.
Không nói gì, Giao phi ra hiệu cho tỳ nữ của mình cầm khay đồ ăn tiến về phía trước. Từ phía sau Ông Quốc Dương, một tên Thái giám đã cần sẵn ngân kim [5] tiến về phía trước vào cho ngân kim vào bát canh. Đến khi khẳng định đồ ăn hoàn toàn an toàn, Ông Công công mới gật đầu cho tên tiểu Thái giám lui xuống.
_ Mời Nương nương!
Nói đoạn Ông Công công nhanh chóng đưa Giao phi vào bên trong.
_ Hoàng thượng! Giao phi đang chờ bên ngoài ạ.
_ Cho vào!- Định An Hoàng đế vọng tiếng ra.
Nghe thấy tiếng của Định An Hoàng đế, Giao phi chậm rãi quay về phía tỳ nữ của mình cầm lấy khay gỗ rồi bước vào trong.
Bên trong, Định An Hoàng đế vẫn đang đọc tấu chương bên án thư. Từng kiện tấu chương của các quan lại từ đại thần trong triều cho đến các quan viên địa phương đều được phân loại rõ ràng, sắp xếp ngay ngắn, đâu ra đó. Chậm rãi đặt một bảng tấu chương đang phê duyệt xuống bàn, Ngài quay sang mỉm cười với Giao phi.
_ Bệ hạ! Người hãy nghỉ ngơi chút đi.- Mỉm cười, Giao phi nhanh chóng đặt khay đồ ăn xuống bàn.
_ Cứ cách vài ngày, nàng và Hoàng hậu lại thay phiên nhau đem đồ bổ dưỡng đễn cho Trẫm. Lẽ nào hai nàng không thấy mệt sao?
_ Hoàng hậu không thấy mệt sao thần thiếp thấy mệt được?- Vừa nói, Giao phi vừa nhẹ cong môi lên mỉm cười.- Chăm sóc phu quân là bổn phận cũng là hạnh phúc của người làm thê tử. Vậy nên, chúng thần thiếp không thấy mệt. Hoàng thượng! Người mau ăn đi kẻo nguội.
Không nói gì, Định An Hoàng đế mỉm cười rồi chậm rãi cầm bát canh lên và ăn. Tuy bát canh ngon là vậy, nhưng Ngài chỉ ăn được một ít rồi nhanh chóng buông muỗng xuống khiến Giao phi không khỏi lo lắng.
_ Hoàng thượng! Sao Người lại không ăn nữa?
_ Dạo gần đây không hiểu sao ta ăn cái gì cũng không thấy ngon.- Vừa cầm tấu chương lên, Định An Hoàng đến vừa nói.- Nàng đừng lo lắng quá! Chỉ qua vài ngày là khỏi thôi.
Nghe Định An Hoàng đế nói vậy, Giao phi không khỏi thở dài. Tuy đã có Phúc Tuần giúp sức nhưng công việc bề bộn như vậy nếu là bản thân mình, Giao phi cũng không muốn ăn nữa là. Vậy nên, Giao phi cũng không có ý định ép Ngài ăn thêm. Nhưng khi nhìn thấy một bàn tay của Ngài run giật liên lúc khiến bà không khỏi lo lắng.
_ Hoàng thượng! Sao tay Người lại run như vậy?- Vừa nói, Giao phi vừa giữ tay của Định An Hoàng đế.- Có phải Hoàng thượng không ăn uống đầy đủ khiến thân thể suy nhược hay không?
_ Không có! Ta vẫn ăn uống đều đặn. Tay run có thể là vì hoạt động nhiều quá nên mới bị thôi.
_ Hoàng thượng!- Giao phi gắt giọng.- Không được! Người phải ăn hết bát canh này cho thần thiếp.
Nghe Giao phi nói, Định An Hoàng đế không khỏi giật mình. Thật tình mà nói, Ngài thiệt sự không hề có tâm trạng ăn uống gì cả.
_ Hả? Phải ăn hết sao?
Không nói gì, Giao phi gật đầu.
_ Thụy Giao à!
_ Hoàng thượng!- Giao phi đẩy tông giọng của mình lên cao.
_ Được rồi! Được rồi! Ta nghe lời nàng, ăn hết bát canh là được chứ gì?!
Trong lúc Giao phi mỉm cười hài lòng, Định An Hoàng đế vừa thở dài ngán ngẩm vừa đặt lại tấu chương xuống bàn rồi ráng ăn cho hết bát canh...
-------------------------------------
[1] Tâm giao: lấy tấm lòng làm bạn với nhau
[2] Ngọc diện: mặt ngọc. Nghĩa là mặt đẹp như ngọc.
[3] Dị mẫu đệ: em trai khác mẹ.
[4] Truy hoan: theo đuổi cuộc chơi. Trong truyện chỉ chuyện trai gái mây mưa.
[5] Ngân kim: một loại cây dài nhỏ bằng kim loại dùng để thử xem trong đồ ăn nước uống có độc hay không.
----------------------------------
Hết chương 126
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...