Duyên Hề

Thủy Dạng Hề gần vào tới
thiên thính, còn chưa kịp ngồi, liền hỏi thẳng vào vấn đề: "Trương thái y
hôm nay đến đây, là có việc quan trọng sao?"

Trương thái y cũng biết
Thủy Dạng Hề không phải là người câu nệ quy củ, cho nên cũng chỉ đứng dậy
hướng Thủy Dạng Hề khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, nói: "Ngày hôm qua đã
quên một việc quan trọng muốn nói, Tam Hoàng phi còn nhớ rõ ngày trước muốn tìm
một tiểu cung nữ. Trải qua nhiều ngày, các chi tiết về nàng coi như là chung
chung. Muốn uy hiếp nàng, thật đúng là không có, vô thân vô thích, cô
độc."

Vị tiểu cung nữ kia, thật
đúng là thiếu chút nữa đã quên. Đã nhiều ngày nay, nhiều sự tình bất ngờ cứ
nuối tiếp đuôi nhau mà đến, thật đúng là làm cho nàng có chút ứng phó không
được.

Cô độc sao? Thủy Dạng Hề
cúi đầu nghĩ lại một chút, cô độc cũng tốt, nàng đỡ phải tốn công tốn sức tìm
ra nhược điểm để uy hiếp nàng ta, đó cũng không phải là thủ đoạn nàng thích sử
dụng.

"Nếu như vậy, ta hôm
nay liền tiến cung để gặp nàng ta, cũng không cần tiếp tục chuẩn bị thêm cái gì
nữa, giảm đi không ít phiền toái. Đi đi." Nói xong, liền dẫn đầu đi ra
ngoài.

Trương thái y nhìn kia
thân ảnh thản nhiên đi ra ngoài kia, mặt nhăn mày nhíu, cũng không thể không
đuổi kịp ah. Vị Tam Hoàng phi này, quả nhiên là làm cho người ta khó có thể
nhìn thấu. Có khi, luôn cẩn thận, thận trọng từng tý một, mà có khi, lại quá
mức tâm huyết dâng trào, tùy ý làm việc.

Nghĩ vậy, mục đích hôm
nay của hắn rất khó có thể đạt được. Vốn muốn hỏi Thủy Dạng Hề có cái nhìn như
thế nào về vai trò của Mộ Dung Tỉnh trong việc này. Hắn vẫn nhớ rõ, nàng từng
hỏi hắn mọi sự kiện có liên quan đến Mộ Dung Tỉnh, chứ không phải là, nàng đã
muốn sớm hoài nghi hắn?

Thôi, chờ xong việc với
tiểu cung nữ kia lại hỏi cũng không muộn.

Giây lát, hai người đã đi
tới ngoài cửa phủ.

Đã thấy Đông Ly Hạo cắm
đầu đi tới, thấy Thủy Dạng Hề, cao hứng chạy đến trước mặt của nàng: "Tỷ
tỷ..." Lâu ngày không thấy tỷ tỷ của mình, trong lòng cũng có điểm tưởng
niệm. Liền cười đến vẻ mặt sáng lạn.

Thủy Dạng Hề vừa thấy

người tới là Đông Ly Hạo, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nói: "Hạo nhi
lúc này hồi phủ, chẳng lẽ có manh mối gì?" Đối với Vu Nhi, nàng vẫn có
chút để ý, dù sao, đây cũng là một nhân vật có vai trò tương đương mấu chốt.

Đông Ly Hạo nghe thấy,
sắc mặt không khỏi mang một tia lo lắng, có chút ngưng trọng mở miệng nói:
"Vẫn không có manh mối về Vu Nhi. Thật giống như thật sự đã muốn biến mất
khỏi nhân gian. Bất quá, muội muội của nàng ta nhưng thật ra điều tra ra, là
một tiểu cung nữ trong cung hoàng hậu. Nhưng mà, nàng ta cũng mất tích cùng
ngày với ngày Vu Nhi mất tích.

"Theo đệ suy đoán,
có thể là nàng ta cùng Vu Nhi chạy thoát, hoặc là, cũng có thể vô duyên vô cớ
chết ở trong cung. Phỏng chừng, trường hợp đầu tiên có nhiều khả năng hơn. Bởi
vì trong khoảng thời gian này, chúng ta còn phát hiện có một nhóm người khác
cũng đang tìm kiếm Vu Nhi."

Thủy Dạng Hề hai mắt híp
lại, một nhóm người khác? Sự tình càng ngày càng trở nên khó đoán. Bất quá,
nàng nhướng mày cười, những kẻ ẩn giấu trong chỗ tối kia, cũng dần dần trồi lên
trên mặt nước, ánh lên những gợn sóng, vòng vo ở trong nước .

Nàng nghĩ lại, chân tướng
của sự việc lần này, nàng đã biết sơ sơ. Để có thể khẳng định ý nghĩ trong
lòng. Còn cần một cái xác nhận nữa là được.

Rốt cục, khóe môi nhếch
lên, mặt mày tươi cười, mềm mại, giống như có thể thổi tan cây bồ công anh, nhẹ
nhàng từ trong tay bay lên, tiện đà bay về phía phương xa, không vương víu chi
hết.

"Hạo nhi làm rất
tốt, cần tiếp tục tìm kiếm Vu Nhi, tốt nhất có thể tìm được các nàng, bảo đảm
bình an." Thủy Dạng Hề phân phó đối với Đông Ly Hạo.

"Các nàng?"
Đông Ly Hạo hỏi, "Tỷ tỷ là nói, không chỉ một mình Vu Nhi?"

Thủy Dạng Hề gật gật đầu,
nói: "Đúng vậy." Cũng không nói thêm nữa, sự việc này, chi bằng làm
cho chính hắn suy nghĩ, nghĩ vậy, liền phái hắn trở về hồng lâu.

Trương thái y đứng ở bên
cạnh nhìn ý cười nhợt nhạt trên mặt Thủy Dạng Hề, nghĩ nàng đã muốn hiểu rõ mọi
việc, liền tiến lên nói: "Tam Hoàng phi chẳng lẽ đã biết từ đầu đến cuối
tất cả sự tình ?" Hắn có chút tò mò, chẳng lẽ vừa rồi Đông Ly Hạo đã mang
đến tin tức có chứa manh mối quan trọng.

"Cũng không sai biệt
lắm," ít nhất cũng biết hơn phân nửa , "Đi thôi, lần này tiến cung

một chuyến, không thể không đi."

Trương thái y thấy Thủy
Dạng Hề cũng không có ý định nói chuyện, đành phải đi theo nàng hướng trong
cung mà đi đến.

Ai ngờ, mới bước ra được
vài bước, liền nghe thấy thanh âm của một nữ tử vang lên: "Đại tỷ dừng
bước, đại tỷ, từ từ..." Thanh âm thanh thúy dễ nghe, như nước chảy trong
khe suối, trong sáng mát mẻ.

Thủy Dạng Hề có chú nghi
ngờ quay đầu lại, đã thấy một nữ tử đi tới phía nàng, dáng đi không nhanh không
chậm, làm cho lòng người rung động, đầu hơi cúi, lông mày nhíu lại, làm nổi lên
điểm sầu lo ở giữa, làm nổi dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Chờ nữ tử đến gần, nhìn
rõ, mới biết là Thủy Dạng Tình, cũng khó trách đẹp như vậy.

Thủy Dạng Hề nghiêng mặt
nhìn nàng ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Muội muội có gì chỉ giáo?"
Nàng không thích Thủy Dạng Tình. Tuy rằng rất đẹp, nhưng chung quy là thiếu một
phần tự nhiên cùng linh khí, làm người ta tiếc hận. Còn có, đối với hai chữ “tiện
nhân”, nàng đã nhớ kỹ trong lòng.

"Tỷ tỷ sao lại nói
chuyện như vậy, muội muội không dám?" Thanh âm trầm xuống, tựa hồ lộ ra
một tia run rẩy, cứ như là bị dọa đến như vậy. Khuôn mặt u sầu kia, cho dù dùng
có tram điểm tinh xảo đến đâu cũng không thể che dấu được.

Thủy Dạng Hề nhìn khuôn
mặt Thủy Dạng Tình nhu thuận cúi đầu trước mặt mình như thế này, đã không còn
kiêu căng ương ngạnh như ngày xưa, chỉ còn lại sự mềm mại cùng khiêm tốn. Chắc
là sự kiện Thục phi kia, nàng ta cũng ăn không ít khổ đi. Có lẽ, trải qua một
chuyện như thế, cũng trở nên thành thục không ít.

Lại nghe nha đầu bên cạnh
nói: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư là tới thay tướng gia thỉnh tiểu thư hồi
phủ một chuyến. Ban đầu tướng gia định cho nhị thiếu gia đến, nhưng nhị tiểu
thư kiên trì muốn tới, nói là trước kia không hiểu chuyện đắc tội đại tiểu thư,
lần này đặc biệt hướng đại tiểu thư bồi tội, hy vọng đại tiểu thư đại nhân đại
lượng, có thể không so đo."

Thủy Dạng Hề nghe xong,
trong lòng không khỏi khen, khá lắm nha đầu khéo miệng, một phen nói ra rất có
đạo lý rõ ràng, đều là những câu chân thật.


"Đại tỷ, tiểu muội
trước kia không hiểu chuyện, bây giờ đã hiểu được tội, mong rằng đại tỷ tha
thứ. Trải qua biến cố lần này mới biết, tiểu muội nguyên lai làm sai nhiều
chuyện như vậy." Thủy Dạng Tình vẫn cúi đầu, thanh âm ôn nhu sợ hãi vang
lên.

Thủy Dạng Hề nghe thấy
vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng có một tia phản cảm: "Muội muội
không cần để trong lòng, ta không cùng ngươi so đo. Chỉ không biết, phụ thân
tìm ta có chuyện gì?"

"Điều này thì tiểu
muội cũng không biết. Bất quá, hình như là có cái gì đó liên quan đến chuyện
mẫu thân của tỷ tỷ, phụ thân nói là, lúc này nên nói rõ ràng với tỷ tỷ."
Có lẽ là nghe được hai từ “tha thứ” trong miệng Thủy Dạng Hề, trong mắt Thủy
Dạng Tình có hơn một phần vui sướng, đầu cũng nâng lên một chút, trên mặt cũng
nhiều ý cười hơn.

"Chuyện về nương của
ta sao?" Đúng rồi, cái chết của Mộc Tư Khê vẫn là một dấu hỏi, làm sao đã
quên chuyện này. Tuy rằng nhị phu nhân là hiềm nghi lớn nhất, nhưng trải qua
đoạn thời gian trước kiểm chứng, lại tựa hồ tìm không thấy căn cứ chính xác
chứng minh điều đó, như vậy, cũng nên đi tướng phủ một chuyến .

Lại đánh giá Thủy Dạng
Tình vài lần, trầm tư một phen, đối với Trương thái y nói: "Ngươi đi trước
đi, dược kia, ta ngày khác lại đi lấy. Hôm nay, trước hết là hồi tướng
phủ."

Trương thái y hướng nàng
cung kính khom người, nói: "Tốt, hạ thần trước hết cáo từ ." Hắn cũng
không phải người có phản xạ trì độn, tất nhiên là biết không thể để cho người
khác phát hiện quan hệ giữa bọn họ.

Thấy Trương thái y đi
rồi, Thủy Dạng Hề thế này mới cùng Thủy Dạng Tình lên xe ngựa, đi về phía tướng
phủ.

Bên trong xe ngựa rất là
hoa lệ, nhất định là xe ngựa chuyên dụng của tướng phủ. Bố trí có chút tinh xảo
thanh tao lịch sự, hơn nữa ở giữa còn đặt một cái bàn vuông nhỏ tiểu, trên mặt
bàn vuông được bao trùm bởi một cái khắn gấm ngăn nắp, ở trên bàn còn có một
đĩa điểm tâm nho nhỏ.

Người có quyền thế, quả
nhiên không giống với người thường, ngay cả xe ngựa đều có thể hưởng thụ như
vậy.

Thủy Dạng Tình đem điểm
tâm để tới trước mặt Thủy Dạng Hề, nói: "Đây là ta học theo nương, cố ý
làm để bồi tội với tỷ tỷ. Tỷ tỷ nếm thử xem có hợp khẩu vị hay
không."

Thủy Dạng Hề nhìn vẻ mặt
thành ý của Thủy Dạng Tình, cũng không tốt cự tuyệt, đành theo ý nàng một chút,
biểu hiện chính mình đã muốn không hề so đo cùng nàng.

Thủy Dạng Tình thấy Thủy

Dạng Hề ăn, cười đến dị thường vui vẻ, chính mình cũng cầm một khối ăn vào
trong miệng, trong mắt nồng đậm ý cười, một chút đắc ý, chợt lóe rồi biến mất.

Lại nghe bên ngoài một
tiếng khẽ kêu: "Người trên xe ngựa xuống dưới!"

Lúc này, xe ngựa dĩ nhiên
dừng lại, Thủy Dạng Hề nghe thấy tiếng kêu, vén rèm nhìn ra, đã thấy xe ngựa đi
tới một cái ngã tư đường nhỏ bé duy nhất ở kinh đo. Mà Nguyệt Mộng lại chắn đón
xe ngựa.

Thủy Dạng Hề hừ cười lạnh
một tiếng, lập tức xuống xe, khinh bỉ nhìn Nguyệt Mộng nói: "Ta còn không
tìm ngươi, mà ngươi đã tìm tới cửa. Mấy ngày nay, ngươi cố gắng trốn, làm cho
thị vệ trong phủ cũng tìm không ra ngươi, một trong những tứ đại thị vệ của tam
hoàng tử, bản lĩnh cũng quả thật không kém."

Nguyệt Mộng bị những lời
nói trào phúng của Thủy Dạng Hề, tức giận đến nhất thời nói không ra lời, ánh
mắt thẳng tắp bắn về phía Thủy Dạng Hề, giống như hai con ngươi đều phải trừng
ra: "Đều chết đến nơi , cũng chỉ có thể biểu hiện được khả năng võ
mồm."

Thủy Dạng Hề hai mắt nhíu
lại, nói: "Chết đến nơi? Có ý tứ gì?" Trong lòng đã ẩn ẩn cảm thấy
bất an, chẳng lẽ có chỗ nào sai?

Nguyệt Mộng khó có lúc
nhìn thấy được vẻ bất an trên mặt Thủy Dạng Hề, trong lòng thỏa mãn đến cực
điểm. Vẻ mặt âm ngoan tới gần nàng, nói: "Ha ha, Thủy Dạng Hề, không thể
tưởng được ngươi cũng có hôm nay đi. Ta không chiếm được, ngươi cũng mơ tưởng
có được. Ta tình nguyện tự tay hủy hắn. Lần trước, coi như ngươi vận khí tốt,
lần này, nhìn ngươi như thế nào chạy thoát? Ha ha ha..."

Thủy Dạng Hề nghe Nguyệt
Mộng tiếng cười, cảm giác đầu có chút choáng váng, ý thức cũng bắt đầu tan rã,
đây là có chuyện gì? Đầu của nàng rất đau, thân mình mềm mại ngã xuống, nhưng
vẫn cố gắng mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng, nàng ta khi
nào thì...

Lại đã thấy Thủy Dạng
Tình đi đến bên người, vẫn bộ dáng sợ hãi kia, vẫn là thanh âm ôn nhu mềm mại:
"Tỷ tỷ, vừa mới trong điểm tâm trung có trộn ít rượu. Lúc này, không sai
biệt lắm đã qua một nén nhang thời gian. Ta sẽ nói cho phụ thân cùng tam hoàng
tử, ngươi bị cướp đi ."

Thủy Dạng Hề nhìn khuôn
mặt của Thủy Dạng Tình, nàng cuối cùng biết nàng vì sao không thể thích nổi
khuôn mặt xinh đẹp như thế, vì nó quá mức dối trá, quá mức âm hiểm tính kế, xấu
xí đến cực điểm.

Đã mất đi ý thức trong
nháy mắt, vẫn lộ ra tươi cười, nụ cười, hết sức trào phúng, nụ cười, điên đảo
chúng sinh, nụ cười, làm cho người ta không rét mà run. Nếu mà nàng lần này may
mắn không chết, chắc chắn hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần.

Ánh mắt rốt cục chậm rãi
nhắm lại, nặng nề ngủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui