Yên Khâu, bên dòng sông Xuyên Tình
Mặt trời đang chậm rãi ngả về Tây. Ánh nắng vàng rực rỡ đang dần dịu nhẹ trở lại khiến không khí trở nên mát mẻ hơn đôi phần. Thế nhưng bên trong lều lớn, bầu không khí vẫn còn khá căng thẳng và bức bối. Nhìn vào địa đồ ai nấy cũng đều tập trung cao độ. Yên Khâu đã thắng một trận. Xét về các mặt, có thể dễ dàng nhận ra rằng họ đang giành được thế chủ động. Vậy nên họ phải lợi dụng triệt để điều này để hạ Tân Thục.
Chỉ vào địa đồ Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh đưa ra chủ kiến vượt sông đánh bất ngờ khiến Tân Thục trở tay không kịp. Cách làm này luôn có hiệu quả lớn, khiến địch thủ dễ bị rối loạn cũng như sẽ cướp được lương thực của quân định.
_ Không biết ý của Bệ hạ thế nào ạ?
Sau khi đưa ra ý kiến của mình, Đại Tư Mã chậm rãi quay về phía Hàn Phong hỏi. Từ nãy giờ chàng vẫn chú tâm lắng nghe những gì các tướng quân nói. Ý kiến của mọi người chàng đều tiếp thu. Và xem chừng bản thân chàng cũng đã tìm ra được kế sách cho mình. Duy chỉ việc đốt lương thực, chàng quả thực không thích thú cho lắm. Tuy chưa trực tiếp ra trận lần nào, song chàng biết chắc Phúc Tuần đã chuẩn bị đầy đủ kỹ lưỡng về mọi mặt vậy nên chỉ một trận thua không thể nào hạ được người này ngay.
Đốt lương thực vốn là một kế hay chỉ có điều, người chàng muốn đấu phải là một người ngang tài ngang sức của mình. Bởi chàng không muốn tranh giành với một kẻ yếu đuối. Chàng muốn giành Lôi Vi một cách đường đường chính chính chứ không phải lợi dụng lúc người khác nguy khốn mà cướp nàng.
Hít một hơi đầy căng, Hàn Phong chậm rãi tiến về phía cửa lều. Mặt trời đang dần đi về đường chân trời. Từng ánh nắng cũng đang mỗi lúc một yếu ớt hơn. Gió từ bờ sông thổi vào như làm thanh lọc bầu không khí nóng bức của một ngày dài khiến đầu óc chàng bớt căng thẳng đôi phần.
Một khi đã quyết định thực hiện việc gì, chàng quyết thực hiện đến cùng. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ.
_ Các tướng nghe lệnh! Chu Liêm!
_ Có mạt tướng!- Vừa tiến về phía trước, Chu Liêm vừa quỳ xuống.
_ Khanh hãy âm thầm đưa mười vạn quân vượt sông, bao vây hai ngọi đồi quanh chỗ Tân Thục đóng quân. Chờ thời cơ thích hợp sẽ ra tay.
_ Mạc Quảng Hằng!
_ Có!- Mạc Quảng Hằng vội tiến về phía trước.
_ Khanh đưa năm vạn đại quân áp sát bờ Đông Xuyên Tình. Khi thấy quân dịch tháo chạy lập tức đuổi theo. Nhớ không cần truy cùng giết tận.
Trong kế hoạch của mọi người đưa ra đều nêu rõ bắt sống Phúc Tuần vậy mà Hàn Phong không hề đề cập đến chuyện này khiến họ có chút bất ngờ.
_ Vậy Thái tử Thục Quốc thế nào ạ?- Chu Liêm lên tiếng hỏi.
_ Để hắn sống!- Hàn Phong chậm rãi nói.- Ta muốn đấu với hắn một trận.
Bầu không khí trong lều lập tức như bị đông cứng lại, không ai có thể hít thở được. Giang sơn và mỹ nhân không thể vẹn toàn. Nhưng xem ra Hoàng đế của họ quyết giành bằng được hai điều này về tay mình.
_ Chúng thần tuân chỉ!
_ Được rồi các khanh lui ra đi!
Sau khi thi lễ lập tức mọi người nhanh chóng lui ra ngoài.
_ Tức thật!- Vừa mới ra khỏi lều, Chu Liêm đã giậm chân tức giận.- Tại sao lại thả tên Thái tử đó chứ? Rõ ràng là cơ hội tốt vậy mà...
_ Mạt tướng cũng lấy làm lạ!- Mạc Quảng Hằng chậm rãi lên tiếng.- Chu Tướng quân! Theo Ngài nghĩ là tại sao ạ?
Mạc Quảng Hằng vốn là tướng trẻ dưới trướng Chu Liêm. Xưa nay vốn trấn giữ vùng biên giới. Nay vì trận chiến này mà được Chu Liêm cất nhắc nên căn bản hắn không hiểu rõ nội tình tại triều đình.
_ Chuyện là...
_ Chuyện của Hoàng thượng, chúng ta không nên biết nhiều.
Chu Liêm chưa kịp nói, Doãn Hoàng Thịnh đã lên tiếng cắt ngang lời ông ta. Quay sang nhìn Đại Tư Mã, ông ta thở hắt ra một tiếng rồi tiện chân đá một hòn đá dưới đất sau đó đi thẳng. Nhìn dáng đi của ông ta, Doãn Hoàng Thịnh không khỏi thở dài. Cả ông và ông ta trên đầu đều đã hai màu tóc cả rồi, tại sao ông ta vẫn cứ nóng tính như vậy? Ông chỉ hy vọng lần này giao chiến, ông ta sẽ không làm hỏng đại cuộc. Khẽ thở ra ông nhanh chóng rời khỏi lều của Hàn Phong.
Trong lều, khi các vị tướng quân vừa đi khỏi, Hàn Phong chậm rãi tiến về chiếc bàn nhỏ và mở cuộn giấy trên bàn ra. Từng nét vẽ chậm rãi hiện ra ngay trước mắt chàng. Đôi mày thanh tú, đôi mắt tĩnh lặng, sống mũi cong cong hơi hếch lên đầy ương bướng, đôi môi chúm chím tựa cánh hoa...Hình ảnh Lôi Vi hiện ra ngay trước mắt chàng. Thật gần gũi nhưng cũng quá xa vời, không thể nào nắm bắt. Nàng mạnh mẽ nhưng cũng rất mỏng manh tựa hồ có thể biến mất bất kỳ lúc nào khiến người khác thật muốn dùng cả sinh mệnh của mình mà chở che cho nàng.
Đối với các phi tử khác của mình, chàng tuy có tình cảm nhưng lần đầu tiên có một người khiến chàng cảm thấy lo sợ mình sẽ để vuột mất người đó đến vậy. Vậy nên chàng mới quyết đưa nàng về bên cạnh mình bất chấp người trong thiên hạ đàm tiếu thậm chí chửi rủa chàng. Chỉ cần là vì nàng, cho dù có phải trở thành tội nhân thiên cổ, chàng cũng cam tâm tình nguyện.
*
Vội đóng cửa lại, Như Yến nhanh chóng tiến về phía Phẫn Diễm. Vừa đi, nàng ta vừa quan sát thật kỹ sắc diện của chủ tử mình.
_ Tham kiến Sở Chiêu huấn!
_ Đứng lên đi!- Vẫn tiếp tục đọc sách, Phẫn Diễm chậm rãi nói.- Những chuyện ta sai ngươi tìm hiểu. Ngươi đã tìm hiểu thế nào rồi?
_ Thưa nô tỳ đã tìm hiểu xong cả rồi ạ.
Nói đoạn Như Yến nhanh chóng thuật lại những gì mình tìm hiểu được cho Phẫn Diễm nghe. Tất cả mọi chuyện, nàng đều không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Nàng e, nếu bỏ qua, chẳng may chủ tử nàng phát hiện được, mạng nàng chắc khó toàn.
_ Thì ra mọi chuyện là như vậy! Quả đúng là một vở kịch ra trò.- Vừa nói, Phẫn Diễm hơi nhếch mép lên tạo thành mộ kiểu cười nửa miệng.
Chậm rãi đặt quyển sách xuống, Phẫn Diễm vừa tiến về cửa sổ vừa suy tính.
_ Ngươi hãy ra ngoài thành tìm hiểu về người đó cho ta. Xem xem người đó là ai mà lại được Lương đệ của chúng ta "trọng dụng" đến vậy.
Không dám hỏi nhiều, Như Yến nhanh chóng vâng một tiếng rồi vội cáo lui.
*
Giữa tháng năm tiết trời vẫn nắng gắt. Ở Xuân Hoa viện dù đã mở toang tất các cửa từ cửa chính cho tới cửa sổ nhưng Lôi Vi vẫn không khỏi cảm thấy bức bối. Đã lựa cho mình bộ váy có thể nói là mỏng nhất và độ hở tương đối nhiều so với thời đại này nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thấy nóng.
_ Nóng quá!- Dựa người vào thân cây, Lôi Vi không khỏi ca thán. Quay đầu nhìn vào trong tiểu đình nhỏ, nàng làm gương mặt đầy đau khổ nhìn Băng Luân Công chúa lẫn Phi Đào.- Hai người thử nói xem, chúng ta đã tìm chỗ mát nhất của Ngự hoa viên này để hóng gió, tại sao vẫn nóng đến vậy?
_ Vì trời không có gió!
Phi Đào nói ra một điều hết sức hiển nhiên càng khiến Lôi Vi thêm sầu não.
_ Ông trời ơi! Tại sao lại như vậy? Cho tý mưa xuống đi ông trời ơi!
Nếu là trong phim chắc chắn sau câu nói này của Lôi Vi thể nào cũng sấm chớp đùng đùng. Khi nói ra câu nói này, nàng cũng hy vọng mình sẽ may mắn. Nhưng quả thật trời vẫn nắng chang chang. Nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, Băng Luân Công chúa lẫn Phi Đào đều không nén được cười. Băng Luân Công chúa lâu lâu mới có dịp vào cung và mỗi lần như vậy, nàng luôn khiến nàng ấy cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
_ Thôi được rồi! Muội mau xuống đi!- Đặt tách trà xuống bà, Phi Đào chậm rãi nói.- Chưa thấy ai nghịch như muội cả.
_ Bộ tỷ không có chắc?
_ Ta...ta đâu có!- Phi Đào chối bay chối biến.
Bĩu môi, Lôi Vi nhanh chóng trèo thang xuống. Không có gió, dù cho có leo lên cây ngồi cũng như không. Xuống đến nơi, A Sa nhanh chóng đưa cho nàng một chiếc khăn nhỏ. Quay lại cảm ơn A Sa, nàng nhanh chóng vào trong tiểu đình quan sát thật kỹ gương mặt của Phi Đào.
_ Đúng là không có thật! Muội nói chứ từ sau khi Tiểu Đào Đào nhà chúng ta đây chính thức được gặp Thất Hoàng tử liền thay đổi đến bất ngờ luôn. Tỷ! Hai mặt!
_ Cái gì mà hai mặt chứ?- Phi Đào gân cổ lên cãi.
_ Còn nói không? Trước mặt muội, tỷ có bao bao giờ chịu lớn đâu, nghịch ngợm, chạy nhảy lung tung. Vậy mà trước mặt huynh ấy tỷ lại trở nên dịu dàng đến lạ thường. Phải không Vương phi?
_ Đúng vậy!- Băng Luân Công chúa xác nhận.- Trước mặt chúng ta thì đanh đá, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thất huynh là lập tức trở thành thiếu nữ khuê các.
_ Hai người hùa nhau ăn hiếp ta.
Không nói gì, Lôi Vi lè lưỡi trêu Phi Đào. Tức khí, Phi Đào vội đứng lên rượt đuổi Lôi Vi. Cứ vậy hai người họ làm huyên náo cả một góc vườn. Chỉ đến khi thấm mệt họ mới chịu dừng lại ngồi xuống và trò chuyện với nhau...
Xa xa vọng lại tiếng nói cười nhanh chóng thu hút sự chú ý của ba người. Quay lại nhìn, cả ba nhanh chóng nhìn thấy đám thê thiếp của Phúc Tuần đang vừa đi vừa nói cười với nhau. Vì đất nước đang xảy ra chiến tranh nên Minh Đức Thái hậu năm nay quyết định không tổ chức tiệc mừng thọ như mọi năm nữa. Thay vào đó, Người đem tư trang của mình quy đổi ra nhu yếu phẩm gửi tới nơi sa trường. Các phi tần trong cung thấy vậy cũng góp chút sức mọn của mình vào. Mừng thọ có thể không tổ chức nhưng lễ nghi lại nhất định không thể thiếu. Vậy nên từ sáng các tôn tử trong Hoàng thất sớm đã đến Trường Sinh điện để vấn an Thái hậu. Duy chỉ có Thiên Phương Công chúa và Băng Luân Công chúa đều được miễn vì sắp đến ngày sinh nở.
Quan sát hướng đi của năm người, Lôi Vi đoán họ đang trở về Đông cung điện. Nhìn dáng vẻ điệu bộ của bọn họ, nàng quả thật không khỏi thở dài. Ngoài mặt tuy thơn thớt nói cười là thế song ai biết được trong đầu họ nghĩ cái gì.
_ Lôi Vi!- Kéo nhẹ tay Lôi Vi, Phi Đào thấp giọng xuống.- Người mặc áo màu lục kia chính là Hoắc Tương Nguyệt phải không?
_ Đúng vậy!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.
_ Đúng là thay đổi nhiều quá khiến ta thiếu chút nữa là nhận không ra.
Phi Đào nói vậy, Lôi Vi cũng thấy không có gì lạ. Cả hai đều vốn là con của quan đại thần trong triều nên quen biết nhau cũng là chuyện thường tình. Nhưng nghe cách nói của Phi Đào, nàng đoán dường như lâu rồi họ không gặp nhau.
_ Nàng ta từ nhỏ đã ngang bướng, tự cao tự đại rồi. Mấy lần ta theo phụ thân đến Hoắc phủ chơi toàn đúng lúc nàng ta đang chửi bới người hầu của mình ở hậu hoa viên.- Vừa nhìn về phía Tương Nguyệt, Phi Đào chậm rãi nói.- Nhưng Hoắc phu nhân dường như rất biết cách bịt miệng bọn họ nên Hoặc Đại Tướng quân không biết được những việc này, bằng không với tính khí của mình, nàng ta chắc chắn đã bị phụ thận của mình cho mềm xương từ lâu rồi. Ta chỉ không ngờ bình thường trong phủ nàng ta tuy quá quắt nhưng quá quắt đến độ vô lý như vậy ta thật sự lần đầu tiên nghe thấy.
Câu nói sau cuối của Phi Đào, Lôi Vi hiểu tiểu tỷ tỷ của mình đang ám chỉ điều gì. Và qua những gì nàng ấy nói, nàng cũng phác họa ra được Hoắc Tương Nguyệt không phải là một người khéo léo trong việc đối nhân xử thế cho lắm bằng không nàng ta đã chẳng sớm lộ cái đuôi ra sớm như vậy. Tự mình kiểm chứng, quả thật nàng thấy nói về việc cư xử, tranh giành trong chốn hậu cung, nàng ta phải học tập Ngọc Nhạn và Sở Phẫn Diễm rất nhiều. Sở Phẫn Diễm tuy giờ vẫn chỉ là Chiêu huấn song cách cư xử không lộ chút vết tích của nàng ta rất được lòng đám thê thiếp của Phúc Tuần. Duy chỉ có Triệu Yên Xuân là tâm tư khó lòng nắm bắt, bởi lần nào nhìn thấy nàng ấy, nàng cũng cảm thấy dường như con người này đang có điều gì đó chất chứa trong lòng, không thể nói ra.
_ Việc ngươi bị phạt, ta cũng đã nghe qua.- Chất giọng của Băng Luân Công chúa đầy lo lắng.- Ngươi thật sự phải hết sức cẩn thận đó.
Chuyện Lôi Vi bị Hoắc phu nhân gây khó dễ trong tiệm vải căn bản đã bị Phúc Tường giấu đi bằng không với tình cách hết lòng vì bạn bè của mình, Băng Luân Công chúa nhất định sẽ không để yên. Nàng nghĩ như thế lại hóa hay. Chẳng may nàng ấy bị động thai, nàng chắc chắn không thể nào yên ổn với tay Vương gia chuyên đi hại người này.
_ Nói chung, muội sau này phải hết sức cẩn thận. Không là bị bọn họ...
Nói đến đây, Phi Đào đưa tay lên ra hiệu ngầm ý bị hại chết.
_ Muội sẽ cẩn thận!- Khẽ bật cười, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nhưng muội thấy đâu phải ai cũng vậy. Như Triệu Lương viên chẳng hạn. Từ khi nàng ấy nhập cung, muội quan sát thấy nàng ấy không nhạt cũng không mặn với mọi người. Sống khá khép kín. Nàng ấy căn bản không muốn tranh sủng.
_ Triệu Yên Xuân lại là một câu chuyện khác.- Vừa nói Phi Đào vừa không khỏi thở dài.- Muội cũng biết rồi đấy, phụ thân của nàng ấy là Thái phó Triệu Hoài, thầy dạy của các Hoàng tử. Vậy nên từ nhỏ trong nhà gia quy đã rất nghiêm khắc. Bản thân nàng ấy cũng là một tài nữ nữa. Cầm kỳ thi họa đều thạo rồi tứ thư ngũ kinh đều đọc qua. Rồi gì mà Hiếu kinh [1], Nữ hiếu kinh [2], Nữ nhi kinh [3], Liệt nữ truyện [4]...nàng ấy đều rành rẽ cả. Vậy nên nàng ấy từ nhỏ vốn đã là bạn tâm giao của đương kim Thái tử. Chỉ là ta không hiểu tại sao sau khi diệt xong thảo khấu phương Nam cách đây mấy năm trước, Thái tử lại không đến phủ Thái phó nữa.
Nghe Phi Đào kể, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Vốn biết người xưa đọc không ít sách nhưng nàng thật không ngờ còn trẻ tuổi như vậy mà Yên Xuân đã có thể đọc và ghi nhớ được những thứ sách theo nàng là khó nuốt. Nếu bọn họ sống ở thời đại nàng chắc ai nấy cũng đều trở thành thần đồng hết cả.
_ Ta nghe nói, nàng ấy vốn đã có ý trung nhân rồi. Nhưng vì bị Thái hậu nhắm trúng nên không còn cách nào khác mà phải vào cung là thê tử của Điện hạ.
_ Sao lại như thế?- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Lôi Vi, Phi Đào phải nén lắm mới không bật cười. Nghe cách nàng nói, nàng ấy thật không biết nàng là ngốc thật hay ngốc giả nữa.
_ Muội sao thế?- Vừa nói, Phi Đào vừa đẩy đầu Lôi Vi.- Ý chỉ của Thái hậu, ai dám bất tuân? Bất tuân là chém cả nhà đấy chứ chẳng chơi đâu.
Phi Đào nói vậy, Lôi Vi mới tỉnh lại. Đúng rồi! Thời buổi này quyền sinh tử của một con người đều nằm hết trong tay những con người cao cao tại thượng kia. Dù họ không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ đến gia đình. Hiếu tình hai bên không thể nào vẹn toàn. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao từ ngày vào cung đến nay, nàng chưa bao giờ thấy nàng ấy nở một nụ cười thật sự thoải mái, tự nhiên nào cả. Một lần nữa, nàng lại được kiểm chứng quyền lực có sức mạnh kinh người đến thế nào...
_ Á!
Tiếng kêu thất thanh khẽ vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lôi Vi cũng như những ai có mặt trong tiểu đình vội quay lại nhìn, nàng không khỏi tái mặt khi nhìn thấy Băng Luân Công chúa đang ôm bụng nhăn nhó khổ sở.
_ Công chúa!- Vội chạy đến đỡ Băng Luân Công chúa, A Sa vừa hỏi.- Công chúa! Người sao vậy Công chúa?
_ A Sa! Ta đau quá!
Vội lấy lại tinh thần, Lôi Vi nhanh chóng dứng lên tiến về phía Băng Luân Công chúa. Chẳng mấy chốc nàng đã nhìn thấy một ít nước nhỏ xuống đất ngay bên dưới chỗ nàng ấy ngồi. Linh tính mách bảo, nàng vội vén váy của nàng ấy lên và không khỏi ngạc nhiên.
_ Nhanh! Nhanh lên! Vương phi sắp sinh rồi!
Chỉ một câu nói của Lôi Vi, cả đám người hầu trong đình nhao nhao cả lên như ong vỡ tổ.
_ Trật tự!- Lôi Vi nghiêm giọng rồi bắt đầu phân công.- Bốn ngươi các ngươi nhanh chóng đi tìm một cái võng để đưa Vương phi đến Xuân Hoa viện.
_ Chúng nô tài tuân lệnh!
Dứt câu bốn tên nô tài gấp rút đi tìm võng.
_ Ta nghe nói, Bát Vương gia vốn đã tìm được bà đỡ rồi phải không?
_ Vâng ạ!
_ Ngươi gấp rút xuất cung đưa bà đỡ đến đây. Còn ngươi, mau đến Thái y viện thông báo, phòng trường hợp bà đỡ không đến kịp thì Thái y viện lo. Nhanh lên!
_ Vâng!
Chờ bọn nô tài đi khỏi, Lôi Vi vội quay về phía Băng Luân Công chúa bảo nàng cố gắng điều hoà nhịp thở.
_ Lôi Vi! Sao không đến Huy Tín cung?- Phi Đào vội hỏi.
_ Từ đây đến Xuân Hoa viện gần hơn! Đến Huy Tín cung, Vương phi e không cầm cự được lâu. Phi Đào! Tỷ mau chạy đi tìm Ninh Thân vương báo với Ngài ấy một tiếng.
_ Được rồi!
Dứt câu, Phi Đào vội chạy đi. Cùng lúc đó bốn tên nô tài Lôi Vi sai đi tìm võng cũng vừa về đến nơi. Nhẹ nhàng đặt Băng Luân Công chúa lên võng, cả bảy người nhanh chóng chạy về Xuân Hoa viện. Vốn trời đã nắng gắt lại gặp phải chuyện chưa bao giờ trải qua trong đời càng khiến mồ hôi trên trán Lôi Vi túa ra nhiều hơn. Nàng thực sự lo lắng và cầu mong Ninh Vương phi có thể vượt cạn thành công...
...Suốt cả quãnh đường, Băng Luân Công chúa vừa giữ chặt tay Lôi Vi vừa cố điều hòa nhịp thở. Cơn đau mỗi lúc một tăng tiến khiến nàng không ngừng la hét làm một góc của Ngự Hoa viên trở nên ồn ào, căng thẳng.
_ A Sa! Tỷ chạy về Xuân Hoa viện trước. Nói Đồng Thảo và Quân Đài dọn dẹp lại phòng của muội, chuẩn bị nước ấm các thứ.
Vội gật đầu một cái, A Sa nhanh chóng chạy về Xuân Hoa viện trước.
_ Nhanh nữa lên! Vương phi sắp không chịu được nữa rồi!
Bọn Thái giám nghe vậy cũng vội vàng nhổ giò chạy về Xuân Hoa viện. Chẳng mấy chốc bọn họ đã về đến nơi và đưa Băng Luân Công chúa vào thẳng phòng của Lôi Vi. Họ vừa đưa người vào, Trần Thái y cũng ba y nữ từ Thái y viện cũng vừa đến nơi rồi không ai bảo ai, bọn họ nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình. Cảm thấy mình không nên ở đây, Lôi Vi nhanh chóng ra ngoài để mọi người có không gian mà dễ dàng làm việc.
_ Băng Luân!
Nghe tiếng gọi, Lôi Vi giật nảy mình. Vội ra cửa xem nàng không khỏi thở dài. Thật đúng là, người chưa tới mà tiếng đã tới trước rồi.
_ Băng Luân!
Vội chạy vào Xuân Hoa viện, Phúc Tường toan xông thẳng vào bên trong nhưng đã bị Lôi Vi giữ lại.
_ Nàng ấy đang ở trong. Ngài vào làm cái gì?
_ Ta phải vào với nàng ấy!
Tinh thần của Phúc Tường quả thật sẽ khiến một nữ nhân đến từ thời hiện đại như Lôi Vi trầm trồ. Nhưng ở thời này lại khác. Nam nhân nhìn thấy nữ nhân sinh nở vốn là điều kiêng kỵ vậy nên nàng vẫn đành phải giữ chàng lại.
_ Ngài yêu tâm! Bên trong đã có các y nữ lo rồi. Ngài vào đó với bộ dạng này chỉ thêm rối chuyện mà thôi. Vậy nên Ngài cứ an tâm ở đây chờ đợi đi.
_ Ngươi...ngươi bảo ta sao có thể an tâm được chứ?
_ Vậy Ngài muốn Vương phi phải lo lắng cho Ngài sao?
Nghe Lôi Vi hỏi vậy, Phúc Tường đành im bặt...
...Hết khắc này đến khắc nọ, thời gian cứ thế nặng nề trôi qua. Phúc Tường không biết nó đã trôi qua bao lâu rồi, chàng chỉ biết chàng đã nghe thấy Băng Luân Công chúa hét lâu lắm rồi. Tiếng hét đầy đau đớn như muốn xé cả tâm can Ngài, vậy mà hài nhi vẫn chưa chịu ra. Đứa trẻ này sao lại cứng đầu đến vậy? Lẽ nào nó định hành hạ mẫu thân nó đau đớn đến chết hay sao? Càng nghĩ, lòng chàng càng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
_ Vương gia uống nước đi!- Đặt một tay nên vai Phúc Tường, Lôi Vi vừa đưa cho chàng một cốc nước.
_ Ta giờ nào còn tâm trí để uống nước nữa. Nhìn nàng ấy đau đớn đến vậy, ta thực chịu không nổi.
Khẽ mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi ngồi xuống cạnh Phúc Tường.
_ Ở thời đại của tiểu nữ, vẻ sốt sắng này của Ngài chắc chắn sẽ rất được lòng phái yếu.
_ Ngươi đang chọc ta sao?
_ Không có!- Lôi Vi lắc đầu.- Là tiểu nữ nói thật. Ipad của tiểu nữ vốn là Ipad dùng chung cho cả ba anh em của tiểu nữ. Mỗi khi rãnh rỗi anh hoặc chị của tiểu nữ đều lấy nó để tải thông tin trên các phương tiện truyền thông về để đọc. Sau một thời gian, nếu không cần thiết sẽ xóa. Có lần tình cờ tiểu nữ đọc được một bài báo nói về việc sinh nở của nữ nhân.
_ Nó nói gì vậy?- Phúc Tường không khỏi tò mò.
_ Nó nói rằng mỗi lần vượt cạn như vậy nữ nhân đều phải chịu một cơn đau gấp mười lần mà người thường có thể chịu được. Và theo như tiểu nữ nhớ người ta có làm thí nghiệm để đo mức độ chịu đựng của nam giới khi bị đau đẻ để thử xem cảm giác của họ như thế nào.
_ Có chuyện này sao?- Phúc Tường ngạc nhiên.
_ Có chứ! Họ có thiết bị chuyên dụng mà. Thiết bị này chia cơn đau đẻ ra thành năm mức. Và từ mức độ đau thứ ba trở đi, trung bình đều có một người bỏ cuộc ngay từ giây đầu tiên. Đến mức độ thứ năm thì không ai có thể chịu đựng và hoàn thành thí nghiệm đó được nữa. Nếu tiểu nữ nhớ không nhầm, họ từng so sánh cơn đau đẻ này của nữ nhân giống như cùng một lúc họ bị bẻ gãy từ năm đến bảy chiếc xương sườn vậy.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tường không khỏi tái mặt.
_ Cùng một lúc từ năm đến bảy chiếc xương sườn sao?- Chất giọng của Phúc Tường đầy hoang mang.- Sao có thể? Làm sao nàng ấy chịu được?
_ Bởi vậy mới nói những người làm mẫu thân thật sự rất vĩ đại. Vì đối với họ, đứa con là cả mạng sống của của họ.
Đúng vậy! Nữ nhân thật vĩ đại! Vì sinh con cho nam nhân họ đã phải chịu cơn đau vượt quá giới hạn của bản thân. Chỉ cần nghĩ đến thôi, Phúc Tường không khỏi cảm phục. Tiếng hét của Băng Luân vẫn vọng ra đều đều khiến chàng vừa xót lòng vừa cảm phục vạn phần.
_ Nam nhân các người cứ chê nữ nhân là không biết làm gì. Nhưng nếu không có nữ nhân thì ai sinh con đẻ các người nối dõi tông đường? Nếu không có nữ nhân thì ai chăm chút cho cái nhà mà các người cùng ở. Đối với các người đó chỉ là chuyện vặt vãnh, không đáng để bận tâm. Nhưng nếu nữ nhân không làm những chuyện vặt vãnh ấy, liệu nam nhân các người có thể thoải chí tung hoành được không? Các người có câu "Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" nhưng tiểu nữ thấy, các người chỉ "trị quốc" và "bình thiên hạ" mà thôi. Còn "tề gia" đều là do nữ nhân lo cả.
Tư tưởng thời đại khác nhau thêm vào đó mọi tâm tư của Phúc Tường đều dồn hết ở chỗ Băng Luân Công chúa nên chàng chả hơi sức đâu mà đấu khẩu với Lôi Vi. Chứ quả thật, nàng tuy nói đúng nhưng vẫn còn phiến diện. Ai nói nam nhân không "tề gia"? Vậy gia pháp trong nhà không lẽ từ trên trời rơi xuống?
"Oa...oa...oa..." tiếng khóc vang lên khiến Phúc Tường chết trân tại chỗ.
_ Sinh rồi!- Lôi Vi vội đứng bật dậy.- Vương phi sinh rồi! Ninh Thân vương! Sau này Ngài nhất định phải trân trọng mẫu tử bọn họ đấy.
Như một cái máy, Phúc Tường gật đầu lia lịa.
_ Còn đứng đó làm gì? Mau vào trong nhìn mặt hài tử đi!
Dứt câu, Lôi Vi vội đẩy Phúc Tường đi, đến lúc này chàng mới định thần trở lại mà thẳng tiến vào trong. Bên ngoài ai nấy cũng thở phải nhẹ nhỏm. Lần đầu tiên trong đời họ trải qua cảm giác hồi hộp đến vậy. Quả thật không gì có thể vui hơn.
_ Mau!- Vội quay về đám nô tài, Lôi Vi giục.- Các ngươi chia nhau ra thông báo cho Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoa Quý phi.
_ Vâng!
Đám nô tài vội nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi Xuân Hoa viện. Một bầu không khí chộn rộn, hạnh phúc bao trùm lên khắp cái viện nhỏ.
Bên ngoài sân, nắng đang vui mừng nhảy nhót chào đón sự ra đời của một sinh linh bé bỏng. Đâu đó vang lên những âm thanh hối hả của đám nô tài chạy đi tứ tán để thông báo tin tốt lành cho các trưởng bối trong Hoàng cung. Đã lâu lắm rồi Hoàng cung Tân Thục mới có chuyện vui như vậy...
-------------------------------------
[1] Hiếu kinh: được cho là văn bản viết vào khoảng thời kỳ Tần-Hán, là một luận thuyết kinh điển Nho giáo đưa ra lời khuyên về lòng hiếu thảo; có nghĩa là, làm thế nào để đối xử với một bậc trưởng thượng (chẳng hạn như một người cha, một người anh trai, hay là cấp trên).
Từ đó thiết lập nên đạo Hiếu, là một đức tính tôn trọng cha mẹ và tổ tiên của mình. Trong sách thuật lại cuộc trò chuyện giữa Khổng Tử và học trò của ông là Tăng Tử, là làm thế nào để thiết lập một xã hội tốt đẹp bằng cách sử dụng nguyên tắc của lòng hiếu thảo. Lòng hiếu thảo là trung tâm của tiêu chuẩn đạo đức của Nho giáo. Hiếu Kinh được xếp vào Thập tam kinh là bộ mười ba tác phẩm kinh điển được Nho học đề cao.
[2] Nữ hiếu kinh: sách nói về lòng hiếu thảo của người con gái đối với bề trên. Sách do Trịnh thị, thê tử của Trần lang nhà triều Đường biên soạn.
[3] Nữ nhi kinh: sách nói về đạo đức, hành vi của nữ nhân.
[4] Liệt nữ truyện: là bộ sách giới thiệu hành vi của phụ nữ Trung Quốc cổ đại. Sách do tác giả Lưu Hướng là học giả Nho gia thời Tây Hán biên soạn vào năm 18 TCN đời Hán Thành Đế.
Tuy nhiên, có người cho rằng toàn bộ sách này không phải do chính Lưu Hướng viết nên, một quyển tụng văn (đoạn văn khen ngợi thường viết ở đầu trang sách) kèm theo trước tác tương truyền là do Lưu Hâm soạn ra, trong phiên bản lưu hành hiện nay do Sái Kỳ thời Nam Tống biên soạn lại, cộng thêm phần khen ngợi trong bảy quyển của nguyên tác, bên cạnh tám quyển bổ sung của Tục Liệt nữ truyện. Do có một vài phiên bản của tác giả vẫn còn đánh dấu khuyết danh. Cũng có người cho rằng, phiên bản lưu truyền hiện tại là do người đời sau mượn danh Lưu Hướng mà viết thêm một số thiên vào đầu trang sách.
----------------------------------------
Hết chương 100
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...