Editor: Thanh Việt
Hàn di nương bị bệnh cũng không có gì kì lạ, ở trong viện âm lãnh một thời gian dài như vậy đương nhiên thân mình không chịu nổi, hơn nữa tính bà ta luôn đa nghi, người ta nâng đứng cũng không chịu dậy. Thời gian này có mưa trút xuống, sức khỏe Hàn di nương yếu dĩ nhiên đổ bệnh, theo lời Bàn Đào nói thì chắc giờ đã không ngồi dậy được nữa.
“Di nương nói nếu có tiền sẽ mời đại phu, bây giờ chỉ cần ăn chút cháo nóng là tốt rồi.” Bàn Đào bị ánh mắt Tiên Y chiếu đến giọng nói càng ngày càng thấp, bất giác cúi đầu thấp hèn nhìn mũi chân mình.
Tiên Y vừa giận vừa buồn cười, trong phủ mời đại phu sao Đại phu nhân có thể bắt các di nương trả tiền, Tào di nương không bị bệnh còn mời đại phu đến bắt mạch, huống chi là tình hình nghiêm trọng của Hàn di nương. Có lẽ chính Hàn di nương sợ Đại phu nhân hại bà ấy, hoặc bà ấy tưởng tượng quá độ sợ sẽ bị Đại phu nhân đòi tiền.
“Ngươi đến tìm quản sự nhị môn đằng trước nói Trần ma ma muốn thỉnh đại phu đến khám bệnh cho Hàn di nương.” Tuy Trần thị không cần danh tốt, nhưng dù sao nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, tuy đưa tên mình cho Bàn Đào đi báo thì tiện hơn nhưng như thế sẽ không hay.
“A… đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ.” Bàn Đào cứ nghĩ hôm nay không lấy được cháo thì sẽ bị chủ tử trách phạt, không ngờ gặp được vị tỷ tỷ tốt bụng trước mặt, vậy thì di nương được cứu rồi.
Nhìn Bàn Đào chạy nhanh như vậy, nha đầu còn lại nghĩ cứ đứng ngốc ở đây cũng không thích hợp, miệng giật giật vài cái nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì.
“Ngươi tên gì?” Tiên Y nâng cằm lên, ngữ khí lãnh đạm khiến lòng nàng ta run sợ.
“Nô tỳ… nô tỳ là nha đầu tam đẳng của Tào di nương, Phấn Hà.” Người nha đầu đó run lên một cái, lắp bắp nói.
Tiên Y nhìn nàng ta rất lâu, nhìn cho tới lúc có vẻ như nha đầu này không chịu nổi nữa sắp quỳ xuống mới chuyển ánh mắt, nàng nhìn về phía đại trù phòng hô: “Nhìn cái gì? Tí nữa tổ yến của Đại phu nhân còn chưa làm xong thì các ngươi tự đi tìm nương tử chưởng quản nhé.”
Hình như đại trù phòng có rất nhiều người đứng hóng chuyện, nghe câu này lập tức tản đi, chỉ còn một lão bà mỉm cười đi tới, cúi đầu khom lưng nói: “Đây không phải là Tiên Tiên cô nương sao? Đại phu nhân sai cô nương tới thúc giục sao?”
Tiên Y nhìn bà ta, mặt cũng tươi cười nói: “Ngô ma ma không cần vội, ta chỉ đi ngang qua, Đại phu nhân cho ta về nhà một chuyến, thế là gặp chuyện ầm ĩ này, Đại phu nhân gần đây tâm tình cũng không được tốt cho lắm…”
“Ai ai! Nhất định ma ma sẽ phạt bọn chúng, hai ngày bận việc không quản giáo đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi.” Ngô ma ma hận không thể giơ tay thề thốt, thấy Tiên Y cười mới cẩn thận hỏi lại: “Cô nương, cô xem chuyện này …”
“Chỉ là hai tiểu nha đầu cãi nhau, nhưng ma ma cũng biết sự khó xử của nương ta rồi đấy, tuy đều là di nương nhưng cũng là nửa chủ tử, lỡ làm ầm ĩ đến chỗ phu nhân thì sẽ rất khó coi.” Dù Tiên Y cho bà ta một cái thang leo xuống cũng không quên nhắc nhở, Hàn di nương không phải loại người có thể để bọn hạ nhân chà đạp.
“Đúng đúng! Cô nương nói đúng lắm.” Ngô ma ma đảo tròng mắt, trong chốc lát đã tính toán thiệt hơn rồi lập tức cáo từ để về trù phòng, Phấn Hà kia cũng kiếm cớ lấy đồ bổ cho Tào di nương, được Tiên Y đồng ý, cũng trốn theo Ngô ma ma.
Tiên Y xoay người về nhà không định kể chuyện này, còn Phấn Hà bị một phen hãi hùng khiếp vía, hỏi dò trù phòng thông tin của Tiên Y liền mất hồn vía về viện Tào di nương, sau đó kéo đại nha đầu Tịch Mai đến kể chuyện hôm nay.
“Sao ngươi lại hồ đồ thế, sao lại đắc tội với cô nương kia?” Tịch Mai cũng bị nàng ta doạ nhảy dựng lên, lôi nàng ta đến một góc nhỏ giọng hỏi.
“Bình thường nha đầu Bàn Đào chết tiệt kia không dám đắc tội với người viện chúng ta, nhưng cô nương kia ăn mặc giống chúng ta, trên đầu không có trang sức, ta cho rằng chỉ là nha đầu bình thường.” Cả hậu viện đều biết Tào di nương được sủng ái, Phấn Hà cho rằng mình được đến nơi tốt nên hằng ngày chỉ chuyên tâm bắt nạt kẻ yếu, không ngờ lần này đá lung tung đụng vào người trên.
Tịch Mai lấy tay chọt đỉnh đầu Phấn Hà, mắng: “Hồ đồ! Ngươi nói nàng là ai? Người trong phủ không có bối cảnh sao dám ở cửa đại trù phòng lo chuyện của các ngươi?”
Phấn Hà bị đau nhưng không dám nói gì, chỉ giương mắt nhìn Tịch Mai.
Tịch Mai thở dài, nói: “Cũng không trách ngươi, dù sao ngươi cũng chỉ mới vào phủ. Để ta nói cho ngươi biết, tuy nàng ta chỉ là nha đầu nhị đẳng trong phòng Đại phu nhân nhưng mẫu thân Trần thị của nàng ta lại là ma ma nhất đẳng quản lý toàn bộ hậu viện. Ở hậu viện này, trừ Đại phu nhân thì Trần ma ma là lớn nhất, nếu còn muốn sống thì đừng nói chuyện hôm nay với di nương.”
Phấn Hà bị dọa đến choáng váng, lúc này nàng mới nhớ ngày đầu tiên đến Kim phủ hình như đã nhìn thấy Tiên Y, nhưng khi đó nàng ấy mặc đồ mới đẹp đẽ, đầu mang bạc sức. Nàng ta chỉ lo nhìn trang sức nên không nhớ rõ mặt nàng, nàng ta nhớ lại lúc trước Trương ma ma đối xử với vị này luôn cung kính ba phần, bây giờ nàng ta đã đắc tội người ta chỉ sợ về sau khó sống.
Tiên Y không hề muốn tìm ai trả thù gì, trong phủ có rất nhiều người dẫm thấp nịnh cao như Phấn Hà, lần này xui xẻo gặp phải nàng nhưng nàng chỉ nói miệng, nàng ta có thể sửa đổi là tốt nhất. Nếu cứ hành xử như cũ mà đụng phải người có thân phận thật sự thì sẽ không có kết quả tốt cũng kệ nàng ta, chỉ cần không liên quan đến nàng là được.
Tiên Y không để ý việc Hàn di nương sinh bệnh, hơn nữa tính tình nàng không hề giống đứa nhóc mười bốn tuổi, có lẽ cũng không giống những người đồng trang lứa ở kiếp trước. Lòng hiếu kỳ của nàng rất ít, đối với cái gì cũng hời hợt, không có khao khát hay nguyện vọng gì đặc biệt, nhạt nhẽo như một ly nước sôi để nguội. Có lẽ trong phủ này ngoài mẫu thân ra, nàng sẽ không để tâm bất cứ ai. Nhưng nàng như vậy không có nghĩa người khác cũng thế, cho nên buổi trưa hai ngày sau Tiên Y đang trên đường đến phòng kim chỉ thì gặp nhi tử của Hàn di nương, Kim Phong Hoa.
Vẫn một thân bố y, vẫn là vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng như vậy lại làm nàng có cảm giác không ổn.
Muốn tránh cũng không xong, Tiên Y bất đắc dĩ tiến lên hành lễ: “Thỉnh an Tam thiếu gia.”
“Cô nương không cần đa lễ.” Kim Phong Hoa cúi xuống một cái xem như đáp lễ, tai hắn đỏ bừng, chắp tay nói: “Đa tạ cô nương chuyện di nương ta.”
Tiên Y hơi nhíu mày, ngẫm lại trước giờ bên người Hàn di nương không có nha đầu nào, không chừng Kim Phong Hoa quyết định giữ Bàn Đào lại, nhớ đến lần đặt y phục lần trước nàng đã thấy hắn thoạt nhìn nhu nhược nhưng lại là người có chủ ý.
“Đây là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ không nhận nổi tiếng cảm ơn của thiếu gia.” Dù người này bên trong vô cùng khác với bên ngoài nhưng nàng cũng không muốn dây dưa với hắn, nàng chưa bao giờ quên nương mình đang hầu hạ ai.
Kim Phong Hoa hơi nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một tia u ám, nói: “Dù thế nào ta cũng sẽ nhớ kỹ chuyện đó, nếu sau này cô nương có chuyện muốn nhờ trong khả năng của ta thì cứ nói.”
Tiên Y đồng ý, chuyện lúc trước là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, sợ là ngày sau càng phải kiêng dè hơn.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị tách ra thì lại có tiếng người gọi đằng sau, Tiên Y quay đầu lại đã thấy Lộ Song vừa thở hổn hển vừa chạy đến, tóc mai rối loạn. Tiên Y đành phải đứng chờ nàng ta, nhưng Lộ Song đang chuẩn bị nói gì đó lại nhìn thấy Kim Phong Hoa, hai mắt nàng ta mở to, bước chân rối loạn, cuối cùng đứng bất động.
Kim Phong Hoa như đã quen rồi, gật đầu chào rồi quay người rời đi.
Tiên Y thở dài, bước vài bước túm lấy Lộ Song hỏi: “Phu nhân có việc gì sao?”
Ai ngờ gọi đến ba lần nha đầu này cũng không phản ứng, Tiên Y đành đập nàng ta một cái, lúc này Lộ Song mới hồi phục tinh thần.
“Tỷ tỷ, người vừa rồi là ai?” Lộ Song chỉ nhỏ hơn Tiên Y mấy tháng nhưng tính tình lỗ mãng hoạt bát, dù từng ăn chút khổ nhưng vẫn không thay đổi. Nàng ta xoa cánh tay, trong đầu toàn là thiếu niên giống thần tiên kia. Dù đang mặc bố y nghèo nàn lại giống như cẩm y, đến nỗi tim nàng ta nhảy loạn xạ như nai con, cứ như có hoa đào bay bay trước mắt, mùi hương chưa dứt.
“Có thể tùy tiện hỏi người khác như vậy sao? Ngươi ngại bị phạt chưa đủ?” Tuy Tiên Y bực nàng ta không ra thể thống gì nhưng cũng biết nha đầu này đang trong tuổi ôm ấp mối tình đầu, Tam thiếu gia kia lại có khuôn mặt hại nước hại dân. Không nói đến bọn tiểu nha đầu, ngay cả Đậu Miêu là nô tỳ thiếp thân của lão thái thái cũng có chút ý tứ với hắn, nếu không phải xuất thân của Tam thiếu gia này quá xấu hổ, thấp hèn thì chắc chắn viện của hắn đã sớm bị nhét rất nhiều người.
Lộ Song cũng biết vừa rồi mình lỗ mãng, nhưng nhớ tới thiếu niên kia tâm can nàng ta ngứa ngứa như bị mèo cào. Vì thế nàng ta mới đi theo Tiên Y vài bước lại hỏi: “Không phải là vị thiếu gia nào đó chứ?”
Tiên Y biết dù mình không nói thì nha đầu này cũng hỏi người khác được nên đành nói ra: “Là Tam thiếu gia do Hàn di nương sở sinh, ngươi mà tuỳ tiện tới gần hắn thì phu nhân sẽ không tha cho ngươi.”
Nói đến phu nhân, Lộ Song liền run rẩy, nhớ có lần nói chuyện với các bà tử biết được một số tin tức. Thực ra vị Tam thiếu gia này không được Đại lão gia thích, tất nhiên những mặt khác cũng kém hơn các thiếu gia khác. Người Kim gia đều là chữ Mộc, hắn lại bị đặt hai chữ Phong Hoa giống tên nữ tử, rõ ràng có ý trào phúng. Cũng khó trách những bà tử không giữ mồm miệng mà nói ra chuyện Đại thiếu gia có chút liên quan đến Tam thiếu gia.
“Ngươi chạy tới tìm ta làm gì?” Tiên Y thấy nàng ta im lặng, sợ nàng ta nghĩ nhiều liền cao giọng hỏi.
Lộ Song vội vàng nói: “Trần ma ma nói phu nhân muốn chuẩn bị vài hà bao (túi tiền), phải khác với hình của năm ngoài, phân phó phòng thêu làm ra hình mới để Tết mừng tuổi các chủ tử và thưởng cho hạ nhân.”
Tiên Y nhớ ra chuyện sang năm Đại lão gia sẽ được thăng quan, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có tiếng gió, khó trách Đại phu nhân đã bắt đầu chuẩn bị mọi chuyện. Nàng ghi tạc chuyện này trong lòng, tự mình đi, càng gần Tết thì càng có nhiều việc phải làm, hơn nữa bây giờ nàng đang phụ trách sai sự (giao việc), nếu không nói ngay bây giờ, đến lúc đó lại quên mất chuyện này sợ sẽ liên lụy Trần thị và Thu Cảnh. Lộ Song vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Tam thiếu gia đi, gò má nóng hổi mãi chưa hạ nhiệt. Đứng đến lúc hai chân nàng ta hơi tê thì mới dậm chân một cái, không cam lòng chạy tới chính viện, che giấu nội tâm rối loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...