Ngự Hoa Viên.
Thiên Phong đang đọc sách, chàng chăm chú vừa đọc vừa ngẫm từng chữ, khi thấy cha đi vào, chàng vội đứng lên hành lễ:
- Hài nhi tham kiến phụ thân.
- Con không cần đa lễ.
Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn giao cho con.
Ở Tây Hồ quanh năm hạn hán, một tháng sau, con hãy điều binh đi tới đó, mang lương thực và nước đến viện trợ cho họ, ta nghe các tên Khúc Ngôn kia bẩm báo nhiều lần, ta cũng nhức hết cả đầu rồi.
- Vâng, hài nhi tuân lệnh.
Phụ thân, con nghe nói người muốn gả Khúc tiểu thư cho con?
- Con đừng nhắc nữa.
Là hắn đề cao con gái quá mức, từ chối lời đề nghị của cha trước mặt bao nhiêu vị thần trong triều, đường đường là Thái tử Trữ Chu mà cũng có người từ chối gả, đúng là nực cười.
- Cha, con nghĩ Khúc thừa tướng từ chối là có lý do của ông ấy.
Dù sao giữa con và Khúc tiểu thư cũng đâu có tình cảm.
- Con đúng là không biết tức giận là gì, người ta từ chối con như thế con còn bình thản như vậy.
Thôi, ta ra chỗ mẫu thân con, tiếp tục đọc sách đi.
Thiên Phong đã từng thề sẽ chỉ lập một thê tử duy nhất, nếu không phải người mà chàng yêu, sao có thể chung sống hạnh phúc cả đời?
Tại Khúc Phủ.
- Tiểu thư mau vào dùng bữa thôi, lão gia gọi kìa!
- Được, chờ ta một chút.
Nhạn Thư đang tưới cho hoa, nàng phải vội đi vào để cha khỏi chờ:
- Cha, hôm nay dùng bữa sớm hơn thường ngày rồi!
- Cha là có chuyện muốn nói với con.
Gần một tháng nữa là ngày giỗ của mẹ con, cha định cùng con ra mộ thăm bà ấy.
- Được thưa cha, con sẽ mang hoa ra đó tặng mẹ, còn chỗ còn lại con sẽ cắm lên lọ trên bàn thờ mẹ, chắc mẹ sẽ vui lắm.
- Mẫu đơn mà con trồng đẹp thật đấy, cha thấy mà ghen tị với mẹ con.
- Cha, cha đừng đùa nữa.
Nếu cha muốn, con sẽ tự tay trồng cho cha thật nhiều những loài hoa khác nhau.
- Cha chỉ nói vậy thôi, ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất.
Hai cha con cùng nhau dùng bữa.
Một cuộc sống yên bình như thế, mặc kệ tất cả âu lo ngoài kia.
Nhưng lần nào nhắc tới mẫu thân của Nhạn Thư, cha nàng lại rưng rưng nước mắt, thấy nhớ bà ấy rất nhiều, Nhạn Thư biết cha lo nghĩ đủ điều, nên luôn cố gắng làm mọi thứ để cho cha được vui.
Tối hôm ấy tại Khúc phủ - phòng Nhạn Thư.
Nhạn Thư đang nằm ngủ, đột nhiên nàng mơ một giấc mơ rất lạ, có ai đó cứ gọi tên cha nàng, bảo cha nàng hãy cẩn thận:
- Khúc Ngôn, chàng phải cẩn thận, bảo vệ con gái chàng, phải cẩn thận, cẩn thận!
Nàng hoảng sợ, nhưng vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ ấy, nàng cầu xin người đó:
- Người là ai? Người là ai? Đừng nói nữa, đừng nói nữa!
Thấy có tiếng động trong phòng tiểu thư, Tiểu Liên chạy vào.
Thấy nàng mồ hôi ướt đẫm người, y phục cũng ướt hết, cô vội vàng hỏi:
- Tiểu thư sao vậy, thấy khó chịu ở đâu sao?
- Không, có ai đó đang muốn nói với cha ta rằng hãy cẩn thận, hãy bảo vệ ta, Tiểu Liên, ngươi nói xem, có phải là mẹ ta không?
- Đó chỉ là một giấc mơ thôi, thần lập tức đi lấy y phục cho người.
Thấy Tiểu Liên đã ra khỏi phòng, Nhạn Thư mới bần thần người, nàng nói: Có phải người không? Người đang muốn cảnh báo điều gì cho cha?
Cả đêm hôm đó nàng không ngủ được, cứ trằn trọc nghĩ, khi trời gần sáng, thấy cha chuẩn bị lên kinh thành thượng triều, nàng vội vàng chạy ra ôm lấy cha.
Thấy con gái hôm nay lạ, ông hỏi:
- Con làm sao vậy?
- Sao cha hôm nay đi sớm thế?
- Cha vẫn đi giờ này mà, con gặp chuyện gì sao?
Tiểu Liên bên cạnh nói giúp tiểu thư:
- Hôm qua tiểu thư có gặp một cơn ác mộng, đến nay vẫn còn hoảng sợ.
Cha nàng thấy vậy liền dỗ dành con gái:
- Không sao, chỉ là giấc mộng thôi, rồi sẽ qua mà.
- Cha nhất định phải cẩn thận, cha nhớ nhé!
- Cha biết rồi.
Linh cảm của một người con đối với cha mình không bao giờ sai, nhưng nàng tin tưởng, mẹ của nàng sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ cha nàng.
Tại buổi thượng triều.
Buổi thượng triều hôm nay là muốn nói đến Lê Ẩm thực sắp tới:
- Sắp tới chính là Lễ Ẩm thực, ta giao cho Dụ đại nhân và Phó đại nhân chuẩn bị ở Ngự Hoa viên, nhất định phải sắp xếp chu đáo, còn ta sẽ đích thân viết thư mời các khách quý, nhất định không ai được có sai sót.
Còn Khúc Thừa tướng, hôm ấy khanh hãy cho con gái khanh cùng đi đi, tiện thể ta sẽ cho nó thể hiện tài năng của mình.
- Ái nữ của thần không biết có thể giúp gì vào ngày Lễ được ạ?
- Là làm điểm tâm, làm các loại bánh.
Nghe nói con gái ngươi tài sắc vẹn toàn, ta chỉ là muốn được chứng kiến tận mắt.
- Thần..
tuân chỉ.
Khúc thừa tướng trở về, thấy con gái đã chờ sẵn ngoài cửa, ông vội vào báo thông tin với con:
- Bệ hạ muốn con nhập cung vào ngày Lễ Ẩm thực để làm bánh.
- Tại sao lại là con?
- Cha cũng không biết tại sao nữa, người nói là muốn ăn bánh do chính tay còn làm, vì những tin đồn thổi về tài năng của con quá nhiều, nên người muốn tận mắt chứng kiến, nhưng cha nghĩ không đơn giản như vậy đâu.
- Bánh con làm đúng là ăn hợp khẩu vị, nhưng còn nhiều người khác có tài nấu ăn xuất chúng, sao người lại không mời?
- Cha nghĩ là do tên Du Thần kia, hắn lại có kế gì rồi.
Con nhớ kĩ, vào đó nhất định phải cẩn thận, dẫn Tiểu Liên đi theo để đề phòng bất trắc.
- Vâng, con gái hiểu rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...