CHƯƠNG 48
“Triệu thái y, vì sao Hạ Mẫn ăn gì cũng không thấy béo lên vậy?” Hàn Băng ngồi bên giường có chút lo lắng. Suốt nửa năm qua, y nuôi hắn hơn cả nuôi lợn vậy mà một chút cũng không thấy béo lên.
Tiểu An Tử gần đó cúi thấp đầu.
Triệu thái y đưa lại tay Hạ Mẫn vào trong chăn, quay sang Hàn Băng. “Bẩm hoàng thượng…”
“Có gì mau nói.”
Y liếc nhìn tất cả trong cung một vòng, Hàn Băng liền hiểu ý. Y phẩy tay, đám cung nữa cùng thái giám tất thảy lui hết, chỉ để lại ba người bọn họ.
“Nói đi.” Y hướng Triệu thái y nói.
“Bẩm hoàng thượng, là do lúc trước trong quá trình mang thai không được chăm sóc tốt, lại là sinh non cùng khó sinh, sau khi sinh cũng không được chăm sóc ổn thoả dẫn đến chứng suy nhược sau sinh. Tuy đã qua thời gian dài nhưng đối với thân thể vẫn còn những hư tổn nhất định.”
Hàn Băng cảm giác sét vừa đánh giữa trời quang. Y chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ trải qua nhiều cực khổ như vậy. Chết tiệt, đều là y hại hắn, đều là y hại hắn.
Y đưa tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lành lạnh kia. “Vậy có thể…”
Y chưa nói xong, thái y đã cúi đầu. “Bẩm hoàng thượng, không thể khôi phục như trước.”
Nghe vậy tâm y càng đau hơn gấp vạn. Cảm giác tội lỗi từ sâu thẳm trỗi dậy làm y có cảm tưởng không thể thở nổi.
“Còn có…” Triệu thái y trầm ngâm. “Khẩu vị tuy không tốt, nhưng mong Thần phi hãy chịu khó ăn uống nhiều hơn…”
Hạ Mẫn liếc Triệu thái y nghĩ ngợi. Triệu thái y đáp lại bằng ánh mắt nhu hoà.
Hàn Băng vẫn trong màn tự vấn lương tâm chưa hạ xuống, không để ý ánh mắt hai ngươi nhìn nhau.
Y cúi xuống hôn Hạ Mẫn. “Ngươi chịu khó ăn uống. Ta… Ta có việc đi trước.” Y nói rồi đi thẳng không quay lại. Y thực sự không có việc gì. Chỉ là càng nhìn hắn, y càng thấy hối lỗi. Y cần tự tha lỗi cho bản thân trước khi cầu hắn tha lỗi.
Trong tẩm cung chỉ còn lại mình Triệu thái y với Hạ Mẫn.
Hạ Mẫn quay sang nhìn y. “Triệu thái y, lời nói vừa rồi…”
Triệu thái y đặt hòm dụng cụ xuống nhìn hắn. “Ngươi có thai hai tháng rồi…”
Hạ Mẫn tuy đã chuẩn bị tâm lý nhiều lần nhưng nghe xong vẫn có điểm thản thốt. Hắn đặt tay lên bụng, ánh mắt nhìn mông lung. Mấy tháng qua, Hàn Băng quả thực với hắn làm qua không ít lần, riêng tháng đầu tiên gặp lại, y làm đã đủ cho hắn mang thai một trăm lần. “Tại sao… Không nói cho y biết?”
Triệu thái y quay đi. “Ta biết ngươi không muốn.”
Hắn cười. Quả thực hắn không muốn. “Cảm ơn…”
Triệu thái y cũng chỉ cười rồi xách hòm thuốc rời khỏi.
“Khoan!”
Y quay lại nhìn Hạ Mẫn vẫn đang mông lung nhìn y.
“Kê cho ta thuốc phá thai.”
Triệu thái y một đợt trấn động. “Ngươi nói…”
“Kê cho ta thuốc phá thai.” Hắn cắn môi bật ra từng chữ. “Ta còn muốn thuốc tránh thai.”
Hai người nhìn nhau, mỗi người một tâm tư khác biệt.
—–
Hạ Mẫn ngồi trên giường xoa nhẹ bụng vẫn còn bằng phẳng. “Hài tử, xin lỗi con. Ta không thể giữ con lại.”
Hài tử này không phải là do hắn mong muốn. Nó cũng không được hình thành bởi tình yêu mà bởi dục vọng cùng những đau khổ.
Sinh hài tử ra, chưa chắc nó đã được hưởng hạnh phúc, chi bằng để nó đi khi chưa ra đời còn hạnh phúc hơn.
“Bẩm Thần phi nương nương, Quý phi nương nương đến.” Tiếng của Tiểu An Tử bên ngoài truyền đến.
Hạ Mẫn xuống giường. “Cho vào.”
Ngôn Kỉ Hàn bước vào, thấy hắn đang đứng bên giường nhìn một lúc. “Thần phi nương nương có điểm không khoẻ.”
Hạ Mẫn đối với người này chưa một lần có hảo cảm, y lại nhiều lần chủ động đến gây sự khiến hắn không khỏi chán ghét.
Lấy nét mặt lạnh lùng, hắn cười nhạt. “Để Quý phi bận tâm.”
Kỉ Hàn một vòng đi xung quanh hắn, tà áo đỏ khẽ bay bay. “Vậy phải chăng Thần phi cũng nên mời ta chén trà.”
Hắn nhìn người kia một chút, phẩy tay kêu cung nữ đi chuẩn bị. “Quý phi hôm nay ghé thăm phải chăng có chút gì chỉ giáo?”
“Không dám.” Y nửa cười mà như không cười nhìn hắn. “Ta chỉ có chút điểm muốn bàn bạc.”
Hắn cười khẩy. “Ta với ngươi, hai phi tần, có gì cần để bàn bạc?”
“Thần phi a Thần phi.” Y cười, một tay lệnh cho tất cả cung nữ đều lui xuống.
Điện chỉ còn lại hai người, y tiến lại vân vê mái tóc hắn. “Ngươi quả thực xinh đẹp động lòng người.”
“Quý phi cũng đâu có kém nửa điểm.”
Y di tay xuống dưới. “Ngươi nói sai rồi đi. Ta nửa điểm cũng không thể cùng ngươi so sánh.” Y tiến sát đến ngay mặt hắn.
Mùi hương nồng đậm phả vào mặt hắn khiến hắn có hơi chút khó chịu, đầu óc mơ hồ có một chút choáng váng.
“Ta biết. Đại hoàng tử là do ngươi sinh.”
Hạ Mẫn một chút trấn động. Y thực ra đã biết thứ gì?
“Ta biết ngươi là người Linh Hiên tộc. Ta còn biết một số chuyện nữa. Thân thế hoàng thượng chẳng hạn…” Y cười, một tay vòng qua eo hắn. “Không biết ngươi có hứng thú?”
Hạ Mẫn bất giác lùi lại phía sau.
“Ngươi chẳng phải cũng biết sao?” Y lại gần.
Cứ như vậy, y tiến một bước, hắn lùi một bước, thẳng đến khi hắn vấp phải thềm phía dưới mà ngã ra sau.
Bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ. Hạ Mẫn nhịn xuống, chuyên tâm nhìn người trước mắt. Y cúi xuống nhìn hắn, ghé sát vào tai. “Vậy nên, không muốn phơi bày sự thật, hãy ngoan ngoãn rời xa hoàng thượng.”
Nói rồi y một đợt cười lạnh, chậm rãi rời khỏi đó.
Hạ Mẫn vẫn bất động ngồi trên đất. Cả tâm hắn thực sự rất rối. Hắn không muốn bất kì chuyện gì xảy đến với Hàn Băng cả.
Cung nữ thấy Quý phi đã đi ra, nhanh chóng bưng bát thuốc vào.
“Nương nương…” Nàng lao lại đặt bát thuốc lên bàn rồi đỡ lấy Hạ Mẫn.
“Đi ra…” Hắn day day thái dương.
Nàng im lặng vẫn muốn đỡ hắn dậy.
“Ta nói ngươi đi ra.” Hắn mất kiên nhẫn mà nói.
Cung nữ hoảng loạn. Nàng chưa bao giờ thấy hắn cáu. Không ngờ hắn cáu lại đáng sợ như vậy. Nàng một mạch chạy ra ngoài không dám ngoái đầu lại.
Hạ Mẫn một tay giữ lấy bụng, cảm giác dưới thân một đợt ẩm ướt. Hắn cúi đầu nhìn. Một dòng máu đỏ ngoằn nghèo theo cẳng chân chậm rãi chảy xuống.
Hắn ngồi tại đó, một bụng tâm tư không rõ là gì. Hắn cần làm gì đó ngăn chặn Ngôn Kỉ Hàn. Người kia quả thực quá mức đáng sợ. Nhưng hắn phải làm gì đây và hơn trên hết tại sao hắn phải làm như vậy? Hắn rõ ràng hận Hàn Băng, tại sao lại lo lắng cho y đến vậy. Y sống hay chết có liên quan gì đến hắn. Chẳng phải trước kia hắn đã tự thề như vậy sao? Hay thực sự hắn còn yêu y, yêu rất nhiều, nhưng đợi đến lúc y bị đe dọa mới nhận ra. Hắn nghĩ đến chuyện mình còn yêu y mà mộ đợt hoảng loạn. Không phải, là vì Tích Chiêu, hắn chỉ làm vì không muốn nó mất đi một người cha, lớn lên thiếu thốn tình yêu thương.
—–
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Các cung nữ cùng thái giám đồng loạt quỳ xuống.
Hàn Băng nhìn đám người. “Sao đứng hết ngoài đây?”
“Bẩm hoàng thượng, Thần phi nương nương hạ lệnh.” Tiểu An Tử cúi đầu.
Hàn Băng nhíu mày. Đây không phải tính cách của Hạ Mẫn. Không có chuyện tuyệt đối sẽ không để nô tì ở ngoài này. “Có chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, Quý phi nương nương đến.”
Kỉ Hàn hắn đến làm gì? Y nghĩ đến mấy chuyện thị phi trong hậu cung mà một thân mồ hôi lạnh. Y chạy vào bên trong, thấy Hạ Mẫn đang ngồi trên đất mà hoảng loạn.
Y tiến lại gần nhìn hắn một chút. “Ngươi có sao không? Nghe nói Kỉ Hàn…”
Hạ Mẫn không đợi y nói hết đã muốn đứng lên thì bụng chợt truyền đến một cơn đau. “A!” Hắn bám vào tay y khuỵ xuống.
Hàn Băng hoảng sợ nhìn xuống. Thảm dưới chân hắn đã sớm bị nhuộm đỏ, giữa hai chân hắn còn có một vệt máu dài ngoằn nghèo. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...