Chợ Tây Hồ náo nhiệt quá, đầy đủ những thứ hàng để bán.
Thiên Phong dẫn Nhạn Thư vào một cửa hàng bán y phục vô cùng nổi tiếng:
- Cô muốn chọn loại vải nào, màu sắc nào cũng được, ta đều sẽ may cho cô.
- Huynh cứ chọn đại một màu đi.
- Thôi được.
Thiên Phong chọn lấy ba màu đỏ, hồng và tím, rồi kêu may mỗi màu hai bộ.
Sau đó chàng dẫn Nhạn Thư đi chơi khắp chợ.
Thấy nàng mặt chẳng biến sắc chút nào, chàng nói:
- Cô phải tươi lên một chút chứ, cứ như vậy người ta lại tưởng ta ức hiếp cô.
Thiên Phong nắm lấy tay của Nhạn Thư:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tâm trạng của nàng bây giờ đã khá lên một chút, thấy vậy, Thiên Phong liền kéo tay nàng đi khắp chợ, hết may y phục xong đến ăn kẹo hồ lô, rồi mua trâm cài tóc.
Thiên Phong ngẫu nhiên chọn được một cây trâm có đính hình hoa mẫu đơn, Nhạn Thư bất ngờ hỏi:
- Sao ngài biết ta thích hoa mẫu đơn?
- Chỉ là ngẫu nhiên thôi, ai ngờ lại đúng với loài hoa cô thích.
Khi chơi đã thấy muộn, họ mới cùng nhau ra chỗ cây cầu ở Tây Hồ:
- Ta nghe nói cầu Nại Hà ở Tây Hồ rất linh thiêng.
- Ta cũng đã từng nghe.
- Mọi người đều nói nó sẽ chứng kiến và khắc ghi mối lương duyên mà đôi nam nữ đã thề hẹn.
- Dù sao ta và ngài cũng đâu phải mối quan hệ đó.
- Ta chỉ ngẫu nhiên nhớ ra thôi, cô thấy tâm trạng đã khá lên chưa?
- Đa tạ ngài.
Ta muốn hỏi ngài một câu.
- Cô nói đi.
- Ngài thừa biết, ngài là con trai của kẻ thù giết cha ta, ngài không sợ?
- Ta đã từng nói rồi.
Ta và cha ta không giống nhau, thiên hạ ai cũng biết, hơn nữa, cô cũng không thể chút giận lây sang ta được, ta biết cô không phải loại người như vậy đâu.
- Ta trước nay sống yên bình ở Khúc phủ, chẳng mấy khi phải suy nghĩ nhiều, cũng chẳng màng chuyện gì xảy ra ngoài kia, cứ bình thản mà sống.
Giờ đây nhà tan cửa nát, sẽ chẳng còn ai bảo vệ cho ta được nữa, ta phải tự đứng lên thôi, phải mạnh mẽ để cha không thất vọng.
Thiên Phong lấy tay lau nước mắt cho Nhạn Thư, chàng nhẹ nhàng nói:
- Không phải vẫn còn ta hay sao?
- Ngài có bảo vệ ta được mãi đâu.
- Ta hứa, ta sẽ bảo vệ cô, mãi mãi, vĩnh viễn, dù cho đến hơi thở cuối cùng cũng phải thấy cô thật bình an.
- Ngài đâu cần phải nói vậy, ta cũng không phải huynh muội ruột thịt hay là nữ nhân của ngài, sao ngài phải liều mạng bảo vệ.
- Vậy thì từ hôm nay, cô sẽ là muội muội của ta, là nữ nhân của ta, được không?
- Ngài..
- Đúng lúc đang đứng trên cầu Nại Hà, dù không phải yêu nhau, nhưng cũng là thề hẹn sống chết có nhau, nhất định không được quên.
- Được, ta hứa với ngài.
Tối hôm ấy hai người ở lại ngắm pháo hoa, Nhạn Thư dựa đầu vào vai Thiên Phong, nàng cảm thấy mọi gánh nặng đều được trút bỏ, nàng tự nhủ: Cha, con đã tìm được đúng người rồi, đúng không? Có phải cha đã cố tình dẫn dắt con đến chỗ ngài ấy để ngài ấy bảo vệ con? Tuy cha ngài ấy đã giết cha, nhưng ngài ấy lại tốt với con như vậy, con không nhẫn tâm đối xử tệ bạc với ngài ấy, cũng không thể vì báo thù cho cha mà giết chết người vô tội, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của con.
Cha, con gái bất hiếu, không có được dũng khí đấy, nhưng sau này, con nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan ức cho cha và con, con hứa!
Trở về, Nhạn Thư đã có thể ngủ một giấc thật ngon, nàng cảm thấy thật sự an toàn khi ở cạnh Thiên Phong, thật sự tin tưởng chàng.
Cứ như vậy, ngày ngày họ gắn bó với nhau, sống hạnh phúc, dần dần, Nhạn Thư cũng gạt đi được nỗi đau khổ trong lòng để tiếp tục bước tiếp.
Còn Thiên Phong, chàng cũng âm thầm bảo vệ Nhạn Thư, rồi từ đó yêu nàng lúc nào mà không hay biết.
Hơn hai tháng trôi qua, nam nữ ở chung khó mà tránh khỏi nảy sinh tình cảm.
Lúc ấy cũng chính là lúc Thiên Phong hoàn thành việc viện trợ ở Tây Hồ, chàng muốn trở về để báo cáo với cha, thấy Nhạn Thư đang ngồi thêu một chiếc khăn tay hình hoa mẫu đơn, Thiên Phong bước vào, nàng giật mình bị kim đâm vào tay, nhưng vẫn cố giấu chiếc khăn ra đằng sau:
- Muội làm gì vậy?
- Không..
không có gì.
- Đưa ta xem, nhanh.
Thiên Phong lấy chiếc khăn tay từ đằng sau của Nhạn Thư, thấy tay nàng chảy máu, chàng tỏ rõ vẻ lo lắng:
- Sao muội bất cẩn quá vậy, lần sau không được thêu nữa.
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
- Ta nói không được là không được.
Mà muội thêu khăn tay cho ai vậy, ta thấy muội đã có một cái rồi mà.
- Ta..
tặng huynh.
- Tặng ta?
- Để huynh luôn mang nó theo, luôn nhớ đến ta.
- Muội thật sự nghĩ như vậy sao? Ta biết, bây giờ ta nói ra điều này hơi đường đột, nhưng đều là cảm xúc chân thành trong lòng ta.
Ta..
ta..
thích muội.
- Ta cũng vậy mà!
Thiên Phong vui sướng ôm lấy Nhạn Thư, nhưng niềm vui chưa được trọng vẹn thì chàng lại phải nói với Nhạn Thư:
- Ngày mai ta phải trở về Trữ Chu, muội..
Nhạn Thư bối rối, nàng không nói câu gì.
Đó cũng là điều dễ hiểu, không thể trách nàng, nàng không muốn về đó là vì không muốn nhớ lại quá khứ đau đớn trước kia.
Thiên Phong nắm lấy tay Nhạn Thư:
- Muội có tin ta không?
- Ta đương nhiên tin tưởng huynh.
- Vậy muội có đồng ý cùng ta trở về Trữ Chu?
- Ta..
- Quá khứ đã qua rồi, nàng không thể trốn tránh mãi được, vậy còn tình cảm của chúng ta, muội muốn nó cũng bị chôn vùi đi sao?
- Ta thật sự không đủ can đảm mà.
- Muội có ta, Thiên Phong ta đã từng thề sẽ bảo vệ muội.
Hơn nữa cha ta rất coi trọng ta, ông ấy sẽ không cản trở chúng ta đâu.
- Ta thật sự không muốn vào cung lần nữa.
- Ta sẽ luôn bên cạnh muội, sẽ không có ai dám động đến muội hết, tin tưởng ta.
Thiên Phong ôm chặt lấy nàng.
Người nàng cứ run lên bần bật, nàng thật sự không muốn trở về đó, nhưng chọn cách buông bỏ tình cảm còn đau khổ hơn, nàng tin tưởng Thiên Phong, tin tưởng chàng nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ lần nữa, nàng đã gật đầu đồng ý.
Trở về Trữ Chu.
Thiên Phong được chào đón nồng nhiệt, các vị quan thần trong triều cũng phải kính nể.
Thấy sắc mặt hoàng thượng vô cùng vui mừng khi thấy chàng, chàng vừa vào tới nơi đã quỳ xuống khấu kiến cha:
- Hài nhi khấu kiến phụ thân.
- Đứng lên con trai ngoan.
Ta đã đọc tấu chương con dâng lên, cha cảm thấy rất tự hào vì con.
- Hài nhi đa tạ cha.
Dân chúng Tây Hồ giờ đã an tâm sống tốt, công việc ổn định, không còn ai rơi vào tình trạng đói nữa, hạn hán cũng đã được giải quyết, hài nhi nguyện phân ưu cùng phụ thân.
Đúng rồi, lần này con đi, con đã tìm được nữ nhân mà mình thật sự mến mộ, con muốn..
- Mau mang đứa bé vào đây, ta muốn xem là ai đã lọt vào mắt của Thái tử, vì con đã lập được công lớn nên cha sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu của con, mau.
- Đa tạ phụ thân.
Thiên Phong ra ngoài, chàng dìu Nhạn Thư vào trong trước sự bất ngờ của bao nhiêu người.
Nhạn Thư khuôn mặt sợ hãi, bước đi nặng nề, nhưng Thiên Phong vẫn cố gắng trấn an cho nàng.
Hoàng thượng tức giận quát lên:
- Dừng lại.
Thái tử, con yêu thích ai ta đều không quản, nhưng với nữ nhân này ta tuyệt đối không đồng ý.
- Thưa phụ thân, hài như chỉ yêu một mình nàng ấy, kiếp này đã định sẵn nàng sẽ là thê tử của con.
Người vừa nói sẽ đáp ứng cho con, sao người lại nuốt lời.
- Thiên Phong, con bị nữ nhân này làm cho mù quáng rồi.
Hai tháng trước không lâu, chính cô ta và Khúc Ngôn đã hại chết ba vị trọng thần của triều ta, con còn muốn lấy ả làm thê tử, con điên rồi.
- Hài như hoàn toàn tỉnh táo, hài nhi hiểu rõ Khúc Thừa tướng nhất, ngài nhất định bị oan, hài nhi sẽ giải oan cho ngài, xin phụ thân cho hài nhi thêm thời gian.
- Nếu con đã quyết định yêu nữ nhân này, ta cũng không thể khuyên con thêm được nữa.
Được, ngày mai tổ chức hôn lễ, Khúc Nhạn Thư sẽ được xóa sạch tội danh, chính thức làm Thái Tử phi của Trữ Chu, Thiên Phong, vừa lòng con chưa?
- Đa tạ phụ thân, Nhạn Thư, chúng ta đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...