Editor: Lyly
Húc Nghiêu vừa nghe tin tức mà Ô Qua báo,không khỏi bật cười ra tiếng: Ngài Phỉ Thúy thật đúng là chân nhân bất lộ tướng ( ý chỉ những người tu hành đắc đạo). Nhưng mà Ô Qua chỉ giải quyết người kia, thế nên bây giờ Lăng Vi không cần phải trốn nữa
Nghĩ đến đây, anh sắp xếp nhanh tài liệu bên cạnh, cầm chìa khóa xe đi ra cửa, không ngờ rằng mới ra cửa lại gặp Âu Chấn Gia
Âu Chấn Gia cũng không hỏi anh muốn đi đâu, chỉ đem một cái hộp nhỏ trên tay đưa cho anh:" Giúp tôi đem vật này đưa cho Diệc Trúc, và nói với cô ấy một tiếng, tôi cùng con luôn luôn chào đón cô ấy trở về nhà"
Húc Nghiêu kinh ngạc một chút, không biết tổng giám đốc Âu rốt cuộc có biết anh vẫn luôn biết Diệc Trúc đang ở đâu hay không? Anh giả bộ ngây ngốc mà hỏi:" Địa chỉ nhận hàng ở đâu?"
Âu Chấn Gia vỗ vai anh một cái:" Này nhóc, tôi cũng không truy xét cậu nữa, cậu đừng có tính toán mà gạt tôi sao? Diệc Trúc chính xác là đang ở nhà trước đây của chúng tôi, cậu cho rằng tôi không biết bây giờ Lăng Vi cũng ở đó sao?"
Húc Nghiêu đứng hình tại chỗ, nhìn bóng Âu Chấn Gia đã đi xa, lúc này mới phục hồi lại tinh thần
***
Lăng Vi đang ở trong phòng kiểm tra lại số tiền trong tài khoản mình gửi ngân hàng, không ngờ cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Diệc Trúc căng thẳng nói:" Vi Vi, cậu chạy nhanh đi". Nhìn vẻ mặt của cô ấy nghiêm túc không hề giống đang nói đùa
Lăng Vi cất kỹ sổ vào, rồi hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra
Diệc Trúc đưa ra 1 cái bọc, nhét vào trong lòng cô, nói:" Đi ra ngoài đưa cái này cho Tấn Húc Nghiêu, nhờ anh ta chuyển giùm, bây giờ tớ không có thời gian để nói với cậu, hôm nay cậu đi đi không cần trở về, ra ngoài ở riêng một ngày". Nói xong muốn đẩy Lăng Vi đi
Lăng Vi không có cách nào liền kéo Diệc Trúc:" chị em tốt của tớ ơi, có chuyện gì khiến cậu khẩn trương như vậy. Chẳng lẽ có xã hội đen tìm đến cửa sao?"
Diệc Trúc lườm cô một cái, quát lên:" Cho cậu đi ra ngoài cọ sát, đừng nói những lời không có ích này. Cậu nhớ rằng tớ là chủ cho thuê nhà, phòng này tớ sẽ chiếm dụng trong ngày hôm nay"
Nhìn bộ dạng hung dữ của Diệc Trúc, Lăng Vi ngược lại vô cùng bình tĩnh, cô đem bọc nhét lại vào tay Diệc Trúc:" đừng làm chuyện giống như đang giao phó hậu sự( việc đám tang) cho tớ vậy, cậu chắc là phải hiểu rõ tớ, tớ sẽ không dễ dàng bị dọa cho sợ. Nếu như cậu không nói, tớ sẽ ở đây chờ, xem xem đến cùng là cậu muốn tớ tránh người nào, đến lúc đó tự nhiên mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi"
Diệc Trúc oán giận lườm cô một cái:" Tiểu Tổ Tông, hết cách với cậu, là K đến đây, thật không biết tại sao anh ta lại biết địa chỉ trong nước của tớ. Tớ từng nói với cậu, anh ta là người không bình thường, cho nên cậu nhanh chạy đi, đi ra ngoài giúp tớ tìm người đến giúp. Tớ sẽ đối phó với anh ta một lúc, hi vọng cậu có thể tìm được người giúp"
Lăng Vi giận tái mặt không nói được tiếng nào, sau đó bắt buộc mang bọc đi ra khỏi cửa
Khi Húc Nghiêu đến nhà Lăng Vi, cũng là lúc Lăng Vi vội vàng mở cửa ra ngoài, hai người khi nhìn thấy đều sững sờ một chút
" Em tính đi ra ngoài?". Húc Nghiêu hỏi
Lăng Vi lách mình qua, đóng cửa lại, cố gắng bình tĩnh nói:" Đúng tôi muốn ra ngoài, anh tìm tôi có việc gì ư? Chúng ta đi rồi hãy nói". Đang nói chuyện cô không để ý đến việc, mình lôi kéo cánh tay của Húc Nghiêu, một nửa đẩy một nửa lôi anh đi
Húc Nghiêu đoán trong phòng chắc có việc gì kỳ quái, nếu không Lăng Vi sẽ không đuổi khách, nhưng anh cũng không hỏi nhiều. Lúc đi, bước chân của Lăng Vi có chút gấp gáp, lúc xuống cầu thang suýt nữa bước hụt, may mắn là có Húc Nghiêu kéo lại, mới có thể đứng vững
Húc Nghiêu cầm tay cô, không hiểu mà hỏi một câu:" Thật xin lỗi, tôi biết chuyện này không nên hỏi, nhưng rốt cuộc cô đang trốn tránh cái gì?"
Lăng Vi dừng bước chân lại, nhíu mày nói:" Chạy nhanh thôi, tôi sợ anh sẽ thấy những thứ không nên nhìn"
Cô vừa nói dứt lời, dưới lầu vang lên tiếng bước chân, từng bước từng bước, nghe bước chân có thể thấy được là người đàn ông đi giày da. Mặt Lăng Vi biến sắc, lôi kéo Húc Nghiêu nhanh chóng ẩn mình vào phòng nhỏ bên cạnh cầu thang, sau đó nín thở nghe
Tiếng bước chân dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước lên lầu
Lăng Vi thờ phảo nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Húc Nghiêu cách cô chưa đến 1 gang tay, anh đối với hành động hôm nay của Lăng Vi cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến cô né tránh như vậy?
Lăng Vi ho một tiếng, bởi vì hai người cùng chen chúc trong một phòng nhỏ mà mặt cô có chút nóng lên, cô muốn giấu đi xấu hổ mà nói:" chuyện này khi nào có cơ hội tôi sẽ giải thích cho anh sau, bây giờ anh nên đi trước đi"
Húc Nghiêu khẽ cười:" tình huống này tôi có thể tưởng tượng được, nhưng mà tôi chỉ có thể đoán được một chút là, do người kia mới làm em hốt hoảng như vậy? Với lại người đó là đàn ông? Là bạn cùng phòng của em chọc giận anh ta?"
Nghe xong lời anh nói, Lăng Vi gật đầu đồng ý, người đàn ông trước mắt này cũng có chút khả năng, cô lại lắc đầu một cái:" tôi muốn anh đi là cũng muốn tốt cho anh. Người đàn ông vừa rồi là K, khi ở Belfast thì biết anh ta. Thời gian này anh ta thường xuyên theo Diệc Trúc,nghe nói cũng chưa có kết hôn, xem như anh ta cùng Diệc Trúc cũng coi là có quen biết. Chẳng qua là có một lần anh ta uống say, đến chỗ làm việc của Diệc Trúc quậy phá, còn nói là muốn đem người phụ nữ của anh ta đi, tuy rằng anh ta là kẻ say rượu, nhưng vẫn làm cho nguyên cả đài T rối tinh rối mù, Diệc Trúc cũng vì vậy mà mất việc. Diệc Trúc có tính tình khá nóng nảy, cô ấy tức giận liền chạy về phía anh ta mà đánh, nhưng mà anh ta cũng không đánh trả, mà muốn kéo cô ấy lên núi Alpes xem mặt trời mọc. Diệc Trúc nghi ngờ anh ta có vấn đề, nên giả bộ đồng ý với anh ta, sau đó lại dẫn anh ta đến đồn công an.... Có một khoảng thời gian này không thấy anh ta, nhưng không biết sao anh ta lại có thể tìm được đến chỗ này...."
Húc Nghiêu đỡ lấy vai của Lăng Vi:" Nghe này, việc đầu tiên của chúng ta là chưa biết anh ta đến đây với mục đích gì, chỉ là có một chút bất ngờ
Theo khẳng định, anh ta là đến tìm Diệc Trúc, không có quan hệ gì với em, cho nên trước hết em nên theo tôi đi. Thứ 2, Diệc Trúc cũng có nói là muốn em làm việc gì, thì em hãy nghe theo lời cô ấy, đi làm tốt chuyện cô ấy giao, tin rằng cô ấy sẽ xử lý tốt mọi việc. Thứ 3, người đàn ông kia không phải nói muốn mang Diệc Trúc đi sao, với thần trí mơ hồ của anh ta, tạm thời sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với Diệc Trúc"
Lăng Vi thừa dịp Húc Nghiêu chưa chuẩn bị, bất ngờ ôm lấy cơ thể anh, sau đó nhanh chóng đẩy ra, nhưng giây phút này hai tay cô bị Húc Nghiêu túm lấy, chỉ thấy trong tay cô đang cầm một chiếc điện thoại di động
Húc Nghiêu bất đắc dĩ nói:" Biết tính em nóng vội, tình huống bây giờ còn chưa biết rõ ràng, em muốn gọi điện cho ai? Công an? Nếu như người đàn ông kia chỉ đến nói chuyện, không có mục đích xấu gì thì làm sao?
Lăng Vi căng thẳng liếc nhìn chiếc điện thoại, sau đó bắt đầu tìm đến một số, cô vừa tìm vừa nói:số điện thoại của Âu Chấn Gia là bao nhiêu, tôi có cái này muốn đưa cho anh ta. Còn có, tôi thừa nhận anh nói đúng, cho nên tôi đợi để xem kết quả của vấn đề kia là gì, nếu như anh cho rằng muốn rời nơi thị phi này, thì xin mời, nếu anh muốn giúp đỡ, vậy làm phiền anh khi nào nghe thấy tiếng kêu cứu thì báo 110. Bất kể chuyện gì tôi cũng cảm ơn anh"
Khi nói chuyện cô ngẩng đầu bình tĩnh liếc mắt nhìn Húc Nghiêu một cái, ý muốn bảo anh bấm số, bởi vì điện thoại của anh có lưu tiếng anh, cùng những chữ viết tắt, nên không thể nhìn ra ai là ai được
Húc Nghiêu mỉm cười, giơ tay:" Người cuối cùng em muốn tìm là Âu Chấn Gia, nếu có anh ta xen vào, chắc chắn rằng chuyện này sẽ rất nhanh chóng được giải quyết. Vì vậy đưa di động cho anh"
Lăng Vi không chút do dự mà đem điện thoại trả về, trong giọng nói cũng không hề khoan nhượng:" Anh xác định tìm anh ta có ích sao? Bọn họ đã ly hôn, anh ta có tấm lòng độ lượng giúp vợ trước giải quyết vấn đề sao?"
" Ly hôn có thể tái hôn, chỉ cần tình cảm còn thì chuyện gì cũng có khả năng". Nói xong Húc Nghiêu bấm số điện thoại của Tổng giám đốc Âu,..."
Lăng Vi nói cám ơn sau đó muốn lên lầu, nhưng Húc Nghiêu lại lần nữa ngăn cản cô:" Đợi chút nữa"
" Còn có chuyện gì? Cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng mà trước khi Âu Chấn Gia đến, tôi còn muốn xác định xem Diệc Trúc có gặp nguy hiểm gì không, tất nhiên chuyện này không có quan hệ với anh, anh có thể rời đi". Giọng nói của Lăng Vi hơi lạnh, trên mặt lại biểu hiện không còn chút kiên nhẫn, giống như là vì bất mãn Húc Nghiêu luôn ngăn cản cô đi lên
Húc Nghiêu đành phải lôi kéo cô đến bên cạnh mình:" Mặc dù không biết có phải em đang khích tướng anh không, nhưng nếu anh đã biết có chuyện này, anh không thể nào bỏ đi một mình. Đi thôi, anh cùng với em lên xem có chuyện gì, nhưng mà anh hi vọng em không nên quá xúc động, anh nghĩ không cần nói em cũng biết sẽ có hậu quả gì". Anh đem tay Lăng Vi cầm chặt trong lòng bàn tay, sau đó lôi kéo cô bước đi thật nhẹ lên lầu
Lăng Vi khẽ cấu ở sau lưng anh
Khóe miệng cô, nhìn bàn tay đang nắm tay mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, lúc này trong đầu có 1 suy nghĩ: Diệc Trúc nói rất đúng, người đàn ông này cũng không tệ
Ở ngoài cửa có thể nghe lén được âm thanh cãi vã, còn những âm thanh lạ, Lăng Vi muốn xông lên bấm chuông cửa, nhưng lại nhớ tới lời căn dặn của Húc Nghiêu, thì nhỏ giọng hỏi anh phải làm gì bây giờ
Húc Nghiêu dựa sát vào lỗ tai cô nói:" nghe âm thanh ở bên trong có thể xác định Diệc Trúc không có việc gì, nhưng mà tổng giám đốc Âu đến đây cũng phải mất ít thời gian, xem ra chúng ta phải tạo ra hỗn loạn". Nói xong anh nhìn xem xung quanh, phát hiện trên khúc rẽ lên lầu có dụng cụ cứu hỏa. Nhanh chóng nhấn âm thanh báo động, anh nhanh chóng kéo Lăng Vi chạy nhanh xuống dưới lầu
Lăng Vi bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, tiếng chuông báo cháy càng ngày càng xa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhớ được trên lầu này cũng có camera quan sát, nếu bảo vệ nghe thấy tiếng chuông báo cháy, nhất định sẽ nhanh chóng lên lầu kiểm tra.... Cô nở một nụ cười, đến khi bị kéo xuống dưới lầu, mới có thể thở hồng hộc nói:" Tấn Húc Nghiêu, anh gặp rắc rối lớn rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...