Mấy người phụ nữ ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà ríu rít đi dò la tin tức của anh.
Sở Du vẫn ngồi ở đó với biết bao sự phức tạp, lúc này cô chỉ còn biết im lặng mà gặm nhấm nỗi đau một mình.
Một làn gió lớn vô tình thổi qua, mái tóc óng ả khẽ bay theo làn gió.
Sở Du lúc này hệt như một con búp bê xinh đẹp chỉ tiếc là không chút thần sắc nào cả, đẹp đến mức khiến người ta nao lòng.
‘’Mami lại nghĩ đến chú Hoắc sao?’’
Giọng nói bình ổn lại giống như nhìn thấu tâm tư cô.
Sở Du ngoảnh lại liền bắt gặp dáng vẻ nhỏ bé của Thiếu Tần, cậu tiến đến ngồi phía đối diện cô.
Vẻ mặt có đôi phần nghiêm túc.
‘’Mami nói chuyện với con một chút đi.’’
Sở Du nhìn Thiếu Tần, là cô có lỗi với thằng bé, là mẹ nhưng lại để đứa con bận tâm đến cả cảm xúc của mình, vốn chẳng thể lo nổi cho cậu.
Cô cười nhẹ.
‘’Con muốn nói chuyện gì?’’
‘’Mami thật sự quyết định rồi?’’
Câu nói như để hỏi chính lòng cô một lần nữa, đẩy Sở Du trực tiếp đối diện với bản thân mình.
Đáy mắt có vài phần run rẩy, cô không dám nhìn thằng vào Thiếu Tần, cô sợ một khi nhìn cậu, cô lại một lần nữa nhớ đến anh, nhớ đến gương mặt đó.
‘’Mami và chú Dục Lăng sẽ tổ chức hôn lẽ vào cuối tháng sau.’’ Giọng nói dè chừng nhưng cũng cứng cỏi.
Đột nhiên, Thiếu Tần nở nụ cười, nhìn về phía người mẹ của mình, động viên tinh thần.
‘’Vậy mami phải thật hạnh phúc đó, dù có thế nào con nhất định sẽ luôn ở cạnh mami.’’
Ngữ khí dõng dạc, mạnh mẽ vô tình đã chạm đến trái tim yếu đuối của cô.
Bất giác, Sở Du cảm thấy 6 năm trước bỏ đi là hoàn toàn đúng đắn, nếu không cô thật sự sẽ mất đi thứ quý giá nhất trên đời.
‘’Hai mẹ con đang nói chuyện gì thế.’’
Âm thanh trầm ổn, nhẹ nhàng vọng lại từ xa, Dục Lăng vui vẻ bước đến bên cô.
‘’Thiếu Tần đã đói chưa? Chú dẫn hai mẹ con đi ăn nhé.’’
‘’Dạ vâng ạ.’’ Cậu hào hứng, xuống ghế chạy đến bên Dục Lăng.
Không khí ấm áp của một gia đình khiến hết thảy những người xung quanh đều cảm thấy ngưỡng mộ.
Sở Du cười nhẹ, một tay nắm lấy tay cậu, một tay sớm đã bị anh nắm chặt lấy, mặc dù có chút không thích ứng được nhưng Sở Du vẫn không phản ứng lại, cùng hai người đi vào phòng ăn.
- ----------------------------------------------
Màn đêm dần bao phủ lên toàn bộ khung cảnh bên ngoài, ánh điện bừng sáng chùm lên khu nghỉ dưỡng, mang một vẻ hoa lệ, lộng lẫy.
Nằm ở địa thế được thiên nhiên ưu ái, Corsica giống như một nàng công chúa xinh đẹp lại xa hoa, vẻ đẹp thanh thoát động lòng người.
Sở Du đến bên ban công tầng bảy, hướng ánh mắt ra phía hồ nước trong veo, cảm thụ từng làn gió chạm lên làn da mịn màng, mơn chớn đến mê người.
‘’Vào bên trong đi, bên ngoài gió lạnh sẽ cảm đó.’’
Dục Lăng không biết từ khi nào đã lại gần bên cô, nhẹ nhàng khoác chiếc áo mỏng lên thân thể nhỏ nhắn ấy.
Sở Du lại nhìn anh, cười nhẹ.
‘’Không sao, không khí trong lành nên em muốn hưởng thụ một chút thôi.’’
Nhìn dáng vẻ thoải mái đi đôi phần của cô, Dục Lăng có chút nhẹ lòng, thuận đà kéo cô ôm vào lòng.
Sở Du hơi bất ngờ, vừa định thoát khỏi vòng tay anh thì chợt nghe âm thanh trầm thấp lại run rẩy của anh mà chợt dừng lại.
‘’Để anh ôm em một lát.’’
Tai cô áp lên tấm ngực rộng lớn, cảm nhận hơi ấm đang vây lấy mình, trái tim của anh đang đập mạnh liên hồi, Sở Du có thể nhận ra rõ sự cẩn trọng cùng run rẩy của anh.
Dục Lăng nhè nhẹ đẩy cô ra, đôi ngươi trực diện nhìn vào ánh mắt nâu trong như nước của cô, đáy mắt tràn ngập nhu tình cùng phức tạp, rồi từ từ chuyển xuống đôi môi mỏng hồng nhuận như trái anh đào ấy.
Sở Du có chút ngây ngẩn, nhất thời chưa nắm được hành động anh sắp làm.
Dục Lăng dần dần cúi người xuống, để cho hai môi mỗi lúc một gần nhau.
Khi tất cả khung cảnh khung quanh im lặng lạ thường, đôi môi của anh gần như sắp chạm đến môi cô thì bất giác, Sở Du đẩy mạnh anh ra, chạy ra bên ngoài.
Hành động này khiến anh sửng sốt vô cùng, vậy là cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, vẫn không thể tiếp xúc thân mật dù chỉ một chút.
Bên này, Sở Du chạy một mạch xuống sảnh khách sạn, không kìm được mà thở dốc, mặc dù cô đã cố thử muốn gần gũi với anh nhưng ngay khi đó kí ức về ấy lại xuất hiện, hình ảnh Hoắc Dịch Thành như hiện ra trước mắt, hoàn toàn khiến cô sợ hãi tột độ.
Sở Du cố bình tĩnh, rảo bước ra bên ngoài vườn hoa gần đó.
Một thân thể nhỏ bé bước đi nhẹ nhàng vào bên trong vườn hoa diên vĩ tràn ngập sắc xanh.
Đột nhiên, đôi ngươi như có chút chấn động, thân ảnh cách cô không xa thật sự khiến cô sững lại, bóng lưng cao lớn, đơn độc đầy quen thuộc ấy không thể lẫn vào đâu được.
Sở Du cẩn trọng bước đến gần hơn, khi cả hai chỉ còn cách nhau ba bước chân, âm thanh lạnh lùng, sắc bắn chợt vang lên giữa không gian yên ả.
‘’Đừng đến gần tôi.’’
Bước chân đột ngột dừng lại, như thể anh đã đoán ra được là cô.
Khoảng không gian u tối bao trùm lên hai con người đơn độc kia.
Từng cơn gió lạnh tạt vào cơ thể làm cô hơi run lên.
Sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở bình ổn của nhau, Sở Du cúi gằm mặt xuống, một hồi lâu sau đó mới dè dặt cất tiếng.
‘’Anh…ổn chứ?’’
Câu nói lắng đọng mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay, có rất nhiều thứ cô muốn hỏi anh, nhưng cổ họng lại như bị nhét đầy vải bông, không thể mở lời.
Tấm lưng cao ngất vẫn đối diện về phía cô.
Hoắc Dịch Thành không hề nhúc nhích, quay lưng né tránh con người ấy.
Tiếng nói cưỡng chế, tỏa ra sự băng lãnh đáng sợ.
‘’Tôi rất ổn, em không thấy sao?’’
Sở Du nghe vậy, chỉ biết nở nụ cười khổ, khẽ thở dài, đáy mắt long lanh như co rụt lại.
‘’Vậy thì tốt rồi.’’
Hoắc Dịch Thành lặng thinh trong giây lát, nhất thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao huyền ảo, giọng cười mơ hồ lại tang thương.
‘’Chúc em hạnh phúc nhé! Những chuyện quá khứ hãy quên đi.
’’
Lời nói của anh tựa như con dao sắc bén, găm chặt vào trái tim yếu ớt của cô, tim đau lại càng thêm đau, nghẹt đến không thở nổi.
Cả hai như rơi vào trạng thái im lặng, cơn đau cứ thế mà lan tràn khắp mọi tế bào, sự bi ai như vây lấy hai con người đáng thương kia.
Loài hoa diên vĩ xinh đẹp như chứng thực cho sự đau thương của một đôi tình nhân lỡ dở, có vẻ như niềm tin mãnh liệt hay nhịp cầu kết nối của nó vốn không thể kết nối hai con người đã bị tổn thương sâu sắc.
Không biết bao lâu sau, Hoắc Dịch Thành cứ như vậy mà rời đi, anh vẫn là tuyệt tình mà đi mất.
Sở Du nhìn dáng vẻ đó, lòng như thắt lại.
Anh đã mất đi sự kiên cường, bao dung cuối cùng dành cho cô.
Anh đã buông bỏ rồi, thật sự muốn cùng cô không còn bất cứ mối quan hệ.
Khóe mắt sớm đã ngấn lệ, giọt lệ long lanh tựa chân châu rơi xuống gò má xanh xao kia.
Đêm nay, không chỉ có hai người đau đớn mà một kẻ ngoài cuộc chứng kiến mọi thứ ban nãy, con tim cũng như ngừng đập.
Dục Lăng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn sự thống khổ của cô, cứ thế rời đi.
Cuộc tình bi đát đến cuối cùng lại chẳng có ai có được hạnh phúc trọn vẹn.
- -------------------------------
Một đêm khó nhọc vẫn là đã kết thúc, trưa ngày hôm sau, hai mẹ con Sở Du trả phòng rồi cùng Dục Lăng quay trở lại Paris.
Trên đường trở về, một cuộc điện thoại từ trong nước truyền đến, anh có vẻ rất nghiêm túc, khiến cô cũng phải tò mò.
Vừa
khi cúp máy, Sở Du liền không kìm được tò mò mà hỏi.
‘’Ai gọi thế anh?’’
Dục Lăng nhìn vô cười ôn hòa, giọng lại không kìm được niềm vui.
‘’Mẹ anh nói mai sẽ đến Pháp gặp em đó.’’
‘’Hả?’’ cô nhịn không được mà thảng thốt.
Trời ơi, chuyện gì vậy.
Đây là gặp mẹ chồng tương lai sao? Dục phu nhân nổi tiếng là người kĩ tính, thật sự là lo lắng chết đi mất.
Trông bộ dạng lo lắng cùng ngây ngẩn kia, cố nhịn cười.
‘’Đừng quá căng thẳng, mẹ anh không đáng sợ đến vậy đâu.’’
Dù đã được anh chấn an nhưng gần như không có tác dụng đối với Sở Du, dù gì cũng sắp trở thành con dâu nhà họ Dục, buổi ra mắt đầu tiên nhất định không thể để có sơ xuất, nếu không nhất định sẽ khó sống sau này, huống hồ cô lại là một người mẹ đơn thân, mức khó lại càng thêm cao.
Nếu lỡ không vừa ý bà thì đúng là trời
không thương cô mất rồi.
Vậy là sau khi trở về nhà, Sở Du liền ngay lập tức dọn dẹp nhà cửa, rồi lại tất bật chạy đi mua đồ để chuẩn bị cho bữa ăn ngày mai.
Ít nhất cũng phải làm một bữa thịnh soạn để thiết đãi mẹ Dục Lăng.
Thiếu Tần nhìn mẹ mình đảm đang đột xuất, nhịn không được mà chọc.
‘’Mami có chắc mình sẽ nấu được không đó? Con sợ Dục phu nhân sẽ ngộ độc đó.’’
Sở Du thật chỉ muốn lao đến đánh cho tên nhóc này vài cái cho bõ tức, cô còn đang không hiểu nổi thằng bé này rốt cuộc có đúng là con mình không hay là bế nhầm nữa, lúc nào cũng chưng điệu bộ ông cụ non khiến người ta phải á khẩu mà không nói lên lời.
Sở Du kìm nén cơn tức, giọng gằn lên.
‘’Sở Thiếu Tần, con im ngay cho mami, sao con lại có thể không tin mẹ mình cơ chứ.’’
Thiếu Tần gần như chẳng để ý cảm xúc của cô, tiếp tục trêu chọc.
‘’Tại con lo cho bà ấy thôi, dù gì cũng sắp là bà nội con, lỡ may có mệnh hệ gì, con gánh không nổi đâu mà.’’
Sở Du thật không thể nói nổi đứa con trai yêu quý của mình, chỉ còn biết cắn răng nhẫn nhịn mà hoàn thành xong công việc của mình, khi xong thì cũng đã tối muộn, Sở Du thở phào nhẹ nhõm, yên tâm lên gường đi ngủ.
Ánh bình minh ngày mới vừa lên, Sở Du đã dậy sớm chuẩn bị trang phục gọn gàng, cô chọn bộ đồ kín đáo nhất, chiếc áo sơ mi trắng thắt eo dài qua mông kết hợp với chiếc quần bò tối màu bó sát càng tôn lên vóc dáng thon thả, mảnh mai ấy.
Sở Du lúc này mang một vẻ thanh thuần, đoan trang mà lại có sức quyến rũ lạ thường.
Cô cũng gọi Thiếu Tần dậy sớm hơn ngày thường, chuẩn bị tươm tất mọi thứ thì cũng là lúc tiếng chuông cửa vang lên.
Sở Du liền trở nên hồi hộp, hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, nở một nụ cười tươi tắn nhất rồi nhẹ nhàng mở cửa.
Dục Lăng cùng Dục phu nhân đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy cô, bà liền ôm chầm lấy, tâm trạng phấn khích vô cùng.
‘’Sở Du phải không con, quả đúng là xinh đẹp hơn người mà.
Thảo nào con trai ta lại mê mẩn như thế.’’
Hành động của Dục phu nhân khiến cô nhất thời chưa biết phản ứng thế nào, ánh mắt cầu cứu nhìn Dục Lăng.
Anh nhận ra sự khó xử của cô, liền giúp cô giải vây.
‘’Mẹ, người làm vậy cô ấy ngại đó.’’
Dục phu nhân cười đôn hậu, rời khỏi người cô, liên tục ngắm nghía.
‘’Có gì mà ngại, sắp trở thành người một nhà rồi còn gì.
Phải không con dâu.’’
‘’Dạ…’’ cô cười gượng, chẳng phải Dục phu nhân kĩ tính lắm sao, hoàn cảnh này rốt cuộc là thế nào.
Thiếu Tần nhìn bà, lễ phép chào.
‘’Con chào bà.’’
Dục phu nhân khẽ nhìn cậu bé, nhưng lại kìm không được mà thốt lên.
‘’Thiếu Tần đúng không con, thật là kháu khỉnh mà.
‘’
Bà hoàn toàn khác xa trí tưởng tượng của cô, khiến cô càng không biết phản ứng không kịp.
Cô vui vẻ mời bà vào nhà, Dục phu nhân khẽ quan sát hết thảy mọi thứ trong nhà, có vẻ như khá hài lòng.
Thiếu Tần nhanh nhảu ngồi kế bên bà, lúc này cậu ngoan đến lạ thường.
‘’Bà đi có mệt không ạ?’’ giọng nói ngây thơ, lại giả bộ như non nớt khiến Sở Du còn thấy bất ngờ.
Dục phu nhân vốn đã thích trẻ con lại bị sự ngoan ngoãn đáng yêu của cậu mà càng thêm quý mến, bà xoa nhẹ đầu đầy âu yếm.
‘’Ta không sao, có con ở bên là ta thấy hết mệt rồi.’’
Sở Du cùng Dục Lăng để cho hai bà cháu nói chuyện, vào trong phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn.
Sở Du thấy không gian chỉ còn hai người liền thì thào nhỏ giọng với anh.
‘’ Mẹ anh liệu có ghét em không đó, nãy người làm vậy khiến em sợ chết khiếp.’’
Dục Lăng bật cười, nhẹ nhàng an ủi cô.
‘’Em xem mẹ quý em như vậy liệu có ghét nổi hay không.
Huống hồ còn đang quấn quýt lấy Thiếu Tần như vậy, chỉ lo sau này sẽ cưng con dâu hơn cưng con trai thôi.’’
Sở Du bị anh chọc đến xấu hổ, huých nhẹ vào eo anh một cái, giọng hờn dỗi.
‘’Anh chỉ trêu em là tài, mau ra ngoài nói chuyện với mẹ đi, để em làm bữa trưa.’’
Anh biết rõ sở trường của cô vốn không phải là nấu ăn liền khăng khăng muốn ở lại giúp cô, giữa lúc hai người giằng co nhau chuyện bếp núc thì Dục phu nhân ở ngoài nói vọng vào bên trong.
‘’Hai đứa cứ thoải mái tình tứ nhé, Thiếu Tần đã có ta chăm sóc rồi.’’
Câu nói mập mờ khiến Sở Du không nhịn được mà xấu hổ, quay đi làm việc của mình.Hoàn toàn không biết Dục Lăng ở đằng sau ánh mắt có bao phần phức tạp mà nhìn cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...