Duyên Đến Là Em

Ý anh muốn nói là cách nghĩ của tôi khác hẳn với người thường ư? Lâm Lung 囧, nghĩ thầm, anh với quả đào trắng nõn nà như nước trong veo tại Long Tuyền Dịch có cái lông quan hệ, anh giống như hột đào thì có, mà còn là hột đào sắt thép có đập cũng không nát!! l1q.đ Sau đó cô nói thẳng: “Trong thơ Đường có nói ‘Màu sắc Long Tuyền như sương tuyết, lưu ly ngọc hạp thổ liên hoa’*. A… Bảo kiếm thượng đẳng, kiếm khí bức người hẳn là loại cảm giác này.”

Long Tuyền thuận miệng bổ sung những câu thơ sau trong bài “Cổ kiếm thiên” mà anh yêu thích hơn: “Chính phùng thiên hạ vô phong trần, hạnh đắc chu phòng quân tử thân. Phi trực kết giao du hiệp tử, diệc tằng thân cận anh hùng nhân”**

* và **: Đây là những câu thơ trong bài thơ “Cổ kiếm thiên” của Quách Chấn. Mn muốn biết có thể lên gg search nhé ạ ^^

Nghe Lâm Lung dễ dàng đọc lên vài câu trong bài thơ Đường trong sách giáo khoa trung học nên anh càng thấy thiện cảm với cô. Anh nghĩ thầm: quả nhiên cô bé này dựa vào việc viết sách mà sống, kiến thức vô cùng rộng.

Lần này đến lượt Viên Viện 囧, cô bất đắc dĩ la hét: “Hai người đang nói cái gì vậy? Người hiện đại không nên hơi một tí là ngâm thơ, rất kỳ quái có biết không hả?”

Lâm Lung cười nói: “Bọn mình đang nói cổ kiếm Long Tuyền rất sắc bén sáng chói, khi không đánh giặc thì dùng để phòng thân, người anh hùng coi thường mạng sống chính mình, trọng tình trọng nghĩa đã từng sử dụng nó để cứu người trong lúc nguy nan.”


Long Tuyền nói, bản thân anh cũng hy vọng tên mình là Long Tuyền bảo kiếm. Đáng tiếc lúc đặt tên, cha anh chỉ nghĩ đến “Lò gốm Long Tuyền*” thời nhà Tống mà thôi, vì ông thích sưu tập đồ gốm sứ thời cổ.

*Lò gốm Long Tuyền: Các lò sản xuất men ngọc Long Tuyền được đặt ở phía Nam tỉnh Chiết Giang, bao gồm mười quận và hầu hết các lò được đặt tại Long Tuyền (龙泉), Qingyuan (庆元), Yunhe (云和), và Lisui (丽水). Long Tuyền có một khu vực với nhiều lò nhất đặt tại Dayao và Jincun sản xuất đồ sứ Long Tuyền với chất lượng tốt nhất trong các thời đại Tống, Nguyên và Minh. (nguồn: http://.covattinhhoa.vn)

“A? Vậy nếu như anh mà có một người anh trai, chẳng lẽ lấy tên là ‘Long Lưu Điền’? Thật khó nghe?” Ai học khoa nghệ thuật học qua môn “Lịch sử mỹ thuật Trung Quốc” đều biết, l1q3đ Lưu Điền và Long Tuyền là danh hiệu hai lò gốm anh em nổi tiếng của triều Tống. Lò gốm Lưu Điền được gọi là “Lò gốm anh”, còn lò gốm Long Tuyền thì được gọi là “Lò gốm em”.

Cô nương, cô lại phát hiện thêm một sự thật nữa rồi. Long Tuyền âm thầm lau đi một giọt mồ hôi, L1q.Đ bình tĩnh giải thích: “Tôi có một người anh trai, anh ấy theo họ mẹ, tên Lưu Điền, từ Lưu’ có vần ‘dao’ bên cạnh*.”

*Mình giải thích chỗ này 1 chút nhé. Từ Lưu 刘và từ dao 刀. Các b nhìn là có thể thấy được vị trí của từ dao nhé ạ ^^


A… Thật sự sẽ có người đặt tên như vậy ư. Lâm Lung im lặng.

Khi nói chuyện thời gian trôi qua thật nhanh, mặc dù Long Tuyền và Lâm Lung luôn có thể tìm được tiếng nói chung, nếu nói tiếp thì vẫn có thể tiếp tục đề tài, nhưng cách thức họ nói chuyện với nhau lại không hề nhiệt tình. Có lẽ hai người đều cảm thấy đối phương không phải là người bạn đời của mình.

Đúng lúc ấy thì điện thoại của Long Tuyền vang lên. Thật ra đó chỉ là tiếng chuông báo thức mà thôi, nhưng anh vẫn giả vờ phải nghe điện thoại nên đi tới một gốc đại thụ rồi quay đầu lại quan sát hai cô gái, nghĩ thầm sau khi anh đi ra ngoài thì hai người kia sẽ thảo luận về anh như nào.

Vì đã học môn khẩu hình nên anh có thể đoán được họ nói gì. l/q-đ Quả nhiên anh thấy Viên Viện đang hỏi Lâm Lung có hài lòng với lần xem mắt này hay không.

Lâm Lung trả lời là: “Không được. Anh ta quá cao, hơn nữa là dạng người bất cẩu ngôn tiếu lạnh lùng xa cách khiến người khác không có cảm giác thân thiện, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.”


Viên Viện phỉ nhổ: “Không phải cậu ghét bỏ anh chàng lần trước quá thấp sao? Còn nói cái gì mà quá mềm mại quá ẻo lả. Lần này là một anh chàng không thấp không bác gái lại cảm thấy ngoài phạm vi của nhu cầu. Thật là khó hầu hạ!”

“Mình đã nói chỉ cần cao hơn chiều cao trung bình tiêu chuẩn, ai biết được lại cao hơn nhiều như vậy. Cậu không cảm thấy lúc mình đứng cạnh anh ta như đang diễn vở ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’ sao? Anh ta là vương tử cưỡi hắc mã, mình là chú lùn, công chúa chưa xuất hiện.” Lâm Lung bất đắc dĩ biện giải: “Hơn nữa ba mình đã nói, mặc dù chiều cao không là khoảng cách, thế nhưng nếu có chênh lệch quá lớn thì cuộc sống vợ chồng rất có thể không cua đồng*…”

*Cua đồng: đây là một từ tiếng lóng bên Trung, có nghĩa chỉ những việc XXOO

Hơn nữa chiều cao chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi. Lâm Lung lại phân tích cặn kẽ: Long Tuyền không giới thiệu chi tiết về bản thân mình. Loại sĩ quan lính đặc chủng này, một năm tuyệt đối chỉ có một lần nghỉ, họ không thể so với thành phần tri thức ngày nghỉ còn có thể dành chút thời gian để về nhà. Chỗ ở của họ thường là vùng núi xa xôi, không cho phép về thăm người thân cũng không có nơi để cho người nhà theo quân, thỉnh thoảng lại biến mất để làm nhiệm vụ bí mật. Người nhà không biết anh ta đi đâu, đang làm gì, thậm chí không biết anh ta có an toàn hoặc còn sống hay không.

“Còn không biết anh ta có khuynh hướng bạo lực gia đình hay không đấy. Thân thể mình còn không bằng một ly trà đâu. Nói thật, nếu là bạn trai của mình thì mình có thể thử chịu đựng cảm giác tịch mịch, nhưng anh ta chỉ là đối tượng hẹn hò mà thôi, nên không nhất thiết phải đâm đầu vào.” Lâm Lung cúi đầu nghịch cây quạt nhỏ trong tay, cảm xúc lập tức xuống dốc, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu như là anh lính đó thì mình đồng ý.”

Viên Viện vỗ lưng Lâm Lung, cắt đứt mộng ảo của cô: “Được rồi, đừng nghĩ về ân nhân cứu mạng kiêm mối tình đầu kia nữa. Tên tuổi địa chỉ trường học cái gì cũng không biết thì sao có thể tìm được anh ta, nói cũng không được mười câu, còn không bằng anh chàng này đâu đấy. Tình cảm yêu thích của cậu chỉ là ảo tưởng mà thôi.”

Thật ra Lâm Lung cũng biết đây chỉ là ảo tưởng, là một giấc mộng đẹp của bản thân mình. Nhưng cô không nhịn được mà so sánh đối tượng hẹn hò với người đàn ông trong trí nhớ. Cô đã không còn nhớ rõ tướng mạo của anh lính đó nữa rồi, chỉ nhớ rằng anh nói tiếng địa phương, dáng người thon dài, không quá đen, thời điểm không cười vô cùng nghiêm túc, nhưng khi cười lên thì bên má có một lúm đồng tiền, cánh tay bền chắc có lực, bước chân rất nhanh, là một người thân thiện mà có thể tin cậy…


Thôi xong, tại sao lại bắt đầu nhớ đến anh ta rồi!! Nếu như không quên anh ta thì chỉ sợ cả đời không ai thèm lấy cô!! Lâm Lung cảm thấy như có một đám mây đen đang bay tới nhẹ nhàng bao phủ trên đỉnh đầu mình.

Mà lúc này Long Tuyền cho rằng không cần tiếp tục nhìn nữa. Một cô gái văn nghệ yếu ớt mỏng manh, một cô gái uyên bác mềm mại, với anh mà nói thì cô là một cô gái khôn khéo có băn khoăn của thực tế, đáy lòng cô vẫn giữ lại vị trí cho một người đàn ông. Anh cảm thấy giữa họ không cần tiếp tục mối quan hệ này nữa.

Cô là một cô gái văn nghệ nhiệt tình yêu thương mà lại có suy nghĩ lý tính nhạy cảm nên cô sẽ không có tình cảm vừa thấy đã yêu với đối tượng hẹn hò xa lạ; chắc chắn cô sẽ không vì người khác mà bỏ qua cuộc sống thư thích* của mình; sẽ không vô điều kiện làm quân tẩu chia sẻ chiến công với người chồng. Cô không coi trọng anh. Mà mặc dù anh có hảo cảm với cô, nhưng anh không thể tiếp nhận một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều không có tính kiên cường độc lập.

*thư thích: thoải mái, dễ chịu

Anh vừa suy nghĩ vừa bước trở lại chỗ ngồi, giả bộ tiếc nuối nói với hai cô gái rằng anh có chuyện cần đi trước, sau đó nhẹ nhàng kết thúc lần xem mắt này. Hai người cũng không nói có muốn liên lạc hay không, cả ba đều biết rõ đối phương không phải thức ăn trong mâm của mình nên không cần lằng nhằng lãng phí thời gian nữa.

-Hết chương 8-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui