CHƯƠNG 7
Hạ Mẫn bị hành động kia doạ đơ người. Mãi một lúc sau khi y rời đi, hắn mới từ từ trợn mắt. Hàm không khỏi cắn chặt. Cảm thấy hổ hẹn vô cùng, dục vọng của hắn sao có thể dễ dàng bị tên kia khơi gợi như vậy. Hạ Mẫn càng nghĩ càng thẹn, thẹn quá má đưa tay vớ lấy tách trà vứt thẳng xuống đất quát: “Tên Hàn Băng hỗn đản nhà ngươi.” (anh to gan gớm nhỉ. Tên kia dù gì cũng là vua đấy. Vua đấy biết không? Anh là anh cậy hắn yêu anh kinh nha.)
Hàn Băng vẫn chưa li khai, lúi húi cùng lão công công ở ngoài cửa phòng nghe trộm. Thấp tiếng quát mang phần hờn dỗi kia, y cùng lão công công đứng cạnh bịt miệng nén cười. Rồi cùng nhau chạy ra ngoài. Cả người hắn đã muốn run lên vì cười. Chạy được một lúc, hai người cùng không hẹn mà cùng cúi người cười lớn. Cười đến không biết trời đất là gì. Mãi một lúc sau, công công mới từ từ giơ ngón tay cái: “Hoàng thượng quả là số một.”
Hàn Băng vui sướng nhìn lão công công. “Lần này thành công trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi.”
“Đội ơn Hoàng thượng.” Lão công công vui sướng khôn tả.
Hàn Băng cười híp cả mắt, mãi một lúc sau y mới để ý hình tượng, chỉnh lại tư thế rồi khoan thai bước đi.
Các cung nữ cùng tiểu thái giám thấy bộ dạng hai người lúc nãy đều dừng bước đứng xem, nay bị lão công công đuổi đi chạy đến cuống quýt. Coi vậy, Hàn Băng lại đắc ý cười to thêm lần nữa.
Rồi ngày hôm đó, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, ngày sau nữa nữa…, các đại thần luôn cảm thấy kì lạ và bất an, bất cứ khi nào nhìn thấy hoàng thượng cũng y như rằng thấy y đang cười (aka te tởn). Thực sự thì có việc gì mà khiến hoàng thượng của bọn họ cao hứng lâu như vậy. Việc này bất quá chỉ có trời biết đất biết và hai người nào đó biết thôi. (Tịch ta là 3)
Một tháng cuối thu yên ả trôi qua, giờ đã là đầu đông. Bầu trời không còn trong vắt, cũng không còn cao vời vợi như trước nữa. Tuy chưa có tuyết nhưng trời đã rất lạnh rồi.
Một tháng qua, Hàn Băng càng ngày càng cao hứng, cách mấy ngày lại đến trêu chọc cơ thể Hạ Mẫn một lần nhưng sau cùng vẫn là bỏ mặc y ở phút cao trào rồi tự mình trốn ngoài cửa nghe lén. (biến thái) Hạ Mẫn thì càng ngày tâm tư càng bất ổn, mỗi lần bị Hàn Băng trêu chọc xong, một tách trà không hẹn mà bay thẳng xuống đất kèm theo tiếng chửi rủa ấm ức. (anh đói mà cứ đưa thịt vào miệng anh lại giật ra… Muahaha… Ai mà chịu được chứ :v) Vậy nên, dù mới hơn một tháng nhưng trong phủ sứ giả đã thay không biết bao nhiêu tách trà.
Hoàng đế bên Nguyên quốc thì lòng nóng như lửa đốt, gửi thư liên tục thúc giục Hạ Mẫn. Chiều nay lại nhận được một lá thư. Hạ Mẫn yên lặng nhìn từ con chữ trên tờ giấy mỏng tanh, một tay nâng tách trà nghi ngút khói lên. Hạo Tuấn lại thúc giục hắn. Hắn khẽ thở dài. Đâu phải hắn không muốn hoàn thành nhanh nhiệm vụ. Chỉ là lần nào hắn mở miệng đề cập đến chuyện này thì y như rằng bị Hàn Băng lấp liếm. (mơ đi anh, tên đó có khối cho a hoàn thành nhiệm vụ để về nước.) Nhưng lại nghĩ đến lúc làm xong nhiệm vụ phải về nước, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy trống vắng.
Khẽ thở dài, hắn đặt tách trà xuống. Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Hàn Băng một thân long bào chạy thật nhanh đến ôm lấy hắn, áp cái má lành lạnh vào má hắn. “Lạnh chết ta mất.”
“Mới đầu đông, ngươi nháo cái gì mà nháo.” Hắn không kiên nhẫn mà đẩy y ra.
“Yên!” Lại một lần mặt dày, y áp cái má còn lại vào gò má nóng hổi bên kia. Được một lúc mới thoả mãn mà thả ra, Hàn Băng vui vẻ ôm lấy từ phía sau mà cọ cọ mũi vào cổ hắn. Tóc hắn thật thơi, thơm mùi cỏ thật tuyệt diệu. Như hồi bé vậy, tóc hắn mang hương cỏ dại, không cầu kì, hoa mĩ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thư thái vô cùng.
“Hôm nay ngươi không thượng triều sao?” Hạ Mẫn lơ đễnh hỏi.
“Thượng triều về rồi. Ta rất chăm chỉ nha.” Y cười.
“Ân… Chuyện biên giới…”
Chưa đợi hắn nói xong, y đã đưa tay bịt miệng hắn. “Đi săn với ta đi.”
Hạ Mẫn kéo tay hắn ra: “Sao?”
“Triều thần bắt ta đi săn. Ta không thể nói không đi. Đây là quy định bao đời rồi.” Y có vẻ uất ức. “Ta không muốn xa ngươi, vậy nên để ngươi đi cùng ta là tốt nhất.”
“Ta…” Hắn ngập ngừng đôi chút.
“Đi mà…”
“Chuyện biên giới…”
Hàn Băng nghe vậy liền không vui. “Vẫn là ta đi một mình.” Y phất tay áo rồi rời khỏi đó. Nhưng ra đến ngoài cửa y lại một lần nữa bất an. Y đi một tháng nghĩa là một tháng sẽ không được gặp Hạ Mẫn, y sẽ phải sống thế nào đây. Lại nhìn ra ngoài cửa thấy bóng Hàn Lân, người y như nóng rực lên. Nhỡ trong một tháng y đi, tên Hàn Lân đến giở trò với Hạ Mẫn thì sao? Không được… Không được một chút nào. Y nghĩ cứ tạm thương lượng với Hạ Mẫn trước đi. Sau đó sẽ tìm cách sau. Lại một lần đi vào, Hàn Băng nhìn thẳng mắt hắn nói. “Ngươi nguyện ý đi săn với ta, ta sẽ rút quân khỏi biên giới.”
“Ngươi nói… Nói thật sao?” Hạ Mẫn tuy nghe được câu hắn muốn nghe nhất nhưng trong lòng lại dâng lên một đợt chua chát khó tả.
“Vua không nói chơi.” Hàn Băng nhìn sâu vào trong đáy mắt hắn.
Hạ Mẫn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới gật đầu. “Tất thảy theo ý ngươi.”
Hàn Băng cười có chút sáng chói, chạy lại thơm lên môi hắn một cái rõ kêu. “Hảo hảo chuẩn bị, ba ngày sau lên đường.”
——
Hạ Mẫn buộc kiện quần áo cuối cùng lại thầm nhìn ra chỗ cây hoa ngoài sân. Trời đã lấm tấm tuyết rơi. Những bông tuyết xốp trắng lượn vòng trên không trung vẽ lên mây trời những đường uyển chuyển. Kì lạ là cây hoa vẫn nở hoa. Từng cánh hoa hồng nhạt bị gió thổi khỏi nhụy, hoà cùng những bông tuyết bay bay trên không trung.
Trời vẫn chưa rét lắm. Hạ Mẫn kéo chặt cái áo lông một chút. Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng của lão công công theo hầu hoàng thượng, hắn ngẩn người chút ít rồi vẫn xách bọc quần áo đi ra.
Một cỗ xe ngựa kéo lộng lẫy trước mặt hắn. Nhìn từ chất liệu gỗ cho đến từng đường khắc trên đó. Nó tinh xảo đến kì lạ, còn chưa kể đến một số điểm còn được lát vàng ròng. Hắn có chút choáng ngợp. Thần quốc quả thật phồn vinh. Xe cho một sứ giả nhỏ bé như hắn cũng được trang bị cầu kì đến vậy. Hắn có chút do dự rồi cũng để lão công công thu xếp ổn thoả rồi lên xe.
Đi được một đoạn, lão công công có hướng vào phía trong đặn dò. Hắn cũng nghe không hiểu lắm, đại loại chỉ là nghe thấy gì cũng không được mở rèm cửa. Có gì quang trọng chứ. Hắn từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ngủ được một lúc, hắn cảm thấy có một hơi ấm quen thuộc bao quanh mình. Hắn cũng lười biếng nghĩ xem tình huống hiện tại là như thế nào, trực tiếp rúc sâu vào cái vật thể ấm ấm mềm mềm đó. Mùi hương từ vật thể đó toả ra rất giống Hàn Băng, rất dễ chịu, y thường ôm hắn ngủ như vậy, thật thoải mái.
Ngủ được một lúc lâu, hắn mới từ từ mở mắt. Một thân ảnh hoàng kim mờ mờ rồi rõ hẳn. Hắn giật mình mà đột ngột ngẩng mặt lên, không may đập đầu vào cằm ai đó đang ngủ. Hàn Băng đang ngủ bị đánh thức có phần khó chịu. Bản tính khó bỏ, hắn đưa tay gạt Hạ Mẫn xuống đất.
Hạ Mẫn chao đảo một hồi rồi cũng k đỡ được mà ngã uỵch xuống sàn.
Phu ngựa, lão công công cùng những cận vệ, tùy tùng giật mình nhìn tới.
Hạ Mẫn nghiến răng, co chân đạp vào chân tên kia.
“A –” Một tiếng kêu thảm thiết nào đó vang lên.
Cả đoàn người dừng lại, lão công công khéo léo vén mành nhìn vào bên trong. Sau đó thì cố tỏ ra nghiêm túc. “Hoàng thượng không sao. Tiếp tục đi.”
Bên trong. Hàn Băng mắt ngấn nưới ai oán nhìn Hạ Mẫn. Hắn đứng dậy, phủi qua y phục rồi ngồi lại lên ghế.
“Hạ Mẫn, ngươi thật ác.”
Hạ Mẫn chán đôi co với y lơ đễnh nhìn chỗ khác, mãi một lúc sau mới như chợt nhớ ra, hắn nhìn Hàn Băng nói. “Về xe ngựa của ngươi đi.”
Y sấn lại gần hắn. “Đây là xe ngựa của ta.”
“…” Hạ Mẫn đờ người.
Chuyện như vậy là sao? Rõ ràng lúc trước hắn trong xe của hắn cơ mà. Sao giờ lại thành… Hắn đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ vẫn y hệt lúc trước. Lại nhớ lại kiến trúc bên ngoài xe.
“A!” Hạ Mẫn há miệng ngạc nhiên, mắt không giấu nổi một tia thất kinh. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...