Lễ Ẩm thực.
Lễ Ẩm thực hai năm tổ chức một lần, là ngày trổ tài nấu ăn mọi người, toàn bộ những món ngon của lạ chưa bao giờ nhìn thấy đều sẽ có mặt tại đây.
Tất cả quan thần tứ phương đều có mặt đông đủ, Khúc Thừa tướng cùng con gái vào cầu kiến:
- Thần và ái nữ tham kiến bệ hạ.
- Con gái Thừa tướng quốc sắc thiên hương, quả nhiên giờ mới được chiêm ngưỡng tận mắt, đúng là đẹp không tả siết.
- Đa tạ bệ hạ đã khen.
- Chẳng trách Khúc thừa tướng lại coi trọng con gái như vậy, khanh mau ngồi đi.
Một vị quan khác hỏi:
- Thưa bệ hạ, thái tử sao không có mặt.
- Nó đã đi Tây Hồ được ba ngày rồi, đến đó để viện trợ cho dân lương thực.
- Thái tử không hổ danh là người yêu dân, không hề chậm trễ việc gì, bệ hạ đúng là có phúc lớn mà.
- Là con trai của trẫm, đương nhiên phải hơn người rồi.
Thôi, tất cả các cung nữ mau đi chuẩn bị đi, lát nữa sẽ dâng từng món lên cho các vị quan thần thưởng thức.
Khúc Thừa tướng cũng giục con gái mau đứng lên rồi đi cùng đám cung nữ kia vào nhà bếp.
Ngài thấy thương cho con, lại bị bệ hạ hạ nhục ngang hàng với đám cung nữ ấy, đúng là sai lầm khi cho nàng nhập cung.
Tên Du Thần cũng đi theo.
Món hôm nay nàng làm là bánh gạo nếp mà nàng yêu thích nhất, sau đó đến điểm tâm, rồi là trà hoa cúc.
Bánh gạo nếp là nàng thích ăn từ nhỏ, đã học làm đến nay được lăm năm rồi, còn là do chính tay mẹ dạy, đương nhiên sẽ có mùi vị không ai sánh bằng.
Tuy là những món ăn đã quen thuộc, không phải của ngon vật lạ gì hết, nhưng chắc chắn sẽ rất được yêu thích.
Sau một canh giờ làm bánh, cuối cùng nàng cũng hoàn thành xong.
Nàng tự tay trang trí sao cho đẹp mắt, rồi rời đi.
Thấy Nhạn Thư đã không còn trong bếp, Du Thần đuổi hết cung nữ ra khỏi bếp rồi lén bỏ độc vào bánh, nhưng chỉ bỏ ba cái, còn lại đều là giữ nguyên.
Đã đến giờ dâng món, mọi người đều hồi hộp muốn nhìn thấy và thưởng thức những món ăn độc lạ nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị.
Ba chiếc bánh có độc được dâng lên Chu thừa tướng, Di thừa tướng và Hồ thừa tướng.
Mọi người ai cũng hết lòng khen ngợi tài năng của Nhạn Thư, từ hình dáng bánh cho đến cách trang trí đều rất khéo léo:
- Khúc thừa tướng, ngài quả là có phúc khi có ái nữ như vậy, rất giỏi, rất giỏi.
Một vị quan khen ngợi Nhạn Thư khiến Khúc Thừa tướng rất vui.
Mọi người ăn thử đều nói bánh rất ngon, cho đến khi ba vị thừa tướng kia tự nhiên kêu đau bụng, rồi sủi bọt mép mà chết ngay tại chỗ.
Hoàng thượng giả vờ hoảng hốt:
- Du Thần, ngươi mau ra kiểm tra ba vị sao lại như vậy?
Du Thần đi đến chỗ đĩa bánh, rồi làm bộ kiểm tra ngắm nghía, cuối cùng kết luận:
- Bẩm bệ hạ, cả ba chiếc điểm tâm này đều có độc, còn các loại bánh khác, hoàn toàn bình thường.
- Khúc Nhạn Thư, điểm tâm là do ngươi làm, ngươi mau cho trẫm một lời giải thích thỏa đáng.
Nhạn Thư vội vàng quỳ xuống thanh minh:
- Bẩm bệ hạ, tiểu nữ không biết chuyện gì cả, bánh tại sao lại có độc, tiểu nữ, tiểu nữ là có người hại.
- Vào ngày lễ lớn thế này, mọi người đều có mặt đông đủ, ai lại rảnh đi hại ngươi? Có phải ngươi là vì thù riêng nên mới làm vậy?
- Tiểu nữ không dám.
Tiểu nữ không hề có bất cứ thù gì hết, cũng không dám oán hận gì bệ hạ mà phải làm vậy.
- Cả ba vị đều là ba vị tướng lâu năm của triều đình cống hiến hết sức, giờ lại có kết cục thế này, ngươi nói thế nào? Hay là ngươi muốn giết chết họ để cha ngươi được trọng dụng nhất?
- Tiểu nữ không bao giờ dám làm vậy.
Khúc Thừa tướng cũng quỳ xuống cầu xin:
- Xin bệ hạ điều tra rõ ràng chuyện này, Nhạn Thư nhất định là bị oan, chuyện này nhất định có ẩn khúc.
- Ẩn khúc, vậy giờ ta sẽ hỏi cho ngươi xem.
Hoàng thượng gọi một cung nữ lên, không ngờ, ả cũng bị Du Thần dọa dẫm, nếu dám nói sai nửa lời nhất định sẽ giết chết cả nhà của cô ta.
Cô ta lên bẩm báo với vẻ mặt lo sợ:
- Bẩm bệ hạ, lúc thần đi ra ngoài lấy nước rồi quay lại thì thấy Nhạn Thư cô nương bỏ thứ gì đó màu trắng gói trong một tờ giấy, khi phát hiện thần nhìn thấy thì cô ta liền đe dọa sẽ giết chết thần, nên thần không dám nói.
Hoàng thượng quay ánh mắt đầy tức giận sang Khúc Thừa tướng và Nhạn Thư:
- Ngươi còn chối cãi?
- Tiểu nữ vô tội mà, cô ta nói dối, tại sao lại có thể vu khống như thế? Ta đã có lỗi gì với cô?
- Người đâu, giam giữ hai cha con họ lại trong nhà lao.
Cắt chức Thừa tướng của Khúc Ngôn, tối trẫm sẽ tự tay kết liễu để trả thù cho ba vị Thừa tướng.
Các ngươi nhớ phải an táng ba vị thật cẩn thận.
Mặc cho Khúc thừa tướng và Nhạn Thư kêu oan, nhưng vẫn bị quân lính lôi đi, có khóc trong vô vọng cũng không có ai có thể cứu được cha con nàng nữa.
Thì ra lời báo hiệu ấy đã thành hiện thực, nhưng đến cuối cùng cha con nàng vẫn rơi vào thảm cảnh này.
Ở trong nhà lao, Khúc Ngôn đã bí mật gửi thư cho thúc thúc của Nhạn Thư bảo ông tới cứu nàng, ông nói với Nhạn Thư:
- Con à, chuyện này không thể chậm trễ được, cha phải cứu con.
Chiều nay, thúc thúc của con sẽ tới và đón con đi, con phải nhớ, dù thế nào đi nữa cũng phải sống, sống thật tốt.
- Cha không đi cùng con sao?
- Không được, cha có thể mất mạng, nhưng con không thể.
Con yên tâm, con phải nhớ lời cha dặn.
- Không, nếu cha không đi, con sẽ cùng cha ở lại, con không thể để cha vì con mà mất mạng được.
- Con nghe này, cha đã dành cả đời để bảo vệ con, con không được để công lao của cha trở nên vô ích, con phải sống, sống cả phần của cha.
Tên Mạc Tiêu kia hung hãn vô cùng, chắc chắn đây là âm mưu của hắn để trả thù cha, không nhiều lời nữa, đợi tin tức của thúc thúc con.
Nhạn Thư chỉ biết nhìn cha trong đau đớn, nàng không còn cách nào để khuyên cha, cho đến phút cuối cùng, cha cũng muốn lấy mạng mình để đổi lấy mạng của nàng, còn nàng thì lực bất tòng tâm.
Nàng chợt nhớ ra giấc mơ đó, thì ra là mẹ đã báo hiệu cho hai cha con trước, nhưng nàng lại không thể xoay chuyển tình thế, còn Tiểu Liên cô ấy có bị đánh đến mấy cũng không chịu khai ra nửa lời giả dối là Nhạn Thư hạ độc, cuối cùng vị đánh quá nhiều, cô ấy cũng đã qua đời.
Tối hôm ấy, thúc thúc của Nhạn Thư lẻn vào lao, đánh chết ba tên lính rồi kéo Nhạn Thư đi, nàng nhất quyết gào khóc không rời xa cha, nhưng tay nàng lại không nắm chặt được đôi tay của cha.
Trước khi nàng đi, cha nàng rơi nước mắt, nói với nàng một câu:
- Con gái, khi gặp mẫu thân con, cha và bà ấy sẽ tới bên con, luôn bảo vệ con.
Cha yêu con.
Cứ như vậy, nàng dần dần rời xa cha, đến khi có quân lính phát hiện, thúc thúc của nàng đẩy nàng ra ngoài rồi ở lại chặn bọn lính kia đuổi theo nàng.
Nhạn Thư nghe tiếng thúc thúc kêu lớn: Con chạy đi!
Nhạn Thư không còn cách nào khác đành vừa khóc vừa chạy, cứ chạy như vậy đến khi có một bụi cây lớn, nàng lấp vào đó rồi lấy tay bịt chặt miệng lại, không để tiếng khóc làm chúng phát hiện.
Cuối cùng nàng cũng thoát được bọn chúng.
Còn ở nhà lao, nàng bị hoàng thượng một đao kết liễu, trước khi nhắm mắt, ông luôn nghĩ tới hình ảnh của con gái, rồi nói: Ta đã hứa với nàng sẽ bảo vệ con, ta làm được rồi, đợi ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...