Duyên Hề

Thủy Dạng Hề đi theo
Nguyệt Mộng ra khỏi phòng, Tống nương vẫn đứng chờ ở bên cạnh. Thủy Dạng Hề âm
thầm hướng một ánh mắt tới nàng, sau đó theo Nguyệt Mộng mà đi. Tống nương theo Thủy Dạng Hề cũng khá lâu, nên thấy tình huống này là biết có chuyện.

Phải biết rằng, biết rõ
núi có hổ, mà vẫn lên núi. Lại muốn bình an trong miệng hổ trở về, trừ bỏ dũng
cảm, đương nhiên còn phải có hậu chiêu, mới có phần thắng.

Ra khỏi Hồng Lâu, đã thấy
một chiếc xe ngựa xa hoa đứng chờ trước mắt, Thủy Dạng Hề đánh giá xe ngựa kia
vài lần, cũng không cho ý kiến, chân đứng ở tại chỗ, cũng không muốn đi lên.

Đỉnh xe ngựa là một mũi
nhọn, từ đỉnh kéo xuống là bốn cái trụ cột hình giọt nước, bên ngoài được bao
phủ một tầng sợi nhỏ mỏng, sa mạn rũ thẳng đến phía trên bánh xe. Có thể tưởng
tượng, nếu mà xe ngựa chạy nhanh, lụa mỏng phấp phới, nhàn vân cô phi, tạo nên
một cảnh tượng độc đáo. Xem từ bên ngoài sẽ làm cho người khác cảm thấy mông
lung.

Nhưng hiện tại, trong đầu
nàng chỉ có một lời — bộ đồ mới của hoàng đế. Sở thích của nữ tử cổ đại, quả
thật là độc đáo. Nàng liếc mắt khinh thường bộ dáng đang tự đắc của Nguyệt
Mộng, cũng không thèm để ý, lập tức đi bộ hướng tới Phong Ngâm các.

Nguyệt Mộng nhìn thân ảnh
Thủy Dạng Hề, nếu để Thủy Dạng Hề tùy ý, chỉ sợ đi trên đường lại thay đổi chủ
ý, đành phải xuống xe, cùng đi bộ với Thủy Dạng Hề.

Thủy Dạng Hề nhìn Nguyệt
Mộng đuổi theo mình, biết suy nghĩ trong lòng của nàng ta, cũng không nói lời
nào. Nàng sở dĩ lựa chọn đi bộ, trừ bỏ bất mãn với xe ngựa kia, chính là vì để cho Tống nương cùng chính bản thân nàng nhiều tranh thủ thêm một ít
thời gian, thời gian càng nhiều, nguy hiểm cũng sẽ ít đi một phần.

Đến Phong Ngâm các,
Nguyệt Mộng dẫn nàng tới một cái phòng, sau đó không xuất hiện nữa.

Thủy Dạng Hề nhìn căn
phòng vài lần, phòng rất lớn, bố trí cũng rất là tinh xảo. Nhất là giường, ở
trong phòng rất sáng. Giường rất lớn, mà lại không có cái khung, màn che giường
thật dài từ trên đỉnh chảy xuống, đem giường bao phủ trong một mảnh sường mù
thần bí. Xuyên thấu qua tầng tầng sa mỏng, có thể thấy được ô vuông cửa sổ lan
hoa, qua màn, chùm tia sáng xuyên thấu tới bên bình phong, thấy trên bàn có cái
lư hương, vừa nhìn, liền biết là thứ tốt nhất . Nóc nhà có chút cao, cửa sổ
trên mái nhà lại rất nhiều, nhưng ở trong phòng, trừ bỏ chỉ có một cái ô vuông
cửa sổ lan hoa, lại không thấy cửa sổ nào khác.

Thủy Dạng Hề cảm thấy có
chút kỳ quái, phòng như vậy, nên chiêu đãi quý nhân đặc biệt hoặc là để cho mật
thám linh tinh trong cung dùng. Vì sao, cố tình đem nàng an bài ở trong này.

Nghĩ vậy, cảnh giác trong
lòng tự nhiên lại dâng lên vài phần.

Bất quá qua một lúc, lại
có các nha đầu nối đuôi nhau mà vào, mỗi người trong tay không phải cầm quần
áo, trang sức, chính là một ít đồ dùng tắm rửa. Nàng có chút nghi ngờ đánh giá
mấy người tự nhập này, sắc mặt lạnh lùng, đang muốn hỏi, lại gặp một đám gã sai
vặt, nâng một cái thùng tắm thật to tiến vào, mặt sau còn đi theo mười mấy cái
nha đầu bà tử mang nước ấm.

Thủy Dạng Hề nhìn tình
hình trước mắt này, có chút không kịp phản ứng. Đợi cho một nha đầu bên người
nói với nàng: "Tiểu thư, nước đã chuẩn bị tốt, mời tắm rửa thay quần
áo." Lời nói có chút gấp gáp, giọng điệu như muốn làm cho xong công việc.

Thủy Dạng Hề thấy vậy mới
ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lại một lần nữa triển lộ, mang một chút
châm chọc, làm nha đầu kia da đầu run lên.

Nha đầu kia không khỏi co

rúm lại một chút, bất giác lui về phía sau từng bước. Ánh mắt thật lạnh, như
thế nào lúc nãy còn cảm thấy nàng ôn nhu. Lập tức, cúi đầu, không dám tiếp tục
nhìn Thủy Dạng Hề thêm lần nữa.

Thủy Dạng Hề lạnh giọng
nói: "Kêu Nguyệt Mộng tới gặp ta, nếu không đến, tự gánh lấy hậu
quả." Nói đến câu sau, âm điệu có chút trầm xuống, lại càng thể hiện ra
cường thế không thể không tuân theo.

Nha đầu kia đánh rơi quần
áo, liền lảo đảo chạy ra ngoài phòng, nhìn tốc độ của nha đầu, chỉ một
chữ để hình dung — trốn, như là ở dưới chân có phong hỏa luân trợ giúp.

Cửa phòng được Thủy Dạng
Hề mở to ra, những thứ ở trong phòng đều làm nàng bực mình. Nguyệt Mộng
rốt cuộc tính toán làm gì. Ép buộc như thế này, mục đích rốt cuộc là gì, làm
như muốn cho nàng tiếp khách như bình thường. Nghĩ như vậy, tay Thủy Dạng Hề không
khỏi gắt gao nắm chặt.

Quyết định lần này có lẽ
thật sự quá mức vội vàng. Bây giờ, chỉ có thể chờ, vô luận là Nguyệt Mộng bên
này, hay là Tống nương bên kia, cũng chỉ có một chữ “đợi”.

Nghĩ thông suốt như thế
làm nàng thật ra đem tâm tư thả xuống. Chỉ chậm rãi ngồi ở trên giường, muốn
tìm chén trà đến uống, lại tìm kiếm khắp trong phòng đều không thấy.

Nguyệt Mộng lúc này lại
nhẹ nhàng đi đến, nhìn trang phục của nàng, dễ nhận thấy nàng ta đã một phen
rửa mặt chải đầu. Nhìn thấy Thủy Dạng Hề đã đụng chạm tới tất các loại chén
trong phòng, liền cười nói: "Tam Hoàng phi có phải tìm trà. Xem ra ta ngay
cả việc này đều đã quên. Gian phòng này, bình thường không có ai dám ở bởi vì
chuẩn bị dành riêng cho quý nhân. Cho nên thông thường không khỏi sẽ có chút sơ
sẩy."

Nói xong, lại nói với nha
đầu ở sau người: "Nhanh đi đem ấm trà vân tước mà ta vừa ngâm cho Tam
Hoàng phi đến đây." Thanh âm uyển chuyển mềm mại, tác phong giống như tiểu
thư khuê các, hoàn toàn không có tý âm hiểm nào như ở hồng lâu.

Hai tay Thủy Dạng Hề tùy
ý buông xuống bên người, trên người vẫn mặc bộ nam trang nho nhã, ánh mắt trong
trẻo nhưng lạnh lùng như lúc ban đầu, một chút cũng không để ý tới băn khoăn
trên mặt Nguyệt Mộng, sau một lúc lâu, mới xoay người đưa lưng về nhau nàng ta
nói: "Nguyệt Mộng, mục đích của ngươi là cái gì?" Câu hỏi rất thẳng
thắn, rõ ràng.

Nguyệt Mộng lại không dự
đoán được Thủy Dạng Hề lại hỏi trực tiếp như thế, có chút sửng sờ đứng tại chỗ,
chỉ sau một lát, liền nói: "Tam Hoàng phi trong chốc lát sẽ biết."

"Hừ, " Thủy
Dạng Hề hừ cười nói, "Ta đáp ứng đến đây cùng ngươi, cũng không phải bởi
vì ngươi biết được nguyên nhân cái chết của nương ta. Ta đương nhiên biết,
ngươi căn bản cái gì cũng không biết." Thủy Dạng Hề ánh mắt thẳng tắp bắn
về phía con ngươi của Nguyệt Mộng. Nhìn đến một tia bối rối thoáng hiện trong
mắt nàng ta. Nàng vừa lòng nhếch môi cười.

Nhưng Nguyệt Mộng cũng
rất nhanh đã đem che dấu xuống, có chút nhụt chí nói: "Vậy ngươi vì sao
còn theo ta đến?"

"Những người biết
được việc ta đang tra nguyên nhân nương ta chết cũng không nhiều, ta chỉ là
muốn nhìn một chút người phía sau màn này của ngươi rốt cuộc là ai?" Tươi
cười nhu hòa trên mặt chiếu lên đôi mi cong cong làm ngọt dịu đến tận lòng
người.

Nghe thấy lời này, Nguyệt

Mộng đã không thể giữ được bộ dáng bình tĩnh nữa. Như thế nào có thể có nữ tử
như vậy, chỉ vì một mục đích nho nhỏ, thế nhưng tình nguyện hãm sâu vào nhà tù.
Ngu ngốc, nàng không thể hiểu được. Làm như vậy là nàng ta rất có can đảm, vẫn
là quá mức tự tin?

Lúc này, nha đầu kia đã
là đem trà được pha tốt lắm đến, Nguyệt Mộng liền mang trà lên, thân thiện nói:
"Tam Hoàng phi thỉnh uống trà." Thế này mới có thể đem bối rối trong
lòng che dấu đi.

Thủy Dạng Hề tiếp nhận
trà, chính là bất động, muốn nói làm cho nàng tin tưởng trong trà này không có
thêm gì đó, là không có khả năng. Nhưng mà thân thể hiện này của nàng là bách
độc bất xâm, dù là nàng ta phóng thêm cái gì, cũng không sợ.

Chậm rãi bưng chén trà
lên, ở trên mặt trà phất phất một cái, làm bay bớt khói trà, cùng là cho nước
trà trầm xuống lại phồng lên, trông rất là đáng yêu. Màu nước trà sáng ngời,
như một khối ngọc thô màu lục nhạt, trong suốt sang sảng. Chậm rãi uống một
ngụm, vị đậm đà, lưu hương thật lâu. Quả nhiên là trà ngon thượng hạng.

Thủy Dạng Hề lại trở về
chỗ cũ, mới nói: “Hiện tại có thể nói, ngươi có mục đích gì. Trà, ta đã muốn
uống lên."

"Có ý tứ gì?"
Nguyệt Mộng thần sắc căng thẳng, cắn răng hỏi.

Thủy Dạng Hề lại cười khẽ
với Nguyệt Mộng, nói: "Ngươi dám nói, trong trà này ngươi không bỏ thêm
cái gì?" Nhìn nàng ta rõ ràng sửng sốt, lập tức nói: "Nói đi, rốt
cuộc muốn ta tới đây làm gì?"

Nguyệt Mộng chính mình
làm hết hết thảy đều bị vạch trần, hơn nữa Thủy Dạng Hề biết hết các tình huống
mà vẫn từng bước đi vào, đi từng bước, lại quay đầu nói với nàng, cạm bẫy ngươi
bày bố nhiều lắm cũng không có giá trị, tất cả mọi việc, ở trong mắt nàng ta,
bất quá là trong suốt .

Nguyệt Mộng nhất thời
kích động vô cùng, bình thường luyện tập để tăng sức kiềm chế cũng bị phẫn nộ
nhất thời thay thế, đứng lên, tới gần Thủy Dạng Hề, nói: "Không sai, ta
mời ngươi đến chính là có mục đích khác. Nếu không có ngươi, tam hoàng tử sẽ
không đối xử với ta như vậy, là ngươi, là ngươi đoạt đi hắn. Ta không
chiếm được, ngươi cũng đừng hòng có được." Nàng giận dữ chỉ vào Thủy Dạng
Hề, nói đến câu cuối cùng, cơ hồ là rống lên.

Thủy Dạng Hề nhìn ngón
tay của Nguyệt Mộng chỉ vào mình, mày lập tức nhíu lại, vung tay lên, thản
nhiên nói: "Nếu là lòng của hắn có ngươi, bất luận kẻ nào đều không cướp
đi hắn được. Huống chi, ta khinh thường nhất là cùng người khác tranh đoạt,
nhất là nam nhân."

Nghe xong nàng lời này,
Nguyệt Mộng tựa hồ như chịu đả kích lớn, khẩu khí không tốt nói: "Tốt,
ngươi khinh thường cùng người khác đoạt, vậy ngươi đưa hắn trả lại cho ta,
ngươi không cần, nhưng ta muốn."

Thủy Dạng Hề nhìn nàng,
trong lòng cảm thấy có chút không kiên nhẫn, vì sao nói như vậy vẫn không
thông? Lại một lần nữa bắt buộc chính mình nhẫn nại nói: "Hắn có ý thức
của chính mình, không phải nói đoạt là có thể đoạt, nói có thể nhường là có thể
nhường . Hơn nữa, ta vì cái gì phải nhường cho ngươi?"

Nói xong, có chút đồng
tình nhìn Nguyệt Mộng, sao ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.

Thấy nàng ta vừa muốn mở miệng, cũng không biết sẽ thốt ra lời hay gì.

Thủy Dạng Hề liền đứng
dậy đi đến trước mặt của nàng ta, thanh âm rét lạnh nói: "Ngươi là một thị
vệ bên người tam hoàng tử. Bên người Tam hoàng tử, không phải chỉ có tam đại
thị vệ, mà là tứ đại thị vệ, người thứ tư chính là ngươi. Có phải thế
không?"

Nguyệt Mộng thế này mới
có chút thanh tỉnh, lo sợ không yên nói: "Ngươi như thế nào biết? Tam
hoàng tử nói cho ngươi ư?"

Thủy Dạng Hề hừ lạnh nói:
"Không cần hắn nói ta mới biết. Phong Phù, Hoa Nhiên, Tuyết Nhất, Nguyệt
Mộng, bốn cái tên này tương ứng là: phong hoa tuyết nguyệt, phù nhiên nhất
mộng, không phải sao?”.

"Như vậy, ngươi phải
hiểu được, tam hoàng tử sẽ không thích ngươi, vẫn là sớm rứt ra cho tốt. Bất
quá, thân là thị vệ của hắn, dám phản bội hắn, nếu mà bị hắn biết được, ngươi
cần phải nghĩ đến hậu quả đi." Thủy Dạng Hề nheo mắt liếc Nguyệt Mộng một
cái, nhìn bộ dáng chịu đả kích lớn của nàng ta, có chút không đành lòng.

Lại đột nhiên cảm thấy
bụng truyền đến một đợt trận nóng, khiến cho nàng suýt nữa tê liệt ngã xuống.
Đây là có chuyện gì, cảm giác thật là lạ lẫm.

Tay không tự giác vỗ vỗ
bụng, nhưng trận nóng kia chẳng những không bình ổn xuống, ngược lại một đợt so
với một đợt càng sâu, truyền khắp toàn thân. Nhất thời, cả người nàng đều nóng
lên.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra, đáy lòng nàng bắt đầu có một hoảng loạn, một loại hoảng loạn chưa từng có.
Thân thể càng ngày càng nóng, cảm giác quần áo trên người như là lửa dán chặt
lấy thân thể, thật muốn lấy tay bóc đi.

Trên mặt một mảnh nóng
rực, nóng làm nàng hít thở không thông . Hô hấp cũng trở nên dồn dập, thanh
thanh ưm bị nàng cưỡng ép đặt ở cổ họng.

Nàng mặc dù chưa trải qua
sự đời, nhưng không phải thuộc loại không biết gì. Chết như thế, bây giờ còn
không biết mình gặp phải chuyện gì, thì thật là hổ thẹn là người xuyên qua.

Không nghĩ tới, trong
chén trà kia, đúng là thêm xuân dược. Nàng ngàn tính vạn tính, chính là lại
quên đi xuân dược. Nàng mặc dù bách độc bất xâm, nhưng xuân dược, không phải
độc, nàng không có lực để chống đỡ. Nghĩ đến, vẫn là chính mình quá mức tự tin,
mới đẩy chính mình vào tình thế như vậy.

Nàng rất cố sức nhẫn, vẫn
tận lực duy trì bộ dáng bình thường, trong lòng biết là không thể để cho Nguyệt
Mộng phát hiện xuân dược đã muốn phát tác.

Gắt gao cắn môi, tay gắt
gao nắm chặt, gần như muốn cắm vào da thịt. Bất quá, nàng chung quy đánh giá
thấp dược lực của loại xuân dược này, không lâu sau, một tiếng rất nhỏ rên rỉ
tự trong miệng của nàng hừ ra.

Nguyệt Mộng nghe thấy của
nàng rên rỉ, mới từ trong tuyệt vọng bi ai tỉnh lại chút. Hai tay khoanh trước
ngực tiêu sái đến trước mặt Thủy Dạng Hề, trào phúng nói: "Ta nói bản lĩnh
Tam Hoàng phi như thế, ngay cả xuân dược cũng không sợ, đúng là không chút do
dự uống. Hiện nay, nên biết sự lợi hại của nó."

"Hừ, ngươi không
phải muốn biết người phía sau ta là ai ư? Ha ha, chờ một chút hắn sẽ đến đây.
Vì muốn có được ngươi, hắn thật sự nhọc lòng a, ngươi liền hảo hảo ở nơi này
chờ đi..." Nói xong, vứt đi vẻ lo lắng vừa rôi, vẻ mặt đắc ý hướng tới cửa
mà đi.

Nhưng mà lại giống như
nhớ tới cái gì, liền quay mình lại.

Lúc này, toàn thân Thủy
Dạng Hề khô nóng khó nhịn, thân mình mềm mại ngã xuống giường. Cổ áo đã bị
chính bản thân mình xé, lộ ra một mảnh da thịt trong suốt, hiện tại ý thức của
nàng đã dần dần trở nên mơ hồ không rõ, toàn bộ tinh thần đều đặt trên sự khô
nóng khó chịu.


Hốt hoảng thấy có người
đến gần, lúc giống như một nữ tử, dáng người yểu điệu, lúc sau lại giống như
một nam tử, càng nhìn càng giống Nam Cung Ngự Cảnh. Tay không tự giác vươn tới,
là hắn đến đây sao?

Nhưng trong tai lại
truyền đến thanh âm châm biếm của Nguyệt Mộng: "Tam Hoàng phi, đã quên nói
cho ngươi , thuốc này tên là mê huyễn mị dược. Sau khi dược tính phát tác, vô
luận ngươi nhìn đến ai, đều sẽ chỉ hiện ra thân ảnh của người trong lòng ngươi.
Cho nên, ta hảo tâm nói cho ngươi, lát nữa người đến sẽ không giống với người
ngươi nhìn thấy. Hắn, là nhị hoàng tử, Nam Cung Ngự Vũ, không phải tam hoàng
tử, Nam Cung Ngự Cảnh." Gằn từng tiếng không chứa tý ý tốt nào, nói xong,
ha ha cười, liền đi ra ngoài.

Thủy Dạng Hề chỉ nghe cửa
đóng phịch một tiếng. Trong não duy nhất một tia ý thức thanh tỉnh nói cho
nàng, không phải Nam Cung Ngự Cảnh, không phải Nam Cung Ngự Cảnh, nhắm mắt lại,
không thể nhìn, tuyệt đối không thể nhìn.

Răng của nàng càng dùng
sức cắn môi, một tia máu ở trong miệng lan tràn. Rốt cục, dựa vào đau đớn,
trong đầu còn sót lại chút thanh tỉnh, cố gắng đứng lên.

Nàng mở mắt ra nhìn nhìn
toàn bộ căn phòng, một mảnh sương mù. Bất quá, có thể xác định, bên trong không
có ai. Nàng ra sức muốn từ đứng dậy trên giường, nhưng loại dược kia làm cho
thân thể của nàng một trận vô lực, như thế nào cố gắng đều không thể không đứng
dậy.

Trong cơ thể từng trận
khô nóng nguyên thủy đánh sâu vào ý thức của nàng, khiến cho nàng không ngừng ở
trên giường vặn vẹo thân mình, tiếng rên rỉ cũng thường thường từ trong miệng
tràn ra.

Dược này, càng ngày càng
lợi hại , nàng sắp kiên trì không được . Nam Cung Ngự Cảnh, ngươi ở đâu, ở đâu
...

Ý thức, lại một lần nữa
lâm vào trong mơ hồ.

Mơ hồ nghe thấy thanh âm
cửa bị đẩy ra, nàng phản xạ muốn ngẩng đầu lên, nhưng một tia ý chí kiên cường
còn sót lại làm cho nàng vẫn từ từ nhắm hai mắt. Không thể mở, nhất định không
thể mở.

Hai tay gắt gao véo đùi,
móng tay của mười ngón thon dài cắm vào chân, làm cho quần áo trắng noãn một
mảnh đỏ sẫm.

Nhưng mà thân thể vẫn khô
nóng, khó chịu, nàng thật sự sắp không chịu được. Chóp mũi, đột nhiên có một cỗ
mùi nam tính, làm cho quanh thân nàng rục rịch. Buông chân ra, gắt gao cầm hai
tay, móng tay lại một lần thật sâu đâm vào trong da thịt, làm cho huyết nhục
lan tràn.

Sau đó có thanh âm sột
soạt tới gần giường, nàng dường như nghe thấy có người gọi nàng Hề Nhi, nhưng
mà thanh âm kia không phải là Nam Cung Ngự Cảnh , không phải. Nàng theo bản
năng lùi người vào phía trong giường.

Nhưng lại có một đôi tay
ngăn trở nàng, nàng bị giam cầm chặt chẽ ở trong lòng một người, bên tai truyền
đến thanh âm trêu tức của hắn: "Không thể tưởng tượng được, ý chí của
ngươi lại kiên cường như vậy, bất quá, cố gắng giãy dụa cũng vô dụng."

Nói xong, một trận nóng
ẩm trượt khắp trên gương mặt của nàng, một đường đi xuống, kéo dài đến cổ.

Hô hấp của nàng càng trở
nên dồn dập, thân thể của nàng có phản ứng. Nhưng ý thức của nàng vẫn đang
thanh tỉnh. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng là cả người không có khí lực, nàng muốn
bảo hắn cút ra, nhưng mà nói ra khỏi miệng, lại thành từng đợt tiếng rên rỉ.

Nàng không cần, dưới đáy
lòng nàng âm thầm nói, Nam Cung Ngự Cảnh, ngươi ở đâu, mau tới cứu ta a...

P/S: Đọc tr thỉnh thoảng thấy chị Hề
chết vì tội quá tự tin, lại ko biết rút k/n nữa chứ aiz.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui