CHƯƠNG 7
Hạ Hầu Triển khẽ động thân, đối Uyên Ương nói:“Ngươi đi phân phó phòng bếp, kêu họ chuẩn bị một bàn thức ăn, chọn những nguyên liệu ngon nhất mà làm, hôm kia hoàng huynh cho ta một ít tô lạc (đậu phộng), cũng bảo bọn họ chuẩn bị một ít điểm tâm mang đến.” Nói xong nhìn về phía Khang Viễn, mỉm cười nói:“Ta mấy ngày nay đều không có ăn uống, ngươi bồi ta dùng chút đồ ăn được không?”
Khang Viễn khẽ gật đầu, trong lòng cảm phục, thầm nghĩ tiểu Vương gia nếu không phải quá tự cao ( tự kỷ chứ tự cao nỗi gì…), chính mình kỳ thật có thể cùng hắn trở thành một hảo bằng hữu. Tưởng tượng như vậy, ngược lại cảm thấy được hành động tránh né lúc trước thập phần hổ thẹn, thế là càng mở tâm, cùng Hạ Hầu Triển thân.
Hạ Hầu Triển trong lòng thầm thấy cao hứng, không nghĩ tới mình bị bệnh, lại có thể làm Khang Viễn thân cận mình đến như vậy, khó trách từ xưa đến nay tất cả mọi người đều thích dùng khổ nhục kế, khổ nhục kế này dùng thật tốt a.
Bởi vì trong lòng cao hứng, cơm cũng ăn nhiều hơn hai chén, vừa uống rượu, lại nhìn Khang Viễn gương mặt thanh thoát mi sơn mục thủy đối diện, tâm tình cũng nhộn nhạo, cũng không dám nói ra, sau khi ăn cơm xong, trên đường đi đều biểu hiện vẻ vui sướng.
Uyên Ương đi ra phía trước, muốn đỡ lấy hắn, lại bị hắn một phen gạt ra, ánh mắt tà tà nhìn Khang Viễn, si ngốc cười nói:“Khang ca ca, ta nghĩ muốn ngươi đỡ ta trở về phòng, có được hay không?”
Vừa nói xong, người liền lảo đảo đi tới, Khang Viễn e sợ cho hắn ngã xuống, vội vàng tiến về phía trước đỡ lấy, bất đắc dĩ lắc đầu nói:“Hảo hảo hảo, ta đỡ ngươi trở về phòng, trở về phòng xong, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai phong hàn hết là tốt rồi.”
Hạ Hầu Triển cười hì hì tựa vào trên người Khang Viễn, hắn kỳ thật cũng không say cho lắm, nhưng mượn rượu giả say như vậy, nếu còn không nắm bắt, hắn chính là một tên đại ngốc.
Nhẹ nhàng dựa vào thân mình đơn bạc, chóp mũi ngửi được một mùi thơm mát lạnh, đây là hơi thở trên người Khang Viễn, nhớ rõ lần đó bắt cóc y, chính là cỗ hương vị này, dù thời gian dài đã trôi qua, khí tức trên người y vẫn như vậy khiến người ta thoải mái, rõ ràng là thanh thanh nhàn nhạt, nhưng Hạ Hầu Triển lại cảm thấy được so với loại rượu thượng hạng còn muốn say lòng người.
Khang Viễn vốn không đồng ý Hạ Hầu Triển uống rượu , nhưng Uyên Ương nói không phải rượu mạnh, lại thấy hắn đổ mồ hôi, cho nên y cũng không có ý kiến. Khó khăn đem tám xúc tu bạch tuộc của tiểu Vương gia trở vào trong phòng, vừa muốn đem hắn phóng tới trên ghế, chợt nghe Hạ Hầu Triển than buồn ngủ, không còn cách nào khác, đành phải dìu hắn tới trên giường.
Ai ngờ mới buông thân mình Hạ Hầu Triển xuống, cánh tay liền dùng sức túm chặt lấy y, ngay sau đó, Khang Viễn so với Hạ Hầu Triển còn muốn nhanh nằm ngã lên trên giường hơn, biến thành Hạ Hầu Triển cùng y nằm đối diện, cố gắng giãy dụa, hai tay đối phương đã nắm chặt sườn, ánh mắt lục quang thâm sâu, hơi thở đậm mùi dục vọng, tư thế này, có điểm không thích hợp .
Kiến thức của Khang Viễn tại phương diện này không thể so sánh với Hạ Hầu Triển đã trau dồi nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, vậy nên y còn không có ý thức được nguy hiểm, chính là liều mạng chống đẩy Hạ Hầu Triển, một bên nói:” Tiểu Vương gia, ngươi để ta đứng lên, ta kêu người trải giường chiếu cho ngươi.“
“Thả ngươi đứng lên? Nếu thả ngươi đứng lên, không biết bao giờ mới có thể đem ngươi đặt ở nơi này.” Hạ Hầu Triển không có đứng dậy, ánh mắt hắn bình tĩnh, không còn mang bộ dáng say rượu, theo lời nói lớn mật của hắn, hắn chậm rãi cúi thân xuống đi, nhẹ nhàng hôn lên lông mi của Khang Viễn.
Một động tác nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa mang theo thập phần sáng tỏ. Khang Viễn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thân mình run nhè nhẹ, không đợi mình giãy dụa, toàn bộ thân mình bị đối phương đè ép xuống dưới, đôi môi lành lạnh áp lên trên môi mình, một đôi tay cũng vói vào vạt áo, run rẩy mò vào trong trung y.
Thẳng đến khi da thịt cảm nhận được đầu ngón tay xâm nhập, Khang Viễn cuối cùng mới nhớ tới phản kháng, y thật sự bị dọa sợ, y làm sao cũng không nghĩ tới, Hạ Hầu Triển thế nhưng đối với mình lại ôm loại tâm tư như vậy.
Đợi sau khi kịp phản ứng, Khang Viễn hé ra khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ và giận dữ, liều chết đẩy Hạ Hầu Triển, giận dữ hét:“Tiểu vương gia, mời ngươi tự trọng, Khang Viễn tuy không phải vương tôn quý tộc, nhưng cũng là một chân chính nam tử, ngươi…… Ngươi đừng quá đáng.” Nói xong, hung dữ dậm chân, nổi giận đùng đùng rời đi.
Hạ Hầu Triển nhìn theo bóng dáng y biến mất trong bóng chiều, giống như một trái bóng xì hơi nằm xuống giường, lấy tay che khuất mi mắt, hắn cười khổ nói:“Làm sao đây? Khang Viễn, ngươi muốn ta bắt ngươi làm sao đây? Đối với ngươi dùng sức mạnh, ta luyến tiếc, cũng không dám, ta không nghĩ chặt đứt đường lui duy nhất, chính là…… Nếu không cưỡng ép, bao giờ ngươi mới hiểu được tâm tư của ta, bao giờ mới có thể chân chính cùng ta lưỡng tình tương duyệt?”.
Bình tĩnh xem xét lại, nếu tối nay Hạ Hầu Triển dùng sức mạnh cưỡng ép Khang Viễn, hoàn toàn có thể thực hiện được , nhưng hắn cũng hiểu được, từ nay về sau sau, chính mình cũng đừng dự đoán được tâm tư đối phương.
Hắn yêu Khang Viễn, yêu đến nỗi nghĩ muốn đem thể xác và tinh thần của y độc chiếm, vì tìm được đối phương thực tâm đối đãi, hắn không cam lòng buông tha cho cơ hội lần này. Dù sao, Khang Viễn đã minh bạch được tâm tư của hắn,còn lại, đó là phải nhiệt tình theo đuổi y.
End 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...