CHƯƠNG 46
Chiếc cổ cùng xương quai xanh bị hôn cùng cắn đến đau rát. Hạ Mẫn khẽ nhíu mày. Hắn cảm giác chân mình bỗng dưng bị ai đó thô bạo tách ra.
Tay Hàn Băng chậm rãi vuốt dọc lên từ đầu gối, chưa gì đã chạm đến nơi phi thường mẫn cảm. Đôi tay thô ráp lại đột nhiên kéo tuột xuống, để chân hắn cuốn chặt lấy vòng eo săn chắc của mình.
Y hôn lên môi hắn. Hắn nửa như đáp mà nửa như không đáp. Giữ lấy cằm hắn, y ra lệnh. “Hôn ta.”
Hạ Mẫn nhắn chặt mí mắt, làn mi như chiếc quạt nhỏ khẽ rủ xuống. Đôi môi hắn không tự nhiên mà hôn xuống, tùy tiện để người kia hết cắn rồi lại mút chặt.
Sau khi đã nhuyễn khí, y mới thả hắn ra, nhìn một hồi vào con ngươi trong vắt. “Ta muốn ngươi.”
Mi mắt khẽ lay động Hạ Mẫn yên lặng một hồi. Hắn tiến đến hôn lên môi Hàn Băng.
Giống như con dã thú trong người y bị đánh thức, điên cuồng gào thét, cánh tay đang lần mò dưới thân hắn trở nên mất kiên nhẫn mà sục xạo.
Hạ Mẫn nghiếng răng, ngăn không cho mấy tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng.
Hàn Băng hôn dọc cổ hắn, chậm rãi liếm quanh vàng tai, thì thầm nho nhỏ. “Kêu lên… Đừng nhẫn, ta muốn nghe ngươi rên rỉ.”
Sắc mặt Hạ Mẫn càng thâm trầm nhưng tuyệt nhiên vẫn cắn chặt môi.
“Kêu lên…” Y phả hơi ấm vào sau vành tai hắn, khẽ cắn một ngụm.
“Ư…” Hắn vị giật mình mà thốt lên.
Y cười mị hoặc, thơm lên tai hắn. “Tốt.” Một tay y bắt đầu lần mò xuống phía dưới.
Bốn năm chưa hề ân ái khiến Hạ Mẫn có chút không quen. Thân thể không nhịn được hơi run lên.
“Bình tĩnh.” Hàn Băng vỗ vỗ cặp mông có chút gầy gò. Y cúi xuống ngậm đóa anh đào trước ngực. “Ngươi thật gầy…” Nói ra được, y bất giác chua xót. “Nhưng hài tử thật mập mạp xinh đẹp. Ngươi gọi nó là gì? Nói cho ta nghe. Chiêu nhi… Là như nào?”
Mắt Hạ Mẫn bất giác nhìn lên trần. Ánh mắt có chút mông lung. Chiêu nhi… Là Tích Chiêu. Tích Chiêu là chỉ yêu mình ngươi. Ha ha… Yêu… Từ này còn xứng đáng?
“Nói ta nghe.” Y chuyển qua ngậm bên kia.
Hạ Mẫn vẫn một mực im lặng.
“Nói ta nghe.” Y đưa tay vuốt ve phía cửa động, có chút thong thả mà vuốt ve trêu đùa.
Bị hành động bất ngờ dọa tới. Nơi kia do lâu không hoan ái mà vô cùng mẫn cảm. Hạ Mẫn cắn răng, tay vô tình bấu chặt lên vai y để lại mấy dấu vết mị hoặc.
Y nhìn vai mình cười rồi hôn thật sâu lên môi hắn. “Ngươi hảo biết cách dụ người phạm tội.”
Hạ Mẫn tuy mặt không mấy biểu cảm nhưng tâm một đợt thẹn thùng, bỗng chốc quên đi tất cả niềm hận, chỉ nhớ người trước mắt là ái nhân.
Hàn Băng đưa tay đến phía sau chậm rãi khuếch trương. Sợ hắn đau nên thật lâu, y mới dám đưa vật kia vào cọ cọ vào cửa động. “Cho ta vào.”
Hạ Mẫn cắn môi cúi đầu không nói gì.
“Cho ta.” Y cúi xuống, hôn lên môi hắn, thật ôn nhu.
Hắn cũng vô thức đáp lại cái hôn. Lý trí hiện giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dục vọng tối nguyên thuỷ đang cuồn cuộn trong cơ thể.
Hàn Băng nhìn hắn cười hắc hắc, xoa xoa mấy cái rồi trực tiếp tiến vào.
Hạ Mẫn cảm giác vật to kia đang ngày một tiến sâu, cơn đau nơi đó truyền đến khiến hắn mơ hồ sợ hãi. Thần trí vốn đã bị quấn đi giờ lại trở về.
Hắn nhìn chính mình. Hắn hiện giờ đang giống thứ gì? Rõ dàng là miễn cưỡng nhưng lại cùng người kia có khoái cảm. Rõ ràng nói là hận nhưng trong tim lại ấm áp tràn yêu thương.
Hắn bất giác cười nửa miệng.
Hắn là đang tự cười chính bản thân.
Hàn Băng chận rãi tiến nhập càng sâu, thoả sức ma sát qua lại.
Hạ Mẫn một chút cũng không thấy khoái cảm. Hắn chỉ cảm thấy cơn đau kinh khủng truyền đến từ phía hậu huyệt. Nhưng tính ra, tim hắn hiện giờ so với nơi đó còn đau hơn vạn phần.
Hàn Băng sau khi bắn vào trong cơ thể hắn, thoả mãn mà ôm hắn vào lòng, thủ thỉ khẽ vào tai. “Ta yêu ngươi.”
Hắn lặng yên không đáp.
Yêu? Còn xứng đáng?
—–
Một luồng ấp áp mơn man da thịt như một bàn tay vô hình nhu nhu những chỗ nhức mỏi. Một vật lạ tiến vào nơi đau đớn cả đêm qua nhẹ nhàng cọ rửa. Hạ Mẫn lười nhác mở mắt. Đập vào mắt hắn là khuôn ngực cường tráng của người kia.
“Ngủ tiếp.” Hàn Băng vươn tay áp đầu hắn vào ngực mình.
Hắn cả thân nhức mỏi vô lực. Không biết tối qua Hàn Băng đối với hắn đã làm bao nhiêu lần. Hắn có một chút tự chán ghét cơ thể mình, chán ghét vô cùng.
Hàn Băng thơm lên trán hắn, cảm giác thứ kia lại nóng lên. Cúi đầu nhìn vật cực đại, y vuốt vuốt vài cái rồi tay kia vuốt ve Hạ Mẫn.
Hai người đang ở trong dục dũng, làn sương mỏng bốc lên làm da thịt người kia càng thêm trắng mịn.
Y nuốt xuống một ngụm nước bọt, kéo hắn lên đùi mình, chậm rãi bắt đầu một lần mới.
Đêm qua là đêm đầu sau vài năm xa cách, Hàn Băng có chút phóng túng không để ý đến Hạ Mẫn.
Vô ý này lại được Hạ Mẫn thu lại tất cả trong lòng. Hắn nhắm mắt. ‘Hàn Băng, ngươi bên ta cũng chỉ vì chuyện tình này.’
Cuối cùng thì cũng có thể tẩy rửa sạch sẽ. Hàn Băng bế hắn lên, đặt lại ngay ngắn trên giường.
Chậm rãi ngắm nhìn người trước mắt. Khuôn mặt hắn vẫn vạn lần xinh đẹp cùng thanh tú. Tuy nhiên, hắn thực sự gầy. Xương quai hàm cũng hơi nhô ra tạo độ góc cạnh cho khuôn mặt. Nhưng y không thích. Y thích Hạ Mẫn phải đầy đặn một chút.
Ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo. Y hôn Hạ Mẫn một ngụm, kéo chăn đắp cho hắn rồi ra ngoài.
Hàn Minh đang bị Lý công công giữ ở ngoài mà một trận làm ầm ĩ.
Tuy biết lão sẽ không làm đau nó nhưng Hàn Băng vẫn một trậm đau lòng. Ai bảo suốt thời gian qua, y chưa từng một ngày làm tròn chữ “cha”, bây giờ phải bù đắp thật nhiều. Y tiến lại, đón Hàn Minh từ tay Lý công công, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay nhỏ mền. “Dậy rồi sao?”
Hàn Minh gật gật đầu. “Bá bá, phụ thân con dậy chưa?”
Hàn Băng hướng vào trong trướng, nghĩ đến tối qua một đợt hối lỗi. Y tiếp tục xoa xoa cổ tay. “Phụ thân chưa dậy. Còn có. Tiểu tử, mau gọi ta là cha.” y bế nó vào trong, thủ thỉ vào tai.
Nó cúi đầu. “Cha… Bá bá…”
“Là cha.” Y đặt hắn xuống giường cạnh Hạ Mẫn.
Hàn Minh lập tức lao đến xoa xoa má Hạ Mẫn, cái miệng xinh đẹp luôn miệng gọi. “Phụ thân.”
“Suỵt, cho phụ thân ngủ.” Hàn Băng ôm hắn vào lòng, nhéo yêu cái mũi. “Gọi ta là cha, mau.”
Nó nhìn Hàn Băng lại nhìn Hạ Mẫn. “Không đúng, vậy con sẽ có hai người cha.”
“Phải, chính là con có hai người cha.” Y cười.
“Vậy con từ đâu mà ra.”
Câu này thực khó nghĩ, Hàn Băng không biết phải đáp sao.
Hạ Mẫn nghe thấy tiếng con, chậm rãi tỉnh dậy thì đúng lúc nghe thấy câu hỏi kia.
Hàn Băng liếc thấy hắn đã tỉnh, đầu loé lên một tia tinh quái. “Phụ thân sinh ra con. Mau, gọi hắn một tiếng nương.”
Hàn Minh trợn tròn đôi mắt lấp lánh. “Này… Bá không phải nói dối đi.”
“Đương nhiên không.”
“Vậy phụ thân sinh ra con?” Nó quay lại nhìn Hạ Mẫn đã tỉnh hỏi.
Hạ Mẫn nghe xong một đợt đơ người. Tuy đó là sự thật nhưng khi nghe ra từ miệng đứa con hắn không khỏi khó xử.
“Không phản đối tức là thừa nhận.” Hàn Băng cười.
“Vậy là thật.” Nó chớp chớp mắt nhìn Hạ Mẫn.
Hắn vẫn không thốt nổi lên lời.
“Mau, gọi nương đi.”
Hàn Minh chớp chớp mắt nhìn Hạ Mẫn. “Nương…”
Hạ Mẫn bật dậy, một đầu hắc tuyến, quên cả đau đớn vùng thắt lưng. Hắn kéo hài tử vào lòng. “Không nghe cha ngươi sui dại. Là phụ thân.”
“Phụ thân.” Nó ôm cổ hắn hôn hôn.
Hàn Băng nghe chính miệng y khẳng định nó là con mình trong lòng dâng lên một đợt vui sướng không thôi. Y tiến lại ôm cả hai vào lòng. “Phải, là cha trêu con. Gọi phụ thân không phải nương.”
Hàn Minh cũng vô tư không để ý gì. Vậy là từ giờ nó đã có thêm một người cha nữa. Nó sẽ được yêu thương chăm sóc hơn. Nhưng nó biết, phụ thân hắn sẽ không phải đêm đêm ngồi nhìn ra cửa sổ nhớ người kia nữa. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...