Duyên Đến Là Em

Sau khi rời khỏi công viên tưởng niệm, hai người xác định trọn kiếp này vô cùng thân mật nắm tay nhau đi tới thác nước ở vùng lân cận.

“Thác nước này nổi tiếng như vậy, xem ra cũng thật bình thường. Còn không có cảm giác bằng cầu Thái Cực, đình Quan Bộc.” Đối với người đã đi du lịch không ít danh lam thắng cảnh như Lâm Lung mà nói, l-q/d thì thác nước này cũng không hùng vĩ, phong cảnh xung quanh cũng không được xem là xuất sắc. Chỉ kỳ lạ vì nó là thác nước nằm ở trong núi lửa giữa thành phố mà thôi.

Mặc dù bình luận như vậy, nhưng trên gương mặt cô vẫn là vẻ mở cờ trong bụng, đơn giản vì tâm tình cô vẫn còn phơi phới đắm chìm trong một màn hai người đính ước kia.

“Đó là vì chúng ta tới không đúng lúc.” Long Tuyền vuốt tóc Lâm Lung, cười giải thích: “Em nhìn xem, bốn phía hơi nước mông lung, khi có mặt trời sẽ thấy được cầu vồng. Nhưng bây giờ sắc trời không tốt, núi non cũng không thích hợp.”

“Thật sao? Đó là vào ngày mai! Lãng phí 10 đồng.” Lâm Lung kéo tay anh, ý bảo đi đến đài ngắm cảnh thác nước đối diện xem, đổi lại một góc độ tốt hơn để quan sát.

“Hai người chúng ta hết 10 đồng, so với người khác là có lợi rồi, em cũng nên thoả mãn. Hơn nữa, kế hoạch ngày mai là đi trấn cổ Hoà Thuận*, sẽ không kịp nhìn thác nước nữa.” Khi vào đây, l;q/d Long Tuyền đã dùng chứng nhận quân nhân của anh nên được miễn phí. Thật ra thì nghề nghiệp quân nhân này có chỗ xấu tất cũng có chỗ tốt, ít nhất phúc lợi không tệ.

*Thị trấn cổ Hoà Thuận: Thị trấn này nằm trong địa phận huyện Đằng Xung, thành phố Bảo Sơn, tỉnh Vân Nam Trung Quốc.

“Ừ. Phải đi Hoà Thuận, nơi đó cũng rất nổi tiếng.” Lâm Lung gật đầu một cái, cũng không nói nữa.

Câu sau cô không nói ra, chỉ âm thầm tính toán trong lòng: dù sao sau này cũng luôn có cơ hội trở lại mà không phải chỉ có mỗi lần này. l;q'd Cô dự định sau khi cưới Long Tuyền thì sẽ chuyển chỗ ở đến địa phương Long Tuyền thường trú một chút, nhưng cô sẽ không nói trước cho anh biết, đến lúc đó lại bị phản đối ngăn cản.

Người đàn ông này, nhìn thì có vẻ dịu dàng săn sóc, mắng không nói lại, đánh không đánh trả, nhưng có lúc vẫn rất có chủ nghĩa của một người đàn ông, chuyện anh đã quyết định thì ai cũng đừng nghĩ thay đổi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ từ đi tới đài ngắm cảnh thác nước. Nghe nói đài này được kiến tạo bởi Thái Thú Vĩnh Xương từ thời nhà Minh. Năm Vạn Lịch thì được danh tướng Đặng Tử Long xây rộng hơn, sau lần đó lại được Tổng Thống Bắc Dương* Lê Nguyên Hồng đề sách, đặt tên là “Đài Long Quang”.

*Bắc Dương: Cuối đời Thanh, chỉ vùng duyên hải Phụng Thiên – Liêu Ninh, Trực Lệ - Hà Bắc, Sơn Đông.

Nghe thấy cái tên này, Lâm Lung cảm thấy vô cùng hứng thú. Có duyên với “Long” Tuyền nhà cô!

Đi dại được một lúc, cô bỗng thấy được hai bên chái nhà* có khắc một câu đối trên đá, viết: “Tuyền thanh đáo chẩm nguyệt sơ thượng; sơn bắc nhập môn vân dữ lai**.”

*Chái nhà: Theo sách Tiếng Việt dành cho người nước ngoài có một đoạn trích miêu tả ngôi nhà cổ của người Việt Nam như sau: Nhà 3 gian 2 chái ( hoặc 5 gian 2 chái), gian ở giữa là nơi thờ cúng, 2 gian bên cạnh có 2 giường hoặc phản để đàn ông trong nhà hoặc khách ngủ. 2 chái là 2 phòng nhỏ ở 2 đầu nhà. 2 chái tối và nhỏ hơn 3 gian giữa, là nơi để đồ đạc, thóc lúa và là phòng ngủ của gia đình.

**Tuyền thanh đáo chẩm nguyệt sơ thượng; sơn bắc nhập môn vân dữ lai: Câu đối này có thể hiểu là: đầu tháng tiếng suối lên, mây màu cùng đến cửa.

“Tiếng nước suối trên đài Long Quang! Rất có ý tứ, hì hì. Đúng không, Long, Tuyền~~?” Cô nương Lâm Lung cười hì hì chỉ vào tảng đá được khắc chữ: “Nơi này thật có duyên với anh!”

“Thuần túy là gò ép, duyên phận phải xem em nghĩ thế nào, rõ ràng là hai chuyện không liên quan, chỉ cần em cẩn thận tìm, bất cứ tình huống nào đều có thể thấy chỗ tương tự hoặc điểm liên hệ.” l-q9d Long Tuyền khẽ cười lắc đầu một cái, cho dù kiên cường độc lập như nào thì cũng vẫn chỉ là một cô gái, thấy cái gì đều áp đặt lên người hoặc vật mình thấy hứng thú.

“Thật sao?” Lâm Lung suy nghĩ một lát, rồi bỗng nhiên phì cười: “Nếu nói như vậy, anh cùng với ông chú Sơn Nỗ bị bắt ở Nộ Giang cũng coi như có duyên?”

“Đó là đương nhiên.” Long Tuyền không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Hắn ta bị tự tay anh bắt, đó không phải là ‘duyên’ sao? Nghiệt duyên! Tại sao em lại nhớ tới hắn?”

“Bởi vì bỗng nhiên nghĩ đến hai chúng ta rất có duyên.” Cô hơi ngượng ngùng trả lời: “Vốn cho rằng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, lại không ngờ sẽ gặp ở Nộ Giang. Nếu như không có lần gặp đó, chúng ta có thể…” Có thể hoàn toàn không có cơ hội nở hoa kết trái.

Long thiếu cắt đứt lời nói của Lâm Lung, nói như chém đinh chặt sắt: “Không có gì là ‘có thể’, ‘nếu như’. Hiện tại chúng ta đã ở bên nhau!”

Lâm Lung nghẹn, đề tài lãng mạn như vậy, sao lại phải dùng giọng nói như hô khẩu lệnh để nói? Lại nói, cô vẫn luôn tò mò, Long Tuyền là chòm sao Song Ngư lãng mạn mơ ước, tại sao lời nói và cách làm việc của anh luôn quả đoán trước sau như một như vậy. Nghĩ thế, Lâm Lung quyết định nói ra nghi ngờ của mình.

“Tính cách của một người chỉ dựa vào chòm sao là biết?” Long Tuyền buồn cười lắc đầu một cái: “Cũng không phải sống trong chân không, tính tình yêu thích có khi là trời sinh, có thứ lại không thoát li được quan hệ với sự trưởng thành và kinh nghiệm.”

“Nói đúng!” Cô nương Lâm Lung đồng ý gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vì vậy, có phải anh nên liệt kê một số ví dụ thực tế đã từng trải qua trong quá trình trưởng thành, để chứng minh vì sao tính cách của anh lại quẹo vào một con đường khác?”

Thì ra đi một vòng, lại đợi anh nhảy vào bẫy rập ở chỗ này? Long Tuyền chợt hiểu, nhưng không trả lời trực tiếp, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Kinh nghiệm trưởng thành? Nhất thời không nhớ nổi có gì đặc biệt, về sau sẽ từ từ nói cho em biết. Em đói chưa? Đi, chúng ta đi ăn cơm tối, dẫn em đi đến nơi rất đặc sắc.”

“Này, sĩ quan đại nhân, đừng cố ý chuyển đề tài!” Lâm Lung bị anh nắm tay kéo đi về phía ngoài khu du lịch, trong cảm giác quả thật có hơi đói, đồng thời cô vẫn nhất quyết không tha yêu cầu: “Phải công bằng chút chứ. Ngay cả chuyện nói dối đi nhà vệ sinh vào thời gian ngủ trưa lúc học nhà trẻ, kết quả chạy đến chơi cầu trượt ở dưới lầu bị hiệu trưởng bắt được phạt đứng cũng đã nói cho anh rồi! Tại sao anh có thể không biết xấu hổ cái gì cũng không nói? Mau nói chút chuyện xấu khi anh còn nhỏ đi!”

“Ôi, xem dáng dấp em dịu dàng ít nói, không ngờ khi còn bé lại ‘da’* như vậy!” Long Tuyền tiếp tục cố ý không nói về mình, nhưng dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Lâm Lung chỉ có thể chấp nhận.

*Da: Da ở đây là bì, mà bì thì trơn nhớt. Ý Long Tuyền muốn nói là chị bướng bỉnh, nghịch ngợm, lì lợm đấy ạ. Có những nơi sẽ mắng trẻ con là nhây ra. Ở đây cũng có nghĩa như vậy ^^

“Lúc anh còn nhỏ…” Anh trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói chuyện cũ của mình: “Khi anh học lớp hai, mồng một đầu năm đi ra ngoài xem bắn pháo hoa với anh trai, anh ấy đuổi theo pháo hoa nên không để ý đến anh, anh liền lặng lẽ chạy đến chỗ rất xa để xem. Sau đó, lạc mất.”

“Hả? Lạc mất?” Lâm Lung bỗng nhớ lại lúc xem mắt anh đã từng nói đến chuyện được cảnh sát cứu. Cô chợt hiểu ra, cười nói: “Sau đó lại được chú cảnh sát đưa về nhà, bị cha mẹ phạt đứng?”

“Không có phạt đứng, là bị lừa bán.” Long Tuyền dùng giọng nói bình tĩnh nói lại chuyện cũ bi kịch nhất của bản thân mình: “Có liên luỵ đến rất nhiều vụ án mạng lớn, thật ra thì cuối cùng anh được cảnh sát vũ trang giải cứu, khi đó liền có ý niệm đi làm lính. Cho nên hiện tại vẫn không thay đổi con đường này, tiếp tục bước đi.”

Lừa bán?! Lâm Lung kinh sợ đến ngây người. Nằm mơ cii cũng không nghĩ rằng bạn trai của mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, kinh nghiệm truyền kỳ. Cô vẫn cho rằng chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết là thần kỳ nhất, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.

Cô nuốt nước miến, cố gắng tìm về giọng nói của mình, tiếp tục hỏi: “Vậy, khi được giải cứu thì mấy tuổi? Được cứu như thế nào?”

“Cũng là mùng hai, vào mùng một anh tự gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát, bọn họ bày kế hoạch, một năm sau mới có thể tung lưới bắt hết.” Long Tuyền cảm khái lắc đầu một cái, tựa hồ ghét bỏ tốc độ của đối phương quá chậm, tay chân không đủ nhanh nhẹn.

“Vậy, nếu anh đã có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, vậy tại sao không trực tiếp đến đồn cảnh sát yêu cầu bọn họ đưa anh về nhà?” Lâm Lung rất là nghi ngờ.

“Chuyện này rất dài dòng. Lúc ăn cơm sẽ kể cho em.” Nói xong Long Tuyền gọi taxi, sau đó đưa Lâm Lung đến một nơi gọi là “phố bánh bao”.

Thật ra lúc đầu phố bánh bao có tên là vườn Ngọc Tuyền, là một trong 12 cảnh “Ngọc Tuyền Nguyệt Dạ” ở Đằng Xung. Cảnh cổ đã không còn tồn tại, nhưng người hiện đại đã sửa nó khiến nó trở nên sáng rỡ không giống như xưa.

Đi trên đường đá xanh xưa cũ, bốn phía là kiến trúc giả gỗ cổ lịch sự tao nhã, cây cối xanh um tươi tốt, hành lang uốn khúc, cầu nhỏ dòng nước tinh xảo, cá chép bơi lội cùng với guồng nước xoay tròn kẽo kẹt, một loại nhàn nhã thoải mái dễ chịu tự nhiên nảy sinh.

Long Tuyền quen việc dễ làm dẫn bạn gái đi vào một cửa hàng nhỏ được làm bằng gỗ, ngồi vào một chiếc ghế giả cổ, anh dùng giọng nói địa phương gọi thức ăn: “Hai chén đại cứu giá, một phần đại lát cắt, một tông bao xào, một tông bao nấu cá, gà đàn tử, trứng gà lá hương thung chiên, canh rồng vượt biển, trước như vậy đã.”

Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Long thiếu bắt đầu kể chuyện xưa của mỗi món ăn cho Lâm Lung nghe.

Chân giò hun khói, trứng gà, nấm hương, cà rốt, cà chua xào lăn và hai bát mồi xào sắ hương vị đủ cả được đặt trước mặt họ. Đây chính là đại cứu giá lớn, thật ra thì chính là mồi xào đặc sắc của Đằng Xung, truyền rằng Đại hoàng đế Chu thời Minh trong lúc chạy trối chết, vì đói khổ lạnh lẽo nói “đây chính là đại cứu giá!” Vì vậy mà được đặt tên.


Đại lát cắt là tai heo được cắt mỏng như cánh ve, nhìn vào rất có cảm giác, nhai vào thì vừa dai vừa giòn.

Tông bao không phải bánh chứng, mà là nụ hoa trên cây cọ, những nơi khác có vị đắng, chỉ có Đằng Xung này là thơm ngon; cá bạc, có câu nói “tháng ba hoa đào rơi xuống sông, cá bạc nổi lên béo mà ngon”. Tóm lại, là món ăn ngon.

Thấy từng con sâu tham ăn của Lâm Lung bị lôi ra, sau đó bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến. Thật ra thì cô muốn nghe chuyện xưa của Long thiếu, đáng tiếc kinh nghiệm thê thảm như vậy, dù lòng có ngứa ngáy, muốn hỏi cũng không thể đâm vào vết sẹo của người ta, chỉ có thể chờ chính anh mở miệng mà thôi.

Lâu sau mới nghe thấy Long Tuyền cười nói: “Được rồi, không kích thích sự thèm ăn của em nữa, kể chuyện cũ.”

Lâm Lung vội vàng dựng lỗ tai lên, làm bộ như rửa tai lắng nghe.

“Lúc còn nhỏ thân thể anh thấp bé, lúc bị bắt cóc mới 8 tuổi, có thể nhớ được mọi việc rồi. Nhưng người khác vẫn cho rằng anh mới chỉ 5,6 tuổi, không tính là quá lớn.” Long Tuyền vừa chậm rãi ăn cá, vừa giải thích: “Dù anh không nhắc đến, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ cha mẹ và anh trai của mình. Dù lúc đầu cha mẹ nuôi đối với anh rất tốt, anh cũng không quên ý niệm phải về nhà. Khi đó anh ở tại một thôn nhỏ tương đối khép kín, hai năm đầu cũng không thấy cảnh sát, anh không dám cầu cứu với mọi người. Sau đó mới phát hiện trong thôn có rất nhiều đứa bé bị mua, tất cả mọi người bao che cho nhau, cho dù báo án ở trong thôn cũng không có tác dụng. Vì vậy anh liều mạng đọc sách, hi vọng lên tiểu học có thể đi ra ngoài, đi xa một chút.”

“Sau đó thì sao?”

“Em đừng chỉ nghe mà không ăn!” Long Tuyền gắp vài món ăn cho cô, lại nói tiếp: “Sau cha mẹ nuôi lại đẻ con trai, nên không quan tâm nữa. Dĩ nhiên, điều kiện kinh tế của họ không tệ, ăn mặc đọc sách gì đó không phải lo, chỉ là họ không nhìn chằm chằm sợ anh chạy nữa. Anh phải ở lại đó học lại một năm, hết cách rồi, không dám để lộ số tuổi, vì vậy sau đó anh lại nhảy lớp hai lần, cuối cùng tốt nghiệp khi tuổi còn nhỏ, thi được mọt trường ở huyện, liền tự do. Nhưng anh vẫn không dám đi, sợ lại bị lạc lần nữa. Lúc đầu cũng không dám đi báo cảnh sát, sợ gặp phải người quen của cha mẹ nuôi sẽ bị đuổi về.”

Nói tới chỗ này, Long Tuyền cười như tự giễu. Khi anh còn bé, đúng là gầy yếu lại nhát gan. Nhưng anh không bỏ đi hoặc báo cảnh sát, còn có một nguyên nhân.

Sống với gia đình kia thật nhiều năm, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có một chút tình cảm. Đối phương vẫn không biết anh vẫn nhớ nhà, còn từng giải thích nhận anh từ thân thích làm con thừa tự*, cho dù không phải con trai ruột thì cũng là cháu ruột. Đối mặt với “cha mẹ” như vậy, anh không nỡ đến đồn cảnh sát nói bọn họ là “người xấu”.

*Con thừa tự: Thường là con trưởng, sau này sẽ lo việc hương khói cho cha mẹ.

“Dù đối với anh như thế nào đi nữa, thì họ cũng không thực sự là người thân…” Lâm Lung cảm thán.

“Đúng vậy, cho nên anh vẫn trở về nhà, trở về gia đình thật sự.” Long Tuyền gật đầu một cái. Ngôi nhà thật sự, mới là nơi ấm áp nhất: “Anh rất quyết đoán, tính tình như vậy có thể là vì thế mà thành. Một khoảng thời gian rất dài khong có cha mẹ ở bên, nghĩ muốn cái gì cũng phải tự mình cố gắng. Cố gắng có được thành tích tốt để được cha mẹ nuôi thích, cố gắng sớm thi đỗ để ra khỏi thôn nhỏ đi tìm cha mẹ thật sự.”

Anh nói những thứ này, thực chất là để nhắc nhở Lâm Lung.

Bởi vì đội trưởng Chu Thuần và bác sĩ đã từng nói tính cách của anh có phần mâu thuẫn, vừa khát vọng mái nhà ấm áp lại sẽ không tự động đòi lấy hoặc bỏ ra, thậm chí còn có ý thức tránh né, sau đó nếu như bị xem nhẹ thì trong lòng lại không thoải mái. Long thiếu lo lắng ở cạnh Lâm Lung sẽ xuất hiện vấn đề này, vì vậy nói trước cho cô để cô có thể chuẩn bị tâm lý.

Long Tuyền nhớ rõ khoảng thời gian anh học trung học, mới về nhà không lâu thì tình cảm giữa anh và cha mẹ rất là xa cách, ngay cả khi ăn cơm người nhà giúp anh chuyển cái bát qua anh cũng sẽ khách sáo nói tiếng cám ơn. Ngay như hiện tại vẫn còn hơi uốn éo, mặc dù anh ý thức được đối phương rất nhiệt tình rất tốt với anh, thế nhưng anh lại không thể hoàn toàn hoà nhập. Một mặt tự nhiên tiếp nhận sự quan tâm tựa như bồi thường của người nhà, một mặt lại trốn tránh không dám sống chung lâu ngày với họ.

Nghe thấy anh nói như vậy, Lâm Lung hơi nhíu mày hỏi: “Sau khi anh trở về có liên lạc với người nhà bên kia không?”

Long Tuyền lắc đầu một cái: “Không, anh được cảnh sát vũ trang giải cứu từ trong thôn ra! Cha mẹ sao có thể cho phép anh liên lạc với bọn họ nữa?”

“Khó trách lại như vậy. Thật ra thì lúc mới được cứu phải được tư vấn tâm lý, phải chịu đựng xa cách người thân, cha mẹ ruột cũng không phải người trong trí nhớ hoặc nói không giống về bề ngoài sẽ có cảm xúc bất an. Cắt đứt liên lạc với bên kia không phải một phương pháp tốt, bóng ma này sẽ luôn ẩn núp trong tâm lý. Trong tiềm thức anh lo sợ sẽ mất đi một lần nữa có phải không? Sợ mất đi nên mới không muốn chủ động đòi lấy.”

Nói tới chỗ này, Lâm Lung bỗng cảm thấy cô có thể lấy được một người trong tình trạng tâm lý như vậy lại chủ động tỏ tình là anh, vậy đây chính là kỳ tích! Không phải rất yêu thích thì mới mở miệng sao?

Đứa bé bị lừa bán dễ dàng thiếu hụt cảm giác an toàn về mặt tâm lý. Mặc dù bây giờ không phải là đứa bé, nhưng trong lòng luôn có bóng ma, xem ra sau này cô phải quan tâm đến anh nhiều hơn mới được! Cô nương Lâm Lung âm thầm nắm tay, nhắc nhở chính bản thân mình.

Trong đình viện tại phố cổ bánh bao xưa cũ, làn gió ấm áp nhẹ thổi với tiếng suối chảy róc rách, Long Tuyền kể về tuổi thơ của mình, nhân tiện giải thích cha mẹ và anh trai vì áy náy đã để lạc mất anh nên rất quan tâm đến anh, e rằng đạt tới mức độ xin gì được nấy. Cho nên, bà xã tương lai của anh sẽ trải qua những tháng ngày thoải mái ở nhà chồng.

“Người cả nhà anh sẽ đối đãi, hầu hạ em giống như công chúa Thái hậu.” Long Tuyền nói như vậy, l)q(d sau đó thử nghĩ đến cảnh tượng Thái hậu Từ Hi được thái giám đỡ tay dạo chơi trong công viên, không nhịn được cười ha ha.

“Thật sự? Ôi chao, áp lực như núi!” Lâm Lung cũng nở nụ cười trêu ghẹo: “Vệy nếu như về sau đối với anh không tốt, cả nhà anh có hận không thể lột da rút gân em không?”

“Có thể!” Long Tuyền phớt tỉnh gật đầu, sau đó nhẹ nhàng sờ mặt cô, mỉm cười nói: “Yên tâm, nhất định anh sẽ đối tốt với em, để cho em không thể không đối tốt với anh.”

Lâm Lung làm bộ run lên một cái, rung rung lớp da gà không có: “Quá chưa! Làm ơn nói chuyện giống bình thường đi, đừng văn nghệ như vậy!”

“Ừ, được rồi, phong cách này sai rồi, để anh làm lại.” Long Tuyền hắng giọng, sau khi điều chỉnh cảm xúc, l-q)dbỗng giận tái mặt vỗ bàn cắn răng nhỏ giọng quát: “Dám có dũng khí có lỗi với tôi? Có tin tối nay lão tử đi tìm giết chết tên gian phu này không?!”

“….Em tin…” Mặc dù biết anh đang nói giỡn, nhưng Lâm Lung vẫn bị ánh mắt hung ác, khí thế thình lình này doạ, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Thấy phản ứng này của cô, Long Tuyền cảm thấy hơi hối hận, anh lúng túng nói: “Thật bị doạ? Chỉ nói giỡn mà thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật!”

“Em hiểu, nội dung thì không sao cả, nhưng ánh mắt kia cũng quá sắc bén rồi! Còn có khí thế toàn thân khiến cho lòng người sợ hãi kia…” Lâm Lung vẫn còn sợ, hỏi: “Đây chính là sát khí trong truyền thuyết sao?”

“Là sát khí.” Long Tuyền không được tự nhiên cười cười, hàm hồ giải thích: “Chuyện gì đó làm nhiều rồi, l9q0d trên người sẽ tự mang theo sát khí. Nhưng chỉ cần có đầy đủ ‘chính khí’ là có thể khắc chế lời nói của mình, duy trì bản tâm, không đi vào ngã ba.”

Chuyện gì đó thì anh không nói, Lâm Lung cũng thức thời không hỏi, chỉ cảm khái nói một câu mà cô đã đọc được trên mạng: l7q6d “Nghe nói, chỉ có người cứng rắn gần như hung hãn mới dễ dàng dâng hiến bản thân mình vào lúc cần thiết.”

“Câu này ai nói? Cũng có đạo lý.”

“Chính là quân nhân các anh nói. Là một bài văn nhiệt huyết trên mạng, anh chưatừng nghe qua chuyện này sao?” Lâm Lung thấy anh lắc đầu liền giải thích vắn tắt.

Nghe nói nguyên nhân gây ra chuyện này là do một sinh viên tại đại học hạng nhất đã xem thường quân nhân, nói họ chỉ là quân cờ phục vụ chính khách, không đáng giá tự hào. l;q'd Còn nói quân nhân chỉ là một nghề nghiệp cầm tiền của người đóng thuế, thiếu tư cách, hơn nữa có rất nhiều người còn là “đứa trẻ hư” không giáo dục.

Có một quân nhân chất vấn hắn ta, nếu như bây giờ cần đánh giặc đưa cho anh khẩu súng, khi biết lao ra khỏi chiến hào chỉ có 50% cơ hội sống sót trở lại, tự hỏi trong lòng anh có dám xông vào mưa bom bão đạn không.

“Thật cực đoan.” Long Tuyền lắc đầu một cái, cười nói: “Bọn anh chỉ là những người kính nghiệp yêu dân, cầm bát cơm thì phải có bản lãnh am hiểu với việc đối kháng, phải vươn mình trong lúc dân cần. Hoặc có thể nói, anh chỉ hi vọng mình cố gắng một chút, hi vọng tất cả mọi người hăng hái, có thể dập tắt tất cả những chuyện không tốt đẹp khi chúng đang ở giai đoạn manh nha, sinh thời đừng phát sinh việc cần dân thường vác súng.”

“Chúc anh đạt được ước muốn.” Lâm Lung bưng bát canh “thanh long vượt biển” trong tay mình lên, cười cụng “ly” với Long Tuyền.

Trước hoa dưới trăng, hai người bày tỏ rõ ý tưởng và trải nghiệm trong nội tâm của mình. Dường như chỉ là tán gẫu, nhưng trong lúc vô tình đã khiến hai trái tim đến gần nhau hơn.

Vào đêm, Long Tuyền đưa Lâm Lung đi đến khu vực nội bộ để ngủ trọ.

Đó là một khu nhà trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, không có bảng hiệu nhưng ngoài cửa lại dựng lên tấm biển lớn có ghi “Khu quân sự quản lý”, còn có một anh lính trinh sát đứng nghiêm, khách khí yêu cầu Long Tuyền trình giấy chứng nhận hoặc thư giới thiệu.

Chứng nhận, Long Tuyền có chứng nhận sĩ quan, nhưng thân phận của Lâm Lung thì không thể ngủ trọ trong nội bộ. Long Tuyền nói với tổng đài mấy hôm nữa anh sẽ bổ sung thư giới thiệu, sau đó ghi tên lên sổ, bày tỏ Lâm Lung là tới bộ đội thăm người thân, là vị hôn thê của anh.


“Em được coi như vị hôn thê của anh sao?” Cầm chìa khoá phòng đi trên hành lang đến phòng khách, Lâm Lung nghi ngờ hỏi: “Cũng không xin phép cha mẹ, người thân bạn bè hai bên cũng chưa ăn tiệc rượu chứng kiến mà?”

“Dĩ nhiên coi là vậy!” Gương mặt Long Tuyền nghiêm túc: “Cũng đã tư định cả đời ở công viên tưởng niệm rồi, sao có thể không tính là vị hôn phu vị hôn thê?”

Sống lưng Lâm Lung rét lạnh, tư định cả đời? Được rồi, cũng coi như là tư định cả đời, cô chấp nhận bản thân bị Long Tuyền sửa đổi danh hiệu, hơn nữa còn có hơi vui vẻ. Vị hôn thê, so với bạn gái còn quan trọng hơn!

Đi tới cuối hành lang, Lâm Lung nói “ngủ ngon” rồi đi về phía căn phòng thuộc về mình. Cô kinh ngạc vì nhìn bề ngoài thì có vẻ đơn giản nhưng thiết bị trong nội bộ lại không hề thua kém khách sạn ba sao.

Nhưng giường hơi cứng, có lẽ để tiện cho thói quen của quân nhân khi họ vào ở?

Đêm khuya, cô nương Lâm Lung lăn qua lộn lại trên giường không thể ngủ được. Cô ghét bỏ ván giường cứng rắn, chăn thì năng, đêm còn có muỗi đến tập kịc, sau đó còn thấp thỏm phỏng đoán người nào đó có thể chuồn êm đến đây tập kích ban đêm hay không?

Đợi đến trời rạng sáng thì không thấy ai gõ cửa cũng không có người leo cửa sổ.

Lúc này Lâm Lung mới mơ mơ màng màng chợp mắt, cũng không biết cuối cùng là an tâm hay mất mát. Trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô nghi ngờ nghĩ: cũng đã là vị hôn phu vị hôn thê rồi, thân là một người đàn ông bình thường sao anh lại có thể nhịn được? Hiển nhiên là một chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn – Liễu Hạ Huệ!

Sáng sớm ngày hôm sau, vì cô ngủ trễ nên hiển nhiên sẽ ngủ nướng. Chờ đến thời gian hẹn đi trấn cổ Hoà Thuận thì Long Tuyền mới tới gõ cửa. Lâm Lung vẫn chưa tỉnh mặc đồ ngủ đứng ở cạnh cửa, sau đó ngơ ngơ ngác ngác để cho anh chờ một lát, cho cô thêm 30p để thay quần áo.

Nửa tiếng? Long Tuyền kinh ngạc, sau đó thương lượng: “5p được không? Quá muộn sẽ không đủ thời gian chơi.”

Lâm Lung đeo kính đau khổ nói: “Anh nghĩ rằng con gái bọn em có thể giống như quân nhân bọn anh dội hai cái là rửa mặt xong rồi sao? 5p còn không đủ để em rửa mặt, đeo lens, còn phải đánh răng, trang điểm, thay quần áo…”

“Đã là hôn phu hôn thê, còn trang điểm làm gì?” Long Tuyền vươn tay vò loạn mái tóc vốn đã rối của cô, cười nói: “Như vậy rất đẹp mắt, không cần sửa soạn quá nhiều.”

“Em sẽ nhanh thôi, anh đi ăn sáng trước đi, giúp em mua một phần, em sẽ ăn trên đường đi.” Nói xong cũng không nháy mắt nhanh chóng chen vào nhà rồi đóng cửa phòng lại.

Sau đó Lâm Lung nhìn gương luôn miệng than thở. Cô ngủ đến mơ hồ nói với Long Tuyền hai câu mới phát hiện bản thân lại lôi thôi lếch thếch đi ra ngoài.

Một đầu ổ gà! Một cái kính mắt! Mắt thâm quầng! Áo ngủ kiểu dáng phim hoạt hoạ! Chân không đi dép! Xong rồi, khí chất hình tượng thục nữ của cô, bề ngoài lịch sự tao nhã xinh đẹp của cô…..

Sau khi nhanh chóng trang điểm, đổi lại một bề ngoài thích hợp, Lâm Lung ngại ngùng từ từ đi đến đại sảnh, cười xin lỗi với Long Tuyền: “Cái đó… để anh chê cười rồi.”

“Cũng là hôn phu hôn thê rồi, không cần khách khí nhu vậy.” Anh không quan tâm cười: “Anh rất hiểu việc xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất, thích chính là em mà không phải dựa vào trang điểm ăn mặc.”

Nghe thấy Long Tuyền nói thẳng ra như vậy, lúc này Lâm Lung mới nhẹ nhõm cười một tiếng, vui vẻ du ngoạn trấn cổ Hoà Thuận với anh, ăn nồi lẩu đất Đằng Xung, sau đó vào buổi sáng ngày hôm sau lưu luyến bị đưa đến thị trấn Bảo Sơn chuản bị lên máy bay bay đến Côn Minh, trở về Thành Đô.

Vì để cho hai người có thể ở cạnh nhau thêm một lúc nữa, Long Tuyền tự lái xe đưa cô đến Bảo Sơn, trên đường đi cũng bị dày vò quá mức.

Một lát Lâm Lung nói lạnh, anh đành phải tìm áo khoác của mình ở cốp sau đưa cho cô; lát sau cô lại nói muốn ăn trái cây, bảo anh xuống xe tìm người bản địa mua; một lát lại buồn bực anh không tặng cô hoa hồng, chỉ tự tay hái một bó hoa dại ven đường…

Trên đường đi, dù Long Tuyền bị dày vò cũng vui vẻ chịu đựng. Ở sân bay, anh hận không thể mua một chiếc vé, tự mình đưa Lâm Lung về Thành Đô.

“Trở về Thành Đô với em?” Lâm Lung cười khúc khích: “Không phải em đưa anh về đơn vị mới theo tới đây sao? Chẳng lẽ bây giờ anh đưa em về Thành Đo, sau đó em lại đưa anh về Bảo Sơn? Vậy tất cả tiền lương trng hai tháng của em phải cống hiến cho hãng hàng không của đất nước rồi!”

Long thiếu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phải yên tĩnh đưa mắt nhìn cô rời đi.

Không đành lòng, cũng chỉ có thể nói hẹn gặp lại. Sau đó trở về nơi mình phải về.

Sau khi nhìn máy bay có Lâm Lung bay lên, Long Tuyền dùng tốc độ nhanh nhất trở về căn cứ “Ám Dạ Kiếm”, chuyện đầu tiên mà anh làm chính là cầm báo cáo kết hôn anh đã viết xong vào khuya ngày hôm trước đi tìm đội trưởng Chu Thuần ký tên.

“Khà khà! Thằng nhóc cậu thật nhanh!” Chu Thuần vô cùng kinh ngạc. Không ngờ trong một kỳ nghỉ từ tỏ tình, đến tìm hiểu, nháy mắt đã phát triển đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn.

“Mặc dù nói câu này không được dễ nghe, nhưng sự thật chính là… Nhờ phúc của trận động đất.” Gương mặt Long Tuyền biểu hiện nét hạnh phúc nói đơn giản mười ngày này của mình, sau đó thúc giục Chu Thuần nhanh chóng phê duyệt đơn xin phép mà mình nộp lên.

“Trong hoạ có phúc, không tệ! Chúc mừng, chủ nhật mời uống rượu!” Chu Thuần cười vỗ vai anh.

“Được, thích uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.” Long Tuyền đáp ứng, sau đó hỏi anh ta: “Anh có ‘đơn xin kết hôn’ không? Có thì đưa cho tôi điền trước.”

“Chỗ tôi sao có được? Ngày mai cậu tìm Chính uỷ lấy đi.” Nói xong, Chu Thuần nhìn thời gian: “Sắp đến giờ tắt đèn, trở về đi. Cũng đừng hưng phấn đến không ngủ được, ảnh hưởng đến việc huấn luyện ngày mai.”

“Sao có thể!” Long Tuyền cười cười, sau đó cầm áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ của Chu Thuần, bước chân nhẹ nhàng về phòng mình.

Bên này, bạn học Tiểu Nhất vẫn ngồi trước bàn học đọc sách chỉ huy quân sự chuyên nghiệp. Long Tuyền thuận miệng nói với cậu ta đôi câu, đồng thời mở tủ quần áo chuẩn bị treo áo khoác.

Bỗng nhiên anh phát hiện trên áo mình thiếu mất một cúc áo. Vẫn tưởng rằng rơi xuống trong lúc vô tình, nhưng cẩn thận nhìn lại thì chỗ cúc áo vẫn còn giữ lại những sợi chỉ vụn, rõ ràng là bị người cắt lấy.

Cẩn thận nghĩ lại, cũng chỉ có Lâm Lung mới có thời gian và cơ hội “gây án”. Ví dụ như lúc anh đi mua hoa quả, hái hoa. Lúc ấy anh đã cảm thấy không được bình thường, còn tưởng rằng, còn tưởng rằng cô cố ý phát giận vì phải chia tay với anh, giờ nghĩ lại thì ra cô dùng thời gian ấy để tìm kéo và cắt cúc áo?

Long Tuyền rất là buồn bực, đang yên đang lành cô cắt cúc áo của anh làm gì?

Đến giờ tắt đèn, Long Tuyền nằm gối lên tay trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được phải mở miệng hỏi Trác Nhất nằm đối diện: “Tiểu Nhất, cậu biết việc cắt cúc áo có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Trác Nhất ngây người, mèo l/qd người này vừa mới mừng rỡ như điên mình cầu hôn thành công, giờ xoay người lại lại hỏi bạn cùng phòng vị hôn thê của anh ta cắt cúc áo có ý nghĩa gì?

Hoá ra trâu như Long thiếu cũng có lúc luống cuống? Nghĩ lại lúc trước khi anh ta muốn theo đuổi Lâm Lung thì cũng là một người mới, l0q7d cuối cùng thì cũng tìm được nhược điểm của ngưu nhân* rồi – tình yêu màu trắng~~!!

*Ngưu nhân: chỉ những người vô cùng giỏi giang mà người bình thường không thể làm được.

Đồng chí Tiểu Nhất len lén nâng khoé miệng lên âm thầm cười điên cuồng. Sau đó cậu ta nghiêm mặt, l;q'd nghiêm chỉnh dùng một giọng nói không nên xuất hiện ở trong phòng ngủ trả lời: “Báo cáo tổng huấn luyện viên, tôi không biết.”


“Còn ghi hận việc tôi thu thập cậu trong sân huấn luyện, đúng không?” Long Tuyền thấy ván giường rung lên thì biết được phản ứng chân thật nhất của cậu ta. Anh im lặng liếc mắt, l-q[d sau đó bật người dậy, thấp giọng quát lên cảnh cáo uy hiếp: “Lão tử đã không ngại học hỏi kẻ dưới cậu còn làm bộ cái gì? Muốn ăn đòn à?!”

“Ai ôi, thiếu gia, đó không phải là vị hôn thê của anh sao, làm sao tôi biết được ý nghĩ của chị ấy?” Tiểu Nhất tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, giọng nói khẽ run lại tiết lộ nụ cười của cậu ta.

“Không phải hai người đều là 8x sao? Tôi là ông chú 7x nên có sự khác biệt với người trẻ tuổi các cậu. l;q'd Ý nghĩ của cô ấy kỳ quái của cô ấy cậu có thể hiểu được một ít chứ?” Long Tuyền mượn ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ hai ba bước vọt đến bên gối Trác Nhất, nháy mắt đã hoàn thành một động tác chế ngự tiêu chuẩn, anh kẹp cổ Trác Nhất hỏi: “Cậu có nói hay không? Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị!”

“Tôi nói, tôi nói! Thật ra thì cũng không biết suy nghĩ thật sự của chị ấy, nhưng tôi có tư liệu đáng giá để anh tham khảo.” Trác Nhất nói nhanh, buông tha phản kháng trực tiếp đầu hàng. Cái gì mà ông chú chứ, rõ ràng là đại gia không thể chọc!

“Tiếp tục.” Trung tá Long buông tay, ngồi xếp bằng ở giường Trác Nhất bày tỏ anh đang nghe.

“Chị ấy cắt cúc áo thứ hai?”

“Đúng vậy.” Cắt cúc áo ấy còn có sự khác biệt? Long Tuyền không hiểu ra sao.

“Vậy thì đúng rồi!” Trác Nhất vỗ đùi, bình tĩnh giải thích: “Chiếc cúc áo thứ hai là để đưa cho người mình thích nhất. Đây là từ phim hoạt hình Nhật Bản, phim truyền hình Đài Loan đều lưu truyền một cách nói. Còn có truyền thuyết lấy chiếc cúc áo thứ hai của đối phương, dùng dây đỏ luồn vào rồi đeo lên cổ, như vậy tình yêu của người kia đối với mình sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Nhất định phải là chiếc cúc thứ hai?” Trung tá Long theo thuyết vô thần cau mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái gì vậy, hoàn toàn chỉ là lời nói vô căn cứ.”

“Làm ơn đi, đừng không có lãng mạn như vậy.” Trác Nhất lắc đầu, tiếp tục phân tích: “Bởi vì chiếc cúc thứ hai gần tim nhất, thân thiết với ‘tâm’ và sinh mạng của anh nhất. Có lẽ, cầm nó thì chị nuôi sẽ cảm nhận được sự thật lòng và nhịp tim củ anh, càng thêm bày tỏ tình yêu của chị ấy!”

“Thật là nguyên nhân này?” Long Tuyền rất nghi ngờ tiếp tục hỏi. Trong mắt anh thì Lâm Lung không giống như những người sẽ bị luận chứng không khoa học truyền thuyết khó hiểu này mê hoặc, chứ đừng nói đến việc làm theo.

“Không biết, tôi chỉ cung cấp ý kiến mà 8x có thể nghĩ ra thôi.” Trác Nhất thức thời nhún vai, ném câu nói mà Long Tuyền vừa hỏi trở về cho anh. Cậu ta sợ đối phương thẹn quá hoá giận sẽ trả đũa, đành vội vàng nói rõ: “Nói thật, mặc dù chị nuoi rất yêu nước, cũng có lúc mặc đồ nhà Thanh, nhưng chị ấy cũng thích hoạt hình Nhật Bản, điểm này không thể nghi ngờ.”

“Tôi biết rồi.” Long Tuyền gật đầu một cái: “Trước kia cô ấy đã nói cốt truyện trong truyện tranh, rất có ý nghĩa.”

“Truyện tranh nào?” Trác Nhất tò mò hỏi, ngay cả Long thiếu cũng cảm thấy có ý nghĩa, vậy thì đáng giá đọc!

“Có tên ‘Thợ Săn’, Lâm Lung nói trong bộ truyện đó có một người đàn ông gọi những người thanh niên nhiệt huyết là Táo Xanh. Ông ta để cho những quả Táo Xanh đó chịu đả kích và tôi luyện nhất định, chờ bọn họ trưởng thành hơn nữa để trở thành đối thủ của mình.”

“Thì ra là chị ấy nói! Thảo nào lúc chọn huấn anh gọi chúng tôi là quả Táo Xanh! Đáng chết, tôi đã nói sao nghe lại kỳ lạ như vậy, vẫn luôn đoán đến cùng là người nào có chủ ý chết tiệt này!” Trác Nhất cao giọng, gương mặt tức giận.

“Chủ ý chết tiệt?” Long Tuyền nghi ngờ nhíu mày, thử hỏi dò: “Không phải người đàn ông kia tán thưởng nhất là ánh mắt sắc bén và ý chí chiến đấu của những quả Táo Xanh kia sao? Quả thật có tác dụng nhất định.”

“Long thiếu, anh có muốn người nông dân Tây Tác kia là người nhu nào không?” Cậu ta nói xong liền muốn xoay người xuống giường đi lấy laptop dùng để giải trí của mình: “Tôi có nguyên bộ phim hoạt hình này, có xem không?”

Trác Nhất rất là chờ mong muốn nhìn tổng huấn luyện viên vẫn luôn thể hiện là người vạn năng vô địch xấu hổ. Đó chính là người đàn ông ngu ngốc BT hay lắc lắc vòng eo mảnh khảnh cười gằn, thích dùng bài poker giết người. Không biết sau khi xem phim hoạt hình xong, sắc mặt anh ta có biến thành màu gan heo không?

“Không xem, ngủ!” Long Tuyền quyết đoán trở về giường của mình, nằm xuống nhắm mắt, ngủ.

Nhìn bộ dạng kích động này của Trác Nhất cũng biết nhất định không phải chuyện gì tốt, nhất định anh đã bị Lâm Lung trêu đùa! Anh sợ xem xong sẽ rối rắm không ngủ được.

Một khoảng thời gian sau, Trác Nhất luôn muốn cho đồng chí Trung tá hiểu rõ diện mạo chân thật của người nông dân kia. Long Tuyền không có hứng thú với truyện tranh, ngay cả ý nghĩa thật sự của cúc áo anh cũng tạm thời để qua một bên không tìm tòi nghiên cứu nữa, chỉ nhờ anh trai chuyển quà đính hôn đến cho Lâm Lung, sau đó không ngừng thúc giục lãnh đạo nhanh chóng thông qua báo cáo yêu, báo cáo kết hôn của mình, rồi nhanh chóng gửi “giấy tờ điều tra kết hôn” cho Lâm Lung.

Theo như trình tự thông thường thì lần thẩm tra chính tự này ít nhất phải làm trong ba tháng, còn chưa tính đến giữa đường sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm chậm trễ thời gian, thanh niên lớn tuổi không chờ nổi!!!

Mặc dù Long Tuyền rất tin tưởng Lâm Lung, dù sao đối phương cũng đã nhận vòng cổ phỉ thuý mà anh tặng, vậy cũng đủ để bày tỏ cô và người nhà đã chấp nhận đính hôn bằng miệng. Nhưng anh vẫn sợ đêm dài lắm mộng, hi vọng những chuyện này nhanh hơn một chút, ít nhất trong lòng cũng thoải mái hơn.

Thật ra thì Lâm Lung ở bên này cũng rất mong mỏi, nghi hoặc. Tại sao vẫn chưa nhận được giấy điều tra mà quân tẩu phải điền? Cô không thể điền ở trên web sau đó gửi qua sao?

Trong lòng cô rất gấp gáp nhưng lại không thể không biết ý nói thẳng với Long Tuyền, sợ anh cảm thấy mình vội gả đi nên không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng không có việc gì thì lấy bộ trang sức phỉ thuý kia ra sờ một cái, xem một chút, tự an ủi.

Vòng tay là màu xanh tím xen kẽ hồng đào, vòng cổ là các hạt ngọc được xâu lại thành, ở dưới có trang trí một bông hoa sen lập thể, hoa sen kia cũng là Xuân Đái. Tâm sen là màu tím nhẹ nhàng, lá và gốc cây là màu xanh lục. Màu xanh kia nhạt dần từ dưới lên trên, sau đó dần chuyển thành màu hồng phấn nở rộ ở phần đầu. Duy my tinh xảo không chỉ là đồ trang sức, quả thật là hàng mỹ nghê xuất sắc.

“Đồ ngốc, quá quý trọng thì cô phải dùng trong trường hợp nào đây? Hoàn toàn là nhìn đẹp mà không dùng được!” Lâm Lung lầm bầm lầu bầu cười, sau đó cất đồ trang sức phỉ thuý, lại lấy hộp trang sức tráng men của cô ra.

Mở nắp hộp ra, yên lặng nhìn hai chiếc cúc áo đồng yên tĩnh nằm trong đó. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng yêu thương đùa nghịch chúng, một chiếc cũ kỹ, một chiếc mới tinh, lớn nhỏ màu sắc đều có sự khác biệt. Điều giống nhau duy nhất, là phía trên có thêu hai chữ “tám mốt”.

Thật ra thì hai chiếc cúc áo quân trang bình thường này mới là bảo bối vô giá của Lâm Lung. Một chiếc đại biểu cho ân nhân cứu mạng cũng là mối tính đầu, một chiếc đại biểu cho người yêu hiện tại.

Lâm Lung đã từng mỉm cười nói với bạn mình rằng nếu như không thể quên được ân nhân, chỉ sợ cả đời cô sẽ không có ai thèm lấy. Giờ nghĩ lại, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối. Không phải sao? Mặc dù cô chưa quên được anh lính kia, nhưng dù sao cũng đã xuất hiện một Long Tuyền có thể so được với anh ấy, cũng có thể tiến vào lòng cô, hoàn toàn chiếm lấy vị trí quan trọng nhất.

Ai nói trong lòng một người không thể đồng thời có hai người? Ai nói nhiều người sẽ chia sẻ tình yêu? Không phải, ở trong lòng Lâm Lung, hai người đều quan trọng như nhau. Nhưng, một người là cảm kích và sùng kính, còn một người là tình yêu chân thành tha thiết mà thân mật.

Đang chìm trong tưởng tượng tương lai hạnh phúc, điện thoại di động bỗng vang lên tiếng chuông đàn tranh cỏ. Đầu bên kia điện thoại là môt giọng nam xa lạ: “Là Lâm Lung? EMS chuyển phát, phiền cô đến cửa chung cư ký nhận.”

Chuyển phát? Lâm Lung chắc chắn gần đây cô không mua gì trên mạng, cũng không có bạn bè nói muốn gửi đồ tới đây. Như vậy chính là giấy điều tra mà gần đây cô mỏi mắt mong chờ như hòn vọng phu?

“Tôi xuống ngay!” Lâm Lung kích động, trái tim thình thịch thình thịch nhảy thực nhanh. Ba bước cũng thành hai bước lao xuống lầu, như một làn khói chạy đến cổng chung cư nhận chuyển phát, vừa ký tên vừa nhìn địa chỉ gửi là Vân Nam. Không biết vì sao, cô lập tức yên tâm.

Mừng rỡ cầm tài liệu lên lầu, Lâm Lung mở ra xem nhất thời sửng sốt.

Nội dung không nhiều, chỉ có hai tờ, nhưng điền cái này như nào? Long Tuyền thật là, cũng không viết một tờ giấy giải thích nên điền những thứ nào cùng gửi qua đây, chỉ đơn giản viết tham khảo đơn xin vào Đảng, nhưng Lâm Lung chưa từng viết đơn xin vào Đảng!

Tờ thứ nhất có bốn khoảng trắng, có một hàng không điền. Ngoài tên họ, trình độ văn hoá, ngày tháng năm sinh thì phần “bản thân” đáng ghét này nên viết như nào? Nông dân, dân thành phố, người bản địa, gia thế trong sạch?

Lâm Lung hết ý kiến, quyết định cứ để trống phần đó trước, xem tờ sau đã. Tờ thứ hai là tình hình chính trị, hình như chỗ này phải viết là “quần chúng”, nhưng nếu viết chỗ này là quần chúng thì bảng phía trên viết gì?

Phía dưới là địa chỉ, hộ tịch, sở tại thì không có vấn đề gì, nhưng tính chất hộ tịch lại là cái gì?

Còn có phần sau tờ thứ nhất và một chỗ trống lớn, yêu cầu điền “Thành viên chủ yếu trong phạm vi gia đình trong quá khứ và hiện tại, nghề nghiệp quan hệ chính trị với nhau như thế nào.” Thành viên chủ yếu trong phạm vi gia đình là gì? Là chỉ viết dòng chính hay viết cả dòng thứ họ hàng? Dòng chính là viết cha mẹ hay phải viết ba đời?

Rối rắm nhất là câu “nghề nghiệp có quan hệ thế nào với thái độ chính trị”. Làm ơn đi, một câu nói dài như vậy cũng không ngắt nghỉ, là muốn biết nghề nghiệp là gì hay muốn biết thái độ chính trị như nào? Lại nói, nghề nghiệp có liên quan gì đến thái độ chính trị, cuối cùng là đang đùa cái gì vậy?

Nhìn lại tờ thứ hai “Quan hệ với mọi người, thái độ chính trị như thế nào”. Quan hệ giữa người với người là viết bạn bè, bạn học hay là hàng xóm, họ hàng xa? Lại thái độ chính trị, thái độ chính trị này phải viết như nào? Một lòng hướng Đảng?

Dưới cùng còn có hai chỗ cần con dấu của địa phương, con dấu của cơ quan thì tốt hơn. Còn một chỗ là “chính quyền thị trấn, đơn vị hành chính của khu phố (hoặc đồn công an)”. Lâm Lung đoán dấu phẩy này là có nghĩa là giống nhau. Tức là lấy con dấu của chính quyền ở địa phương xử lý hoặc con dấu của đồn công an. Khu chính quyền? Đi đến đâu?

Rối rắm nhất vẫn còn ở phía sau, Lâm Lung không hiểu sao bỗng thấy phía dưới tờ thứ hai có một hàng chữ nhỏ “Biểu này phải do cơ quan hoặc quản lý chi nhánh điền, bản thân không thể tự điền.”

Nhìn đến đây, quả thật cô có loại kích động hộc máu ngã xuống đất – bản thân không thể tự điền vậy gửi cho tôi làm gì? Tổng cộng có hai tờ, ít nhất có gần một nửa không biết nên viết cái gì, gửi đến cơ quan sẽ có người biết điền sao? Quân nhân khôn khéo như vậy sao lại không gửi thêm một bản mẫu hợp lệ đến cho người ta làm mẫu chứ?

Cô nương Lâm Lung không còn gì để nói mở máy tính ra, nhắn lại trên QQ, MSN, Email của Long Tuyền một câu nói giống hệt nhau: Đã nhận được biểu, không điền, mau gọi điện lại.

Đợi ba ngày vẫn không có hồi âm, cô đành phải nhắn lại ở QQ, thuận tiện gửi luôn Email cho Trác Nhất và Tiếu Lực Dương, cũng chỉ có một câu nói: có việc gấp tìm Long Tuyền, giúp tôi chuyển lời, cám ơn.


Lại đợi ba ngày vẫn không có động tĩnh, Lâm Lung không kìm được tức giận. Thường ngày sau bữa cơm chiều Long Tuyền vẫn luôn lên mạng hoặc gọi điện cho cô, vậy mà vào lúc này có việc gấp tìm anh, tìm một vòng cũng không có tin tức.

Gọi điện thoại đến đội của anh, được rồi, ba người đều là “không tiện nghe điện thoại, có chuyện xin nhắn lại”. Có lẽ là làm nhiệm vụ, bọn họ ở cùng một phân đội, khi làm nhiệm vụ cũng sẽ làm cùng nhau.

Như vậy có thể thấy được bình thường liên lạc thường xuyên cũng không phải chuyện tốt. Sau khi dưỡng thành thói quen, đến lúc quan trọng sẽ không thể chịu được cảm giác đau khổ khi chờ đợi kia.

Lâm Lung tìm một diễn đàn quân tẩu nổi tiếng trên Baidu trưng cầu một phen. Cũng co lời khuyên, nhưng cô không dám làm theo, sợ Long Tuyền là bộ đội đặc chủng, cách điền sẽ không giống. Biểu chỉ còn lại một phần, cũng không biết photo có được hay không, chẳng may điền loạn lại trở thành phế thải thì xong.

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy tờ giấy kia, rất có loại kích động muốn vò nát nó. Cô cắn răng lẩm bẩm: “Nhóc Tuyền à nhóc Tuỳen, khi nào thì anh mới có thể ‘nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quý’* đây?”

*Nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quý: mặt trời lặn nhuộm hồng tây sơn, chiến sĩ mang đồ về trại.Hai mươi ngày, đối với người bận rộn đến mức một ngày không thể lo ba bữa thì chỉ là một nháy mắt, còn với người mỗi ngày nóng nảy chờ đợi mà nói lại rất dài, dài đến mức Lâm Lung không kịp đợi đến ngày Long Tuyền về căn cứ liền điền lung tung vào biểu rồi gửi lại cho anh.

Chờ đến khi Long Tuyền làm nhiệm vụ trở về mở chuyển phát ra, nhìn biểu mà cô gửi đến thì dở khóc dở cười.

Anh bớt thời gian gọi điện thoại cho Lâm Lung, nói biểu mà cô điền không hợp cách, từ đầu tiên đã sai lầm rồi: l-q/d “Phần ‘bản thân’ em chọn một thứ thích hợp nhất trong ‘công nhân, nông dân, cán bộ, quân nhân, học sinh’.”

“Cái gì cũng không phải!” Lâm Lung vẫn không hiểu: “Tại sao điền ‘quần chúng’ lại sai?”

“ ‘Quần chúng’ là chỉ trạng thái chính trị, em là giáo viên nhân dân thì không tính là cán bộ, vậy thì viết là công nhân đi.” Long Tuyền lại tiếp tục cười nói phần tình huống chính trị cô viết chân thành như đơn xin vào Đảng. Thật ra thì đó chính là chính trị trong sạch không có ghi chép phạm tội, không tham gia xã đoàn tổ chức phi pháp là được: “Kinh nghiệm xã hội em viết từ lớp 7* là được, l-q'd không cần viết cả tiểu học vào đây, biểu này không đủ cho em viết, hơn nữa mỗi một câu lạc bộ đừng quên viết người chứng minh; còn có quan hệ giữa người với người sao lại chỉ viết mỗi một chữ ‘không’? Nhà ai mà không có quan hệ giữa người với người? Rất qua quít rồi, l0q7d cần điền sức ảnh hưởng của gia đình và người thân đối với em. Còn có bên dưới, đến phường xin dấu là được, em chạy đến Uỷ ban Kế hoạch à? Thế nào lại là con dấu của Kế hoạch hoá gia đình?”

Nói xong Long Tuyền không nhịn được nở nụ cười, tất cả bị cô điền sai hết, mà sai rất buồn cười.

“Vậy ý của anh là em điền sai rồi, còn xin dấu sai đúng không?” Lâm Lung vừa nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười thì toàn thân bốc lửa, l[q]d liên thanh nói: “Anh gửi biểu trống không đến đây ai biết điền như nào. Ngày cả mì ăn liền cũng có hướng dẫn sử dụng! Em chạy từ đơn vị lực lượng vũ trang của chính quyền thành phố lại bị nhân viên giao dịch nói không xử lý, sau đó bị đùn đẩy đến uỷ ban phường, uỷ ban phường lại nói bọn họ không dám bảo em đến đồn công an, l[q]d đông công an lại nói em trở lại phường đến bộ phận Kế hoạch hoá, chạy mất một tuần! Giống như tú cầu bị ném xuống, thoáng cái lại bị ngăn lại, em có lỗi sao?”

“Không có! Chưa nói là lỗi của em! Bảo bối, cực khổ rồi!” Long Tuyền vội vàng bày tỏ con dấu này vẫn hợp lệ, cuối cùng đến bệnh viện bộ binh kiểm tra sức khoẻ có kết quả là không còn vấn đề, nhưng nội dung điền trong bểu bị sai, cần điền một lần nữa.

“Con dấu này có thể dùng sao?” Lâm Lung hỏi một câu, sau đó kiêu ngạo đáp: “Em còn gửi một biểu còn trống đến, tự anh điền rồi nộp lên đi. Em không hiểu, anh hiểu, vậy anh điền!”

Trống không? Long Tuyền mở một phong thư khác trong chuyển phát ra nhìn, quả thật bên trong là một biểu trống, hơn nữa trên nền giấy trắng còn có một con dấu đỏ.

“Con dấu này ở đâu ra?” Long Tuyền nghi ngờ, phường có đóng dấu lên biểu trống sao?

Cô nương Lâm Lung hả hê nói: “Giống không? Giống như đúc chứ? Cầu Cửu Kiều, chỉ mất 30 đồng.”

Long Tuyền đang uống trà phun thẳng ra ngoài – con dấu giả! Con giấu già mà còn muốn gửi đến bộ đội luôn giữ bí mật vọng tưởng* thông qua thẩm tra chính trị! Đây không phải gan lớn, mà là làm xằng làm bậy!

*Vọng tưởng: mơ ước hão huyền.

Trung tá Long cầm ngay cái bật lửa ở trên bàn lên, dứt khoát đốt biểu kia đi, huỷ thi diệt tích. Sau đó anh nhỏ giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Anh… anh thật muốn đánh mông em! Có hiểu cái gì là thẩm tra chính trị không?”

“Ai bảo bọn anh lại phiền phức như vậy? Em không muốn làm lại một lần nữa đâu, gửi tới gửi lui không chê phiền à?” Lâm Lung chết cũng không hối cả nhấn mạnh nói: “Anh xem có khác nhau không? Em đã lấy bản chính đặt lên để so sánh, giống nhau như đúc, không có vấn đề gì!”

“Giống nhau như đúc cũng không được” Long Tuyền liếc mắt nhìn đống tro trong gạt tàn thuốc, sau đó cắn răng nói: “Việc này là phạm pháp! Thái độ của em đoan chính có được hay không? Chút lòng kiên trì ấy cũng không có sao? Chúng ta còn cả một đời phải trải qua, không chừng sau này sẽ còn gặp phải rất nhiều chuyện tương tự như này.”

“…” Lâm Lung trần mặc, sau đó nói thầm: “Em nói này, bộ đội các anh rối rắm như vậy, hỏng mất một cái biểu có phải liền đào thải một quân tẩu không có tính nhẫn nại hay không?”

Long Tuyền bị vấn đề như vậy làm cho buồn cười. Anh cũng không trả lời ngay, chỉ nghiêm túc hỏi cô: “Em muốn bị loại bỏ sao?”

Lâm Lung nghẹn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, anh gửi lại đi, nhớ kèm hướng dẫn. Nhanh một chút, đừng lề mà lề mề.”

“Đã sớm đoán em sẽ điền không được, lúc vừa gửi đi anh liền hối hạn không gửi bản mẫu cho em. Nhưng lúc đó có chuyện, chưa kịp bổ sung. Nhưng là, không cần gấp.” Long Tuyền an ủi Lâm Lung, không để ý nói: “Những trình tự khác cùng tiến hành, nói không chừng mấy ngày nay đã có người gọi điện thoại đến cơ quan em để hỏi thăm tình hình rồi. Về phần biểu, ngày mai hoặc ngày kia sẽ có người từ đơn vị của anh đến gặp mặt nói chuyện với em, thuận tiện mang đến. Lúc đó có thể để anh ấy hướng dẫn em điền.”

“À! Hả? Phỏng vấn à?!” Lâm Lung lập tức khẩn trương, không ngừng hỏi người đến là ai? Phải tiếp đãi như nào? Có cần cho bao lì xì hay không?

“Đừng khẩn trương, lãnh đạo trực tiếp của anh, bạn thân. Gọi anh ấy là ‘anh Chu’ đi, đến lúc đó để anh ấy mời em ăn cơm!” Long Tuyền cười giải thích: “Anh ấy có việc cần đến Thành Đô, vì vậy kiên quyết đòi gặp mặt nói chuyện với em. Việc này vốn không cần anh ấy làm.”

Lâm Lung hiểu ra: “Chính là người anh lưu là ‘Chu Bái Bì’* trong điện thoại? Tên gọi như vậy mà có thể mời người khác ăn cơm?”

“Đó là trong lúc huấn luyện anh ấy ‘hung ác’ với bọn anh nên mới bị gọi là lột da*, mà không phải là ‘vắt cổ chày ra nước’*.” Long Tuyền buồn cười biệt hiệu của đồng đội mình: “Anh Chu không khó tính, khi nào gặp mặt em sẽ biết. Đúng rồi, em có người bạn nào có tuổi tác lớn mà chưa cưới muốn gả cho quân nhân không?”

*Bái Bì (扒皮), lột da (扒皮). Ở những chương trước mình đã giải thích nhân vật Chu Bái Bì này là ai rồi nhé, mình giải thích lại. Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của Cao Ngọc Bảo. Câu này là có liên quan đến tính cách keo kiệt của nhân vật Chu Bái Bì, mà từ lột da và Bái Bì lại giống nhau nên Long Tuyền mới nói như vậy.

“Làm gì? Đã ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi? Lâm Lung nói, sau đó lại suy đoán có phải Long Tuyền định giật dây cho “anh Chu” đó không.

Quả nhiên, câu tiếp theo Long Tuyền dứt khoát đề nghị: “Trên nguyên tắc thì Chu Bái Bì phải tiếp xúc với bạn em một chút, tìm hiểu tình hình của em, liền tìm mấy người bạn chưa cưới nghiêm túc đến cho anh ấy gặp được không? Nhân phẩm tốt, nhưng là già rồi mà không lấy được vợ, một thặng nam lớn tuổi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Anh ở bên cạnh nhìn cũng thấy gấp.”

“Xin hỏi tuổi lớn như nào? Đấu chiến thắng Phật?” Lâm Lung nghĩ tới việc đối phương là một Thượng Tá đoan chính, nếu thăng cấp theo như bình thường đúng niên hạn, vậy không biết già đến mức nào! Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lão thủ trưởng Hứa Tam Đa mập mạp trong “binh lính đột kích”, nghĩ tới việc giới thiệu đối tượng cho “hắn ta” cô liền cảm thấy rét lạnh.

“Năm 72, 36 tuổi bằng anh trai anh.” Long Tuyền nói tuổi của đội trưởng Chu, lại giới thiệu sơ lược bối cảnh của anh ta. Cha là bác sĩ về hưu, nổi tiếng ở bản địa, tự mình mở một phòng khám bệnh; mẹ làm nghề nông, thật ra thì ruộng trong nhà đều đã cho thuê, rảnh rỗi thì chơi đùa mà thôi; có một anh trai là kiến trúc sư, chị dâu làm giáo sư, tiếp đó là hai cháu trai đang đi học.

Tóm lại gia cảnh không kém. Về phần tại sao không tìm được vợ, đó là bởi vì anh ta không may mắn, yêu ba người gần đến lúc kết hôn thì bị bỏ rơi. Nguyên nhân bị bỏ không giống nhau, nhưng kết cục thì như nhau – đâm dao vào trái tim anh ta.

Trái tim thiết huyết của quân nhân cũng giống như người bình thường, bị thương sẽ đau, sẽ đổ máu, sau đó sẽ thất vọng, thậm chí là trốn tránh.

Nghe Long Tuyền miêu tả, Lâm Lung phác hoạ một hình ảnh ở trong đầu. Mặc dù anh ta hơi lớn tuổi, lớn hơn cô gần mười tuổi, nhưng cô vẫn đồng ý kêu gọi mấy người bạn tốt chưa cưới đến, xem có người nào có thể cọ sát ra tia lửa tình yêu với Thượng tá Chu Bái Bì hay không.

Buổi trưa ngày tiếp theo, cô nương Lâm Lung nhận được điện thại của Thượng tá Chu, nói anh ta đã ở Thành Đô, chờ buổi chiều anh ta làm việc xong thì sẽ hẹn gặp cùng nhau ăn cơm tối.

“Em dâu chọn nhà hàng, anh chỉ tới một mình. Có hai yêu cầu, một là anh không kiêng ăn, nên muốn ăn món cay Tứ Xuyên; hai là không được tranh trả tiền, nếu không ngày mai anh sẽ không ‘phỏng vấn’ bạn em, bạn học!” Hai câu, anh ta nói gọn gàng mà dứt khoát, hơn nữa trong lời nói còn chứa ý cười, giọng điệu du dương trầm bổng rất có cảm giác hí kịch.

Bị uy hiếp, mới nói ba câu đã bị cười nói liên miên uy hiếp! Lâm Lung bị chấn động một phen, hình tượng “quân nhân đau buồn vì tình” nháy mắt bị sụp đổ. Trong giọng điệu của đối phương không có chút gì gọi là bi luỵ, thậm chí còn có phần “du côn”. Sau đó, cô cũng trả lời rất dứt khoát: “Anh ở cầu Mài Tử sao? Vậy thì đến quán cay Tứ Xuyên đường Trí Dân giữa phố 12 đi, khoảng cách không xa, giá tiền không mắc, mùi vị chính cống. Được không?”

“Được! Em đừng cố ý tiết kiệm tiền thay anh là được.” Thườn tá Chu hoàn toàn đồng ý, sau đó nói khoảng 6h anh ta sẽ đến, tiếp theo liền cúp điện thoại.

Lâm Lung còn chưa kịp hỏi anh ta có thể tìm đường hay không thì trong điện thoại đã truyền đến âm thanh “tút tút”. Cô im lặng cầm điện thoại, cũng quá mạnh mẽ vang dội rồi. Không ngờ thời gian trò chuyện điện thoại chưa tới một phút! Khó trách không có ai thích, dù là một anh chàng rất đẹp trai nói chuyện tình yêu giống như mang binh đánh giặc thì con gái sao có thể thích.

5h chiều, cô nương Lâm Lung trang điểm ăn mặc thoả đáng sớm ra cửa đi đến quán ăn. Cô tình nguyện đi bộ ở gần đó, còn hơn là đến trễ để lại ấn tượng xấu cho đối phương.

Một người ngay cả gọi điện thoại cũng tiết kiệm thời gian sẽ không thích chờ người khác chứ? Lâm Lung phỏng đoán như vậy, kết quả 6h tối cô ở quán ăn không đợi được người, chỉ nhận được một cuộc điện thoại. Anh Chu ở đầu bên kia vô cùng xấu hổ nói: “Xin lỗi em dâu, tạm thời anh không đến được. Vừa rồi gọi xe chuẩn bị đến đó, đi được nửa đường thì bỗng có một phụ nữ có thai vọt tới ngã trước xe, xuất huyết hôn mê. Vì để giúp lái xe chứng minh anh ta không đâm người nên anh đành theo tới bệnh viện, bây giờ vẫn đang ở Hoa Tây. Em ăn trước đi, tối nay anh sẽ liên lạc với em sau.”

Thật ra thì, mấu chốt là người lái xe kia sợ đến chân cũng nhũn ra, cửa xe cũng không dám mở, là Chu Thuần ôm người phụ nữ có thai này lên taxi, lại lái xe như bay đến bệnh viện, sau đó tận mắt chứng kiến người phụ nữ đó sinh non. Mặc dù bây giờ đang trả lời câu hỏi của cảnh sát nhưng có thể thấy được người phụ nữ này vẫn chưa tỉnh lại. Anh lo lắng cho người ra nên không thể rời đi.

“Vậy buổi tối anh ăn cái gì? Cũng không biết phải đợi đến bao giờ, nếu không để tôi mang thức ăn đến đó đi!” Lâm Lung nghe mà vui vẻ, lại gặp Lôi Phong*, toàn đội bọn họ đều là Lôi Phong sao?

*Lôi Phong: Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.

Sau đó, cô không để ý đến việc Chu Thuần phản đối, mua bữa tối gọi xe đi tới bệnh viện, muốn nhìn vị Lôi Phong này như nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui