Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chiếc ô tô dừng lại trước cổng. Tôi xuống xe, tay cầm theo túi đồ, hếch mặt lè lưỡi định đi vào nhà thì hắn chạy nhanh sang,nắm tay tôi kéo giật lại. Bất thình lình đặt nụ hôn lên trán tôi rồi cười toe:

-Mai gặp ở trường nha.

Tôi giơ tay định dọa nhưng hắn cười trừ một cái rồi lái xe ra về. Thật là, tên đốn mạt.

Tôi vừa bước vào nhà thì nghe cái giọng giễu cợt của Giả Kiệt.

-Hai người đang hẹn hò hả?

-Sao nào?

Tôi nói giọng khinh bỉ rồi đi vào phòng. Vừa nắm tay vào khóa cửa thì câu nói của hắn vang lên làm tai tôi lùng bùng:

-Nếu em không chấm dứt chuyện này thì chúng ta sẽ bay vào tuần sau.


Mặc kệ. Tôi không thèm để ý, vào phòng, khóa chốt cửa lại rồi lăn ra giường. Muốn chợp mắt quên hết sự đời nhưng tôi không tài nào ngủ được. Nếu cứ như thế này thì không được. Cái con gà xì que kia phải ống ra khỏi nhà thôi. Cái ý ngĩ đó cừa xuất hiện thì đã phải gạt phắt đi cì cảm giác tội lỗi dâng lên. Hix. Chúa ơi! Sao con phải chịu cảnh này? Hixhix, muốn khóc quá.

Mặc xác cái con gà xì que ấy nhưng tôi chỉ chợp mắt được một lúc. Đến sáng, hai con mắt của tôi thâm cuồng lại. Thật tồi tệ. Mặc nguyên bộ quần áo hôm qua, tôi mở cửa bước ra khỏi phòng. Tên Giả Kiệt ở trong bếp cùng một thằng cha khác. Hắn cúi chào tôi:

-Cô chủ! Vào ăn sáng đi.

-Tiếc thật, tôi không phải cô chủ của anh.

-Thiếu gia đã nói thế mà.

Hóa ra hắn là trợ lý của Giả Kiệt. Tôi tặc lưỡi, tiến lại tủ uống cốc nước.

-Em ngồi ăn sáng đi.

-Phiền phức.


Tôi buông một câu lạnh tanh.

-Cô chủ,chị ngủ không ngon à? Mắt của chị sao lại…

-Im lặng và lo cho thiếu gia của cậu đi.

Tôi thay đồ, túm tóc lên cao rồi đi học. Ra đến cổng thì thấy Hoàng Ân và Giả Kiệt đứng cạnh một chiếc ô tô. Hoàng Ân tíu tít:

-Cậu chưa ăn sáng đúng không? Tôi chuẩn bị cho cậu rồi này.

Hoàng Ân vừa nói vừa giơ trước mặt tôi hộp cơm. Giả Kiệt nhìn tôi chằm chằm nói:

-Em lên xe đi, chúng ta cùng đến trường.

Tiếng lạch cạch của xe đạp tiến lại gần. Nhỏ Vi Diệp đeo kính, tai nghe nhạc lắc lư. Đến gần chỗ tôi, nhỏ hãm phanh, cười tươi. Hồn nhiên chết đi được. Nó đưa con mắt ngạc nhiên rồi nhíu mày nhìn tên trợ lý của Giả Kiệt. Chắc lại sợ anh nó có thêm một đối thủ đây mà. Tôi quát:

-Vi Diệp! Xuống xe mau.

-Ơ…

Xuống. Tôi đưa mắt lườm. Mọi người ngơ ngác trước thái độ của tôi, riêng Giả Kiệt hếch môi cười đểu. Chắc hắn đã đoán được hành động tiếp theo của tôi. Vi Diệp dựng xe bươc xuống. Tôi giật luôn cái máy nghe nhạc của nhỏ, ngồi lên xe phóng thẳng trước sự ú ớ của nhỏ và Hoàng Ân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui