Duyên Hề

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn
cái tay sắp sửa hạ thủ kia, cười cười, thực nhẹ nhàng nhích một cái đã lui về
phía sau, rời xa bàn tay nguy hiểm đó: "Hề Nhi định làm cái gì vậy, nghĩ
mưu sát phu quân sao?" Ý cười vẫn như cũ không giảm, trong mắt hiện lên sự
giảo hoạt.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn,
trong mắt không hề che đậy sự lạnh nhạt, trừ bỏ lạnh ra không chứa thêm bất cứ
cảm xúc gì. Nàng chán ghét nhìn thấy ý cười trong mắt của hắn khi thực hiện
được mưu đồ, như vậy làm cho nàng cảm thấy chính mình giống như là con kiến bị
người ta nắm ở trong tay, không chỗ trốn thoát. Hai tay không tự chủ xiết chặt,
buông ra, rồi xiết chặt, lại buông ra, cứ như thế lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng
đã đem sự xúc động muốn giết người nàng đè ép xuống, lập tức hướng bậc thang đi
đến, cả người mang khí thế lạnh lùng làm trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh không
khỏi căng thẳng.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn
bóng dáng của nàng, đang nắm chặt hai đấm, trong lòng trăm mối tơ dò, đúng rồi,
trong trí nhớ của nàng hắn đã hoàn toàn bị cắt bỏ, hắn biết đối với nàng, hiện
tại, hắn nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ không quen thuộc mà thôi. Nghĩ đến
điều này trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười khổ mà ngay cả chính hắn cũng chưa
phát hiện.

Thủy Dạng Hề vẻ mặt hàn
băng trở lại Lê Hương viện, từ sau khi đến nơi này, cảm xúc của nàng không còn
khống chế tốt được nữa, hôm nay, nàng thật sự tức giận. Đang muốn đẩy cửa vào
nhà, thì Tống ma ma từ bên cạnh xông ra, hành lễ nói: "Tiểu thư, ta đã trở
về." Thủy Dạng Hề vừa nhìn thấy nàng ta, biết nàng ta có việc bẩm báo,
nhưng nàng hiện tại thật sự đầy bụng tức giận không có chỗ phát tiết, vừa mới
gặp Tống ma ma hành lễ với nàng, vừa lúc đụng vào lưỡi dao của nàng, vẻ mặt
lạnh lùng nói: "Tống ma ma, ngươi nếu về sau còn một lần làm lễ nghi xã
giao với ta, ta sẽ trực tiếp đem ngươi ném ra khỏi Lê Hương viện" sau đó
đi vào phòng cũng không thèm quay đầu lại.

Tống ma ma vẻ mặt kỳ lạ
khó hiểu, nàng lời còn chưa nói xong đã bị nghẹn nơi cổ họng, thật sự là muốn
nghẹn chết mà, nàng cẩn thận nhìn Vu Nhi đi theo phía sau, hỏi:

"Vu nhi đã xảy ra chuyện gì thế? sao lại làm cho tiểu thư nổi giận đến như
vậy?"

Vu Nhi ngập ngừng :
"Ta đâu có biết a, ta đưa tiểu thư đến Bích Ba đình gặp tam điện hạ, tiểu
thư xuống đình thì đã như vậy ..."

"Vu Nhi, nhanh đi
lấy bồn nước trong đến cho ta." Vu Nhi một câu còn chưa nói xong, đã nghe
thấy Thủy Dạng Hề gọi, phải chạy nhanh đi múc nước đến.

Bên trong Thủy Dạng Hề
lấy vải bố dùng sức chùi môi, cổ, trong lòng tức giận cực điểm, hướng bên ngoài
nói: "Tống ma ma, ngươi vào đi."

Tống ma ma lên tiếng đáp
lại rồi đi vào.

"Thế nào ? Đều đã
làm tốt ?" Thủy Dạng Hề áp chế lửa giận trong lòng, khôi phục bộ dáng
trong trẻo lạnh lùng như bình thường.

"Đúng vậy, tiểu thư,
Song nhi nha đầu kia đã tỏ vẻ nguyện ý trung thành với tiểu thư, tuyệt đối
không hai lòng." Tống ma ma thật cẩn thận trả lời xong, thì không cần phải
nhiều lời nữa, đang cân nhắc Thủy Dạng Hề kế tiếp chắc sẽ hỏi nàng đã làm như
thế nào mà Song nhi đồng ý nguyện trung thành với nàng hay không.

Thủy Dạng Hề vẫn cầm khăn
mặt, chùi môi như trước nói: "Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta sẽ không
hỏi ngươi dùng phương pháp gì. Tóm lại, nếu ta đã giao cho ngươi đi làm chuyện
này, như vậy là ta đã tin tưởng năng lực của ngươi, ta muốn chính là kết quả,
về phần quá trình như thế nào, ta không có hứng thú để biết. Huống hồ, lấy năng
lực của ngươi, ta tin tưởng là sẽ không làm chuyện sai trái, ta cũng không có
nhiều tinh lực, để quan tâm đến những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đều bắt ngươi
phải nhất nhất bẩm báo."


"Đúng vậy, tiểu thư,
" tống ma ma cung kính trả lời, hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy tiểu
thư tâm cơ thâm trầm đáng sợ, kẻ nào làm địch nhân của nàng, sẽ không được may
mắn, "Tiểu thư, Song nhi nói nếu nàng đã quyết định nguyện trung thành với
tiểu thư, như vậy nàng sẽ đối với tiểu thư toàn tâm toàn ý, nàng nói trong tướng
phủ cần phải chú ý đề phòng nhất chính là nhị phu nhân, còn hỏi tiểu thư, có
phải chuẩn bị tra rõ chân tướng việc phu nhân năm đó qua đời hay không?"

Thủy Dạng Hề không khỏi
cả kinh, Song nhi này, quả nhiên là không thể xem thường, chỉ mấy câu nói đó,
đã đem tất cả mọi thứ bày ra, nhắc nhở, quyết tâm thậm chí còn ẩn chứa uy hiếp
hoặc là lời nói nguyện trung thành của nàng ta cũng có điều kiện cùng mục đích
riêng. Nàng biết Mộc Tư Khê bị chết rất kỳ quái, nhưng nàng không phải chân
chính Thủy Dạng Hề, cũng không nghĩ sẽ nhảy vào cái hồ vẩn đục này, nhưng hiện
nay xem ra, chuyện này tựa hồ cùng nhị phu nhân có liên quan, mà nàng cùng nhị
phu nhân thù nhất định đã sớm kết rồi, bởi vậy, xem ra, những chuyện liên quan
đến năm xưa cũng không thể mặc kệ , nàng thở dài dưới đáy lòng, tốt xấu gì cũng
đã chiếm thân thể của Thủy Dạng Hề, cũng nên tận lực vì chủ thể mà tìm kiếm
những manh mối của chuyện trước kia, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi
nhanh chóng đi điều tra tường tận về Song nhi, xem nàng cùng Mộc Tư Khê... Ừ...
Cũng chính là nương ta có quan hệ gì không?"

Nói đến đây, thì Thủy
Dạng Hề đã nghe được tiếng bước chân của Vu Nhi tiến vào viện, nàng nâng tay, ý
bảo Tống ma ma không cần nói thêm gì nữa. Gần nhất, thính lực của nàng không
biết nguyên do tại sao tự nhiên trở nên rất tốt.

Quả nhiên, chốc lát, Vu
Nhi đã là bưng chậu nước vào phòng.

Thủy Dạng Hề tiếp nhận
nước trong tay, đem khăn mặt nhúng vào đó, nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài
đi, ta chính mình làm." Sau đó, đối với Tống ma ma gật đầu một cái.


Thủy Dạng Hề trực tiếp
dùng nước rửa môi, một lần chùi là một lần nhúng nước, nhúng cả đôi môi vào
trong đó thổi phù phù, thật giống như muốn xóa đi dấu vết ở trong lòng. Nghĩ
lại, nàng rốt cuộc ở đây giận cái gì, quả thực chính nàng cũng không biết, nàng
trong lòng đối hành vi đụng chạm thân xác thực không có nhiều phản cảm lắm, thứ
nhất, có lẽ vì nàng có suy nghĩ của thế kỷ hai mươi mốt, một cái hôn quả thật
cũng không coi là cái gì quan trọng, thứ hai, phản ứng của thân thể đối với
hắn, không hề bài xích, ngay cả cảm giác cũng thiếu chút nữa bị vây hãm. Nhưng
trong lòng, thật sự có một cỗ tức giận nảy sinh, nhưng phát tiết không được,
tìm không ra chỗ để trút giận nên có chút nghẹn lại khó chịu.

Thủy Dạng Hề vắt khô khăn
lông, đem nước trên mặt lau khô đi, lắc đầu, sau đó liền ngã vào trên giường
ngủ, đã nhiều ngày nàng tựa hồ có chút hao tâm tốn sức. Cũng không biết đã ngủ
bao lâu, khi tỉnh lại thì trời đã tối, chỉ vì nàng từng có phân phó, một khi
nàng ngủ, dù cái gì cũng không được quấy nhiễu, cho nên, trong thời gian này
không có ai kêu nàng dậy. Nàng lấy tay sờ soạng muốn thắp đèn, lập tức vang lên
tiếng đập cửa, Thủy Dạng Hề lên tiếng kêu đi vào, Vu Nhi liền đi đến, nói:
"Tiểu thư, người cuối cùng là tỉnh, Trần tổng quản đều đã qua đây xem
nhiều lần, dường như có chuyện trọng yếu lắm, chỉ vì tiểu thư phân phó qua, khi
ngủ không thể quấy nhiễu, nên đành để cho hắn chờ, lần này may mắn, vừa đúng
lúc tiểu thư tỉnh." Kỳ thật cũng là bởi vì hôm nay tiểu thư có chút giận
dữ, nên không ai dám tùy tiện hướng mũi đao mà xông vào.

Có thể làm cho Trần Khải
tự mình chạy đến, cũng chỉ có lệnh của Nam Cung Ngự Cảnh mà thôi : " Hắn
hiện tại ở đâu?"

"Đang ở Thiên thính
chờ rất lâu."

"Nếu như thế, phải
đi gặp hắn thôi." Nói xong, nàng đã đi ra cửa, hướng Thiên thính mà đi.

"Trần tổng quản có
việc gấp gì cần tìm ta như vậy, là tam hoàng tử có chuyện gì sao?" Vừa mới
tiến vào Thiên thính, cũng không đợi Trần Khải hành lễ, đã đặt câu hỏi trước
tiên.

Trần Khải chỉ phải trả
lời: "Đúng vậy. Điện hạ phân phó nô tài tặng cái này cho nương

nương." Hai tay nâng một gì đó giống như chiếc nhẫn, trình đến trước mặt
Thủy Dạng Hề.

Thủy Dạng Hề cầm lấy nó,
cái gì, là chiếc nhẫn sao, xem tính chất, phải làm là ngọc phỉ thuý thượng
đẳng, nhưng là, hình như lớn một chút, cũng hơi rộng nữa: "Đây là cái gì,
lấy đến để làm chi, cũng không xinh đẹp, căn bản không có chút giá trị
nào." Nói xong, liền hướng trên bàn quăng lên, kì thực, trong lòng còn có
chút giận, đánh không lại hắn, nên lấy đồ của hắn ra trút giận cũng tốt.

Trần Khải nhìn vẻ mặt
không tán thành của Thủy Dạng Hề, trong lòng ứa ra mồ hôi, nàng không phải nhất
thời cao hứng đập nát nó là tốt rồi, phải biết rằng này ban chỉ này không giống
bình thường, có thể đại biểu cho thân phận của tam hoàng tử: "Nương nương
có điều không biết, đây là ban chỉ tùy thân của điện hạ, có cái này, nương
nương nghĩ lất bao nhiêu bạc cũng không có vấn đề gì."

Nga? Lợi hại như vậy?
Nàng đối Trần Khải gật gật đầu, liền phái hắn rời khỏi.

Cầm cái ban chỉ lục sắc
kia nghĩ, không phải chỉ là cái nhẫn thôi sao, chẳng qua là tương đối lớn thôi,
nhưng mà trong ấn tượng ban chỉ
này không giống với cái của hắn, cái kia nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa cũng đẹp
hơn nhiều lắm, vừa nghĩ đến là đồ của Nam Cung Ngự Cảnh, thật sự muốn vứt nó
đến chỗ mà nàng không nhìn thấy, nhưng vì bạc là trên hết, ta sẽ không vắng vẻ
ngươi, nếu là nhẫn tại sao lại không thể tùy tiện đeo, vì thế, Thủy Dạng Hề đem
cái gọi là ban chỉ này cùng với nhẫn bạc của nàng xâu lại đeo ở trên cổ.

Thủy Dạng Hề tựa như
người rảnh rỗi ở trong phủ trãi qua cuộc sống nhàn nhã vài ngày, cũng không
biết bắt đầu từ khi nào, nàng cảm giác buổi tối khi ngủ, giống như đang ở không
trung bồng bềnh đong đưa, giống như bay, giống như phép lạ, giống như múa, cứ
như thế ép buộc cả đêm, nhưng không thấy mệt, ngày hôm sau thì thần thanh khí
sảng, sắc mặt cũng là càng thêm có vẻ phiêu dật, nàng cũng không để ý nhiều đến
điều này.

Bất quá cuộc sống đã qua nhiều ngày yên tĩnh, liền có
chút mong muốn đi ra ngoài, có lẽ là quá yên lặng sẽ nghĩ đến náo nhiệt. Liền
gạt Vu Nhi cùng Tống ma ma, kêu Trần tổng quản chuẩn bị một bộ nam trang, đơn
độc chạy ra ngoài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui