Không chút chần chừ, Khan Kum lập tức hạ tay, hướng mũi dao xuống ngay vùng ngực trái đang phát sáng của Hương.
Đôi mắt của anh ta chỉ còn một màu đen sâu hoắm, như một hố sâu vĩnh cửu.
Vừa hạ dao xuống, anh ta vừa cất lên một giọng cười man rợ.
Còn về phần Hương, cô chỉ có thể trơ người ra chờ đợi cái chết đang dần giáng xuống.
Kiếp trước và kiếp này của cô, sinh ra đã hại người bên cạnh chết đi không ít.
Xem ra đó là nghiệp báo, là nợ mà cô phải gánh rồi.
Nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, Hương thì thào gửi lời gọi vào trong gió:
"U Két..."
"Choang!" – Bên tai cô vang lên tiếng va đập của kim loại.
Lờ mờ mở mắt, Hương nhận ra bản thân không còn ở trên bàn đá nữa mà đã được một vòng tay gầy gò ôm vào người.
Người đàn ông ấy mặc bộ quần áo màu đen, đôi mắt màu đỏ sáng rực rỡ giữa không gian u ám.
Đó là U Két, hắn đang ôm Hương vào lòng để che chở cho cô.
Dường như vẫn không tin được những điều đang nhìn thấy, cô đưa tay chạm vào mặt hắn.
Cảm giác quen thuộc xuất hiện trong Hương, khiến cô bất giác rơi nước mắt lần nữa:
"Đúng là ngài rồi, U Két..."
"Phải, là ta.
Em là vợ của ta, hỡi Chiêm Châu."
Hai người dù chẳng phải lâu ngày gặp lại, thế nhưng vẫn ngậm ngùi không dứt.
Duyên nợ bao nhiêu kiếp, bây giờ mới có thể nhận ra nhau rõ ràng.
Đám khói đen che phủ khuôn mặt của U Két cũng vì vậy mà tan biến dần.
Khuôn mặt của hắn mang sự lạnh lẽo của cái chết, đôi mắt đỏ như máu và miệng mọc ra hai cặp răng nanh.
Vậy mà Hương đã không còn sợ hãi nữa, cô vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Thuận thế, U Két dùng áo choàng đen che chắn cho cô, còn đưa bản thân ra đối đầu với Khan Kum.
Hai người, một kẻ là quỷ một kẻ là người, nhưng ai mới là người có lòng tốt thật sự?
"Tao cứ tưởng mày đã hồn phi phách tán từ lâu rồi chứ?"
"Mày quá coi thường tao rồi.
Làm sao tao có thể thua trước kẻ bại dưới chân tao kiếp trước chứ?"
"Mày..."
Còn chưa nói hết câu, Khan Kum không trụ vững nổi nữa mà gục xuống.
Bộ dạng của anh ta bây giờ tơi tả, từ phía trên đầu chảy ra một dòng máu đỏ tươi và cánh tay trái cũng bị bẻ gãy nhìn vô cùng kinh dị.
Đôi mắt của anh ta rặt một màu đen tuyền, nhìn như một kẻ vô hồn.
"Tao nhất định...nhất định...sẽ khiến hai đứa mày hồn bay phách tán, không bao giờ siêu thoát được nữa!"
Cố gắng chống đỡ những đau đớn của vết thương gây ra, Khan Kum dùng cánh tay còn lại cầm lấy con dao xông đến.
Từ trên cao, anh ta hướng ngay tim của U Két đâm đến.
Thế nhưng ngay khi con dao của anh ta cắm vào thì hắn lại trở nên thoắt ẩn thoát hiện.
Trong lúc anh ta còn chưa kịp bình tĩnh thì từ phía sau lưng, U Két ôm lấy Hương hiện ra dùng móng tay sắc tựa dao cào vào lưng một vệt dài.
Khan Kum hét lên một tiếng, theo phản xạ vung dao về phía sau.
Thế nhưng thứ anh ta chém phải là không khí chứ chẳng phải U Két.
Giống như phát điên, Khan Kum liền rút từ trong túi ra một lá bùa rồi niệm:
"Quỷ ma quấy phá, hiện hình!"
Nào ngờ anh ta còn chưa làm phép xong, thì đã bị một bàn tay đen ngòm xông đến nắm lấy cổ tay rồi quăng mạnh.
Cả thân hình to lớn của anh ta đập mạnh vào cây, đay đớn thấu xương.
Trong một lúc lâu, Khan Kum chỉ có thể quằn quại dưới đất mà không thể đứng lên.
"Tao nhất định...!sẽ khiến chúng mày..."
Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán của Khan Kum quyện với máu, nhỏ thành từng giọt xuống đất.
Con dao bị văng đến gần đó không xa nên anh ta cố gắng lết lại để bắt lấy.
Và rồi khi chỉ còn cách một gang tay, anh ta lại bị đá một cú vào ngay giữa mặt khiến thổ ra thêm một ngụm máu.
Thiếu niên đeo mặt nạ rắn thấy vậy không thể không nhảy vào liền hóa thành hắc bạch xà trườn đến bên Khan Kum.
Khác với mười một người còn lại, cậu được anh ta trao cho cái quyền được tự ý làm theo suy nghĩ riêng.
Thế nên thấy ân nhân gặp nạn, thay vì ngồi yên chờ lệnh thì cậu lập tức hóa thành nguyên trạng để trườn đến giúp anh ta.
"Ân nhân, ân nhân! Người đừng lo, tôi sẽ giúp người."
Hai con rắn rỉ rả vào tai Khan Kum như vậy sau khi bò lên vai anh ta.
Chúng dùng thân hình dẻo dai quấn lấy cổ, phần đuôi đặt đối xứng từ cằm lên mặt.
Một vệt sáng lóa lên, cả hai và Khan Kum nhập làm một.
Đôi chân của anh ta từ từ hóa thành đuôi rắn, to lớn vô cùng.
Cánh tay bị gãy cũng lành lại một cách thần kì vô cùng.
Đặc biệt hơn cả, chính là khắp da thịt anh ta mọc ra vô rố vảy rắn.
Lúc Khan Kum mở mắt, thì khiến người khác sợ vô cùng khi mắt của anh ta giờ đây đã hóa thành mắt rắn.
Thân hình của anh ta cũng trở nên to lớn dị thường, gấp mấy lần một con trâu nước.
Khi anh ta trườn dậy, thì lưỡi cũng vô thức thè ra giống như một con rắn mà phát ra những âm thanh:"Khè!Khè"
U Két bồng Hương đứng ở trên một cành cây cao, nhìn thấy cảnh đó thì có chút lo lắng.
Nhìn người con gái yếu ớt trong tay mình, hắn ta sợ rằng nếu cứ như vậy thì e rằng cô sẽ bị ảnh hưởng bởi vụ đọ sức lần này.
Suy đi tính lại, cuối cùng hắn nói với cô rằng:
"Chiêm Châu, hãy để ta dùng tất cả để bảo vệ em nhé."
Dứt câu ấy, không kịp để Hương đáp lại thì U Két đã đem cô nhập làm một với hắn.
Đúng hơn là hắn dùng ba hồn bảy vía của mình để bảo vệ cô tránh khỏi thương tổn của cuộc chiến sắp diễn ra đây.
Bởi vì trong thâm tâm hắn biết rõ ràng đây sẽ là trận đối đầu một sống một còn.
"Rầm!" – Chiếc đuôi của Khan Kum chuyển động, đập mạnh về ngay phía cây mà U Két đang đứng.
Ngay lập tức, hàng loạt cây cối xung quanh đó bị quật mà ngã rạp xuống đất.
Thế nhưng U Két đã nhanh nhẹn biến mất rồi lại xuất hiện ngay phía sau lưng anh ta mà đâm một nhát mạnh ở bả vai trái.
"Aaaaa!!!!"
Tiếng thét của Khan Kum khiến cả đất trời rung chuyển, máu từ vết thương túa ra đầy lưng.
Anh ta xoay người định bắt lấy U Két, nhưng lại lãnh thêm một phát tấn công từ sau.
Đau đớn khôn nguôi, anh ta càng phát điên hơn nữa.
Chắp hai bàn tay lại với nhau, Khan Kum niệm chú:
"Thập nhị linh thú hiển linh, bắt ma quỷ quấy phá.
Khởi!"
Mười một người còn lại như nghe được lệnh, lập tức đứng bật dậy.
Họ cởi mặt nạ ra khỏi mặt, sau đó liền hóa thành nguyên dạng của mười hai con giáp mà xông đến chỗ U Két.
Dù cho hắn có mạnh đến đâu thì cũng khó lòng mà chống đỡ trước sự tấn công như vũ bảo này.
Một phút lơ là đã khiến U Két bị đánh vào ngay vết thương cũ làm hắn không thể thoắt ẩn thoắt hiện tiếp mà phải nhảy lui về phía một cành cây cao.
"U Két, mày nghĩ rằng mày là quỷ thì sẽ không nề hà gì sao? Tao luyện trận này để đấu với mày đó!"
Tiếng của Khan Kum vang vọng trong gió, mang theo những tiếng khè khè đặc trưng của rắn.
Cả người anh ta uốn éo liên tục không dứt, đôi mắt thì như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
Bàn tay to lớn của anh ta vung đến nơi U Két đang đứng, khiến cây cối nơi đó lập tức bật gốc bay tứ phía.
Nào ngờ đâu lúc nhìn lại thì không thấy hắn ta đâu nữa.
Giống như phát điên lên, Khan Kum gào lên một tiếng rồi lục tìm khắp nơi.
Mỗi nơi anh ta điên cuồng tìm kiếm thì tựa như vừa trải qua địa chấn, mọi thứ bị xóa sạch hoàn toàn.
Cây cối bị nhổ trụi, đất bị đào lên, đá bị dỡ đi...!khung cảnh thật hoang tàn và đổ nát bao nhiêu.
Ở một góc rừng, U Két ôm lấy vết thương ngồi gục xuống đất.
Từ nơi này, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng từng hành động của Khan Kum.
Cứ đà này thì e rằng khó lòng mà địch lại nổi anh ta, nhất là khi hắn không thể phá được pháp trận mười hai con giáp được bày ra để khắc chế hắn.
Đắn đo một hồi lâu, U Két nghĩ ra một kế sách vẹn toàn nhất có thể.
Dùng chút quỷ lực nhỏ nhoi, hắn và Hương tách lại như ban đầu rồi dặn dò:
"Nếu trận này ta thua, em hãy chạy nhanh về phía Đông sẽ có người cứu em.
Còn nếu trận này ta thắng, thì ta sẽ đi xuống địa phủ chịu tội nghiệt.
Có thể ở kiếp sau, em đợi ta được không?"
"U Két, em không muốn ngài đi.
Khan Kum sẽ bắt ngài mất, rồi hắn sẽ hại ngài.
Mau chạy đi cùng em đi!"
Hương nước mắt ngắn dài, liên tục níu lấy tay áo của U Két để hắn đừng đi.
Hết cách, hắn ta chỉ đành đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi nói:
"Chiêm Châu đừng sợ.
Nếu sau lần này chúng ta còn duyên nợ, ta nhất định sẽ đi cùng trời cuối đất để tìm em."
Và rồi U Két tạo ra một vòng kết giới bao quanh lấy Hương.
Ở trong cái vòng này thì dù cô hay kẻ nào muốn đụng vào nhau cũng không được.
Nó là thứ sẽ bảo vệ cô, cũng là thứ sẽ ngăn cản cô bước lại gần cuộc chiến.
Xong xuôi tất cả, U Két quay đầu bước đi, không bao giờ ngoảnh lại dù cho Hương kêu đến khản cả giọng.
Tiến đến gần trước mặt cửa Khan Kum đang đập phá mọi thứ, hắn hét lên:
"Khan Kum, tao ở đây!"
Nghe thấy tiếng gọi, Khan Khum liền xông đến tấn công.
Mười một con giáp cũng vì vậy mà điên cuồng phóng tới, ra đòn đánh liên tục.
U Két giống như một con sóc, thoắt ẩn thoắt hiện né đòn liên tục.
Thế nhưng hắn ta làm sao có thể mãi né tránh được, khi bọn chúng tấn công như vũ bão thế kia? Đòn này vừa tránh được thì một đòn khác lại tiếp nối, khiến hắn không kịp trở tay mà bị Khan Kum túm được.
"Để tao xem mày làm sao thoát được khỏi tay tao!"
Dứt lời, Khan Kum liền dùng pháp lực hút trọn lấy quỷ khí của U Két.
Từ đầu chí cuối, hắn ta không phản kháng lại chút nào mà lại rất cam chịu trước sự cuồng ngạo của anh ta.
Dường như hắn nghĩ rằng bản thân đã không còn chống cự được nữa nên đành mặc kệ số phận.
Thế nhưng tất cả đều đã lầm.
Sau khi hút hết quỷ khí của U Két, Khan Kum từ từ cảm nhận sự lan tỏa của nó trong cơ thể.
Vốn dĩ hắn đã tích tụ quỷ khí hơn ba trăm năm, nên đây giống như một nguồn sức mạnh lớn bổ sung cho anh ta.
Nào ngờ đây cũng là thứ mở cửa cái chết sắp ập đến.
Ngay khi quỷ khí đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể to lớn của Khan Kum, anh ta cảm giác như bản thân tràn đầy sức mạnh.
Tiếng gầm của anh ta như vang vọng trong không gian đầy tĩnh mịch, khiến đất trời rung chuyển dữ dội.
Hình dáng của anh ta to lên gấp bội, những chiếc vảy rắn trên người anh ta mọc dày đặc hơn cả.
Điều đáng sợ hơn là đôi mắt rắn của anh hóa thành một màu đỏ như máu, trên đầu mọc ra hai cái sừng lớn.
"Quả nhiên thứ quỷ khí này thật mạnh...vậy thì chỉ cần thêm..."
Nào ngờ còn chưa tận hưởng sức mạnh được bao lâu thì Khan Kum đã đón nhận một cơn đau đến thấu da thấu thịt.
Từ bên trong cơ thể của anh ta tựa như có thứ gì đang cựa quậy mạnh mẽ.
Nó bẻ gãy từng cái xương bên trong, sau đó dùng môt vậy sắc nhọn cào cấu khắp nơi.
Khan Kum gào rú trong sự đau đớn xáƈ ŧɦịŧ, hai mắt trợn trắng cả lên.
Một lúc lâu sau, anh ta thổ ra một ngụm huyết rồi gục xuống đất.
Từ ở phía xa xa, Hương nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra chỉ biết dùng tay che miệng vì sợ hãi.
Cả thân hình to lớn của Khan Kum ngã vật ra đất, khiến xung quanh cô rung chuyển không ngừng.
Hương tận mắt nhìn thấy khi anh ta ngã xuống, từ trong người tỏa ra những ánh sáng kì quái.
Thậm chí cô còn ngửi thấy mùi âm khí nồng đậm đến kì lạ.
Kết giới giữ Hương an toàn cũng đột nhiên biến mất, để cô có thể bước ra ngoài.
Không cần suy nghĩ, cô ngay lập tức chạy đến nơi hỗn chiến vừa xảy ra để kiếm U Két.
Thế nhưng giữa những thứ đang đổ nát hoang tàn, lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Cô bắt đầu gào thét tên của hắn trong đêm tối:
"U Két! Ngài có nghe thấy em không? U Két!"
"Tiểu thơ đừng tìm nữa, ngài ấy đi rồi."
Thằng bé mà cô gặp ở chợ từ đâu xuất hiện, mang theo một cây đèn dầu.
Dưới cái màn đêm tối mịt mù, ánh sáng từ cây đèn dầu như lọt thỏm vào không gian.
Hương nghe xong câu nói đó của thằng bé, cô lắc đầu nguầy nguậy rồi lấy từ trong lưng quần một cái túi màu đen.
Ở trong đó là trái tim đang dần khô héo của U Két.
Cầm nó trên tay, Hương vừa nức nở vừa phủ nhận liên tục:
"Không, U Két chưa đi.
Trái tim của ngài ấy còn ở đây...nó còn đập..."
Cô đâu ngờ được, thứ bây giờ cô nắm trên tay chỉ là một nắm tro bụi lạnh lẽo.
Những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má, khiến Hương không thể nào thôi đau lòng.
Nhẹ nhàng ôm đống tro bụi ấy vào lòng, cô nghẹn ngào òa khóc trong đau đớn:
"Tại sao, hai chúng ta chỉ mới nhận ra nhau thì lại trớ trêu như này hở U Két? Ông trời cớ gì lại độc ác đến vậy?"
Hương đau khổ, dằn vặt, than trách đầy ai oán.
Dường như còn cảm thấy chưa thỏa, cô dùng móng tay cào lấy da thịt trên hai bắp tay, rồi cào lên khắp cơ thể.
Máu từ những vết thương cứ thế chảy ra, nhưng cũng không xoa dịu nổi lòng cô.
"Tiểu thơ, người đừng như vậy nữa.
Duyên nợ của người và ngài U Két đã đứt rồi, ngài ấy cũng phải đi chịu những tội nghiệt đã gây ra."
Lo sợ Hương sẽ không kiềm chế nổi lòng đau khổ đang xâm chiếm mãnh liệt, thằng bé kia liền ngăn lại.
Và rồi nó dẫn cô về lại nhà ông bà Tám Tàng, nơi mà nó nghĩ rằng cô sẽ bình tâm lại.
Mọi người rủ rỉ bên tai cô, khuyên bảo cô hãy bỏ tất cả mà làm lại.
Thế nhưng nó nào biết, sau đêm hôm đó thì cô chỉ sống vật vờ như một cái xác chết biết đi.
Hai mươi năm sau đó, Hương được phát hiện đã treo cổ tự tử trong khu rừng nơi mà Khan Kum từng đưa cô đến để sống.
Lúc người ta đỡ xác cô xuống, thì thấy trên tay cô nắm chạt lấy chiếc túi màu đen và một cuộn chỉ màu đỏ.
Và trên gương mặt Hương lúc ấy, phảng phất một nụ cười quỷ dị đầy ám ảnh.
- -- HẾT ---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...