CHƯƠNG 23
Tất cả đều sững người nhìn Hàn Băng một lúc lâu.
Hạ Mẫn vẫn là bình thản nhất cúi đầu hành lễ. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hiền phi bên cạnh cũng lắp bắp theo. “Thần… Thần thiếp Hiền phi tham kiến hoàng thượng.”
Các cung nữ chỗ đó cũng đồng loạt quỳ xuống. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn rồi lại nhìn cung nữ đằng sau hắn. “Ở đây xảy ra chuyên gì?”
Hiền phi tỏ vẻ oan ức vội thưa. “Bẩm hoàng thượng, là thần thiếp phát hiện ra hai người kia có ngầm qua lại, định qua hỏi rõ ngọn nguồn thì sứ giả không chịu nói, một mực kéo cung nữ đó lại rồi đuổi thần thiếp đi.”
Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn, hắn tuyệt đối không phải là người như vậy. “Có chuyện đó không?”
Hạ Mẫn chưa nói gì, cung nữ bênh cạnh đã lập tức cúi sâu thêm xuống. “Bẩm hoàng thượng, nô tì… Nô tì… Không phải như vậy. Là do sứ giả gượng ép, nửa đêm gọi nô tỳ ra núi giả trong hậu hoa viên giở trò. Chứ nô tì, nô tì tuyệt đối không hề có ý gì với hắn. Mong… Mong hoàng thượng minh xét.”
Hàn Băng nghe xong măiLJmA3t lo lắng nhìn Hạ Mẫn. Y chẳng nhẽ lại không biết. Đêm nào y chẳng ở cùng Hạ Mẫn. Sau vụ Hàn Lân, y còn cài thêm Tiểu An Tử hầu hạ bên hắn nữa, chẳng lẽ người đó đi hay không lại không biết.
Hạ Mẫn khó tin nhìn người kia. Nhưng cũng thu hồi lại ánh mắt. Hắn nhìn Hàn Băng, y lặng yên không nói một lúc lâu.
“Vậy ngươi đã nói gì với sứ giả.”
“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ không nói gì.”
“Nhưng xét theo luật lệ Thần Quốc ta, cung nữ mà qua lại với sử giả các nước khác sẽ lập tức bị xử chém dù chưa tiết lộ bất cứ điều gì.” Y liếc Lý công công phía sau. “Còn không mau đem cung nữ này đi xử trảm.”
Cung nữ bị lôi đi không ngừng la khóc. “Nô tỳ bị oan xin hoàng thượng minh xét.”
Hiền phi xiết chặt tay. Chuyến này đi nghe chưa thu được lợi lại còng để mất cung nữ thân cận nhất bên bình. Nàng chưa từng nghĩ việc sẽ đến mức vậy.
“Theo thoả hiệp của các nước. Trẫm không thể xử tội sứ giả. Nhưng trẫm sẽ chú ý theo dõi.” Y liếc Hiền phi. “Nàng mau trở lại tẩm cung.”
Hiền phi chỉ biết cắn môi uất hận. “Tuân lệnh hoàng thượng.” Rồi phất ống tay rời khỏi đó.
Mấy người kia vừa đi, Hàn Băng đã lao lại, đè Hạ Mẫn lên giường, hôn vào môi thật lâu. “May cho ngươi là trẫm đến kịp thời không coi ngươi xử lý thể nào.”
Tả thừa tướng bước lại phủ sử giả thì thấy Hiền phi tức giận đi ra.
“Hiền phi, Hiền phi nương nương.”
Nàng quay đầu lại, nhào vào lòng người kia vừa khóc vừa đấm lên ngực. “Tại cha, tại cha đến chậm một bước, hoàng thượng đã xử lí xong rồi, tên kia không bị làm sao cả. Còn Tuyết nhi… Tuyết nhi…”
Tả thừa tướng không biết làm gì khác ngoài việc kéo nàng vào lòng, khẽ vỗ lên lưng an ủi.
Hàn Băng cắn một ngụm lên tai hắn yêu thương nói. “Để ta phạt ngươi trước.” rồi lật lại, kéo xuống để hắn ngồi trên đùi mình, chính mình thì dựa vào vách tường.
Tiểu An Tử cùng Lý công công bên ngoài nghe thấy tiếng động không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng đi đóng lại cửa sổ cùng cửa ra vào đang mở toang. (ta cũng đỏ mặt. – Hàn Băng liếc bọn ta hành sự ngươi đều xem rồi. Biến thái như ngươi cũng biết đỏ mặt. – ai oán-ing)
Hàn Băng cúi xuống, cắn nhẹ lên cổ hắn. Nhìn vết răng hồng hồng, y cười gian. “Hạ Mẫn, ngươi còn nhớ cách cởi y phục không?”
Hạ Mẫn khẽ cúi đầu đỏ mặt.
Hàn Băng nhìn vẻ ngượng ngùng kia lại càng mê luyến, cúi xuống hôn lên môi hắn. Hắn cười nhẹ nhàng, đưa tay di chuyển trên ngực đã hở quá nửa của Hàn Băng. Lướt tay trên da thịt nóng rực, hắn cảm giác thật an toàn cùng thích thú.
Hai tai hắn đỏ đến cực độ, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người kia. “Vẫn là… Là… Ngươi… Giúp ta cởi.”
Hàn Băng cười hắc hắc. “Ngươi từ lúc nào trở trên thẹn thùng như vậy?” y cởi từ lớp y phục hắn, kéo trễ quá vai chứ không dám cởi hẳn ra. Nhưng cái kiểu này lại càng làm y thêm mê luyến.
Y lướt tay loạn trên khuôn ngực hắn. Hạ Mẫn cảm thấy khô nóng khắp toàn thân. Từ lúc mang thai, thân thể hắn đặc biệt mẫn cảm. Thứ kia vừa được dạo đầu đã trở nên căng cứng. Nhưng mà Hàn Băng lại quá bình tĩnh so với con người đang nóng vội kia.
Y cúi xuống, hôn rải rắc khắp vùng vai cùng cổ hắn. Hạ Mẫn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ đứt đoạn, điều này lại càng làm y trở nên thích thú.
Một tay đưa lên vuốt ve bụng hắn, một tay cởi thắt lưng của người kia, Hàn Băng cười hiền hoà ghé vào tai Hạ Mẫn. “Ta hỏi thái y, y nói lúc này đã có thể, để ta giúp ngươi phát tiết.”
Hạ Mẫn chìm trong khoái cảm cũng chỉ ân ân đứt quãng không rõ ý tứ.
Y cúi xuống cắn lên má hắn. “Ta yêu ngươi.”
Hạ Mẫn không đáp, hai tay đưa lên ôm cổ y.
Ném cái quần cùng khố của người kia đi, Hàn Băng nhanh chóng lột sạch quần áo trên người mình. Y cười nhìn Hạ Mẫn trước mặt, một tay đưa đến thứ kia mà nắm vuốt trêu đùa.
Cảm giác khô nóng khó chịu toả khắp người, giống như có hàng vạn con kiến bò trên khắp da thịt. Vừa ngứa ngáy khó chịu nhưng lại không kém phần khoái cảm. Hắn không thể chịu thêm được nữa, đột nhiên cúi đầu bặm môi dưới thở dốc. “Hàn Băng… Ta… Ta không chịu… Được nữa…”
Hàn Băng nhìn thứ cực đại trong tay mình cười gian, nắm chặt lấy đầu nó lắc lắc. “Phải đợi ta.”
Hạ Mẫn co người nhéo lên lưng y. “Không được… Ô.. Ô… Ta phải bắn.”
“Không được. Đợi ta.” Hàn Băng độc quyền nói, một tay kia mau tìm lấy cửa động mà vuốt ve khuếch trương.
Nhưng Hạ Mẫn vẫn là đang mang thai, Hàn Băng không thể nóng vội xâm nhập ngay liền buông tay.
“A!” Hạ Mẫn kêu lên một tiếng rồi bắn lên tay y.
Nhìn thứ nước đục đục trắng ngà trên tay, Hàn Băng cười hắc hắc. “Không ngoan, dám trộm đi trước.” Y ghé sát tai hắn thì thầm.
Hạ Mẫn đỏ mặt, cả thân phấn hồng khả ái.
Đợi đến khi hậu huyệt đã hoàn toàn thích ứng, Hàn Băng mới đưa vật kia đến. “Mẫn, ta… Vào nhá.”
“Ân…” Hắn hàm hồ gật đầu.
Hàn Băng từ chút từng chút đưa dị vật kia vào trong. Tuy đã thích ứng nhưng Hạ Mẫn vẫn không khỏi bất ngờ, móng tay năm ngón bấu trên lưng y, trên người mơ hồ phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Ân… Nhanh… Nhanh một chút.”
Giọng Hàn Băng khàn khàn. “Như vậy… Được… Được… Chưa?” Nói vậy nhưng y cũng không dám động mạnh. Tất thảy đều đặc biệt ôn nhu.
“Nhanh…” Hạ Mẫn vẫn không ngừng yêu cầu.
Y cúi xuống cắn lên má hắn. Hắn nghĩ y không muốn nhanh sao? “Ngoan, Hạ Mẫn, còn hài tử.”
Giờ hắn mới ý thức được chút ít, ngửa cổ ra sau tiếp nhận vật kia đang tiến dần trong nội bích co rút.
Hàn Băng đỡ thắt lưng hắn nhẹ nhàng trừu sáp. Địa phương vừa mềm nhũn kia của hắn lại lập tức căng cứng lên.
Sau một trận mây mưa tương đối nhẹ nhàng, Hạ Mẫn xụi lơ ngã vào lòng của người kia.
Y lau mồ hôi trên lưng người kia, tay kéo cái chăn đắp cho cả hai. Hoàn hảo, y cười ôm chặt Hạ Mẫn trong lòng. “Ngươi cứ như vậy, vĩnh viễn không bao giờ rời xa ta được không?”
Hạ Mẫn khẽ gật đầu trầm trầm ngủ. ‘Ta luôn nguyện ý bên ngươi, chỉ xem lão thiên có cho chúng ta bên nhau hay không thôi.’ Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...