Translator: Nguyetmai
Nói tới thiên kim thị trưởng, tiểu sư muội rất hăng hái: "Tôi nói mọi người nghe, cô Từ Trăn Trăn này trước năm mười sáu tuổi luôn được nuôi ở nông thôn, sau đó mới được Từ thị trưởng nhận về nhà. Nghe nói Từ thị trưởng thời trẻ thích học sinh mình tài trợ, Từ lão phu nhân đã chia rẽ uyên ương vì tiền đồ của Từ thị trưởng…"
Tiểu sư muội là chúa hóng hớt, từ chuyện Từ Trăn Trăn bay lên cành biến thành phượng hoàng kể một mạch đến chuyện Từ thị trưởng quyết cả đời không cưới, tình cảm kiên cố như bàn thạch, tóm lại là một vở kịch hay vừa phức tạp vừa kịch tính.
Một điệu nhảy xong, Từ Trăn Trăn trang nhã hành lễ thục nữ rồi đi qua bên, cười e thẹn khoác tay ba.
Nhà họ Từ đã mấy thế hệ theo chính trị, ông cụ Từ làm quan hơn nửa đời người, hai con trai cũng nắm chức vị quan trọng nhất định. Con trai cả làm trong Bộ Tư pháp, còn con trai út đảm nhiệm chức thị trưởng. Bọn họ đều là nhân vật mà chỉ giậm chân thôi cũng có thể khiến giới chính trị rung chuyển, thế nhưng đến đời cháu Từ Thanh Bách và Từ Thanh Cửu, một đứa theo y học một đứa theo nghệ thuật.
Đương nhiên, nếu cô con gái duy nhất của nhà họ Từ có thể kết hôn với nhà Vũ Văn, quân sự và chính trị liên hợp, cớ sao lại không làm.
Có điều…
"Trăn Trăn."
Từ thị trưởng tên Bình Chinh, tự Thành Lễ, là con út của ông cụ Từ, vừa qua tuổi năm mươi, tướng tá vô cùng nho nhã đoan chính, có vài phần phong thái học giả, cảm xúc thể hiện ra mặt, ông vừa cau mày là biết ngay đang không vui.
"Ba." Ánh mắt Từ Trăn Trăn vẫn ngóng về nơi xa.
"Đó là thằng nhóc nhà Vũ Văn?" Mày Từ Bình Chinh càng cau chặt hơn.
Cô gật đầu, tình cảm yêu thương lộ rõ.
Từ Bình Chinh nhìn con gái, nghiêm túc nói: "Trăn Trăn, cậu ta không hợp với con."
Từ Trăn Trăn tức khắc biến sắc, sốt sắng giải thích: "Ba, ba hiểu lầm anh ấy rồi, anh ấy chỉ ham vui chút thôi, không giống mấy công tử bột ăn chơi đâu."
Cô bao che Vũ Văn Xung Phong rất rõ ràng.
Từ Bình Chinh khẽ than: "Cha không có ý đó." Ánh mắt ông nhìn Vũ Văn Xung Phong cách đó không xa đang nâng ly với phụ nữ, giọng điệu cố sức vỗ về: "Trăn Trăn, cha là người từng trải, cha nhìn ra được cậu ta không phải người tầm thường, chính vì không tầm thường nên con không khuất phục được cậu ta."
Ông bươn trải trong chốn quan trường nhiều năm, sao lại không nhìn ra anh chàng nhà Vũ Văn đó chỉ gặp dịp thì chơi chứ. Dù học được thói phong lưu phóng túng của cha cậu ta, nhưng không giấu nổi sự kiêu ngạo và phóng khoáng trong đôi mắt sắc bén như dao. Người đàn ông như vậy quá hoang dã, cũng vô cùng khát máu.
Từ Bình Chinh lặp lại lần nữa: "Cậu ta không hợp với con."
Từ Trăn Trăn cuống lên: "Ba!" Cô xấu hổ đỏ mặt tía tai, "Con, con thích anh ấy."
Từ Bình Chinh thở dài, khẽ vỗ vỗ tay cô, cuối cùng không nhẫn tâm khiến con gái đau lòng, cưng chiều nói: "Đừng miễn cưỡng quá, ba không muốn con chịu tổn thương."
Từ Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu: "Con cảm ơn ba."
Cô cầm một ly nước trái cây muốn đưa cho ba thì thấy ông thất thần.
"Ba."
Ba không phản ứng, Từ Trăn Trăn cao giọng hơn: "Ba, ba nhìn gì đấy?"
Từ Bình Chinh lúc này mới thu lại ánh nhìn, lắc đầu: "Không có gì."
Cô dõi theo về hướng đó, trông thấy một cô gái đang đứng sánh vai bên Vũ Văn Xung Phong. Từ Trăn Trăn biết cô ấy, đó là ca sĩ nhạc rock Khương Cửu Sênh.
Có lẽ ba cũng cảm thấy cô ấy khác biệt, ít nhất, bên cạnh Vũ Văn Xung Phong có nhiều phụ nữ như vậy, chỉ duy Khương Cửu Sênh níu nổi ánh nhìn của ba.
"Khương Cửu Sênh."
Vũ Văn Xung Phong cau có gọi cô: "Trong bánh ngọt đó có dứa, em không được ăn."
Rõ ràng cô bị dị ứng với dứa nhưng chẳng bao giờ chịu để ý đến vấn đề này.
"Vậy cái đó thì sao?" Khương Cửu Sênh chỉ vào một chiếc bánh ngọt đẹp mắt hỏi.
Vũ Văn Xung Phong bước qua, trực tiếp cầm lấy đĩa của cô, đi đến bàn thức ăn gắp đồ.
Anh hiểu rõ khẩu vị của cô, nhưng lại không biết sức ăn thế nào.
Cô nhắc: "Nhiều quá rồi."
Vũ Văn Xung Phong không thèm nhấc mí mắt lên, gắp thêm hai miếng bánh crepe xoài nhiều lớp, quán triệt tinh thần: "Quản lý cân nặng cũng rất quan trọng", anh ngẩng đầu, liếc cô, "Cân nặng của em không đạt chuẩn."
Khương Cửu Sênh chỉ cười không nói, cô cầm một ly rượu, định nếm.
Vũ Văn Xung Phong lạnh lùng gọi tên cô: "Sênh Sênh."
Động tác của cô dừng lại: "Hả?"
"Em biết tôi mua bao nhiêu tiền bảo hiểm cho cổ họng của em không?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
"Năm mươi triệu." Anh chậm rãi bước qua, đưa đĩa trong tay cho cô, khóe môi ẩn hiện một chút lưu manh, "Em muốn uống rượu làm hỏng cổ họng thì tự em trả số tiền này nhé."
Sao lại quản nhiều y như Mạc Băng vậy.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười. Cô vẫn đặt rượu xuống, nhận lấy đĩa trong tay anh.
Tạ Đãng sải bước ra khỏi đám đông khiêu vũ, dáo dác nhìn quanh rồi đưa đồ trong tay cho Khương Cửu Sênh: "Cho bà này, ra vườn hoa phía sau mà hút, đừng để người ta thấy."
Gương mặt tuấn tú của cậu trông rất khó chịu, hàng mày đẹp cau lại, gào lên với cô, "Còn nữa, bà có thể đừng suốt ngày bảo tôi đi xin thuốc cho bà không hả!" Cậu phải hỏi bao nhiêu người mới xin được thuốc lá dành cho nữ đấy!
Hừ, không chiều cậu thì thôi, đã thế còn sai bảo cậu suốt!
Khương Cửu Sênh tươi cười nhận lấy thuốc lá và bật lửa được quấn trong khăn tay, nói "cảm ơn" rồi đặt đĩa xuống tìm một nơi giải tỏa cơn nghiện.
Mặt Vũ Văn Xung Phong đen thui.
"Tạ Đãng."
Tạ Đãng nhìn anh ta: "Gì?"
"Phí bảo hiểm của Khương Cửu Sênh sau này sẽ trừ vào cát-sê diễn xuất của cậu."
Tạ Đãng hừ một tiếng, ánh mắt kiêu ngạo "ông đây không nghe anh nói gì hết".
Có người gọi cậu từ phía sau.
"Tạ Đãng."
Tạ Đãng quay đầu, vừa nhìn thấy hai cô con gái nhà họ Tần, cậu ngó lơ, đôi mắt xinh đẹp không thèm liếc lấy một lần.
Tám giờ tối.
Thời Cẩn vẫn ở bệnh viện, vừa phẫu thuật xong, y tá Tiêu Dật bèn tới gõ cửa.
"Bác sĩ Thời, bệnh nhân tràn dịch màng phổi giường 716 tỉnh rồi."
Thời Cẩn phun nước khử trùng lên tay rất lâu mới đi ra ngoài.
Phòng chăm sóc đặc biệt 706 là phòng VIP, người nằm phòng này là cậu Tư nhà họ Tần, là một công tử vênh váo hơn cả ông cố tổ. Tối qua không biết anh ta bị kẻ thù nào ném xuống cầu Giang Châu, uống cả bụng nước, nửa đêm đưa tới phòng cấp cứu, suýt mất nửa cái mạng.
Đúng là oan có đầu nợ có chủ, kẻ ác ắt có kẻ ác trị.
Thiếu gia nhà họ Tần, mắt cao hơn đầu, tính nóng nảy, vừa về từ cõi chết đã có sức nhe nanh múa vuốt, cầm túi nước biển trên tủ ném vào người y tá.
"Cô làm việc kiểu gì thế hả, đau chết ông đây rồi!"
Y tá trực đâu dám lên tiếng, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Tần Tiêu Chu đau ngực, tính thô bạo lại muốn phát tác.
"Đau là do viêm phổi." Giọng điệu bình thản, chầm chậm vọng tới.
Y tá trực lập tức như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, hướng ánh mắt cầu cứu về phía cửa: "Bác sĩ Thời."
Tần Tiêu Chu nằm trên giường bệnh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt phút chốc cứng đờ: "Thời, Thời Cẩn, sao lại là cậu?"
Hai tay Thời Cẩn đút trong túi, trên cổ đeo ống nghe, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Tiêu Chu, nhàn nhạt nói: "Tôi là bác sĩ chủ trị của anh."
Tần Tiêu Chu đơ người, ánh mắt hiện vẻ hoảng sợ. Anh ta nằm im như khúc gỗ, trơ mắt nhìn Thời Cẩn cúi người, bàn tay đeo găng ấn lên ngực mình.
Anh ta đau đến mặt mày vặn vẹo, kêu la oai oái: "Á, á… đau, đau!"
Thời Cẩn ngước mắt.
Anh ta lập tức ngậm chặt miệng, một tiếng cũng không dám hó hé,
Ở nhà họ Tần, Thời Cẩn đứng thứ Sáu, không rõ mẹ đẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...